Quyển 1 - Chương 57: Vu oan
Tục ngữ có câu:
Rắn xanh độc ở miệng, ong vàng châm sau đuôi, cả hai thứ này đều không độc, độc nhất là lòng dạ đàn bà.
Quả nhiên một chút cũng không quá! Nữ nhân lòng dạ độc ác so với nam nhân hơn rất nhiều. Chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà cũng muốn lấy tính mạng của tổ tôn mình.
Trịnh Nhân Cơ lạnh lùng nói:
- Trịnh Thế An, ta thấy tổ tiên nhà ngươi vì ta mấy đời mà làm việc, cho nên thủy chung đối với ngươi có mấy phần tôn kính, không ngờ tên yêm nô nhà ngươi lại lấy oán trả ơn, trộm đi đai lưng Đường Nghê, hôm nay tang vật lấy được, ngươi còn gì muốn nói?
Sắc mặt của Trịnh Thế An tái nhợt, tức giận nói:
- Đại công tử, oan uổng cho lão nô.
- Lão nô tổ tiên mấy đời vì Trịnh gia, công tử có thể nhìn qua, đã bao giờ lấy một chút gì của Trịnh gia chưa? Hôm nay rõ ràng là có người vu oan cho lão nô, lão nô có thể cam đoan không hề ăn trộm đai lưng ngọc Đường Nghê của công tử, xin công tử xem xét.
Thôi phu nhân ôn nhã nói:
- Ngươi ở An Viễn đường không động thủ cước là do lão thái gia nhìn chằm chằm ngươi không có cơ hội.
Hôm nay đã đến Lạc Dương, lão thái gia không ở đây ngươi thấy đại công tử khoan dung độ lượng nên nảy sinh tà tâm.
- Ta không có.
Trịnh Thế An râu tóc sôi sục, mặt đỏ bừng lên.
Trịnh Nhân Cơ muốn mở miệng, nhưng Nhan Sư Cổ lại đoạt lời trước:
- Trịnh Ngôn Khánh ngươi có lời gì muốn nói?
Ngôn Khánh mở mắt, ương ngạnh nói:
- Muốn gán tội cho người khác, ngại gì không có lý do.
Trịnh Nhân Cơ tính tình nóng tính, đứng phắt lên nói:
- Trịnh Ngôn Khánh lời này của ngươi có ý gì, cái gì là muốn gán tội cho người khác? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta cố ý hãm hại các ngươi?
- Đại công tử không có ý hãm hại tổ tôn chúng ta, nhưng người khác chẳng lẽ không có?
Thôi phu nhân động lòng nghiêm nghị quát:
- Nô tài thật to gan, quả nhiên là cháu của cái tên yêm nô kia... Phu quân thiếp đã sớm nói qua, tiểu tặc này là một con sói con, sao phu quân còn cho nó đến học xá đi học. Phu quân nhìn thấy chưa, hắn học được miệng lưỡi bén nhọn, còn dám châm chọc.
Trịnh Nhân Cơ tức giận đến run người, đập thư án rung trời.
- Tiểu tặc lớn mật, tiểu tặc lớn mật, sắp ch.ết đến nơi còn dám cắn ngược lại.
- Ta xem ngươi mạnh miệng bao nhiêu, người đâu, đem tên tiểu tặc này kéo toác mồm hắn ra, ta muốn xem hắn có thể cứng miệng đến bao giờ?
- Thôi Sinh nhe răng cười xông lên, vung bàn tay tát cho Trịnh Ngôn Khánh hơn ba mươi cái.
Trịnh Ngôn Khánh bị đánh cho văng đầy máu tươi, đôi má sưng như bánh bao.
- Tiểu tử, ta cho ngươi mạnh miệng, không phải ngươi rất lợi hại sao?
Thôi Sinh đối với Trịnh Ngôn Khánh đã sớm sinh oán niệm, từ lúc cha hắn tới Lạc Dương, hắn đã bị Ngôn Khánh đánh xuống đất, hôm nay tìm được cơ hội dĩ nhiên tăng thêm mấy phần lực đạo.
- Tên súc sinh này!
Trịnh Thế An tức giận quát lớn, giãy dụa muốn ngăn cản.
Chỉ thấy Thôi Đạo Lâm tiến tới, một cước đá vào bụng Trịnh Thế An, đem Trịnh Thế An đạp té xuống đất. Trịnh Ngôn Khánh nổi giận! Trịnh Thế An trên đời này là người thân cận nhất của hắn, Thôi Sinh đánh hắn hắn không sợ nhưng đánh Trịnh Thế An, hắn không thể nhịn nổi, toàn thân khí huyết sôi sục, Hàng Long công khổ luyện bao nhiêu năm trong sát na này tinh khí tương hợp, toàn thân hội tụ, chỉ nghe hắn gầm lên một tiếng, sợi dây trói của hắn đã bị đứt đoạn.
