Quyển 2 - Chương 18: Thôi mân
Trịnh Ngôn Khánh đứng dậy, không ngờ một quyển sách trên thư án bị rơi xuống đất, hắn nhặt lên thì thấy đó chính là quyển tâm điêu long mà Lý Cơ để lại cho hắn. Bởi vì kỹ thuật tạo giấy hiện tại chưa phát triển cho nên in ấn rất lạc hậu, rất nhiều sách vở cắt may cũng không thỏa đáng.
Rất nhiều chỗ trang sách dính liền với nhau, thoạt nhìn phải tách ra mới đọc được.
Nếu như, có một con dao rọc giấy nho nhỏ...
Đôi mắt của Trịnh Ngôn Khánh sáng ngời lên, hiện ra một suy nghĩ cổ quái.
Cái kéo người nào cũng thể dùng, nhưng cái kéo không phải dùng cho việc may vá, tác dụng của nó còn rất nhiều.
Việc buôn bán đúng là tục phẩm.
Nhưng nếu đem sinh ý liên hệ với việc đọc sách thì không phải cao nhã hay sao?
Ngôn Khánh nghĩ cách đem công dụng của cái kéo này phân hóa ra.
Nghĩ tới đây hắn trải rộng trang giấy, đem suy nghĩ của mình viết ra.
Vạn nhất quên đi thì cũng đã ghi lại rồi.
Mao Nha ở dưới lầu chờ nửa ngày không thấy Ngôn Khánh đi xuống liền nhẹ chân đi lên, vụng trộm nhìn hắn.
Ngôn Khánh ghi lại thứ này, nàng cũng không dám quấy rầy.
Vì vậy liền đi xuống lầu.
Trịnh Thế An cùng Đỗ Như Hối ngồi xuống, chờ Ngôn Khánh đến dùng cơm.
Con dâu của Mao Vượng ở bên cạnh hầu hạ... Mao Vượng vì nguyên nhân cơ thể bị tổn thương mà Trịnh Thế An đã sắp xếp vào trong thành Lạc Dương để trị liệu, hiện nay ai cũng muốn cầu thân với Trịnh Thế An, không chỉ vì hắn là người nhà họ Trịnh, hay có đứa cháu trai khó lường mà còn là vì trước đây Trường An đã truyền tới một tin tức, nội sử thị lang, nghe thấy Bùi Thế Củ đại nhân từng mời Ngôn Khánh chép cho một bản văn tế, lại làm một bài thơ khen phu thê Bùi Thế Củ tình thâm đã khiến rất nhiều người động dung.
Toàn bộ bài thơ chỉ có bốn câu nhưng lại ẩn chứa rất nhiều thủ pháp ví von.
Thế nên Bùi Thế Củ trong một lần hội thơ đã nói ra một câu: Trên đời này người hiểu ta nhất chỉ có Bán Duyến Quân.
Vì vậy tên hiệu của Ngôn Khánh bởi vì Bùi Thế Củ mà trở thành Bán Duyến Quân. Nếu trước kia Ngôn Khánh dùng Vịnh Ngỗng thể, bất quá chỉ là một tài năng trẻ, nhưng lần này đã tên của hắn đã được giới quyền quý tán thành.
Bán Duyến Quân trong miệng của Bùi Thế Củ thậm chí còn hơn cả Thần đồng trong miệng của Dương Tố.
Dương Tố khen thần đồng là chuyện bình thường, mà Bùi Thế Củ thì không dễ dàng khen người như thế, thêm nữa Bùi Thế Củ lại là tộc trưởng Hà Đông Bùi thị, được hắn tán thưởng cũng không phải là một điều tầm thường, về sau lại có bài thơ Vôi Ngâm Ngôn Khánh khen ngợi huyện lệnh Phòng Ngạn Khiêm.
Cũng vì bài thơ này mà Phòng Ngạn Khiêm được thái tử để ý tới.
Đặc biệt đề bạt lên làm Hứa Châu biệt giá, thăng liền hai cấp, từ một nho nhỏ huyện lệnh hiện tại đã là Hứa Châu biệt giá dĩ nhiên là do Phòng Ngạn Khiêm cố gắng nhưng bài thơ Vôi Ngâm của Ngôn Khánh cũng có công dụng trợ giúp.
Hiện nay có ai không muốn có được một bài thơ của Ngôn Khánh?
Chỉ là bọn họ ngại Bùi Thế Củ và Trịnh gia cho nên không người nào dám cưỡng cầu.
Cho nên thời gian này Trịnh Thế An cũng rất sảng khoái, sau khi nói rõ ở y quán nói rõ tình huống còn nhận được mỹ danh lấy đức báo oán.
- Tiểu thiếu gia hiện tại sao vẫn chưa xuống?
Mao Nha đã chạy tới, Trịnh Thế An nhịn không được mà tới hỏi thăm.
Mao Nha vội vàng nói:
- Nô tài đã gọi tiểu thiếu gia rồi, thế nhưng tiểu thiếu gia lại hình như đang ghi đồ vật gì đó, cho nên nô tài mới tới bẩm báo trước.
Đỗ Như Hối nói:
- Tiểu yêu lại nghĩ ra được danh ngôn gì rồi đó, lúc này đừng quấy rầy hắn.
- Đã như vậy...
Trịnh Thế An liền đứng lên:
- Mao tẩu, tẩu mang những đồ ăn này thu về trước đi, chốc nữa tiểu thiếu gia viết xong thì hâm lại rồi bưng lên.
