Chương 70

Cảnh sát đã tăng thêm nhân lực, tiến hành lục soát Duyệt Xuân lần nữa trên diện rộng.
Nhân lúc rảnh rỗi, Lão Bạch vui mừng đi đến trước mặt Ngôn Hàm: “Sếp, tôi vừa hỏi thăm sự tích anh dũng của anh ở chỗ Mèo Con rồi.”
Ngôn Hàm nhướng mày, nhìn cậu ta với vẻ khinh thường.


“Mèo Con kể rằng tay anh vẫn bỏ trong túi, đá vài cú đã làm gãy gậy, bay dao và văng luôn cả người. Ban đầu, cô ấy sợ ch.ết khiếp, cho rằng anh sẽ bị đánh gục, nhưng sau đó lại phát hiện người khác còn xui xẻo hơn.”


Cách đấy không xa, Chân Noãn ôm máy vi tính ngồi trong xe, vẫn đang cố chấp nghiên cứu hình dạng vết thương và hung khí. Ngôn Hàm nghe với vẻ thờ ơ, nhếch nhếch môi, im lặng.


Lão Bạch đảo mắt: “Mèo Con còn kể cô ấy cảm thấy anh rất tài ba. Vừa đánh người lại vừa nói chuyện với cô ấy, không cần quay đầu lại đã có thể đánh gục người ta rồi.”
Ngôn Hàm híp mắt nhìn Lão Bạch: “Cậu nói cả đống thứ nhảm nhí này là có ý gì đây?”


“Sếp, tôi có vấn đề về sinh vật học muốn thỉnh giáo anh.”
“Nói!”
“Tại sao con công đực lại thích xòe cái đuôi xinh đẹp với con công cái nhỉ?”
Ngôn Hàm đạp một cú vào mông Lão Bạch, lập tức đá cậu ta văng xa vài mét: “Cút đi cho tôi!”


Đèn báo hiệu trong khu nghỉ dưỡng Duyệt Xuân sáng nhấp nháy. Đội điều tr.a của Tô Dương mang đến tin tức xác thực. Máy giám sát đường núi vì trận mưa xối xả nên ống kính mờ nhạt, tầm nhìn rất kém nhưng về cơ bản vẫn phán đoán được xe Nguyễn Vân Chinh đã từng đi vào rồi trở ra, còn xe Tôn Lâm sau khi tiến vào thì không quay ra nữa.


available on google playdownload on app store


Trong những ngày qua, điều tr.a viên đã lục soát khắp Thập An Lí vẫn không tìm ra được xe của Tôn Lâm. Không lẽ bốc hơi được sao? Ngôn Hàm dựa vào sườn xe, nhìn mọi người đang bận rộn xung quanh và dòng nước trong khu biệt thự mờ tối, suy nghĩ thật lâu bỗng nói: “Khu suối nước nóng Duyệt Xuân có hồ.”


Xe ở trong hồ.
Không lâu sau, thợ lặn phát hiện có một chiếc xe dưới đáy hồ, nhanh chóng trục vớt lên và nhận ra đó chính là chiếc Bentley của Tôn Lâm.


Nhân viên nghiệm chứng bận bịu lấy thông tin trên xe. Nhóm cảnh sát hình sự tìm được trong thùng sau xe có quần áo của nạn nhân, va li và một vật trang trí bằng sắt khảm thủy tinh màu đỏ với hình dáng thẳng đứng, đỉnh sắc nhọn, đế hình tròn. Thợ lặn còn vớt được một bộ chìa lục giác, chính là cái đang thiếu trong khách sạn.


Nhân viên khách sạn cho biết trong bãi xe tầng hầm có phòng dụng cụ riêng, những người vào ở đều có thể dùng thẻ phòng để mở cửa và tùy ý chọn dụng cụ mình cần, nhưng thường thì rất hiếm khi có người dùng đến.


Bảo vệ Lê Lỗi và nữ nhân viên vệ sinh Phan Phán chỉ là đồng nghiệp bình thường. Hai người họ bị tình nghi đã giết hại Tôn Lâm và bị đưa về Cục điều tra. Các thông tin như dấu tay, dấu chân và nhóm máu đều bị lấy đi đối chiếu.


