Chương 92
Ngôn Hàm đưa tay vào cổ áo cô, cô rụt về sau nhưng không nhanh bằng anh. Anh nhanh chóng kéo ra một chiếc tai nghe, cau mày: “Bùi Hải, Tô Nhã, hai người đến đây cho tôi.”
Chân Noãn run lên, thầm than anh trở mặt còn nhanh hơn lật sách, vài giây trước còn nồng nàn và ngọt ngào với cô, bây giờ liền... Có điều, trong lòng cô lại trộm vui mừng vì cớ gì? Cô không nhịn được mím môi cười, nhưng trông thấy sắc mặt anh không tốt lại vội vàng che miệng, ảo não chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Ngôn Hàm nghiêng đầu nhìn cô chạy đi xa. Bóng lưng mảnh khảnh, đầu tóc rối bù. Anh “hừ” một tiếng, dựa vào vách tường châm thuốc, mới bật lửa thì điện thoại di động đã vang lên.
“Ừ!” Anh biết là Thiên Dương.
“Tiểu Hỏa, có thể không kịp nữa rồi, có người muốn giết tôi.”
“Ai?”
“Tôi không biết, người có liên quan.”
Anh cau mày nghe anh ta nói trong chốc lát rồi lên tiếng: “Cậu tr.a được người của kế hoạch T thì cho tôi một cái tên. Thiên Dương, tôi cần một cái tên.”
Đối phương nói ngay hai chữ, là một người Ngôn Hàm rất quen thuộc, anh trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Tôi sẽ xem xét.”
“Tiểu Hỏa, cậu cho rằng vụ án Miêu Miêu mất tích và bị giết hại là tình cờ sao? Lần này không giống đâu.”
“...”
Anh cúp điện thoại, trong hành lang vang lên tiếng bước chân. Nhóm Đội trưởng Bùi đã đến. Nhìn gương mặt Ngôn Hàm sa sầm, không ai dám mở lời.
“Chủ ý của ai?” Ngôn Hàm dụi điếu thuốc vào cát trắng.
Tô Nhã không lên tiếng, Đội trưởng Bùi nói: “Là tôi!”
Ngôn Hàm nhìn mấy nhân viên tổ Hai phía sau anh ta nên không nói nặng: “Sau này, muốn điều động người trong đội của tôi phải được tôi đồng ý.”
Đội trưởng Bùi thở dài: “Tôi cũng muốn sớm bắt mấy kẻ này thôi. Giống như anh đã nói, nạn nhân chủ yếu còn nhỏ tuổi và là kiểu ngây thơ, Chân Noãn có thể lừa chúng trót lọt mà.”
“Vậy thì phải đảm bảo được an toàn cho cô ấy. Vừa nãy, tôi đã tắt máy truyền tin của cô ấy vài phút, các người có biết không?”
Đội trưởng Bùi quay đầu lại nhìn cấp dưới của mình, người đứng sau gãi đầu: “Tôi đi vệ sinh nên không chú ý, chỉ nghĩ là đã canh chừng lâu như vậy thì chắc cũng không có chuyện...” Ánh mắt Đội trưởng Bùi rét lạnh, người phía sau im bặt.
“Có biết tại sao các anh đến đây bao lâu mà vẫn không thu hoạch được gì không?”
“Vì sao?”
“Bộ dạng của mấy anh chẳng giống đến bar chơi gì cả.”
Họ quay sang đánh giá lẫn nhau, cũng phát hiện ra dù là vẻ mặt hay cách ăn mặc thì đều khác một trời một vực với đám dân chơi.
“Vậy phải làm sao đây?”
“Không làm gì được nữa cả. Nếu kẻ tình nghi thật sự đã đến nơi này, nhìn thấy các người cũng đã sớm chạy mất rồi.”
“...”
Ngôn Hàm đi ra ngoài: “Sớm kết thúc công việc rồi về nhà đi!”
Một cảnh sát trong đội Hai cầm lấy máy truyền tin, nói: “Chân Noãn, chúng ta kết thúc công việc rồi.”
“...”
“Chân Noãn, chúng ta kết thúc công việc rồi.”
“...”
Ngôn Hàm lập tức lao đến nhà vệ sinh, anh chạy như bay đến cuối hành lang rồi đá văng cửa ra. Bên trong chẳng có ai hết, chỉ còn lại tai nghe, máy truyền tin và bộ tóc ngắn bobo màu nâu hạt dẻ.
