Chương 48
Ngày tháng trôi qua, gió mang theo chút hương đầu hè đến giữa tháng năm.
Tối hôm đó, Mạnh Triều Huy có một bữa tiệc, xét thấy sự tình lần trước, anh không định mang Khương Mộ Vân đi cùng nữa. Ngoại trừ lo lắng Khương Mộ Vân Khương Mộ Vân lại muốn thay lại muốn thay anh cản rượu, anh cũng ghét ánh mắt xấu xa của những người đàn ông khác.
Khương Mộ Vân cũng không thích những dịp như vậy, vì vậy sau khi suy xét kỹ lưỡng, anh liền gọi Tiểu Trần – người có tửu lượng tốt trong bộ phận hành chính đi cùng anh, vạn nhất gặp tình huống bất khả kháng thì để Tiểu Trần uống hộ.
“Nhớ về sớm một chút nhé, hôm nay có phim hay mới ra mắt, lát anh về đi xem cùng em nhé?” Khương Mộ Vân thay Mạnh Triều Huy sửa sang lại cà- vạt, cô kéo nhẹ, Mạnh Triều Huy cúi đầu xuống bốn mắt nhìn nhau.
Mạnh Triều Huy nhìn đôi môi hồng đang gần trong gang tấc, cổ họng anh trầm xuống, không nhịn được mà cúi đầu hôn nhẹ: “Ừm.”
Anh không nói tiếp, cô cũng không dây dưa, mặc dù bọn họ là nam nữ trưởng thành, nhưng hai người đều ngầm duy trì mối quan hệ thuần khiết này.
Khi con người vô cùng trân trọng một thứ gì đó, họ sẽ luôn nâng niu cẩn thận che chở, không dám làm gì liều lĩnh, thái độ của họ về mối quan hệ bây giờ chính là như vậy.
Bộ phim bắt đầu từ lúc chính giờ, Khương Mộ Vân ăn mặc rất đẹp, cô đợi người ở lối vào rạp chiếu phim lúc tám giờ rưỡi.
Còn mươi lăm phút nữa là phim bắt đầu chiều, mà giờ này cô không nhìn thấy bóng dáng của Mạnh Triều Huy, Khương Mộ Vân có chút nóng vội, vậy là cô liền gọi điện cho anh. Nhưng không ai bắt máy cả.
Cô lại gọi điện thoại cho Tiểu Trần, chuông đổ gần nửa phút Tiểu Thần mới bắt máy, giọng hắn có vẻ hơi lo lắng: “Alo, trợ lý Khương.”
“Tiểu Trần, các cậu đang ở đâu vậy? Tôi gọi điện thoại cho giám đốc Mạnh mà ngài ấy không nghe máy.”
Tín hiệu bên Tiểu Trần hình như không được tốt lắm, giọng hắn đứt quãng: “Bọn tôi gặp tai nạn xe cộ… Giám đốc Mạnh Mạnh bị thương… Đang ở bệnh viện số một thành phố…”
“Cái gì? Xảy ra tai nạn xe cộ? Giám đốc Mạnh thế nào rồi, có nghiêm trọng không?”
“Giám đốc Mạnh… Rất nghiêm trọng…” Tín hiệu bên Tiểu Trần cực kỳ kém, Khương Mộ Vân không nghe được gì hết, cô chỉ mơ hồ nghe được vài từ bảo Mạnh Triều Huy bị thương rất nặng.
Khương Mộ Vân lập tức bắt taxi lao đến bệnh viện số một thành phố, trong lúc đó cô không ngừng gọi điện cho Mạnh Triều Huy và Tiểu Trần, nhưng không ai bắt máy cả, hoặc là không gọi được thuê bao số.
“Bác tài ơi, xin hãy lái xe nhanh hơn chút nữa ạ.” Khương Mộ Vân sắp khóc đến nơi rồi.
Phía trước kẹt xe nên tài xế chỉ đành dừng xe, ông bảo: “Tôi đã chạy nhanh lắm rồi, nhưng chỗ này là nội thành, bây giờ là giờ cao điểm, nửa tiếng trước hình như còn xảy ra tai nạn giao thông, tôi cũng không có cách nào cho xe bay qua được.”
