Chương 35
Thấy cô đi rồi, anh cất bước đi về phía trung tâm mua sắm, vừa đi vừa gọi điện thoại: “tr.a một biển số, chạy quá tốc độ ở nơi đông người, Dự AXXXXX.” Một lát sau, anh nheo mắt và hỏi lại: “Biển số giả?”
Anh cất điện thoại, bước chân chậm dần rồi dừng hẳn.
Chân Noãn hai tay giữ chặt khăn quàng cổ, rảo bước trong con hẻm. Khu cô sống gần trung tâm thành phố, nhưng vì đường xá xung quanh ngoằn ngoèo, phân luồng quá nhiều nên con hẻm này thường ít người qua lại và rất yên tĩnh.
Hai bên ngõ là cây lá rộng và dây leo sum suê tươi tốt, lá đã úa vàng nhưng chưa rụng hết, che lấp anh đèn đường trên đỉnh đầu. Con ngõ này thoạt nhìn trông như một đường hầm âm u. Chân Noãn bước đi trên đống lá rơi thật dày và mềm mại, không bao lâu sau liền mơ hồ cảm thấy đằng sau có người.
Cô dừng bước, loáng thoáng nghe thấy tiếng lá sột soạt, lại giống như có ai giẫm gãy một nhánh cây… Cô chậm rãi quay lại nhìn, nhưng phía sau không có một bóng người. Trong ánh đèn mông lung, xe cộ vẫn không ngừng qua lại phía con đường sầm uất đằng xa.
Là ảo giác ư? Cô nghĩ ngợi rồi lại xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Lần này, Chân Noãn rảo bước chân, nhưng đi càng nhanh thì hơi thở bám sát theo cô càng trở nên rõ ràng. Tim cô đạp thình thịch, tiếng lá cây sột soạt lạc nhịp với tiếng bước chân của cô càng lúc càng lớn. Cô cảnh giác quay đầu lại lần nữa nhưng vẫn không thấy gì, chỉ có tán cây hình thù quái lạ bao phủ sau lưng, như bức bình phong có thể che chắn kẻ xấu bất cứ lúc nào. Cô đứng giữa con ngõ, trước sau trống trải, mờ mịt không một bóng người. Cảm giác bất an trong lòng dần dần trở nên mãnh liệt. Cô đưa mắt nhìn xung quanh rồi vừa bước khỏi vỉa hè xuống lòng đường vừa ra sức tăng nhanh nhịp bước chân chạy đi.
Cô chạy như bay vào khu nhà mình sống. Giây phút tiến vào, cô quay đầu nhìn lại lần nữa. Lần này, cô thấy một bóng người! Ngay lúc cô quay lại, hắn nhanh chóng lẻn vào bụi cây, sau đó mất dạng.
Cảm giác sợ hãi ban nãy bất giác ập đến, Chân Noãn không thể kìm nén mà run rẩy khắp người. Cô chạy vào tòa nhà nhanh như chớp, cứ không ngừng quay đầu lại, cho dù không thấy ai nhưng cô vẫn sợ. Vào được thang máy, cô ra sức ấn nút đóng cửa liên hồi, sợ rằng trong lúc đóng cửa sẽ có một cánh tay thò vào. Cô ấn nút tất cả các tầng lầu, đến tầng của mình mới chạy như bay rời đi.
Vào nhà đóng cửa xong xuôi, cô mới cảm thấy an toàn, nhìn qua mắt mèo trên cửa chỉ thấy hành lang trống rỗng và cánh cửa đóng kín như bưng của những căn hộ xung quanh. Cô không bật đèn, theo ánh sáng bên ngoài đi tới trước cửa sổ sát đất, nghiêng người nhìn ra ngoài.
Bên ngoài khu nhà không hề có nhân vật khả nghi.
Có lẽ chỉ là kẻ gây rối ẩn nấp đâu đó để tìm kiếm con mồi ngẫu nhiên mà thôi. Việc theo đuôi này cô đã từng thấy khi còn ở nước ngoài. Hiện giờ, tâm trạng cô đã dần dần bình ổn trở lại, cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Bỗng nhiên có tiếng điện thoại reo vang xé toạc màn đêm yên tĩnh. Chân Noãn giật thót tim. Trong phòng khách tối đen, chiếc điện thoại đặt trên sofa nhấp nháy phát sáng theo tiếng nhạc chuông.
Cô thầm trách mình nhát gan, chạy tới xem thì hóa ra là Ngôn Hàm. Cô vội vàng bắt máy: “A lô, Đội trưởng ạ?”
“Bây giờ đang ở đâu?”
“Dạ?” Cô lấy làm lạ. “Em ở nhà ạ! Phải làm thêm giờ à? Em lập tức…”
“Không phải!” Anh ngừng một, hai giây, đầu bên kia rất yên tĩnh, không giống như ở trung tâm mua sắm. “Ừ, có chuyện muốn nói với em thôi.” Anh nói bằng giọng công việc. “Nghỉ ngơi sớm đi, buổi tối đừng có chạy lung tung. Bắt đầu từ ngày mai, em ra ngoài cùng chúng tôi vài hôm.”
“Dạ, được ạ!”