Anh nhanh chóng quay đầu lại, giận dữ chỉ về phía sau: “Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì các anh đừng trách tôi!”
Nhà vệ sinh trống hoác, cửa sổ mở toang, gió lạnh thổi vào lồng lộng. Ngôn Hàm chạy một mạch đến bên cửa sổ rồi nhảy ra ngoài, ánh nhìn lập tức lướt đến phương hướng của nhân vật khả nghi, chỉ có một tên đang khiêng Chân Noãn chạy về phía chiếc xe motor đang đỗ. Chân Noãn như tấm vải rách bị vắt trên bả vai hắn, không hề có chút phản ứng. Ngôn Hàm lấy đà hai, ba bước rồi nhảy xuống từ ban công, chạy đuổi theo.
Người nọ đã chạy đến chỗ chiếc xe motor, đặt Chân Noãn đã mất hết tri giác lên xe rồi nhanh chóng khởi động. Sau tiếng máy nổ ầm ầm thì đầu xe đã vòng cua, tăng tốc phóng ra đường.
Ngôn Hàm đuổi theo đến ngã rẽ thì xe motor đã nghênh ngang rời xa. Anh ngẩng đầu nhìn khu nhà xung quanh rồi leo lên chiếc thang phòng cháy chữa cháy của một căn nhà, tức tốc chạy lên mái. Anh nhìn về hướng ánh đèn xe mất hút, nhanh chóng tính toán, nó sẽ chạy qua quảng trường.
Đêm đen bao phủ, anh chạy như bay trên những nóc nhà cao thấp san sát. Gió đêm rất lớn, thổi mái tóc ngắn của anh bay phấp phới. Cuối cùng, anh lấy một hơi dài chạy một mạch đến nóc nhà cuối cùng trong khi chiếc motor cũng đang lao đến trong ngõ hẻm dưới lầu, sắp sửa giao nhau với quỹ tích di chuyển của anh.
Ngôn Hàm lướt nhìn chiếc xe máy và cầu thang phòng cháy chữa cháy, lòng thầm biết chạy xuống không còn kịp. Anh vơ móc sắt phơi quần áo bên cạnh mái nhà và sợi dây, kéo mạnh rồi trực tiếp nhảy xuống khỏi lầu với tốc độ cực nhanh và đáp xuống mặt đất trong tích tắc. Đúng lúc chiếc xe máy chạy sượt qua người anh, Ngôn Hàm không đợi đứng vững đã cắm giá sắt trong tay vào bánh xe máy. Bánh xe vang lên tiếng nổ ầm, cây sắt lập tức xoáy mạnh, rạch qua vách tường xi măng của các nhà, âm thanh va quẹt chói tai xé toạc màn đêm.
Chiếc motor đang chạy như bay bỗng chậm lại, người trên xe còn cố gắng định giữ thăng bằng nhưng Ngôn Hàm đã đuổi đến, đá văng hắn khỏi xe. Chiếc xe lảo đảo, thấy Chân Noãn sắp ngã xuống, Ngôn Hàm vội vàng chạy đến đỡ lấy cô. Cô rũ rượi ngả vào lòng anh, hơi thở ấm áp phả lên mặt.
Ngôn Hàm thấy người nọ lăn vài vòng định bỏ chạy, vội đặt Chân Noãn xuống đất trước, chạy đến bắt tên lái motor kia. Tên lái xe nhặt thanh sắt lên, quát to một tiếng đánh xuống đầu Ngôn Hàm. Anh nhấc chân đá về phía trước, trúng phải cổ tay hắn.
Thanh sắt đập xuống, tên thanh niên đau như thể tay bị đứt lìa, mặt nhăn nhó ôm tay định bỏ trốn. Ngôn Hàm lại bồi thêm một cú đá ngang vào ngay lưng hắn, hắn gào lên rồi ngã sấp xuống đất.
Anh lấy còng tay ra, cúi người chụp lấy vai hắn. Tên kia còn chưa chịu bỏ cuộc, nắm lấy một viên gạch ném về phía đầu anh. Ngôn Hàm nhanh chóng nghiêng người tránh né, cầm khuỷa tay hắn, dùng tay chặt xuống. Hắn kêu la thảm thiết, lăn lộn trên mặt đất.
