Quyển 1 - Chương 70: Trở về

Dưới con mắt của Ngôn Khánh hắn xem xuất thân rất trọng yếu, nhưng không trọng yếu đến mức hắn phải ở cùng con thuyền hải tặc Trịnh gia này.
Về phần gia phả...
Hắn tin rằng mình cũng không phải là người nhà họ Trịnh, cho dù tiến vào gia phả thì sao?


Không phải là đích chi của Trịnh gia, ngay cả bàng chi cũng không phải.


Trái lại Trịnh gia hay nói là An Viễn đường có thể dựa vào thanh danh của hắn mà tập hợp sĩ lâm đạt được rất nhiều lợi ích, cùng với giá mà bọn họ trả cho Trịnh Ngôn Khánh thì được lợi rất nhiều, ngày sau Trịnh Ngôn Khánh ngày sau có thể độc lập đi ra ngoài nhưng vẫn phải sinh tồn dưới vầng hào quang của Huỳnh Dương Trịnh thị, không cách nào vứt bỏ sạch sẽ quan hệ với Trịnh gia.


Mặc dù vậy, Trịnh Ngôn Khánh cũng không cách nào cự tuyệt.


Không nói đến chuyện tộc phổ Trịnh gia mà nói đến tình cảnh Trịnh Thế An tha thiết ước mơ không phản đối thì Trịnh Thế An cho dù đối với Trịnh Nhân Cơ, thậm chí là Trịnh Đại Sĩ có khúc mắc nhưng đối với toàn bộ Trịnh gia mà nói lại có lòng trung thành mãnh liệt.


Cái này là dòng họ lực lượng.
Ngôn Khánh cho dù nói dăm ba câu cũng không thể hóa giải.
Về phần chính Ngôn Khánh, hắn cũng không dám mở miệng cự tuyệt.


available on google playdownload on app store


Đừng nhìn dáng vẻ cười ha hả, hiền lành dễ thương của Trịnh Đại Sĩ, nhưng nếu như hắn cự tuyệt chỗ tốt này, Trịnh Đại Sĩ tuyệt đối sẽ trở mặt vô tình, thậm chí có thể khiến cho tổ tôn hắn bốc hơi khỏi nhân gian, dù sao bọn họ hiện tại vẫn là gia nô.


Trước kia là con sâu cái kiến, hiện tại có chút thanh danh cũng chỉ là con sâu cái kinế cường tráng hơn thôi.


Ngôn Khánh biết rõ, danh hào của hắn chưa đủ vang dội, chưa đủ chống lại quái vật khổng lồ Trịnh gia này. Danh tiếng Ngỗng công tử tối đa chỉ có thể làm cho Trịnh Đại Sĩ cố ky một chút, tuy nhiên chỉ là cố kỵ nhưng nếu là sợ hãi thì không thể nào có khả năng.
Cúi đầu sao...


Ngôn Khánh không còn lựa chọn nào khác.


Chỉ là chuyện này vốn là lợi dụng lãn nhau, Trịnh gia lợi dụng hắn để đoạt địa vị sĩ lâm, hắn cần Trịnh gia gia tộc để có thanh danh lớn hơn. Khi thanh danh của hắn lớn lên, không phụ thuộc vào Trịnh gia nữa thì có thể tùy tâm sở dục sinh hoạt, nhưng quá trình này chắc chắn không hề dễ dàng nhẹ nhõm.
------------------


Đem tổ tôn Trịnh Thế An từ gia nô trở thành tứ phẩm xuất thân không khó nhưng đem Trịnh Thế An tiến vào gia phả thì không phải là một điều dễ dàng.
Trịnh Đại Sĩ có thể nhìn thấy chỗ tốt nhưng những người khác không thấy.


Ví dụ như là người nhà họ Trịnh, chấp chưởng Kinh Đường Trịnh Thiện Nguyện không đồng ý, mà những phòng khác thì đầu phản đối. Những người đồng ý để Trịnh Thế An tiến vào cũng không nhiều, Trịnh thị Thất Phòng ngoại trừ Trịnh Đại Sĩ thì cũng chỉ có vợ lẽ Trịnh Mậu hợp thành một chi, lập trường tán thành, còn lại đều lập lờ nước đôi.


Vợ lẽ có thể đồng ý là vì hiệu lực của Trịnh Vi Thiện ở An Viễn đường.


Đừng nhìn Trịnh Vi Thiện chỉ là thứ xuất, võ nghệ của hắn rất cao cường, hiện tại đã tăng vọt địa vị ở An Viễn đường, dần dần đã được vợ lẽ chú ý. Sau khi hỏi thăm qua tình huống Trịnh Ngôn Khánh, vợ lẽ gia chủ liền đồng ý để Trịnh Thế An quy tông.


Cái này cũng khiến cho lực lượng của Trịnh Đại Sĩ nhiều hơn một chút, trải qua một phen cãi nhau, chuyện của tổ tôn Trịnh Thế An cuối cùng đã hạ màn. Dù sao mẫu thân của Trịnh Thế An cũng là Trịnh thị tộc nhân, điều này không thể cải biến, dòng máu trong người của Trịnh Thế An mặc dù mỏng manh, hèn mọn nhưn cuối cùng vẫn là người nhà họ Trịnh.