Hắn như một con hổ nhỏ, hai vai run lên, lực đạo truyền vào hai cánh tay đánh về phía Thôi Đạo Lâm.
Hắn ba tuổi đã luyện võ, hiện tại đã ba năm.
Công phu Trúc Cơ thủy chung không đột phá nguyên nhân là khí huyết của hắn chưa trưởng thành, hơn nữa hắn tập võ chỉ vì hứng thú không dụng tâm như Đóa Đóa. Chỉ là sau khi Tôn Tư Mạc tiên sinh truyền thụ cách dưỡng sinh và quyền pháp, đã đạt tới trình độ rất cao. Hôm nay vì tức giận, Hàng Long công bỗng nhiên đột phá, khí huyết đại tăng, lực lượng tăng lên gấp đôi.
Thôi Đạo Lâm không ngờ Trịnh Ngôn Khánh có thể tự cởi trói, bị Trịnh Ngôn Khánh hung hăng đánh vào ngực.
Thôi Đạo Lâm cảm thấy nhộn nhạo trong người, lui về sau mấy bước, yết hầu cảm thấy ngòn ngọt, phun ra mấy ngụm máu tươi.
Cùng lúc đó, Trịnh Vi Thiện đã tiến lên giữ lấy bả vai của Trịnh Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh tuy đã đột phá tới Trúc Cơ nhưng so với Trịnh Vi Thiện thì hiển nhiên kém không chỉ một bậc.
- Ngôn Khánh, ngươi điên rồi!
- Thả ta ra, ta muốn giết hắn.
- Ngôn Khánh, lão quản gia không sao, ngươi đừng kích động.
Lúc này, Trịnh Thế An cũng lớn tiếng kêu lên:
- Ngôn Khánh, không được vô lễ.
Sắc mặt của Nhan Sư Cổ càng ngày càng trở nên khó coi. Theo biểu hiện của Trịnh Ngôn Khánh thì hắn không phải là người lấy trộm đai lưng ngọc, nếu như không phải là tổ tôn Ngôn Khánh thì đai lưng ngọc tại sao lại xuất hiện ở chỗ hắn? Như vậy hẳn có người vu oan hãm hại.
Hắn không tự giác nhìn về phía Thôi phu nhân, mơ hồ đoán được ẩn tình.
Trịnh Nhân Cơ tức giận vô cùng, nghiêm nghị quát:
- Tiểu tặc thật to gan, sắp ch.ết đến nơi còn muốn làm thương tổn người khác.
Ngôn Khánh bị Trịnh Vi Thiện bắt lấy.
- Đại công tử, ngươi chê tổ tôn ta chướng mắt, cứ nói rõ là được.
- Cùng lắm là tổ tôn ta trở về Huỳnh Dương là được, làm ra loại quỷ kế như vậy, vu oan hãm hại, cái này là bản lãnh của ngươi sao?
- Tiểu tặc này, ngươi quả thực...
Trịnh Nhân Cơ nổi giận lôi đình;
- Hôm nay không đánh ch.ết ngươi, ngươi cũng không biết cái gì gọi là tôn ti.
Thôi phu nhân ở bên cạnh âm trầm cười lạnh.
- Trịnh Vi Thiện giết tên tiểu tặc này đi.
Trịnh Nhân Cơ cả giận nói"
- Đem yêm nô tứ chi đánh gãy, sáng mai mang về Huỳnh Dương.
- Trịnh Nhân Cơ ngươi là đồ ngốc nghếch.
Trịnh Ngôn Khánh bất cứ giá nào cũng mắng:
- Đại lão gia cho ngươi ra ngoài, ngươi lại tùy tiện cho một phu nhân rắn rết làm gia chủ, cả ngày ngâm thơ phú, ra vẻ phong nhã, lại khong biết, Trịnh phủ cao thấ đã là túi đồ vật của phu nhân ngươi.
- Ngươi còn tự cho là đúng...
Trịnh Vi Thiện biến đổi sắc mặt, bưng kín miệng Trịnh Ngôn Khánh.
Thôi phu nhân lúc này đỏ bừng khuôn mặt, bà ta tức giận vô cùng vì bị nói ra tâm sự.
- Phu quân, chàng còn cho tên tiểu tử này ăn nói bừa bãi?
Trịnh Nhân Cơ cũng nổi giận:
- Trịnh Vi Thiện còn chưa động thủ đi?
Nhan Sư Cổ nhịn không được, định bước lên ngăn cản, chỉ thấy lúc này ở bên ngoài bỗng truyền tới một hồi thanh âm xôn xao.
Sau đó có người bên ngoài tiến vào trầm giọng nói:
- Trịnh đại nhân, hạ thủ lưu tình.