Ngôn Hàm đứng lên, ngoắc tay với hắn: “Đứng dậy!”
Tên thanh niên ngựa non háu đá, lại nhặt thanh sắt lên tấn công, nhưng người chưa kịp đứng vững đã bị đá một cú vào sườn, gục xuống đất.
Ngôn Hàm: “Nữa đi!”
Lần này, hắn ch.ết cũng không đứng dậy, nằm trên mặt đất kêu rên.
Ngôn Hàm nắm cổ áo hắn nhấc lên, nhìn xoáy vào hắn: “Ai phái mày đến đây?”
Tên thanh niên thoáng sửng sốt, ngoan cố lấp ɭϊếʍƈ: “Ông mày là tự...”
Ngôn Hàm đấm một cú vào bụng hắn, hắn “hự” một tiếng, ngửa ra trên cánh tay anh, mắt nổ đom đóm.
“Nói, ai phái mày đến bắt cô ấy?”
“Không có ai hết.”
Ngôn Hàm vứt hắn xuống đất, nhặt thanh sắt lên, chống vào lồng ngực hắn. Vẻ mặt anh lạnh lùng không hề có tình cảm: “Bây giờ, xung quanh không có ai...”
Tên thanh niên nhìn xung quanh, đêm rất đen, không có một bóng người lai vãng.
“Tao nhảy từ trên lầu xuống cản mày, vì tốc độ xe quá nhanh nên mày đâm vào gốc cây rồi bị thanh sắt đâm xuyên qua ngực.”
Tên thanh niên hoảng sợ trợn trừng mắt, lết về phía sau: “Tôi thật sự không biết, có người chặn tôi lại ven đường rồi nói muốn tôi đến quán bar giật một sợi tóc của cô gái kia. Tôi thấy cô ấy xinh đẹp liền... Tôi không biết là ai cả.”
Ngôn Hàm đoán được hắn khai thật, lại hỏi: “Sau khi lấy được tóc thì liên lạc với người kia thế nào?”
“Hắn nói hắn ở đường Ngọc Tuyền chờ tôi, nếu qua mười giờ không đến thì hủy bỏ giao dịch.”
Ngôn Hàm nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười giờ rồi. Anh còng một tay tên thanh niên vào bánh xe máy, tay kia còng vào lan can ven đường. Anh gọi điện thoại cho Đội trưởng Bùi, thông báo vị trí rồi bảo anh ta đến đây bắt người. Lúc bỏ điện thoại xuống, anh nghe thấy âm thanh sột soạt phía sau giống như có con vật nào đó đang cào.
Anh quay đầu lại nhìn, Chân Noãn đang lăn lộn trên mặt đất, hai tay quơ quào, chân đá loạn xạ, đang cởi quần áo.
“...”
Anh đi đến xem Chân Noãn, cô vẫn lăn qua lăn lại không ngừng, mái tóc dài buông xõa trên mặt đất như tảo biển. Khuôn mặt cô đỏ bừng, bàn tay nắm lấy cổ áo, xương quai xanh đỏ ửng như trẻ con mới sinh.
Anh im lặng nhìn cô giây lát rồi ngồi xổm xuống đỡ cô lên, phủi giấy vụn trên tóc cô, lại phủi bụi trên quần áo. Cô bỗng nhào vào lòng anh, thoắt cái ôm chặt eo anh. Ngôn Hàm chợt khựng lại, như có dòng điện chạy qua thân thể. Anh im lặng cúi đầu nhìn cô, còn cô xem như vẫn ngoan ngoãn, không có thêm động tác nào nữa. Khuôn mặt mềm mại đỏ bừng kề vào ngực anh, cô nhắm mắt lại, dùng sức hít thở đều đều.
Tay anh đang giơ phía trên, vốn định nhặt cành khô trên tóc cô, nhưng giờ khắc này lại bỗng quên mất. Giơ tay một lúc lâu, anh mới vỗ vỗ nhẹ mái tóc, sau đó cầm lấy cánh tay cô định gỡ ra.
“Ưm...” Cô rên rỉ, không chịu buông tay, cọ cọ vào lòng anh như nài nỉ, cánh tay ôm chặt thắt lưng anh.
Anh ngồi đó, cô không ngừng chui rúc vào người anh, đụng phải giữa hai chân anh, khiến anh bị kích thích đến mức đầu óc mụ mị.
