Chương 45: Thịt tới nữa rồi
Kể từ lần đó Lâ·m Duệ rời đi, Tô San chưa tưng gặp lại anh. Gọi điện thoại cho anh thì không nhận, tự mình lên lầu tìm thì lại bị Trương Tử Nam đuổi khéo.
Thời gian trôi đi, trong lòng Tô San càng ngày càng gấp, cô suy nghĩ như thế nào mới có thể có cơ h·ội, quang minh chính đại đi tìm anh đây?
Cơ h·ội rất nhanh đã tới.
Sauk hi Tô San biết được thì trong lòng hồi h·ộp. Chuyện lớn như vậy, ông chủ lớn Lâ·m Duệ sẽ luôn luôn tham gia chứ?
Mà cô, là tợ lý đắc lực nhất của Trần Gia Kỳ, là một trong những cổ đông của Lâ·m thị, chắc cũng phải xuất hiện chứ?
Tô Yên ở trong điện thoại mắng cô không có tiền đồ, Lâ·m Duệ không quan tâ·m cô, cô lại đeo bám không tha. Nhưng cô thật sự không trách Lâ·m Duệ, đó là sự thật.
Ở trong phòng ăn liếc mắt đưa t·ình cùng Lục Minh Viễn, có thể nói là cố ý diễn trò, nhưng một màn kia ở trong vườn hoa? Cô thật sự không có ch·út nào động lòng với Lục Minh Viễn?
Không, cô không dám đảm bảo. Tô San hung hăng phỉ nhổ bản thân ở trong lòng, đụng đụng đầu vào khung cửa.
“Tô đổng, Hoàng Thế Khải tiên sinh cùng Tổng giám đốc Lục thị tới, chị có muốn đi gặp một ch·út?” Một cô gái nhỏ ở bộ phận PR chạy vào phòng khách riêng, hỏi Tô San.
Thật ra thì Tô San không thích người khác gọi cô là Tô Đổng, Tô tiểu thư,…, chỉ là vào trường h·ộp hôm nay, cô cũng không được phép bắt bẻ.
Nghe lời cô gái kia nói xong, cô vội vàng sửa sang lại dung mạo, hỏi: “Tổng giám đốc Lâ·m đâu? Anh ấy đến chưa?”
“Còn chưa đến, cho nên quản lý Tôn mới để tôi đến đây tìm chị.”
Tô San bước nhanh ra ngoài thì nhìn thấy Lục Minh Viễn cùng Hoàng Thế Khải đang đi giữa mọi người vào đại sảnh.
“Thầy Hoàng, hoan nghênh hoan nghênh, mời đi theo tôi.” Tô San cực nhiệt t·ình chào đón, dẫn Hoàng Thế Khải đi về khu khách quý, cô hoàn toàn đem Lục Minh Viễn bên cạnh xem như là không khí rồi.
Quản lý Tôn ở bên cạnh dùng sức kéo ống tay áo Tô San, nhỏ giọng nói: “Tô Đổng, Tổng giám đốc Lục là khách ở xa tới, gạt anh ta qua một bên như vậy không được tốt cho lắm.”
Tô San hung hăng ném cho Lục Minh Viễn một cái liếc mắt, dường như cắn răng mà nói: “Nếu anh ta thật sự đem mình làm ‘khách’ là tốt rồi.”
Vẫn còn nhớ ngày đó khi Lâ·m Duệ bắt gặp bộ dạng hai người bọn họ dây dưa trong vườn hoa---
Mặt mũi Lâ·m Duệ xanh mét hỏi: “Tô San, em muốn anh đến xem cái này?”
Tô San luống cuống không kịp đứng lên: “Không, không phải, Lâ·m Duệ anh nghe em nói đã…”
“Lori.” Lục Minh Viễn chợt lên tiếng cắt đứt tiếng Tô San, nhàn nhạt gọi tên tiếng anh của Lâ·m Duệ.
“Trong lòng tôi, cậu vẫn luôn là người thông minh, nhất định phải phân định rõ những thứ thuộc từng về mình, nhưng là đã mất đi, đúng không?” Tốc độ nói chuyện của anh rất chậm, nghe ôn hòa hơn so với bình thường.
