Chương 180: Không muốn làm hoàng hậu của chàng

Trời mùa xuân nên buổi sáng sớm thật mát mẻ. Nàng lười nhác quay người sang ôm người bên cạnh mình thì thấy một vùng lãnh lẽo và trống trải. Người vừa nãy đã vội rời khỏi từ sáng sớm.


Chỉ còn vài ngày nữa là đến sinh thần Oanh nhi. Nàng nhẩm thời gian thấm thoát trôi đi nhanh thật. Mới ngày nào mình còn chật vật với thai nhi khi về lại Bắc Yến. Nếu ngày đó không có Nhạn Bình và những người bằng hữu thân quen lúc trước, không biết mình có giữ được hài tử đến ngày hôm nay. Sau trận chiến khốc liệt một mình trong rừng độc Nguyên Sắc, bản thân mình đã vô tình nhiễm phải độc khí. Tuy không triệu chứng rõ rệt và nguy kịch như Yến Tuân nhưng cũng ảnh hưởng đến hài tử trong bụng mẹ.


Nàng một mình chống chọi trong cơn thập tử nhất sinh để cứu sống đưa trẻ cùng bản thân mình. Nên đối với đứa trẻ này, nàng thương yêu vô cùng. Nhưng cũng vì cuộc sống thiếu phụ thân nên nàng phải uốn nắn Oanh nhi nghiêm khắc, cũng không quá nuông chiều hắn.


Bây giờ thì khác rồi, Yến Tuân đã trở về, nàng cũng đỡ gánh nặng trên vai, nên thả lỏng chuyện giáo huấn con trẻ lại một chút. Có lẽ sinh thần lần này là cuối cùng của Oanh nhi ở Bắc Yến. Nàng sẽ tổ chức thật long trọng cho hài tử. Mẫu tử nàng dù sao vẫn phải theo Yến Tuân về Sở Thành, vẫn còn chút thời gian ở đây nên tạm biệt mọi người thật vui vẻ, Bắc Yến từ lâu trở thành mái ấm duy nhất của nàng khi đến triều đại này, nên khó trách cảm giảm rất quyến luyến và không nỡ rời đi.


A Mẫn lại vào thăm nàng buổi sớm và lo chuyện chăm sóc nàng như thường lệ.
“ Vương gia, người đã tỉnh. ”
“ Yến hoàng đâu rồi?” Sở Kiều vẫn không ngừng thắc mắc chuyện người bên cạnh từ sáng nay.


“ Người đang ở nhà bếp lo bữa sáng cho vương gia. Người muốn đích thân mình làm lấy, không cho chúng nô tỳ làm thay mình.”
Sở Kiều nghe thoáng lòng bất giác rộn ràng khó tả.
“ Vương gia, Yến hoàng thật tốt với người. Chúng ta cũng hạnh phúc thay người.”


available on google playdownload on app store


“ A Mẫn của ta sao thế này? Muội cũng muốn có phu quân rồi chăng? Hay để ta tìm giúp muội?” Sở Kiều vừa bước rảo bước ra khỏi trướng vừa trêu đùa A Mẫn. Nàng năm nay cũng vừa tròn mười sáu. Cũng đến tuổi cập kê dạm ngõ, nàng chỉ không đành cho cô nương hiểu chuyện như A Mẫn sẽ sớm rời khỏi mình, lòng có hơi tiếc nuối một chút.


A Mẫn bất giác đỏ mặt quay đi chỗ khác. Thiếu nữ Bắc Yến luôn có sự khẳng khái, phóng khoáng nhưng đôi khi cũng nhu tình đáng yêu không ai sánh bằng. Sở Kiều nhìn nàng trong lòng thật sự vui vẻ, gả nàng ấy đi cũng tốt, còn hơn giống như nàng ngày trước, nếu Yến Tuân chịu dắt nàng qua ngõ từ sớm thì nàng đâu có năm năm trời vò võ một mình bên hài tử. Thời gian và định mệnh quả là khắc nghiệt, khó ai đoán trước nên nếu có cơ hội, chi bằng tác hợp cho bọn họ để không khỏi nuối tiếc như nàng và Yến Tuân xưa kia.


“ Được rồi, A Mẫn đến lúc thì vẫn phải gả đi thôi. Muội yên tâm, ta sẽ tìm một phu quân như ý để người ngoài không bảo Tú Lệ Vương ta bạc đãi hạ nhân thân tín của mình.”


“ Vương gia, người lại trêu nô tỳ nữa rồi.” Nói đoạn thiếu nữ mặt ửng hồng vội vã chạy ra ngoài sau khi để lại thau nước ấm để nàng rửa mặt.