“Chân Noãn?” Anh gọi cô một tiếng.
“Ưm...” Cô khẽ thì thầm, thân thể mảnh mai không ngừng cựa quậy trên người anh, vẻ đang làm nũng.
“Thả tay ra...”
“... Nóng quá... đi...”
“Nóng thế mà em không thả ra à?”
“... Nóng quá... à...”
“Nếu không buông ra, có chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé!”
“... Nóng quá... đi mất...” Cô khó chịu, giãy chân lung tung, đá vào mấy hòn đá trên đường vang lên tiếng soàn soạt.
Ngôn Hàm cảm giác mình thật có bệnh mới tiến hành cuộc đối thoại kỳ lạ này với cô. Cô vùi đầu vào lòng anh, cọ vào người anh như đang giận dỗi, nhưng lại càng ôm anh chặt hơn, bên dưới cũng càng lúc càng dán sát lấy anh. Quả thật là cô đang mài mòn sinh mạng của anh mà!
Anh định đẩy cô ra lần nữa, nhưng vì không dám mạnh tay nên đương nhiên không thể làm gì. Anh vừa lưu luyến vừa né tránh, lại vừa buồn cười vừa tức giận, bất đắc dĩ hỏi: “Ôm chặt như vậy, mà em biết tôi là ai không?”
“Đội trưởng... nóng quá... à... Đội trưởng...” Cô nhõng nhẽo ngọ quậy trên người anh.
Trái tim Ngôn Hàm râm ran và xốn xang không thể khống chế. Anh cúi đầu nhìn cô lần nữa, cô vẫn ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, gương mặt đỏ au, hơi dẩu môi, thở dốc nặng nhọc.
Anh nhìn cô, bình tĩnh nói: “Nếu không buông sẽ xảy ra chuyện đấy!”
“Nhiều hoa lắm... còn có bong bóng nữa...” Cô lại thì thầm, móng tay cào cào trên ngực anh.
Ngôn Hàm thở dài ôm cô đứng dậy, lại nghe thấy giọng nói của Đội trưởng Bùi và Tô Nhã truyền đến từ ngõ hẻm cách đó không xa. Anh nghĩ ngợi rồi ôm cô gái trong ngực rời đi.
Trên đường đi đến bãi đỗ xe, cô luôn an phận, co ro trong lòng anh, không lộn xộn nữa mà chỉ ôm lấy cổ anh thật chặt, giống như gấu koala ôm thân cây to vậy. Không biết thuốc gây ảo giác khiến cô nhìn thấy gì mà suốt quãng đường cứ thầm thì, lẩm bẩm. Ngôn Hàm không nghe rõ cô nói gì và cũng không có hứng thú muốn nghe.
Nhưng đi được nửa đường, anh bỗng dừng lại nhìn cô. Lúc này, cô đã im lặng, nhắm mắt ngủ yên. Dường như anh định phán đoán gì đó, cúi đầu kề gần vào má và cổ cô rồi khẽ ngửi. Gió lạnh thổi vi vu, tim anh bất giác run lên. Anh bình tĩnh hít sâu vào lần nữa, cổ cô ngứa ran, “ưm” một tiếng rồi quay đầu sang, mở đôi mắt ươn ướt và ngây thơ gần với anh trong gang tấc. Cô nhìn anh vài giây rồi hé miệng đến gần, ngậm lấy môi anh.
“...”
Miệng Ngôn Hàm bị thứ ẩm ướt và mềm mại bủa vây, anh thảng thốt, lập tức ngẩng đầu lên, tách rời bờ môi ấm áp, nóng hổi của cô. Cô quay đầu, vùi vào lòng anh, lại trở nên ngoan ngoãn. Tim Ngôn Hàm loạn nhịp, thầm nghĩ liệu có phải trong ngực mình đang ôm một tiểu ác ma hay không.
Ngôn Hàm ôm Chân Noãn vào phòng khách, tìm thuốc cho cô uống, lại cởi quần áo giúp để cô ngủ thoải mái. Cô không ngoan ngoãn, thân thể mảnh mai nóng hừng hực không ngừng chui rúc vào lòng anh. Cách lớp áo mỏng bó sát, thân thể cô mềm mại như nước. Đôi mắt long lanh cực kỳ vô tội, ngốc nghếch nhìn anh. Gương mặt nóng hổi không ngừng cọ cọ vào ngực anh, còn cắn vài cái lên cổ anh nữa. Hơi nóng hầm hập rót thẳng vào tai anh.