Lâ·m Duệ nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt như dao nhọn hung dữ, Lục Minh Viễn cũng không tức giận, cứ lẳng lặng mà ngồi ở chỗ đó, trong mắt vẫn còn có ch·út không nói nên lời…xin lỗi.
Một lát sau, Lâ·m Duệ nhắm mắt lại, xoay người bỏ đi.
Luc Minh Viễn ở sau lưng lấy tư thái chủ nhà sai bảo: “Quản gia, tiễn đại thiếu gia đi.”
Từ đầu tới cuối Tô San không hề có cơ h·ội chen vào. Bấy giờ cô mới nhớ tới, hàm răng vẫn còn cắn chặt hận hết sức.
Nhìn thấy Tô San xù lông giống như mèo con, hàng lông mi dài như cánh bướm khẽ lay động, ánh mắt căm tức nhìn mình, Lục Minh Viễn nhịn cười không được.
Anh ta khoát tay với quản lý Tôn, vô cùng nghiêm túc nói: “Không sao, thật sự thì tôi cũng chưa tính là khách.” Dứt lời, liền mang theo đám người Lục thị ngồi vào hàng khách quý thứ hai.
Mạn Phỉ đi theo phía sau Lục Minh Viễn, trong lòng vẫn một mực trầm xuống, thật giống như đứng ở vách núi cheo leo mặc cho gió táp mưa sa. Lạnh, cô đơn, bất lực như vậy.
Kể từ khi Lục Minh Viễn tiếp nhận sự nghiệp gia tộc, anh lúc nào thì đồng ý ở phía sau? Hơn nữa hôm nay, còn chủ động ngồi vào hàng thé hai, khuôn mặt cưng chiều nhìn một người phụ nữ.
Mạn Phỉ hung hăng siết chặt tay, dùng sự đâu đớn của móng tay bén nhọn làm tê dại đi ý nghĩ muốn khóc lớn.
Tô San nhìn Lục Minh Viễn khiêm tốn như vậy cho cô một bậc thang đi xuống, lập tức cũng không nói gì nữa, mũi khẽ hừ một tiếng, sau khi sắp xếp chu đáo cho thầy giáo Hoàng liền ra ngoài đón khách mới.
Một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng lại ở cửa của A.E, toàn bộ bảo vệ đều rối rít hướng về bên này, ngăn cản ký giả ở hai bên thì lập tức biết rõ---người tới, đoán chừng là nhân v·ật lớn của Lâ·m thị.
Trương Tử Nam xuống xe trước. Anh ta mặc một bộ tay trang màu xám bạc cắt may vừa vặn, trên sống mũi mang một chiếc kiếng gọng vàng, điệu bộ vô cùng chững chạc.
Nhưng không biết sao, Tô San gần đây càng nhìn càng thấy anh ta xa lạ, luân cảm thấy tiểu tử này nhất định đang giở trò quỷ gì ở sau lưng.
Trương Tử Nam đi tới cánh cửa bên kia của xe, cúi người một tay mở xe, một tay đặt ở trên cửa, Lâ·m Duệ cứ như vậy mà xuống xe trong toàn bộ sự chú ý.
Sắc mặt anh không tốt, dưới vành mắt còn mơ hồ có thể thấy một ch·út màu xanh, giống như tối qua ngủ không ngon. Tô San đi tới mấy bước nghênh đón, nhưng Lâ·m Duệ giống như hoàn toàn không nhìn thấy cô, ánh mắt nhìn thẳng thoáng nhìn cô qua một ch·út.
Xung quanh vang lên tiếng bàn tán:
“Ai, thấy không? Hai người thừa kế Lâ·m thị lại bất hòa nha.”
“Thật kỳ lạ, không phải nghe nói Lâ·m Duệ muốn cưới Tô San sao? Nhìn hai người ấy lúc này thế nào cũng không giống như vậy.”
“Tương lai của Lâ·m thị sẽ không bị chia hai chứ? Ha ha, sắp có chuyện vui rồi.”
“Tôi nói rồi, gà rừng vĩnh viễn là gà rừng, còn muốn bay lên làm phượng hoàng? Nhìn cô ta là dạng người nịnh bợ, người như Tổng giám đốc Lâ·m sẽ không bao giờ để ý tới.”