Khương Mộ Vân nghe ông nói xảy ra tai nạn giao thông, vội hỏi: “Bác tài ơi, là dạng tai nạn gì vậy ạ?”
“Tôi nghe đài nói là va chạm giữa một chiếc Bentley, một chiếc đụng phải, à có cả một chiếc BMW, có một người đàn ông bị thương rất nặng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, xong người đấy lập tức bị đưa đến bệnh viện số một thành phố.”
Nước mắt Khương Mộ Vân rơi xuống, trái tim cô đau như thể bị xẻo mất một miếng thịt, đau đến mức không thở nổi.
“Ôi cháu sao vậy? Cô bé à, người bị tai nạn xe cộ là người quen của cháu hả?” Tài xế xe taxi hỏi.
Khương Mộ Vân lau nước mắt, bây giờ không phải là lúc để khóc, cô nói với bác tài xế: “Là bạn trai của cháu ạ, bác tài ơi, cháu không chờ được nữa rồi, cháu xuống xe tự đi đến đấy đây ạ.”
Vừa nói cô vừa đưa một trăm tệ cho tài xế taxi, xong cô mở cửa xe xông ra ngoài.
“Ôi, cô bé à, tôi còn chưa trả tiền thừa mà.” Tài xế xe taxi hét ở phía sau.
Khương Mộ Vân đã chạy rất xa, cô điên cuồng chạy trên con đường có ánh đèn neon rực rỡ, chạy với tốc độ nhanh nhất trên đời, tim cô đập mạnh vào xương ngực, vừa chạy vừa rơi nước mắt, nước mắt chảy không ngừng.
Nhóc mít ướt, anh phải ổn đấy, nhất định phải ổn!
Cô một hơi chạy ba cây số, thời gian chạy đến nơi chưa đến mười phút, cô vịn vách tưởng thở hổn hển, trong cổ họng còn có mùi màu tanh rất nồng, lỗ tai cũng đau hẳn đi.
Nhưng cô không nghĩ nhiều được, cô chạy thẳng vào bệnh viện, chạy đến khoa cấp cứu, còn suýt đụng phải người khác trên đường đi.
“Hộ sĩ, có bệnh nhân nào tên Mạnh Triều Huy, cái người trong vụ tai nạn xe mới tới ấy, giờ anh ấy đang ở đâu vậy ạ?” Khương Mộ Vân nắm lấy tay của y tá, sốt sắng hỏi.
“Bệnh nhân tai nạn xe đang ở trong phòng cấp cứu.” Y tá chỉ về một hướng.
Khương Mộ Vân còn quên không nói lời cảm ơn, y tá vừa chỉ cô liền chạy về phía đó, trên cửa viết một dòng chữ “phòng cấp cứu” thật to.
Cô vặn cửa đi vào, thấy có mấy chục cái giường, mỗi giường đều được ngăn cách bởi những tấm rèm màu vàng nhạt, cô phải bén từng tấm rèm lên để tìm.
“Xin lỗi.” Khương Mộ Vân không ngừng xin lỗi.
Cô tìm hơn mười giường mà không có giường nào có Mạnh Triều Huy, cô vô cùng lo lắng, lòng cô nóng như lửa đốt.
“A Mộ!” Phía sau bỗng nhiên có một tiếng nói trầm thấp quen thuộc.
Khương Mộ Vân quay đầu nhìn lại, thấy Mạnh Triều Huy đang cách cô khoảng năm mét với cánh tay đang treo quanh cổ.
Nước mắt cô lại trào ra mãnh liệt, cô chạy về phía anh, giang tay ôm hông anh thật chặt, vùi đầu trong lòng ngực anh khóc không ra hơi.
“Đừng khóc, đừng khóc, tôi không sao hết.” Mạnh Triều Huy nghiêng tay vỗ nhẹ vào lưng Khương Mộ Vân.
“Hu hu hu, anh làm tôi sợ muốn ch.ết, hu hu hu…” Khương Mộ Vân vừa khóc vừa nói.