Tổ nghiệm chứng tìm được sợi vải từ đồng phục của bảo vệ Lê Lỗi trong khe ghế xe Bentley. Phan Phán cũng sơ suất để rơi một sợt tóc dính máu trong va li.


Mảnh thủy tinh vụn dính tạp chất trong vết thương bên phải đầu Tôn Lâm được xác định là đồng nhất với thủy tinh đỏ khảm trên vật trang trí. Tham số độ dày và chỉ số khúc xạ cũng đều trùng khớp.


Tối hôm đó, Phan Phán còn sử dụng máy hút bụi và một lượng lớn chất tẩy rửa trong phòng vệ sinh khu suối nước nóng Duyệt Xuân. Tuy đã có nhiều chứng cứ như vậy, nhưng Đàm Ca vẫn không thả lỏng: “Hiện giờ, cái khó giải quyết không phải là hung thủ không thừa nhận, mà là cả hai đều nhận mình là hung thủ. Phan Phán nói chính cô ta giết Tôn Lâm, còn Lê Lỗi chỉ giúp cô ta xử lý thi thể thôi. Nhưng Lê Lỗi thì lại nói Phan Phán chỉ đánh Tôn Lâm vài cái, người thật sự đánh đến ch.ết chính là hắn.”


Ngôn Hàm nghe thấy liền nói: “Nhân viên vệ sinh Phan Phán thuận tay trái, phù hợp với cách nói của Chân Noãn.”
Lão Bạch hỏi: “Có phải bọn họ cùng nhau giết người không?”


Ngôn Hàm lắc đầu: “Nếu như là kích động giết người, xác suất bọn họ đồng thời bị chọc giận rất thấp, trừ phi hai người họ đồng thời là nhóm tự sát thứ tám trong suicide sound.”


“Đúng vậy!” Đàm Ca đồng ý. “Vả lại, khả năng đồng lõa cướp của cũng bị loại bỏ, vì trang sức, tiền bạc và quần áo của Tôn Lâm không ít nhưng tất cả đều bị vứt lại trong va li.”


Trước khi thẩm vấn, mọi người cùng đi đến phòng họp một chuyến, bởi vì Từ Tư Miểu phát hiện được chứng cứ mấu chốt.


Anh đã phục hồi được đoạn băng ghi hình ở bãi đỗ xe, còn những nơi khác như đoạn ghi hình ở cửa biệt thự nơi xảy ra tai nạn thì vì đã hoàn toàn bị hỏng nên không cách nào khôi phục lại được. Nhưng Từ Tư Miểu lại nói: “Máy giám sát ở bãi đỗ xe đã đủ chứng minh vấn đề.”


Anh mở máy vi tính ra cho mọi người cùng xem. Đoạn phim hơi mờ và không có âm thanh, bông tuyết cũng rất nhiều nhưng vẫn có thể phân biệt được rõ ràng. Trong đoạn phim, nữ nhân viên vệ sinh Phan Phán đang lau dọn. Không lâu sau, hai ánh đèn xe hơi chiếu đến, có thể vì tiếng còi quá lớn nên đã làm Phan Phán giật mình, vội vàng tránh ra.


Chiếc xe vừa đến chính là xe Bentley của Tôn Lâm. Xe dừng lại bên cạnh Phan Phán đang đứng, cô ta tiếp tục quét dọn, còn Tôn Lâm ăn mặc thời thượng xách va li xuống xe. Lúc Tôn Lâm đi ngang qua Phan Phán đã hất cằm lên rồi nheo mắt nói gì đó, tiếp theo là giao va li cho Phan Phán. Dường như hai người đã nói với nhau vài câu, Phan Phán đặt chổi và ky hốt rác xuống, bước đến nhận lấy chiếc va li.


