Quyển 1 - Chương 50: Khắp nơi buôn bán

Hắn đi tới sau lưng con lừa, lấy từ trong bao ra một cái kéo nói:
- Gia gia biện pháp này chính là trên Long đao.
Người cổ đại gọi cái kéo là Long đao.


Ở thời Tùy Đường, kéo không giống như hiện nay, không có trục kéo, mắt kéo, chỉ có hai cây sắt hai đầu, rèn luyện thành hình lưỡi đao, miệng cũng được mài sắc bén, sau đó đem cây sắt uốn lượn lại, bởi vậy cái kéo lúc không dùng thì mở ra, lúc cần dùng thì nhấn lưỡi đao một cái là có thể cắt bỏ vật phẩm. Tổng thể mà nói, so với cái kẹp ngày sau sử dụng đều chung một nguyên lý.


Đời sau cũng có cái kéo làm hình dạng như vậy nhưng công dụng rất nhỏ, số lượng lại không lớn.
Trịnh Ngôn Khánh từ lúc về Huỳnh Dương đã phát hiện ra vấn đề này.


Từ mẫu vì may cắt quần áo của hắn, dùng loại kéo này mà không thuận tiện, chỉ là hắn vẫn chưa tìm được cơ hội làm Hôm nay đến tiệm sắt, hắn biết rõ cơ hội đã tới, nhưng điều kiện tiên quyết là Trịnh Thế An đáp ứng yêu cầu của hắn.


- Cái đồ vật này... chỉ đáng giá bốn năm mươi tiền, có thể thay đổi tình hình sao?


- Hì hì, chỉ cần gia gia đáp ứng điều kiện của con, con sẽ có biện pháp để mọi người cải thiện tình hình. Gia gia gia gia chớ xem thường thứ này, ở Lạc Dương có bao nhiêu gia đình không may vá, bao nhiêu người không dùng Long đao?
Hơn nữa công dụng của Long đao này khô chỉ cắt may mà còn làm nhiều thứ khác nữa.


available on google playdownload on app store


Chỉ cần đem sinh ý này làm ra, con dám chắc không được bao lâu, dưới gầm trời này bất kỳ gia đình nào cũng cần một món vật phẩm như vậy.
Trịnh Thế An không ngừng hít vào một hơi lạnh.
Khẩu khí của đứa nhỏ này cũng thật là quá lớn!


Dưới gầm trời này cũng không phải chỉ mình Thiên Tân Kiều mới có tiệm sắt, ngươi lại nói, nhà nào cũng phải tới Thiên Tân Kiều phố mua một cái kéo, thật là điên cuồng.
- Được rồi, nếu như ngươi thật sự nghĩ ra biện pháp thì ta sẽ đáp ứng.
Trịnh Ngôn Khánh lập tức nói:


- Gia gia đã nói thì tứ mã nan truy. Gia gia người nói một lời thì không được đổi ý, cái Long đao này bước đầu tiên con có chủ ý rất tốt, nếu người đổi ý rồi, con sẽ không để ý tới người nữa.
- Tốt tốt tốt.
Trịnh Thế An gật đầu cười.


Bất quá trong lòng hắn vẫn chưa tin, Trịnh Ngôn Khánh rốt cuộc có thể nghĩ ra biện pháp gì.


Trở lại điền trang, Ngôn Khánh giam mình ở trong phòng, tìm một trang giấy vẽ ra cái kéo đời sau. Kỳ thật cái kéo này cũng không có cấu tạo gì phức tạp, mấu chốt chính là mắt kéo và trục kéo. Ngôn Khánh rất nhanh sau đó tạo thành bản vẽ.


Vẽ ra bản vẽ của cái kéo, Ngôn Khánh suy tư một lát, rồi đề lên đó một nhãn hiệu.
Thời Tùy Đường không có định nghĩa về nhãn hiệu, nhưng mọi người từ sớm đã có quan niệm về nó.


Cái kéo này cũng không khó chế tạo, chỉ cần Thiên Tân Kiều phố này sau khi chế tạo ra, sẽ rất có nhiều người bên ngoài làm nhái theo.
Mấu chốt là phải làm ra một nhãn hiệu để mọi người khi dùng kéo sẽ nhớ tới nhãn hiệu của cái kéo này.


Ở trên bản vẽ, Ngôn Khánh ghi trên đầu kéo hai chữ Hùng Ký. Hai chữ này đủ để mọi người phân biệt rồi, Ngôn Khánh nhìn bản vẽ xong, nhịn không được mà tự cười đắc ý.
Lúc chạng vạng tối, Hùng Đại Chuy thực sự đã sai Hùng Đại Hải mang cày tới.