Sở Kiều chỉ còn cách lắc đầu cười nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của A Mẫn mà nhớ khoảng khắc thanh xuân của mình nhiều năm trước. Nàng cũng từng e thẹn như A Mẫn trong phòng Yến Tuân khi hỏi chàng chuyện mùi xông hương trong thư phòng khiến bọn hạ nhân được phen cười sự ngây thơ của mình.


Yến Tuân, ta vẫn có những thời gian trẻ con như thế bên chàng, thế mà sau bao cuộc bể dâu ta cứ ngỡ mình vẫn là một Sở Kiều kiếp trước đã già mấy chục tuổi ấy.


Nàng mặc nhẹ trên người bộ y phục hồng nhạt thoải mái trong phủ, viền áo vạt dưới có thêu hoa văn uốn lượn tinh xảo tím sậm, hông đeo hờ thắt lưng mỏng có tua rua tròn bay bên dưới đậm chất phong cách Bắc Yến nhân.


Trong bóng gương vằn đục trước mặt, bóng một nam nhân quen thuộc xuất hiện sau lưng nàng ngày một rõ hơn. Nam nhân lặng lẽ đến bên cạnh, tranh với nàng chiếc lược gỗ nhỏ, một lát sau rất dịu dàng chải từng lọt tóc đen nhánh sau lưng nàng, rồi thắt lại từng tết nhỏ hai bên mép tai. Cử chỉ không thuần thục dáng vẻ thường làm nhưng vô cùng cẩn mật và chu đáo, chàng chọn một chiếc trâm ngọc màu tím nhạt cẩn hổ phách cài lên mái tóc giữa đỉnh đầu, sau đó lấy thêm bốn dây màu nhỏ khác vấn lên hai tết bím hai bên.


Sở Kiều nhu tình nhìn người qua bóng gương chiếu, khuôn mặt tuấn tú như tạc khiến nàng bao năm yêu say đắm nhưng vẫn không thể bày tỏ được nhiều sự quan tâm của mình, nhưng chàng vẫn có những lúc ôn nhu đằm thắm như thế này khiến nàng hạnh phúc khó tả. Như trời đất này chỉ có mình nàng là người phụ nữ được ân sủng nhiều nhất đại lục Tây Mông. Bên người ấy, nàng luôn được chở che cùng sự dịu dàng chăm sóc êm đềm suốt những năm tháng ấy.


Bàn tay nam nhân đầy chai sạn nhưng vẫn thanh thoát đường nét và thon dài trượt trên má nàng, chàng họa tỉ mỉ từng nét chì trên chân mày thon nhỏ ấy, ảnh mắt nhu tình cẩn trọng trong từng khúc quanh co khiến tim nàng xao xuyến khó tả.


Nàng nhẹ nhàng giúp chàng chọn màu son trên miếng giấy màu trước mặt, rồi ôn tồn đưa lên khuôn miệng nhỏ nhắn của mình, từng nhịp từng nhịp dặm lại chỗ son lúc đầu. Đôi môi e ấp màu hồng đào ửng lên trong nắng sớm xuyên qua ô cửa khiến hai má nàng bỗng dưng ửng lên nét xuân nồng đượm. Sóng mắt hai người bất chợt giao nhau, trong khoảng lặng của không gian triền miên dưới ánh bình minh.


“ A Sở “
“ Nàng đẹp lắm!”
Nàng đưa tay lên che giấu đôi môi e ấp nét xuân rạng ngời khiến người sau lưng càng thêm đắm đuối. Chàng không kiềm được một chút nhu tình liền đưa người đến hôn một bên má nàng.
“ Chàng luôn khiến người khác phải rung động! “


“ Ta chỉ khiến có mỗi một người duy nhất. Đó là nàng thôi. Sẽ không có một người thứ hai khiến Yến Tuân ta rung động như thế.” Đôi tay nam nhân đã choàng lên ôm người vào lòng, một cái siết nhẹ khiến tim yêu phơi phới.

“ A Sở, nàng ăn thêm món này đi.”


“ Chàng gắp cho ta nhiều như thế, không sợ ta béo lên sẽ khó coi lắm sao?”
“ Nàng có béo lên cũng vẫn là thê tử của ta, sao ta lại chê bai nàng được chứ?”
“ Chàng thật là khéo ăn khéo nói từ khi nào vậy?”


“ Từ khi ta phát hiện mình đã yêu thương ai đó thật nhiều thì những lời ta nói đã không còn kiểm soát được nữa rồi.” Yến Tuân dịu dàng nhìn nàng, một tay đưa lên má nàng véo nhẹ yêu thương.
“ Oanh nhi đâu? Sao không đến dùng bữa cùng chúng ta?”