Tôn Lâm đi phía trước, vừa đi được một bước liền dừng lại, chỉ về vũng nước đọng trên mặt đất rồi quay đầu nói với Phan Phán. Phan Phán gật đầu, sau đó khom lưng ôm lấy va li. Không ngờ va li quá nặng, cô ta không đứng vững nên liên tục lùi về sau, kết quả là không cẩn thận giẫm phải ky hốt rác. Ky hốt rác đổ xuống, thanh tay cầm bằng sắt đụng phải xe Bentley. Có lẽ cú va chạm này đã rạch một vết xước trên xe, Tôn Lâm vì chuyện này mà lập tức chỉ vào phần bị va trúng rồi giận dữ quở mắng Phan Phán.


Phan Phán khom lưng cúi đầu, vội vàng đi đến đưa tay lau chùi, dường như cô ta cho rằng lau như vậy thì sẽ không sao nữa. Nhưng Tôn Lâm lại đá vào mặt Phan Phán rồi đạp cô ta ngã xuống đất, sau đó chỉ vào đuôi xe mắng mỏ và đánh chửi Phan Phán, dùng cả tay lẫn chân luân phiên đánh đá vào đầu và ngực cô ta.


Phan Phán không dám phản kháng, chỉ đành quỳ trên mặt đất, chắp tay trước ngực không ngừng khom lưng xin bỏ qua. Làm xước một chiếc Bentley đắt đỏ như thế thì tiền lương còm cõi của cô ta làm sao đền nổi. Nhưng chỉ vô ích, Tôn Lâm tiếp tục đánh mắng, còn Phan Phán khóc lóc cầu xin gần hai mươi phút. Cuối cùng, có lẽ Tôn Lâm đã đánh mệt nên ngừng lại, chỉ vào va li nói vài câu rồi chỉ vào vết xước trên đuôi xe và nói tiếp. Có thể họ đang nói chuyện bồi thường vì Phan Phán thậm chí còn quỳ lạy trên mặt đất, nhưng Tôn Lâm chẳng đoái hoài mà nghênh ngang bỏ đi.


Sau đó, Phan Phán vẫn quỳ gối khóc lóc, khóc xong thì đến phía đuôi xe vừa hà hơi vừa lau chùi. Lau được vài phút, có lẽ thật sự hiểu ra vết xước không cách nào biến mất, cô ta lại bắt đầu khóc, khóc một lúc lâu mới đứng lên kéo va li theo Tôn Lâm. Lúc đi qua vũng nước đọng, cô ta ôm va li lên rồi khập khiễng bước qua vì sợ làm dơ bánh xe va li.


Đoạn phim kết thúc, trong phòng họp lặng ngắt như tờ, rất lâu mà vẫn không có ai lên tiếng, không khí nặng nề và xót xa vô cùng. Người đầu tiên cất lời là Ngôn Hàm, với giọng điệu bình tĩnh và không mang theo bất cứ cảm xúc nào, anh suy luận phân tích: “Thời điểm đỗ xe và xảy ra tranh chấp khá sớm vào buổi xế chiều. Sau khi nhân viên vệ sinh Phan Phán đưa va li cho Tôn Lâm thì buổi tối lại đến lần nữa. Tôi đoán lần này cô ta định xin Tôn Lâm đừng bắt mình bồi thường. Vì vậy, người nói chuyện với Tôn Lâm ở phòng khách chính là cô ta, cũng là cô ta đã ra tay đánh Tôn Lâm liên tục đầu tiên.”


Đàm Ca tiếp lời: “Cho nên lần này, Tôn Lâm đã mặc áo ngủ. Cú đánh lần thứ hai thì chưa thể xác định. Sau khi Tôn Lâm bỏ chạy, người đuổi theo là bảo vệ Lê Lỗi hay là Phan Phán đây?”
Ngôn Hàm nói: “Bây giờ, có thể đi thẩm vấn hai người kia rồi.”


Đội phó Trình và Đàm Ca chia nhau ra tiến hành tr.a hỏi hai người. Kết quả cả hai đều thú nhận mình là hung thủ và người kia không phải. Chuyện kỳ lạ hơn cũng theo đó xuất hiện.