Trịnh Thế An cũng không biết vì sao Ngôn Khánh lại hứng thú với đồ vật này, nói Hùng Đại Hải để lại ở trong sân.
- Gia gia, gia gia đi Thiên Tân Kiều phố, nói Đại Chuy gia gia dựa vào theo bản vẽ này chế tạo một trăm cái.


Nhớ kỹ phía trên phải in dấu hiệu này... Gia gia gia gia đáp ứng con rồi đó, không nói chuyện này cho đại lão gia, đây là bước đầu tiên, nếu như gia gia đổi ý thì đừng mong con xuất nửa lực cho Thiên Tân Kiều phố.
Nhìn hình thù cổ quái của cái kéo Trịnh Thế An trong lòng sinh nghi.


Đồ vật mà Ngôn Khánh vẽ ra thật sự hữu dụng sao?
Hừ, ta cứ thử làm xem, một trăm cái kéo hẳn là không đáng gì.
Cứ như vậy mang theo sự nghi kỵ trong lòng, Trịnh Thế An tìm Hùng Đại Chuy thương lượng.
Trịnh Ngôn Khánh buông lỏng tâm tình, ở trong thư phòng mà đọc sách.


Về phần Khúc Viên cày, cũng không cần phải vội, đợi mọi người tiếp nhận cái kéo của tiệm Hùng Ký rồi mới bắt đầu.
Một tuần nữa lại bắt đầu, Trịnh Ngôn Khánh lại bắt đầu quy luật sinh hoạt bình thường.


Mỗi ngày đi học luyện chữ nghe giảng tam quốc rồi tập võ, vô cùng phong phú, khuê về đến nhà thì hắn tiến tới thư án sáng tác Tam Quốc Diễn Nghĩa. Tuy nói rằng câu chuyện này mạch lạc nhưng bắt đầu sáng tác cũng không phải là chuyện dễ dàng.


Viết sách và miệng kể chuyện xưa trên căn bản là hai khái niệm. Kể chuyện xưa, ngươi có thể không thông hiểu lắm nhưng viết sách thì nhất định phải có được bản lĩnh, đặc biệt là tiểu thuyết thì càng thêm phiền toái.
Nói ngắn gọn, trong tiểu thuyết phải có những ý từ đẹp đẽ.


Đây là phong phạm của nam triều còn sót lại, Trịnh Ngôn Khánh cũng không thể tránh được, cái gì là điệp ý trong truyện? Tức là từ những thứ nhỏ nhặt, như một khối đá nhỏ, cũng phải làm cho mỹ diệu, điều này đối với Trịnh Ngôn Khánh tuyệt đối là một loại tr.a tấn.


Mà Tam Quốc này không chỉ là cho những người thuộc phố phường buôn bán nhỏ chấp nhận, nếu như muốn cho cả sĩ phu chấp nhận thì phải thật sự chau chuốt, nhưng chau chuốt đâu phải là điều dễ dàng, Ngôn Khánh cố gắng được hai chương thì đã rơi vào tình trạng kiệt sức, cũng may sau lưng hắn là một tiên sinh có thể ủng hộ hắn, nếu như không có Lý Cơ hỗ trợ, Ngôn Khánh muốn viết ra một chương cũng không phải là chuyện dễ.


Hôm nay hắn đi học về nhà thì sắc trời vẫn còn sớm.
Trịnh Thế An cũng không ở điền trang, trong phòng cũng không có người khác.
Ngôn Khánh buông túi xách, lấy từ trong đó ra một hộp bút, sau đó lấy ra giáo trình mà Lý Cơ chuẩn bị cho hắn rồi ôn tập.


Lại nói tiếp, Lý Cơ đúng là một thầy giáo tốt, từ những việc nhỏ bé cũng rất dụng tâm.


Mỗi lần giảng giải Tam Quốc cho Trịnh Ngôn Khánh, ông đều chuẩn bị giáo trình, sau khi hoàn tất các giảng giải thì đem giao trình giao cho Trịnh Ngôn Khánh, thuận tiện cho hắn sau này học tập. Thái độ dạy học này của Lý Cơ vô cùng chuyên nghiệp, ảnh hưởng đến việt học của Trịnh Ngôn Khánh. Lúc sáng tác hắn cũng vô cùng chăm chú, đối với một chữ cũng cân nhắc vô cùng.


Hiện tại Tam Quốc Diễn Nghĩa mà Ngôn Khánh viết so với bản Tam Quốc bình thường đã phân chia ra.
Câu chuyện vẫn giữ mạch, nhưng Trịnh Ngôn Khánh tin rằng, bản Tam Quốc này sẽ siêu việt hơn.
Hộp bút chính là do Đậu Phụng Tiết tặng cho hắn.
Ở bên trong có bảy cây bút lông nhỏ, giá cả rất xa xỉ






Truyện liên quan