Quyển 1 - Chương 53: Không biết tôn ti
Nhan Sư Cổ nghe được thì giật mình, lộ ra một vẻ hưng phấn:
- Chẳng lẽ lại là Ngỗng công tử tại Yển Sư quán rượu, ghi lại Vịnh Ngỗng thơ sao?
Trịnh Nhân Cơ thở dài:
- Nhắc tới cũng kỳ quái, vị ngỗng công tử này sau khi xuất hiện ở Yển Sư thì không có tin tức nào nữa, giống như chưa từng có vậy. Ta đã tới tất cả các nhà danh sĩ ở Lạc Dương, nhưng bọn họ lại há miệng hỏi lại ta.... Hiền đệ, Phó Xạ đại nhân có ân với ta, một chuyện nhỏ như vậy mà làm cũng không xong chỉ sợ sẽ làm đại nhân mất hứng.
Nhan Sư Cổ nói:
- Cao nhân độc hành, chúng ta không thể phỏng đoán.
Thôi phu nhân ở bên cạnh nói:
- Nói không chừng vị Ngỗng công tử kia là người bình thường, trốn ở đâu đó.
- Phu nhân chưa gặp...
Trịnh Nhân Cơ mất hứng:
- Nên phu nhân không biết vị ngỗng công tử kia lợi hại thế nào. Nghe nói tuổi không lớn lắm nhưng lại sáng tác ra sách thể độc đáo, làm cho giới văn chương cao quý ở Trường An khó ai bì kịp, tất cả các đại nhân đều tranh nhau tới xem, Phó Xạ đại nhân khen không dứt miệng, nghe nói thái tử cũng tán thưởng.
Thôi phu nhân bĩu môi một cái không nói gì nữa.
Lúc này, Trịnh Hoành Nghị đã đi vào, hướng về phía vợ chồng Trịnh Nhân Cơ thỉnh an.
- Hoành Nghị, mau tới đây.
Đừng thấy Trịnh Hoành Nghị không phải do Thôi phu nhân sinh ra nhưng nàng đối với hắn vô cùng tốt, như là con đẻ.
- Điền trang đưa tới dã anh đào, ta biết con rất thích ăn nên để lại một khay cho con này.
Nói xong, Thôi phu nhân vỗ tay, sai hạ nhân bưng lên một khay dã anh đào, đặt trước mặt hoành Nghị.
Trịnh Hoành Nghị tươi cười rạng rỡ, cầm lấy một trái dã anh đào, đang muốn bỏ vào trong miệng thì dừng lại. Chỉ thấy hắn bỏ trái dã anh đào xuống rồi bưng khay ngọc tới trước mặt Trịnh Nhân Cơ mà cung kính nói:
- Phụ thân xin mời dùng trước.
Trịnh Nhân Cơ khẽ giật mình, lập tức cầm lấy một quả anh đào trên khe.
Rồi sau đó Trịnh Hoành Nghị lại mang tới trước mặt Thôi phu nhân mà nói:
- Mời mẫu thân dùng trước.
Thôi phu nhân vô cùng vui mừng, khuôn mặt tươi cười như hoa, liên tục gật đầu:
- Hoành Nghị này từ nhỏ đã biết lễ nghi như vậy, tương lai nhất định sẽ thành châu báu.
- Mời tiên sinh dùng.
Trịnh Hoành Nghị mang khay tới trước mặt Nhan Sư Cổ, cung kính dâng lên.
Đôi mắt của Nhan Sư Cổ cũng híp lại mà nói:
- Huỳnh Dương Trịnh thị không hổ là đại tộc ba trăm năm, gia phong như thế lo gì không thịnh.
Trong lòng Trịnh Nhân Cơ lúc này vui mừng muốn ch.ết.
- Đây là do hiền đệ dạy tốt!
Nhan Sư Cổ lắc đầu nói:
- Đại huynh, tiểu đệ không đảm đương khen ngợi như vậy đâu, ta chỉ dạy Hoành Nghị biết chữ, những thứ này ta không có dạy, không dám nhận công, không dám nhận công.
- A?
Trịnh Nhân Cơ cho rằn Nhan Sư Cổ khách khí, vừa định mở miệng thì đã nghe Trịnh Hoành Nghị ngây thơ nói:
- Đây là do Ngôn Khánh ca ca dạy cho con.
- Ngôn Khánh ca ca?
- Là tôn nhi của Trịnh quản gia.
Thôi phu nhân lạnh lùng nói:
- Hoành Nghị, con chiều nay không phải tới điền trang chứ?
Nói xong, nàng quay đầu nhìn Trịnh Nhân Cơ:
- Phu nhân, tên tiểu tử ti tiện kia quá hư rồi, hắn tại sao lại bắt Hoành Nghị gọi hắn là ca ca? Rõ ràng là không biết tôn ti, chuyện này truyền ra chỉ sợ nề nếp gia đình Trịnh thị 300 năm sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Sắc mặt của Trịnh Nhân Cơ liền trở nên âm trầm.