“ Yến Oanh bảo sáng nay phu tử có tiết thảo luận ngoài trời nên đã đi từ sớm. Ta cũng đã sắp xếp chuyện ăn uống cho hài tử, nàng đừng lo lắng.”
“ Ừ. Có chàng về thật tốt.”


Nàng ngồi một bên áng thư mài mực cho Yến Tuân trong thư phòng, hai người vừa nói chuyện công vụ vừa hỏi han một số chuyện cũ.
“ Yến Tuân, có một chuyện ta rất muốn hỏi chàng từ lâu.”
“ Ừ.”
“ Chàng lấy lại ký ức từ khi nào vậy?”


Yến Tuân trầm ngâm nhìn nàng một chốc, mắt phượng sâu thẳm êm đềm nhìn nàng:
“ Từ lúc ta quay lại Bắc Sóc quan cứu mẫu tử nàng.”
Sở Kiều chợt quay người lại nhìn Yến Tuân, một thoáng ngỡ ngàng.
“ Chàng đã nhớ lại từ lâu sao vẫn không nói cho ta biết? “
Yến Tuân một thoáng im lặng.


“ Ta chỉ không biết phải đối diện với nàng thế nào sau khi cho nàng biết chuyện đó. Giữa chúng ta có quá nhiều ký ức đẹp đẽ lẫn đau khổ với nhau. Ta từng làm tổn thương nàng. Ta không biết rằng liệu nàng có thể dung nạp một Yến Tuân của lúc trước đầy thủ đoạn và nhẫn tâm như thế, hay lặng lẽ bên một Yến hoàng không còn ký ức không vui của trước kia ”


“ Ta căn bản không tin ở bản thân mình.”
“ Yến Tuân!


Ta cũng đã từng nhiều lần tự vấn bản thân. Liệu khi chàng có lại những chuyện trước đây, chàng có sẵn lòng bao dung cho chuyện ta làm chàng đau lòng hay không? Ta đã luôn chỉ trích, chiến tranh lạnh với chàng, thậm chí còn uy hϊế͙p͙ giới hạn chịu đựng của chàng trước mặt các tướng sỹ … Ta còn vì Gia Cát Nguyệt mà bỏ rơi chàng. Ta cũng không biết đối diện với chàng như thế nào sau bao chuyện đó… Ta cũng đã rất hối hận và day dứt bản thân mình.”


“ A Sở.”


“ Khi ta quyết định nói cho nàng biết chuyện đó, ta đã sẵn lòng đối diện với nàng, đối diện với những sai lầm của ta. Ta chưa bao giờ không ngừng tin tưởng nàng, chỉ có những chuyện đấu tranh chính trị thủ đoạn, ta không muốn con mắt trong sáng của A Sở phải vấn đục, chịu nhuốc nhơ vấy máu, nên ta đã luôn che giấu nàng những chuyện đen tối ấy. Ta chỉ không ngờ điều đó đã làm tổn thương nàng ngày một sâu sắc. Là ta đã có lỗi với nàng trước.”


“ Yến Tuân. Chàng chỉ thân bất vô kỷ trong hoàn cảnh đó. Ta biết chàng có nỗi khổ của mình, trọng trách quốc gia nên phải quyết đoán và nhẫn tâm. Chỉ là ta đã chưa từng nói thật lòng mình cùng chàng xây dựng. Ta cũng đã quá đơn thuần trong mọi chuyện. Ta cũng có lỗi với chàng.”
“ A Sở!”


“ Cả đời Yến Tuân từ khi tấm bé đã bị vấy bẩn bởi thế cuộc và máu tanh của nhân thế. Bao năm ẩn nhẫn dưới Chân Hoàng, không biết bao sinh mạng đã vì ta mà ngã xuống. Đôi tay này đã nhúng chàm tăm tối. Riêng nàng vẫn thiện lương trong sáng. Nhưng vì ta mà ẩn mình chịu đựng một mình, luôn theo sửa chữa sai lầm cho ta. Ta không muốn A Sở phải sống cuộc đời như thế mãi. Nên ta cần có quyền binh thiên hạ, ta cần cho A Sở một chỗ dựa thoải mái. Thân thể này đã bị tắm máu thân quyến thuộc, thì chịu thêm một ít vết thương chồng chéo khác để đổi lấy sự an toàn cho nàng, ta sao dám từ bỏ? Ta chỉ hận bản thân đã không làm tốt như những gì nàng mong đợi. Ta đã cố sữa chữa những sai lầm ấy. Nàng hãy tin ta.”


“ Có được không?... A Sở?
Sở Kiều buông thanh mực trong tay, dịu dàng cầm nắm đôi tay đầy phong trần của Yến Tuân.