Ngôn Hàm có chút chật vật, vất vả lắm mới kéo được cô ra khỏi người mình rồi nhét vào trong chăn.
Mắt không thấy, tâm không phiền. Anh đứng dậy đi vài bước rồi quay đầu lại nhìn. Mới vừa nhét cả người cô vào chăn, giờ phút này, trên chăn trắng lại phồng lên một hình người, thỉnh thoảng cựa quậy vài cái. Anh lại đi đến, vén chăn lên để lộ đầu cô.
Cô nằm trên giường, vẫn duy trì tư thế co quắp như trẻ sơ sinh. Anh đưa tay nhấc đầu cô, kéo gối qua rồi đặt đầu cô nằm lên, dém chăn xong thì đi ra ngoài.
Ra đến cửa phòng, Ngôn Hàm liền mau chóng vào nhà vệ sinh. Vậy mà nơi đó của anh lại có phản ứng.
Thật lâu sau anh mới đi ra, nghĩ ngợi lại bước đến bên giường xem Chân Noãn. Sau khi uống thuốc, mặt cô đã bớt đỏ, hơi thở cũng không còn dồn dập như trước nữa, dần dần đều đặn và kéo dài trở lại.
Ngôn Hàm vén chăn rồi kéo áo cô lên một nửa.
Nguyễn Vân Chinh đâm hai dao đã để lại sẹo. Làn da bụng bằng phẳng, trắng nõn như trân châu dưới ánh trăng của cô đã phải mang theo hai vết sẹo vô cùng xấu xí kia. Anh lại kéo cao lên một chút nữa, vị trí cô bị thiếu một chiếc xương sườn không hề có vết sẹo. Anh kéo lại áo cho cô, đắp kín chăn rồi bỏ đi.
Khi Chân Noãn tỉnh lại thấy rất ấm áp, cô lăn một vòng trong chăn, cảm giác có gì đó không đúng liền mở mắt ra nhìn. Đây là đâu? Cô ngồi bật dậy, nhớ đến cảnh tối hôm qua bị người ta bóp miệng bỏ thuốc vào trong nhà vệ sinh. Cô cuống cuồng vén chăn lên xem, áo khoác và áo len đã bị cởi bỏ, nhưng áo lót giữ ấm vẫn còn nguyên vẹn.
Cô kéo cổ áo ra, cúi đầu nhìn vào trong, áo ngực cũng còn. Hôm qua, cô từng gặp Đội trưởng, nhất định là Đội trưởng đã cứu cô. Có Đội trưởng cô mới không sao. Ừ, đúng vậy!
Chân Noãn mặc quần áo tử tế, kéo lê dép chạy ra ngoài rồi mới mở cửa, liền nghe thấy giọng Ngôn Hàm khe khẽ: “Thả ra nào, tao phải đi đánh răng đây!”
Chân Noãn sửng sốt, anh đang trò chuyện với ai thế?
“Làm nũng cũng vô ích thôi, tự mình ăn đi, tao sẽ không đút cho mày đâu.” Anh thở dài vẻ hơi bất đắc dĩ. “Đừng ôm tao mà, buông ra được không?”
Chân Noãn tò mò nhìn quanh quất, liền thấy Ngôn Hàm đang mặc áo trắng và quần dài sẫm màu, tay cầm bát thủy tinh đứng ngoài ban công. Nơi đó có cả một mảng cỏ, bên chân anh là một con vật nhỏ lông xù, rụt rè nhút nhát. Cô đi vài bước để nhìn rõ hơn, là hai con mèo nhỏ ngơ ngáo ôm lấy ống quần anh kêu meo meo.
“Anh nuôi mèo à?” Là mèo tai cụp Scotland, vẫn còn rất nhỏ, ngốc nghếch và đáng yêu quấn quýt lấy nhau. Một con bộ lông có vằn như cọp con, bụng và bốn bàn chân bé xíu là màu trắng, con còn lại chỉ có vằn đen trắng.