Trịnh Ngôn Khánh?
Nhan Sư Cổ đột nhiên hỏi:
- Hoành Nghị, Trịnh Ngôn Khánh dạy con thế nào?
Bị Thôi phu nhân làm cho hoảng sợ, Trịnh Hoành Nghị liền thấp giọng nói:
- Ngôn Khánh... Trịnh Ngôn Khánh kể cho con nghe một chuyện về Lỗ Dung, Lỗ Dung là người đại hiền, hắn nói con nếu học tập theo Lỗ Dung tiên sinh thì sau này sẽ là một người tài giỏi.
- Ha ha, Trịnh Ngôn Khánh này thật là thú vị.
Nhan Sư Cổ thầm nghĩ:
- Vậy con có muốn trở thành một người tài không?
- Muốn, con rất muốn được như Lỗ Dung tiên sinh, về sau nhất định sẽ trở thành người tài như ông ta.
Trịnh Hoành Nghị nói những lời này, sắc mặt tối sầm của Trịnh Nhân Cơ dần nhạt đi.
Trịnh Ngôn Khánh tuy không biết biết tôn ti nhưng cũng không phải không có công lao...
- Phu nhân, ta thấy Trịnh Ngôn Khánh cũng là có thiện ý, lần này cũng nên tha cho hắn.
Trịnh Nhân Cơ khẽ nói, đột nhiên thanh âm cất cao lên:
- Chỉ là sau này để cho Hoành Nghị ở lại điền trang, đọc sách cho tốt sau này có thể công thành danh toại.
Trong lòng Thôi phu nhân không muốn nhưng Trịnh Nhân Cơ đã mở miệng nàng cũng không biết nói gì nữa.
Ánh mắt của nàng không tự giác mà nhìn lại.
Chỉ thấy Thôi Đạo Lâm đang khoanh tay đứng nhìn, không biết có nghe được những lời vừa rồi không.
Không được, nô tài này đúng là hơi quá đáng cần phải giáo huấn hắn một chút cho hắn biết rõ cái gì là tôn ti.
Nghĩ tới đây Thôi phu nhân đã thầm có quyết định trong lòng.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không lưu ý tới một chuyện trọng yếu chính là tôn ti của thế gia vọng tộc môn phiệt.
Trịnh Hoành Nghị gọi hắn là ca ca, hắn không quá để ý.
Nhưng lại không ngờ đó là vi phạm thế gia vọng tộc, điều mấu chốt đẩy hắn vào tình trạng quẫn bách.
Đối với thế gia môn phiệt mà nói, gia nô là sở hữu của bọn họ, là người ti tiện., Trịnh Ngôn Khánh dùng thân phận gia nô mà có thể để Trịnh Hoành Nghị kêu một tiếng " ca ca" sao? Đây quả thật là đại nghịch bất đạo, là tử tội.
Dù cho hắn có công dạy bảo Trịnh Hoành Nghị thì gia nô chung quy vẫn là gia nô, không thể vượt qua ranh giới kia.
Chỉ là Ngôn Khánh bề bộn nhiều năm, việc vặt xung quanh cũng không cảm nhận được, không ngờ hắn đang sắp phải đối mặt với một nguy cơ.
Hắn vẫn đang vội vàng viết Tam Quốc Diễn Nghĩa. Dưới sự trợ giúp của Lý Cơ, đã thành công đến chương Mạnh Đức hiến đao, bắt đầu bắt tay tới phần Đổng Trách vào kinh, Hổ lao quan tam anh đấu với Lữ Bố... Cái này sách không viết, toàn bộ chỉ là tiểu thuyết cho nên vô cùng khó khăn. Trịnh Ngôn Khánh dù đã đọc qua nhưng cũng vô cùng vất vả, gặp không ít phiền toái, may mà bên cạnh có Lý Cơ hỗ trợ.
Trịnh Ngôn Khánh cảm giác, sự quan tâm của Lý Cơ đối với mình tựa hồ đã vượt qua quan hệ thầy trò bình thường.
Đây là vì nguyên nhân gì?
Ngôn Khánh không cách nào đoán được nhưng hắn hiểu được rằng Lý Cơ đối với hắn vô cùng tốt.
Hiện tại Ngôn Khánh đã vượt qua giai đoạn vỡ lòng, bắt đầu học kinh sử đơn giản, nói chung là các loại tứ thư ngũ kinh điển tịch. Sau khi hoàn thành học vỡ lòng, đợi sau mười bốn tuổi nếu như thành tích tốt được thôn học đề cử thì sẽ được quan học tiếp nhận giáo dục.
Trịnh Ngôn Khánh hiện tại mới bắt đầu học kinh sử, nhưng thực sự đã dương danh thiên hạ.
Tuy nhiên hắn không thể học kinh sử công khai mà phải lén lút, trước mặt mọi người không thể lộ ra điều gì khác lạ.
- Ngôn Khánh, có phải vài ngày trước ngươi đánh nhau với người khác phải không?