Nhân viên vệ sinh Phan Phán không hề biết gì về suicide sound, cô ta giết Tôn Lâm chỉ vì Tôn Lâm khinh người quá đáng, ép cô ta vào đường cùng. Sau khi giết người, cô ta đã nhờ anh bảo vệ thường ngày hay quan tâm và giúp đỡ mình thu dọn hiện trường. Bây giờ, cô ta rất hối hận và áy náy, không muốn liên lụy đến anh bảo vệ nên hy vọng cảnh sát tha cho anh ta.


Còn bảo vệ Lê Lỗi thì nói Phan Phán không hề đánh ch.ết người mà do anh ta làm. Anh ta là người tự sát thứ tám trong nhóm suicide sound. Anh ta vốn luôn không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh khi bị bạn gái ruồng bỏ vào ba năm trước, mãi đến khi gặp được Phan Phán có tâm tính thiện lương lại rất quan tâm đến mình. Nhưng Phan Phán đã có bạn trai và còn vì cứu cô mà bị tàn tật, từ đó Phan Phán vẫn nuôi anh ấy, kiên định cả đời này không rời xa một bước.


Vì vậy, Lê Lỗi càng thích Phan Phán hơn, dần dà rơi vào nỗi muộn phiền sâu thẳm hơn cả lúc mất đi bạn gái. Khi định tự sát, nghe được sự việc của Tôn Lâm trong suicide sound qua điện thoại, anh ta rất đồng cảm, thế là nghe theo Trần Hàn và kế hoạch của Tôn Lâm đến giết cô ta rồi vu oan cho chồng cô ta.


Đây cũng là lý do vì sao Tôn Lâm lại chạy đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Duyệt Xuân trong đêm mưa to gió lớn như vậy. Bọn họ đã lên kế hoạch ổn thỏa, nhưng anh ta không ngờ rằng Phan Phán đã giành trước tấn công Tôn Lâm.


Lê Lỗi nói rằng Tôn Lâm không hề bị Phan Phán đánh ch.ết mà do anh ta muốn tiếp tục thực hiện kế hoạch nên mới giết ch.ết Tôn Lâm.


Ngôn Hàm đứng trong phòng điều tr.a quan sát, suy nghĩ một hồi rồi hỏi người phía sau: “Kết quả đối chiếu của vết thương thứ hai trên đầu nạn nhân và vật trang trí kia có chưa?”
Từ Tư Miểu đáp: “Có rồi, phù hợp 85%. Quan Tiểu Du nói đế và thân vật trang trí đều có phản ứng vết máu rất nhỏ.”


Ngôn Hàm quay người cầm lấy hình chụp vật trang trí lên. Trên chiếc đế hình tròn là một thanh trụ hình tam giác màu đỏ, trên trụ xen kẽ ba bốn hình thoi liên hoàn, phần đỉnh là nửa hình thoi.


Tô Nhã khoanh tay, nhìn Chân Noãn và nhẹ nhàng nói: “Bản thân vật trang trí cũng có vết máu, chắc hẳn nó là hung khí rồi. Giống với lúc trước tôi đã nói, đây chính là kế hoạch tấn công thứ bảy của suicide sound.”


Chân Noãn không lên tiếng. Quan Tiểu Du nhíu mày khẽ nói thầm bên tai cô: “Cô ta vốn hoàn toàn không để ý đến nhân viên vệ sinh kia, như vậy cũng chứng minh cô ta đã sai be bét rồi.”
Ngôn Hàm đặt hình xuống: “Tôi đi thẩm vấn nữ nhân viên vệ sinh.”


Phan Phán vẫn nhoài trên bàn khóc lóc. Ngôn Hàm đi đến ngồi đối diện cô ta, hỏi: “Tại sao khóc?”
Phan Phán lau nước mắt: “Là tôi hại anh Lê, là tôi liên lụy anh ấy.”
Ngôn Hàm hỏi ngược lại: “Ý cô là anh ta đã giết Tôn Lâm à?”