Ngực Mạnh Triều Huy nóng lên, anh ôm cô thật chặt: “Tôi không sao hết, em đừng khóc nữa.”
Tiểu Trần và tài xế Tiểu Cát sau lưng nhìn nhau, đứa nào cũng ôm mặt hít drama.
“Hai người muốn ôm ấp thì mời ra ngoài ôm. Đừng ở đây cản trở công việc của chúng tôi.” Có một bác sĩ không nhịn nổi nữa bèn nhắc nhở hai người bọn họ.
Khương Mộ Vân lập tức buông Mạnh Triều Huy ra, cô đỏ mặt xin lỗi bác sĩ: “Xin lỗi ạ, bây giờ chúng tôi ra ngoài ngay.”
Nói xong, Khương Mộ Vân liền kéo Mạnh Triều Huy ra khỏi phòng cấp cứu, Tiểu Trần và Tiểu Cát cũng theo đuôi ra sau.
Khương Mộ Vân lau nước mắt, xụ mặt nhìn về phía Tiểu Trần, giọng điệu có phần tức giận: “Tiểu Trần, cậu làm sao vậy? Nói cũng không nói rõ.”
Tiểu Trần mặt kiểu vô tội: “Tôi có nói rõ mà, nhưng chắc là tín hiệu không tốt nên cô mới không nghe rõ thôi.”
Mạnh Triều Huy cũng nhìn Tiểu Trần: “Cậu nói với trợ lý Khương như thế nào?”
“Tôi nói chúng ta gặp tai nạn xe hơi, va chạm với một chiếc Volkswagen với một chiếc xe BMW, sau vụ va chạm mọi người được đưa vào bệnh viện số một thành phố, giám đốc Mạnh bị thương ở tay; còn người trong xe BMW bị thương nặng hơn, đang hôn mê sâu.” Tiểu Trần nói.
Khương Mộ Vân vẫn còn rất giận: “Nhưng mà sau đó tôi còn bảo cậu nói điểm chính mà?”
Hại cô chật vật như vậy, hai mắt cô còn sưng húp nữa kìa.
Trong lòng Tiểu Trần cũng ấm ức lắm, tôi đây nào biết quan hệ giữa ngài và giám đốc Mạnh, nếu tôi mà biết thì còn lâu tôi mới nói nhé. Chẳng qua hắn không dám nói ra, đây là bà chủ tương lai đấy, hắn không dám đắc tội với người ta.
“Được rồi, A Mộ, tôi không sao hết.” Mạnh Triều Huy ngược lại rất thích cái tính thật thà này ở Tiểu Trần, nếu không nhờ cái miệng nhanh nhảu của hắn thì anh sẽ không bao giờ biết bản thân anh lại quan trọng với Khương Mộ Vân như vậy. Giờ phút này lòng anh cực kỳ mừng.
“Quay về thôi.” Mạnh Triều Huy dắt tay Khương Mộ Vân trước mặt Tiểu Trần và Tiểu Cát.
Hai người Tiểu Trần và Tiểu Cát mỗi người một bên, đi theo đám Mạnh Triều Huy như vệ sĩ.
“Tình hình lúc đó như thế nào? Sao lại có người bị thương?” Khương Mộ Vân hỏi Mạnh Triều Huy.
Mạnh Triều Huy nói: “Là Volkswagen vượt đèn đỏ trước, vượt xong đụng phải xe BMW, Tiểu Cát thì không thể phanh gấp nên xe bên mình tông phải đuôi xe xe BMW, xe BMW thì bị lật, người lái xe bị chấn thương sọ não hôn mê tại chỗ, lúc tôi qua cứu người thì bị thân xe đè lên tay.”
Khương Mộ Vân nhìn bàn tay đang treo trước ngực anh hỏi nhỏ: “Gãy xương tay hả?”
“Thì, cũng không hẳn, nhưng bác sĩ nói phần cơ bắp bị tổn thương có chút nghiêm trọng, sưng to lắm, có thể tôi không tự chăm sóc bản thân được, tối nay em đừng bỏ mặc tôi về với Lâm Hồng nha.” Mạnh Triều Huy nói một cách đầy tội nghiệp.