Cuối cùng, tổ tôn Trịnh Thế An cũng được đi tới miếu tế tổ hành đại lễ, trở thành một thành viên của Trịnh gia.
Trịnh Ngôn Khánh ở Huỳnh Dương yên ổn nhưng Lạc Dương đã sớm trở nên hỗn loạn.
Đại tộc trăm năm xuất thân thần đồng.


Ngỗng công tử danh tiếng vang dội, nguyên bát pháp luận cùng với bài thơ thanh minh kia xuất hiện, cộng thêm sự trợ giúp vụng trộm của Trịnh Đại Sĩ đã khiến cho Trịnh Ngôn Khánh trong vòng một đêm được hưởng dự sĩ lâm. Bát pháp luận là bản luận Vĩnh Tự bát pháp đầu tiên từ trước đến nay, dĩ nhiên khiến cho người khác đặc biệt chú ý. Những người như Âu Dương Tuân, Trí Vĩnh nhao nhao làm ra lời bình với bát pháp luận này của Trịnh Ngôn Khánh. Hai người này là nhân tài kiệt xuất thời nay, lời bình dĩ nhiên không giống như người thường.


So với Vịnh Ngỗng của Trịnh Ngôn Khánh trước kia, ảnh hưởng của Bát Pháp luận càng thêm ghê gớm.


Trí Vĩnh là hậu nhân của Vương Hi Chi, bát pháp luận đem lại vinh dự cho Vương hi Chi, cùng nhau nổi danh, không nghi ngờ là một khen ngợi rất lớn cho nên hắn đối với Ngôn Khánh càng thêm tán thưởng. Mà Âu Dương Tuân ngôn từ dù hàm súc nhưng cũng tôn sùng không thôi.
Hai vị này mở miệng, hiệu dụng có thể nghĩ.


Trước kia bất kể Dương Tố hay Tùy Đế tán thưởng cũng thế, những người thanh lưu cao ngạo đều không muốn tiếp nhận.
Nhưng Âu Dương Tuân và Trí Vĩnh thì không giống vậy, đây là những người cấp bậc tông sư.


Hai người này mở miệng, thể chữ Nhan thư pháp được thuận nước lên thuyền, có thể sánh vai với hai người Âu Dương Tuân và Trí Vĩnh.
Cái này chính là lực lượng của đại tộc thế gia.
Những người khác cả đời cũng khó khăn cầu thành tích nhưng bọn họ có thể hoàn thành dễ dàng.


Bài thơ thanh minh truyền ra cũng được các danh sĩ tán thưởng.
Bọn họ thầm nghĩ, chúng ta dù không có quan chức, nhưng thực sự không phải là không thể làm quan, mà là không muốn làm quan.
Tôn nghiêm, cái chúng ta cầu chính là tôn nghiêm... Chúng ta tâm khí kiêu ngạo, há có thể luồn cúi.


Thanh lưu, từ xưa đến nay là một đại chủ lực của sĩ lâm.
Nhóm Thanh Lưu này đối với Trịnh Ngôn Khánh vô cùng tán thưởng, cho dù Trịnh Ngôn Khánh không muốn nổi danh cũng khó.
Trong nhất thời, văn chương cao quý khó ai bì kịp, bài thơ Thanh Minh được lưu truyền rộng rãi.


Vì vậy, cửa nhà Trịnh phủ như sắp bị đạp phá, có người muốn tới bái phỏng, có người muốn tới cầu chữ, còn có một số người bụng dạ khó lường muốn mượn thanh danh của Ngôn Khánh để mưu lợi cho mình, dù sao Ngôn Khánh niên kỷ còn rất nhỏ, mặc dù có thể viết ra Thanh Minh, Bát Pháp luận nhưng muốn đối phó cũng không khó.


Cuối tháng ba, Trịnh Ngôn Khánh lên đường từ Huỳnh Dương trở về Lạc Dương...
Lần này hắn đi không giống như mấy tháng trước, không phải là một gã sai vặt không có tiếng tăm.
Dưới sự thao tác của Trịnh gia, Ngôn Khánh đã đứng vững, là Ngỗng công tử tiếng tăm lừng lẫy.


Trịnh Thế An ngồi trên xe, xem mọi thứ giống như là mộng đẹp.


Tâm nguyện nhiều năm cuối cùng cũng được đền bù, từ gia nô mà trở thành có xuất thân tứ phẩm, trên danh nghĩa có tới trăm mẫu ruộng tốt, làm sao không khiến cho hắn tâm thần vui mừng. Những người xung quanh không còn gọi hắn là Trịnh quản gai nữa mà gọi là Trịnh lão gia, Trịnh Đại Sĩ còn cho hắn mười tên nô bộc, bốn nô tài xinh đẹp phụng thị, loại đãi ngộ này khiến cho Trịnh Thế An cao hứng rất nhiều nhưng lại càng khủng hoảng.


- Ngôn Khánh, trở về Lạc Dương xong, con có dự định gì không?
Trịnh Ngôn Khánh ngược lại lộ một bộ mặt lạnh nhạt trả lời:
- Tiếp tục học ở trường, luyện võ... À, còn có chuyện của Đại Chuy gia gia.






Truyện liên quan