“Không, không, không.” Phan Phán lập tức phản bác. “Ý của tôi là tôi không nên kích động đánh ch.ết Tôn Lâm. Nếu không phải vì tôi thì anh ấy sẽ không giúp xử lý thi thể.”


Ngôn Hàm không lên tiếng, Phan Phán vẫn chưa biết Lê Lỗi là người tự sát thứ tám của suicide sound, cũng không biết Lê Lỗi vì yêu cô nên muốn làm việc đó vì cô và cả ch.ết thay cô.
Phan Phán càng khóc bi thương hơn: “Nhưng Tôn Lâm đã ch.ết, bây giờ có nói hối hận gì cũng vô ích.”


Ngôn Hàm phán đoán từ nét mặt và ngôn ngữ cơ thể của Phan Phán, bình tĩnh nói: “Nếu cô không muốn liên lụy anh ta và còn muốn cho mình một cơ hội thì hãy thành thật khai báo. Che giấu sự thật sẽ không cứu được bất cứ ai trong hai người.”


“Những gì tôi mới vừa khai với cảnh sát kia đều là sự thật. Anh bảo vệ nói là anh ấy giết, chính anh ấy mới là người đã nói dối.”
“Ai nói thật, ai nói dối, chính tôi sẽ tự mình phán đoán.” Ngôn Hàm thản nhiên nói.


Phan Phán lau nước mắt, gật đầu. Cô ta kể lại chuyện xảy ra ở bãi đỗ xe trước, tình tiết hoàn toàn trùng khớp với đoạn phim Ngôn Hàm đã xem qua.


“Sau đó tôi mang va li đến biệt thự của Tôn Lâm. Cô ta ra giá với tôi, nói phải đền ba mươi nghìn tệ.” Nói đến đây, Phan Phán lại rơi nước mắt. “Một mình tôi phải nuôi ba người, tiền dành dụm cả năm cũng không nhiều như thế. Tôi đi ra khỏi biệt thự, muốn nhảy xuống hồ ch.ết cho xong. Nhưng tôi không nỡ bỏ lại ba mẹ, cũng không đành lòng bỏ lại bạn trai mình. Suy nghĩ rất lâu, tôi cũng không dám nói với người khác nên lại đi tìm cô ta.”


Phan Phán không dằn lòng được nức nở: “Cùng lắm là cứ cầu xin cô ta tha cho, có thể sẽ đền ít một chút. Nhưng lần này, cô ta lại hung dữ hơn, còn cười nhạo và sỉ nhục tôi. Cô ta trông xinh đẹp và sang trọng như vậy, nhưng lời thô tục gì cũng nói được, mắng tôi rồi mắng cả ba mẹ tôi nữa. Cô ta nói tuyệt đối sẽ không tha cho tôi, ba mươi nghìn tệ không được thiếu một đồng. Còn nói... nói nếu tôi không trả nổi thì đem tôi đi bán thân, để đàn ông hành hạ tôi đến ch.ết.”


Phan Phán bưng mặt, nước mắt trôi qua kẽ tay rơi xuống bàn: “Sếp, anh không biết cô ta nói những lời kinh khủng thế nào đâu. Sau khi nói đem bán tôi, cô ta còn kể ra những chiêu trò mà mấy gã đàn ông kia sẽ dùng để hành hạ tôi, nào là trói xích, nào là nhét đồ, còn nhiều lời bẩn thỉu kinh tởm khác mà tôi không nói ra miệng được. Tôi nói như vậy, chắc chắn các anh sẽ không tin, nhưng thật sự là cô ta đã nói với tôi thế đấy!”


Ngôn Hàm im lặng, anh biết những gì Phan Phán nói đều là thật. Những chuyện Tôn Lâm miêu tả rất có thể là những chuyện Nguyễn Vân Chinh đã làm với cô ta trong suốt bảy năm nay.