Mao tẩu tuy là một nữ nhân bàn chân to nhưng lại là một người nấu ăn rất ngon.
Nghe thấy vậy bà vội đáp ứng, kêu Mao Nha tới hỗ trợ.
- Tiểu nha, thiếu gia có nói gì thêm không?
Mao Nha nói:
- Không có, tiểu thiếu gia hình như rất trầm tĩnh, giống như là một tiểu đại nhân vậy, đối với con cũng rất khách khí.
- Nếu vậy ngươi phải hầu hạ cho tốt, nghe tiểu thiếu gia phân phó.
- Lão thái gia và tiểu thiếu gia đúng là người lương thiện... chúng ta may mắn gặp được bọn họ không những không kể hiềm khích lúc trước còn thu lưu nhà chúng ta, nếu như không phải như vậy thì chúng ta có lẽ đã ch.ết đói ở nơi đầu đường rồi. Được rồi, tiểu Nha, con làm cho tốt, tương lai nếu có phúc phận không chừng được tiểu thiếu gia thu làm hầu thiếp, cả nhà chúng ta chỉ dựa vào con, có hiểu không?
Mao Nha liền vội vàng gật đầu.
--------------------------------
Bên bờ sông Lạc Thủy, cảnh sắc vô cùng tươi đẹp.
Hiện tại tiết trời đang là mùa hạ ở bên bờ dương liễu thanh ấm.
Nơi này đúng là một nơi tiêu khiển tốt vào mùa hè, chèo thuyền du ngoạn trên bờ sông có thể nhìn thấy phong tình vạn chủng, tình thơ ý họa.
Thời kỳ Tam Quốc, Tào thực đã từng gặp qua một thần nữ khi đi qua sông cho nên lưu lại bài thơ Lạc Thần phú. Đời sau có người nói, Lạc thần này chính là chị dâu của hắn, nhưng thực sự có phải vậy không thì không ai có thể khảo chứng... Chỉ là cũng bởi vì một bài Lạc Thần phú mà sau này ở hai bên bờ sông Lạc Thủy, thường xuyên có mỹ nữ tụ tập sang sông.
Thôi Mân chính là tộc nhân của Trịnh châu Thôi thị.
Lại nói tiếp, hắn không phải là người thuộc ngũ phòng Thôi Thị Trịnh Châu nhưng nhờ tướng mạo tốt, giỏi tài ăn nói đã được Thôi gia tín nhiệm.
Hắn còn có một thân phận khác chính là huynh trưởng của Thôi phu nhân, thê tử của Trịnh Nhân Cơ.
Trước đây Thôi phu nhân bởi vì chuyện của tổ tôn Trịnh Ngôn Khánh mà địa vị giảm dần, nếu như không có Trịnh Nhân Cơ yêu thương và Trịnh Đại Sĩ không muốn vì chuyện này ảnh hưởng tới quan hệ hai nhà Trịnh Thôi nên không bỏ Thôi phu nhân.
Dù vậy Thôi puh nhân cũng không vui trong lòng.
Mà ảnh hưởng sâu nhất không ai qua được Thôi Mân.
Trước kia hắn nếu như hắn khó khăn, tự nhiên Thôi phu nhân sẽ tiếp tế, hiện nay Trịnh gia thu hồi tài sản, Thôi phu nhân cũng chỉ có thể nhận lấy một trăm quan tiền chi tiêu hàng tháng. Nàng ngược lại không tiêu dùng gì cả, lúc thăm viếng người nhà đều có Trịnh gia chuẩn bị quà tặng, bình thường không có gì tiêu, ngẫu nhiên mua một chút quần áo thì Trịnh Nhân Cơ cũng không bắt nàng bỏ tiền ra.
Một trăm quan tiền hàng tháng này đều mang tới tiếp tế cho Thôi Mân.
Nhưng một trăm quan tiền thì cũng chỉ đủ để chèo thuyền du ngoạn hai lần trên sông Lạc Thủy mà thôi, làm sao có thể đủ dùng.
Vừa vặn lúc này, sinh ý của Trịnh Thế An náo nhiệt, Thôi Mân liền động tâm tư muốn tiếp nhận sinh ý này, nhưng Trịnh Thế An độc lập, Trịnh Nhân Cơ cũng không muốn nhúng tay vào, bởi vì vậy Thôi Mân liền nghĩ ra chiêu bài hạ giá.
Nhưng việc buôn bán thì tốt mà lợi nhuận lại không nhiều.
Hơn nữa hai loại thị trường thượng phẩm và trung phẩm Trịnh Thế An vẫn nắm giữ, làm cho Thôi Mân chỉ có thể tranh đoạt thị trường hạ phẩm.
Một cái kéo hạ phẩm bán ra có ba bốn mười tiền, bán thì không ít, nhưng tiền đến tay thì không được nhiều.
Sau khi cùng với Thôi phu nhân thương nghị mấy lần không có kết quả, Thôi Mân cũng hơi nóng nảy.
Vì vậy hắn liền mở tiệc chiêu đãi danh sĩ Hà Đông Vương Thông chèo thuyền du ngoạn trên sông Lạc Thủy, trong lòng thì thầm suy nghĩ ra chủ ý khác.
Vương Thông chính là người mà Trịnh Vi Thiện đã từng nói qua với Trịnh Ngôn Khánh.