Ngôn Hàm khom lưng xách chúng lên, hai con nằm ườn trên đất, lăn lộn duỗi người. Chân Noãn ngồi xổm trên bãi cỏ, vuốt cái đầu mềm mại của con mèo, lại thấy bên chậu hoa còn có một con mèo khác, hình như là mẹ của hai con mèo nhỏ thì phải. Nó nằm nhoài trên đất sưởi nắng, dáng vẻ lười nhác chẳng buồn nhúc nhích.
Hình như cô từng nghe Quan Tiểu Du kể rằng con mèo kia tên là Penixilin, hai con nhỏ thì một con tên Amoxi, còn một con tên Cilin.
Ngôn Hàm mang sữa và thức ăn đến cho lũ mèo, vỗ vỗ mông con mèo nhỏ. Hai con mèo cúi đầu ɭϊếʍƈ sữa.
“Con nào tên là Amoxi, con nào là Cilin?”
“ Giống cọp con là Amoxi, giống bò sữa con là Cilin.”
“Cọp con, bò sữa con...” Cô không ngờ Ngôn Hàm lại đặt biệt danh đáng yêu như vậy cho mèo. Cô đến gần vuốt ve, găng tay múp míp rơi khỏi túi áo.
Amoxi giương đôi mắt trong veo nhìn sang, thân thể mềm mại loạng choạng cố gắng đứng lên, nhào đến ôm lấy chiếc găng tay. Cilin cũng đuổi theo, găng tay của Chân Noãn trong nháy mắt biến thành dụng cụ mài móng của chúng.
Ngôn Hàm đưa tay cầm vội bao tay của Chân Noãn lên, nhưng hai con mèo nhỏ như hai miếng bã kẹo cao su treo lủng lẳng nhất quyết không chịu buông, đôi mắt vô tội và yếu mềm đồng loạt nhìn Chân Noãn chằm chằm, ra vẻ ngốc nghếch rất muốn được ôm.
Chân Noãn cầm lấy găng tay từ tay Ngôn Hàm, chạm vào ngón tay anh cũng không phát hiện. Cô cẩn thận gỡ hai con mèo ra, nói dịu dàng như dỗ trẻ con: “Ngoan nào, cho bọn em chơi nhé!”
Chất giọng cô vốn nhẹ nhàng, thay đổi ngữ điệu liền mềm mại như nước.
Ngôn Hàm yên lặng nhìn cô hồi lâu, bỗng cười: “Mắt của em giống mèo con thật.”
“Ối, nào có chứ?” Cô nhìn vào ánh mắt chú tâm và thưởng thức anh dành cho mình, mặt vụt đỏ bừng.
“Màu hổ phách giống mèo con vậy.” Anh cúi đầu, ngón tay trắng ngần gãi cằm mèo con, nó liền ngẩng đầu lên lười biếng híp mắt.
Anh thầm nghĩ ánh mắt cô quả thật rất giống với mèo con, trong suốt và lấp lánh, nhưng lại không hề chứa đựng sự kiên cường mà chỉ mềm mại và yếu đuối như mèo tai cụp Scotland.
Đôi môi mỏng của anh thoáng ẩn chứa nụ cười, lại nói: “Tối hôm qua xảy ra một số chuyện, em có ấn tượng không?”
“Không ạ!”
“Em đã hôn tôi đấy!”
Chân Noãn giật mình, tim suýt chút nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh ngẩng đầu nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô, cười nói: “Trêu em thôi.”
Chân Noãn chơi với mèo con một lúc lâu mới nhớ đến đây là mèo của Hạ Thời. Nghĩ kỹ lại thì nơi này quả thật đều tràn ngập bóng dáng cô ấy. Khung hình trên bàn trà, bên cạnh ti vi đều là hình của cô ấy và Ngôn Hàm, trên tủ lạnh cũng có giấy dán tiện lợi đủ màu.
Ngôn Hàm sống một mình làm gì cần những thứ này, e rằng đây là kiệt tác của Hạ Thời đã được anh gìn giữ nguyên trạng suốt cả mười năm qua. Đây là căn nhà anh và Hạ Thời đã sống cùng nhau sao? Chân Noãn hơi chột dạ, cũng có một chút… hâm mộ nho nhỏ.
Ra cửa đi làm, Chân Noãn thay giày ở mái hiên, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một tờ giấy dán phía sau cửa. Vốn là màu vàng nhưng giờ đây đã chuyển sang bạc thếch, keo đã khô nhưng được băng keo dán cố định lại vào cửa. Trên đó có một hàng chữ thanh thoát: Ngôn Tiểu Hỏa, mỗi ngày phải bình an về nhà. Em đang đợi anh đấy! ^_^ A Thời.
