Chương 10: Tống Hy mập mạp
“Ting.”
“Anh chưa ăn gì, đợi anh.” Tin nhắn chỉ vỏn vẹn sáu chữ, cô còn chưa nói mình về hay chưa mà.
Đường Hinh nhìn xung quanh tìm người, thì thấy Tống Hy từ một cửa hàng tiện lợi phía bên đường đi ra, đằng sau còn có một người trùm kín mặt đuổi theo. Hai người nói gì đó với nhau rồi đi về hai hướng khác nhau.
“Em muốn ăn gì?” Trong khi Đường Hinh mãi suy nghĩ người kia là ai, Tống Hy đã đi đến kéo tay cô.
“Em… ”
“Vẫn là anh dẫn em đi vậy, phía trước có một quán bán xiên nướng.”
Đường Hinh nhanh chóng quên hết những gì đang suy nghĩ, vui vẻ trả lời: “Được, vậy mình đi nhanh một chút.”
Đợi đồ ăn lên rồi, Đường Hinh mới nhớ ra một chuyện.
“À… cảm ơn anh đã đãi bọn em. Nhưng thật sự không cần đâu.”
“Không có gì, đều là bạn em mà.” Tống Hy từ đầu tới cuối chỉ chuyên tâm rút thịt nướng, lột vỏ tôm để lên dĩa, trả lời qua loa.
“Ừm… nhưng thật sự… ừm…không cần đâu…” Cô gái nào đó vừa ăn vừa trả lời.
“Anh biết rồi, em tập trung ăn đi.” Tống Hy cười cười lại chuyên tâm làm việc của mình.
_ _ _ _ _
Buổi tối, trời có gió nên khá lạnh.
Cũng không còn được mấy người đi dạo.
Chỉ là đi từng bước từng bước trong không gian yên tĩnh này lại có chút gì đó ngại ngùng.
“Ừm… không cần dắt tay em như vậy đâu.” Đường Hinh nói thật nhỏ.
“Em rất mất tập trung, lại đi ra giữa đường thì sao.” Tống Hy lại trả lời một cách thản nhiên.
Nhưng rõ ràng bây giờ chính là cô có ra nằm giữa đường cũng không ai ý kiến nữa là. Thôi thì anh lớn, nghe anh vậy.
Bỗng nhiên, Tống Hy đứng lại, buông tay cô. Anh cứ đứng đó, không làm gì cũng không nói gì.
Cuối cùng anh nhìn cô, mở miệng: “Đường Hinh, anh vẫn là Tống Hy.”
Đường Hinh ngạc nhiên, trong lòng có chút cảm xúc khó hiểu chợt xuất hiện. Rồi đột nhiên Tống Hy cúi mặt xuống đối diện với cô, lấy hai tay ép hai má mình lại, miệng cũng theo động tác anh làm mà chu ra: “Tống Hy mập mạp đây.”
________
“...”
“Haha… haha… anh…” Cô cười đến đau bụng mất. Không ngờ anh lại có thể trẻ con như vậy.
“Đi nào.” Tống Hy mặc kệ Đường Hinh đang cười tới ôm bụng, kéo đi. Đường Hinh thì cứ cười không ngớt rồi lâu lâu lại lấy tay chỉ chỉ Tống Hy: “Ôi, Tống Hy mập mạp… haha…”
“Tống Hy mập mạp…”
“Haha… haha…”
“Đi nhanh nào.” Bây giờ anh thấy hối hận rồi, còn có thể quay lại không.