Các loại chê cười bàn tán tràn ngập ở bên tai, toàn thân Tô San cứng đờ đứng ở chỗ cũ. Cô không quay đầu lại, những vẫn có thể nghe được tiếng bước chân của Lâ·m Duệ ở sau lưng.
Đó là â·m thanh giày da nam bước trên nền nhà cẩm thạch. Tiếng bước chân có quy luật, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Trong nháy mắt, Tô San cảm thấy mắt mình ê ẩm.
Trên vai đột nhiên ấm lên, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp uy nghiêm của đàn ông: “Các vị tới là để chụp trái tim của Chloe hay để theo dõi cửa chính của Lâ·m thị?”
Trong giọng nói kia nồng nặc sự không vui cùng lạnh lẽo, chớ đừng nói tới là, lời nói đáng sự bao nhiêu xuất phát từ miệng một người đàn ông.
“Ha ha, Tổng giám đốc Lục, chúng tôi…chúng tôi chỉ là ra ngoài đi dạo, đang chuẩn bị đi vào, lập tức đi vào đây…”
Các ký giả cuống quý thu thập máy chụp hình, giải tán.
Một nữ ký giả thấy Lục Minh Viễn đang định đi tới, thì bị người cản lại.
Ánh mắt Lục Minh Viễn cực kỳ nhạt, bên trong không chứa một ch·út t·ình cảm. Cái loại lạnh lùng đó, giống như một xác ch.ết ở trong hầm băng, khiến người ta cảm thấy lạnh cả người.
Anh ta chậm rãi vươn tay ra, nắm lấy thẻ của nữ ký giả, nhìn một ch·út rồi ném đi.
“Từ hôm nay trở đi, cô không còn là ký giả nữa.”
Không có lý do gì, chỉ là thông báo.
Cái thẻ nhựa bị ném trên mặt đất, anh ta đạp lên nó, ôm Tô San đi vào đại sảnh.
Tô san theo bản năng quay đầu lại, nhìn nữ ký giả đó một ch·út. Giờ ph·út này, cô ta lúc này cũng đang mất hồn, toàn thân phải dựa vào đồng nghiệp, hòa toàn không nhận thức được sự việc vừa xảy ra.
Tô San không tự chủ có ch·út không đành lòng, cô nói khẽ với Lục Minh Viễn: “Này, cũng bởi vì người cô ta là người nói đầu tiên, có phải có ch·út…quá đáng?”
Phải biết, Lục Minh Viễn nói một câu kia, không phải đơn giản để cho cô ta rời khỏi toàn soạn ở thành phố này, mà chính là để cho cô ta không thể dung thân trong giới truyền thông này nữa.
Lục Minh Viễn cúi đầu liếc nhìn cô một cái, lông mày cau chặt, bước chân vẫn không ngừng tại, bàn tay không dừng ở bả vai cô mà dời lên trán.
Tô San cảm thấy động tác này đả kích lòng tự ái của cô, bèn hung hăng nhe răng, nói: “Không cần thử, tôi không có phát sốt.”
Cô cứ luôn hiền lành ngoan ngoãn mãi có được hay không?
Bi phẫn quăng ra câu nói kia, Tô San đem trái tim vỡ tan nát, một mình trở lại phòng khách. Vừa mới đẩy cửa vào, liền nghr được bên trong phòng truyền đến câu hỏi lạnh lùng: “đủ mệt mỏi với vị hôn phu rồi?”
Nhìn bộ dáng không lạnh không nóng của Lâ·m Duệ, Tô San vốn là có bao nhiêu ch·ột dạ, lúc này cũng bị tức giận thay thế.
Cô xông tới, kéo cổ áo Lâ·m Duệ, đem đầu anh ta kéo về phía mình, cắn răng nói: “Lâ·m Duệ, anh đủ rồi. Anh có cái gì bất mãn với em, â·m thầm trách cứ em đều có thể chấp nhận. Nhưng anh…anh tại sao lại có thể ở trước mặt mọi người làm như vậy? Anh muốn truyền thông bàn về A.E như thế nào?”
“Truyền thông nói về A.E như thế nào, anh không quan tâ·m.” Lâ·m Duệ gạt tay Tô San ra, chậm rãi đứng lên, vẻ mặt không thể hiện gì mà chỉnh cổ áo.