“Tôi không chịu được, thật sự không chịu được. Các anh không biết lúc cô ta mắng chửi và nói những lời tục tĩu đó, gương mặt khủng khiếp cỡ nào đâu, giống như ma quỷ vậy. Tôi không nhịn được mới nắm lấy vật trang trí trên bàn đập vào đầu cô ta. Tôi chỉ biết mình đập vài cái đã thấy chảy máu. Lúc trông thấy cô ta ôm đầu sắp ngã, tôi sợ quá liền bỏ chạy... Tôi không nên nói việc này cho anh bảo vệ biết. Thường ngày, anh ấy quan tâm tôi như vậy, tôi không nên liên lụy anh ấy. Lẽ ra, tôi nên tự mình đi tìm cái ch.ết mới phải.”


Phan Phán khóc quá lâu, vẻ mặt dần đờ đẫn: “Chúng tôi quay lại biệt thự lần nữa, không biết cô ta sống hay ch.ết. Anh Lê nói nếu cô ta chưa ch.ết mà tỉnh lại thì nhất định sẽ không chịu bỏ qua và sẽ lấy mạng tôi. Anh ấy không muốn thấy tôi ngồi tù và bị bắt nạt liền đánh vào mặt cô ta. Tôi không muốn anh ấy gánh tội giết người nên cũng ra tay đánh. Đánh đến khi không còn thấy rõ mặt mũi nữa mới thay quần áo cho cô ta rồi bỏ xác vào va li. Sau khi làm xong, tôi sợ để lại dấu vết ở biệt thự nên tốn vài giờ quét dọn sạch sẽ. Anh Lê giúp tôi phá hỏng hệ thống giám sát và hủy đi đoạn phim. Chúng tôi định lái xe Tôn Lâm rồi vứt va li ở rừng cây ven đường. Nhưng lúc mở chơi trò cút bắt ra, chúng tôi phát hiện va li và cái xác vì từng được đặt bên cạnh lò sưởi nên vẫn còn ấm.


Anh Lê nghĩ nếu may mắn có người đi ngang qua thì có thể đụng vào, tạo ra cảnh tượng như một vụ tai nạn xe cộ. Vì vậy, chúng tôi lại chuyển xác cô ta ra khỏi va li, không ngờ cái xác đã cứng đờ nên phải mất rất nhiều công sức mới có thể mang cô ta ra được. Sau khi lái xe vứt xác cô ta xong, chúng tôi quay về đẩy xe xuống hồ.”


Phan Phán nói xong, bình tĩnh nhìn thẳng vào Ngôn Hàm: “Sếp à, đây đều là sự thật. Tôi không nói dối, thực sự không hề nói dối đâu.”
Ngôn Hàm không đáp mà chỉ hỏi: “Lúc dùng vật trang trí bằng sắt tấn công Tôn Lâm, cô đã đánh vào vùng nào trên đầu của cô ấy?”


“... Tôi không nhớ nữa. Lúc đó, tôi rất sợ hãi, chỉ là vơ được thứ gì thì đánh thôi. Tôi chỉ muốn bắt cô ta câm miệng chứ không nghĩ sẽ giết ch.ết cô ta.”
“Lúc cô rời khỏi biệt thự, cô ta đang nằm ở đâu và trong trạng thái như thế nào?”


“Xin lỗi.” Phan Phán nhăn mặt rồi lắc đầu, “Tôi thật sự không nhớ rõ nữa, tôi không biết là cô ta sắp ngã hay là bò, chỉ thấy đập đến chảy máu thì đã quá sợ hãi, thật sự không nhớ rõ gì nữa.”
“Sau khi hai người quay lại, cô ấy đang ở đâu?”


“Ở bên cạnh lò sưởi, có thể là vì vừa đi vừa chảy máu, khi đi đến cạnh lò sưởi thì do bị thương nghiêm trọng nên đã ngã xuống.”
“Khi đó, cô ấy còn sống hay đã ch.ết?”
“Đã ch.ết, tôi chắc chắn là mình đã đánh ch.ết cô ấy rồi.”


“Khi hai người lau dọn bậc thang có phải đã tốn rất nhiều thời gian không?”
“Bậc thang?” Phan Phán không hiểu. “Bậc thang gì?”






Truyện liên quan