“ Thiếp tin chàng. Chàng đã làm được tất cả mọi chuyện rất tốt. Những ngày tháng sau này, thiếp vẫn luôn bên chàng, giúp chàng chèo chống giang sơn này. Yến Tuân, chàng không còn đơn độc nữa đâu, vì đã có thiếp.”

“ A Sở.”
“ Thiếp đây.”


“ Khi nào nàng có thể theo ta về Sở Thành?”
“ Tùy chàng sắp xếp.”
“ Ừ.” “ Ta sẽ tiến hành lễ phong hậu cho nàng thật long trọng. Và cả Yến Oanh, Oanh nhi sẽ được phong tước hiệu để kế vị cho ta trong tương lai.”
“ Phong hậu? Vậy còn Tú Lệ Vương? Bắc Yến?”


“ Nàng vẫn thích làm Tú Lệ Vương hơn một Hoàng Hậu của riêng Yến Tuân ta sao?”
“ Thiếp muốn bên chàng chứ, nhưng Bắc Yến thiếp không thể từ bỏ được nơi đây.”


“ Nàng là Hoàng Hậu cai quản chính cung, là nữ nhân sau lưng ta. Cả thiên hạ này đều thuộc về chúng ta. Nàng vẫn luyến tiếc riêng Bắc Yến sao? “


“ Thiếp vừa muốn bên cạnh chàng, vừa muốn trông coi nơi này. Bao năm qua vì có thiếp nên ngoại bang mới e dè xâm chiếm. Nếu thiếp buông nó, chỉ e sóng gió lại nổi lên. Thiếp không muốn dân chúng thêm lầm than khốn khó lần nữa. Thiếp sẽ về đế đô với chàng, nhưng thiếp vẫn là Tú Lệ Vương cai quản vùng đất này. Nơi đây sẽ để Hoàn Hoàn quận chúa trông giữ. Thiếp sẽ như chàng, ngày ngày phê tấu chương với Hoàn Hoàn lo chính sự Bắc Yến, có được không?”


“ Không được!” Yến Tuân cứng rắn hơn, đôi mắt phượng châu lại ra chiều không hài lòng về nàng nhưng ngữ khí vẫn ôn tồn dịu dàng.


“ A Sở. Chiến sự đã kết thúc. Nàng không thể tạm gác mọi chuyện để trở thành một nữ nhân thật sự sao? Nàng không thể, nhưng hãy nghĩ đến ta, ta cũng muốn làm một nam nhân tốt trước khi làm một Yến hoàng. “
“ Yến Tuân, thiếp chỉ muốn san sẻ gánh nặng với chàng. Chàng không thấy điều đó sao?”


“ Vậy nàng hãy là một Hoàng Hậu thật tốt đi. Chuyện quốc gia đã có phu quân này gánh vác. A Sở, đừng mè nheo cố chấp nữa. Nàng không ngoan chút nào.”
“ Thiếp không mè nheo! Vậy sao lúc trước chàng phong thiếp làm Tú Lệ Vương và giao đất phong Bắc Yến cho thiếp làm gì? Chàng không nghĩ đến hôm nay sao?”


“ Lúc trước thì khác. Ta chỉ tìm cách giữ chân nàng bên cạnh nên phong tước hiệu cho nàng. Thà để nàng ở lại Bắc Yến, người Nam, kẻ Bắc còn hơn thấy nàng lưu lạc bên ngoài bên cái tên biến thái Ly Sách, rồi còn tên Gia Cát Nguyệt ấy nữa. Ta sao có thể trơ mắt nhìn nữ nhân của mình suốt ngày bị đám người kia vây quanh. A Sở, nàng nghe lời phu quân một chút không được sao?”


“ Cái gì một chút. Thiếp bị tổn thất quá lớn đó chứ? Mất đi đất phong mà chỉ đổi lấy danh hiệu Hoàng Hậu cai quản hậu cung. Hậu cung đâu phải là nơi dành cho thiếp. Thiếp không cần nơi đó. Thiếp chỉ cần chàng, Oanh nhi và Bắc Yến mà thôi. Thiếp không đồng ý.”
“ A Sở lại cứng đầu rồi …”


Sau một hồi đôi co hai người bọn họ vẫn không chịu nhường nhau, nên một ngày nhẽ ra êm đềm sóng nước trôi qua lại trở nên khó khăn và im lặng đến không muốn đối diện nhau một lúc lâu hơn.


Sau buổi trưa, Yến Tuân cũng rời phủ đi xử lý chuyện dân vỡ đê hôm trước, còn Sở Kiều trở lại quân doanh. Cả hai xem như có chút chiến tranh lạnh với nhau từ lúc đó.
Hết chap.






Truyện liên quan