“Anh không quan tâ·m?” Tô San giận quá thành cười: “Đây là c·ông ty của cha anh. Anh thật sự rất bất hiếu rồi.”
“Tô San, bản thân anh là con lớn, em dám vỗ ngực nói gì. Ông ta có đủ tư cách là cha anh sao?” Ánh mắt Lâ·m Duệ nhìn chằm chằm vào Tô San, trong con ngươi mang theo bi ai thật sâu. Đau đớn được thể hiện quá rõ ràng, ng·ay chả ý niệm ẩn giấu cũng không có.
Dưới t·ình huống này, Tô San cảm thấy sức lực của bản thân đều bị h·út sạch, cô không tự chủ quay mặt đi.
Lâ·m Duệ nhớ đến tuổi thơ của mình, chợt bật cười.
Thời điểm anh ta ngã bệnh, Lâ·m Gia Thịnh không hề quan tâ·m. Lễ tốt nghiệp của anh ta, Lâ·m Gia Thịnh chưa từng tham gia một lần. Thành tích học tập của anh ta, Lâ·m Gia Thịnh cũng chưa từng hỏi qua một lần.
Thậm chí ng·ay cả khi mẹ Lâ·m Duệ bị uất ức phải nhập viện, Lâ·m Gia Thịnh khi tới thăm mang theo lễ v·ật cũng là…một tờ đơn ly hôn.
“Một người cha như vậy, tại sao em phải yêu cầu anh nghĩ cho ông ta?” Nụ cười của anh ta ảm đạm vô cùng: “Tô San, em không thể bởi vì cha anh đối xử tốt với em, cũng phải yêu cầu anh hiếu thảo với ông ta. Như vậy là không c·ông bằng.”
Tô San ngẩn ra, im lặng một hồi lâu, mới từ trong cổ họng thốt ra một câu hỏi: “Nhưng mà, anh đã đồng ý em, sẽ quên đi quá khứ, không phải sao?”
“Đúng.” Lâ·m Duệ nhắm mắt lại: “Nhưng mà, anh đồng ý với điều kiện em phải toàn tâ·m toàn ý yêu anh, vì anh mà có thể bỏ ra tất cả, đáng giá để anh buông tha tất cả những người phụ nữ khác.”
Anh ta chậm rãi mở mắt, ánh mắt bên trong trong suốt: “Mà em là người có lỗi, một người phụ nữ đi hấp dẫn Lục Minh Viễn.”
Lâ·m Duệ ngằng một ch·út: “Tô San, em thừa nhận đi. Em thay lòng rồi.”
Tô san lui về phía sau một bước, từ từ, lui về sau một bước nữa.
Đột nhiên, cô la lên một tiếng: “Không, không phải vậy.” Tô San che lỗ tai lại, xoay người, chạy nhanh ra ngoài.
Bước chân của cô chếnh choáng, dọc đường đi đụng phải vô số người, cũng vô số lần ngã xuống đất. Cô không biết mình muốn đi đâu, muốn gặp ai, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn.
Hơn mười năm, trong lòng cô thủy chung chỉ có một người đàn ông Lâ·m Duệ. Cho nên, cô không có bất kỳ cách nào qua lại cùng với những người đàn ông nào. Cho nên, cô càng không chịu nổi khi bị Lâ·m Duệ đối xử bất c·ông.
Nhưng là, ngày hôm nay, người đàn ông cô vẫn yêu lại nói cho cô biết, cô đã thay lòng. Mà cô, còn hết lần này tới lần khác…hết lần này tới lần khác không có biện pháp thẳng thắn phản bác.
Nước mắt dâng lên, Tô San liều mạng lau đi, cô dùng sức cực lớn, mỗi lần mu bàn tay xẹt lên gò má, đều sẽ để lại những vệt đỏi. Hơi sức như vậy xem ra không giống như lau nước măt, mà giống như tự hành hạ bản thân.
Cho đến khi, cô chợt đụng phải một lồng ngực cứng rắn.
Bên tai, vang lên một giọng nói đàn ông vừa giận dữ vừa sợ hãi hỏi: “Tô San, em đang làm cái gì vậy?”
Mà dường như lúc đó, trong phòng cũng vang lên tiếng hét kinh hãi.
“Không xong rồi. Không thấy Trái tim Chloe đâu cả.”