Không hiểu sao Chân Noãn chợt thấy bi thương.
Đi xuống lầu, Chân Noãn hỏi: “Hôm qua, anh có bắt được kẻ tình nghi kia không ạ?”
“Không phải hắn. Nhưng hắn cũng chẳng trong sạch gì, là tội phạm bỏ trốn của thành phố X tỉnh Tây, phạm tội cưỡng hϊế͙p͙ chạy trốn khỏi đó, đến Dự Thành chưa được một tuần lại ngứa tay, muốn tìm con gái say rượu ở quán bar nhưng trùng hợp vừa ý em. Kẻ tình nghi thật sự thấy bứt dây động rừng nên đã trốn rồi.”
Chân Noãn rụt cổ, cái gọi là “mồi nhử” ngược lại đã gây trở ngại rồi.
Ngôn Hàm không thoải mái lắm: “Tìm người theo cách thức hiện tại quá chậm, phải tìm ra được manh mối chính xác hơn.”
“Nhưng gần như chúng ta đã nghĩ đến tất cả những nơi có thể rồi.” Cô chần chừ chốc lát. “Đội trưởng, trong tiềm thức của anh cảm thấy những chỗ này không đúng sao?”
“Cứ cảm giác rằng quá trình Miêu Miêu bị bắt có gì đó không đúng lắm!”
“Với hiểu biết của anh về Miêu Miêu, anh luôn cho rằng tính cảnh giác của cô bé rất cao, không thể nào bị người ta bắt lên xe mà không kêu la một tiếng phải không?”
“Ừ! Cho dù đối phương là một đám, tốc độ rất nhanh và phối hợp rất tốt, nhưng đến gần Trịnh Miêu Miêu vẫn cần phải có một quá trình. Tại sao cô bé lại không kêu cứu?”
Chân Noãn kinh ngạc, đầu lóe lên một tia sáng, lại nghe Ngôn Hàm nói: “Có thể Trịnh Miêu Miêu quen biết kẻ tình nghi. Kẻ tình nghi giả bộ nói cho cô bé đi nhờ xe đến sân bay thì sao?”
“Không, lời này hơi khó tin. Nguyên văn lời của đối phương hẳn là trời lạnh lắm, đừng chờ xe buýt,tôi đưa em đến trạm tàu điện.”
Chân Noãn bừng tỉnh ngộ, lại phát hiện ra vấn đề: “Nhưng hoa của Miêu Miêu rơi trên đất, rõ ràng còn từng giãy giụa. Đây là mâu thuẫn.”
“Đây chính là lời tiếp theo tôi muốn nói. Miêu Miêu đúng là bị người ta kéo lên xe chứ không phải là tự nguyện đi nhờ xe. Tính cảnh giác của cô bé cao hơn người bình thường rất nhiều, từ địa điểm lên xe đến trạm xe điện rõ ràng không xa. Một khi phát hiện đường đi không đúng, cô bé sẽ không trực tiếp gây hấn với đối phương đi không đúng, cô bé sẽ không trực tiếp gây hấn với đối phương mà sẽ lét lút gọi cho bất cứ ai trong Cục, thông qua trò chuyện với đối phương để chúng tôi nghe được. Cho dù hoa không rơi trên mặt đất cũng có thể đoán được cô bé bị người ta bịt miệng kéo lên.”
“Ý của anh là Miêu Miêu biết một người trong số đó, chính người này đã dụ cô bé đến gần chiếc xe lạ ư?”
“Tôi đã nghe giáo sư Trịnh kể lại, ngay cả xe của thầy cô Miêu Miêu cũng không đi, bởi vì rất nhiều vụ án đều do người quen gây ra. Lần này, đối phương đề nghị đưa cô bé đến trạm xe điện, cô bé sẽ tỏ vẻ từ chối và cảm ơn, sẽ không bất lịch sự cách xa mà sẽ trò chuyện với đối phương vài câu.”
“Lúc cô bé dựa vào xe trò chuyện với kẻ đó thì những kẻ khác kéo cửa sau xe ra, bịt miệng bắt cô bé đi.”
“Đúng vậy!”