Khương Mộ Vân lặng lẽ liếc xéo anh, tai cô nóng bừng lên, nhỏ giọng bảo: “Dạo này anh cứ bị làm sao ý.”
Tiểu Trần sau lưng Mạnh Triều Huy chớp mắt nhìn, không đúng, nãy bác sĩ có nói như thế đâu, hắn vừa định mở miệng nhắc nhở giám đốc Mạnh thì bị cái nhìn nghiêm nghị của Tiểu Cát ngăn lại.
“Giám đốc Mạnh nói cái gì thì là cái đó.” Tiểu Cát nhẹ thấp giọng nói bên tai Tiểu Trần.
“À.” Tiểu Trần ngốc nghếch gãi đâu, bảo trì im lặng.
Trở lại nhà Mạnh Triều Huy.
Vừa đóng cửa xong Khương Mộ Vân định rót một cốc nước cho Mạnh Triều Huy, nhưng anh lại kéo rồi ôm cô vào lòng từ phía sau.
“Em lo lắng cho anh như vậy à?” Mạnh Triều Huy hơi cúi người, dán mặt mình vào mặt cô.
Khương Mộ Vân nổi giận nói: “Ai bảo anh thế.”
“Không phải à? Thế sao hai mắt em lại sưng húp lên thế?” Mặt Mạnh Triều Huy cọ má Khương Mộ Vân.
Khương Mộ Vân xoay người lại, hai tay cô ôm hông anh, cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh, hàng mi đen dài nhẹ nhàng chớp động, đôi mắt hình lưỡi liềm có hơi sưng đỏ, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người như trước.
“Mạnh Triều Huy, lúc đó em thật sự rất lo lắng cho anh, sợ mất đi anh.” Khương Mộ Vân nói xong dừng một chút, lại chớp chớp mi, giọng cô dịu dàng mà lại kiên định: “Em thí…”
Mạnh Triều Huy đột nhiên cúi đầu bịt miệng cô lại, anh siết chặt vòng tay, khiến hai người dán sát vào nhau, đầu tiên là nhẹ nhàng m*t lấy, sau đó là không ngừng gia tăng nụ hôn, môi răng đan vào nhau, hôn đủ ba phút.
Mạnh Triều Huy rời khỏi môi cô, vươn tay vuốt v gò má cô, anh dịu dàng lên tiếng: “A Mộ, em đừng nói gì hết, đợi anh thêm hai ngày nữa.” Đầu óc Khương Mộ Vân bị nụ hôn của anh làm mụ mị đi, cô choáng váng đôi mắt to đen cô trong veo như làn nước thu, và nó đang nhìn anh: “Đừng nói gì cơ?”
Mạnh Triều Huy nhìn đôi môi mềm mại của cô, nhịn không được mà lại hôn thêm lần nữa, trầm thấp nỉ non: “Chỉ hai chữ này thôi, em đừng nói nữa.”
Khương Mộ Vân giờ mới hiểu anh đang ám chỉ cái gì, cô cũng không hỏi vì sao, nếu anh bảo cô đừng nói gì, thì cô không nói nữa. Bởi cô tin anh, hẳn là anh phải có lý do của anh.
“Kỹ thuật hôn hình như không thạo lắm.” Mạnh Triều Huy buông cô ra, hơi thở anh hơi hỗn loạn nhưng vẫn cười rất tươi.
Khương Mộ Vân buồn bực đấm anh một cái: “Em nào có kinh nghiệm, đâu giống anh đâu!”
“Không có kinh nghiệm? Trước kia Tân Thần không dạy em à?!” Mạnh Triều Huy nắm lấy tay cô, nhìn chằm chằm mặt cô.
Khương Mộ Vân trợn tròn mắt nhìn anh: “Quỷ hẹp hòi, em với Tân Thần hẹn hò với nhau còn chưa nổi một tháng, chưa kịp hôn thì đã chia tay rồi.”
Mạnh Triều Huy nghe xong thì vui đến mức muốn cười ha hả trong vài phút, nhưng mà anh vẫn kiểm soát bản thân rất tốt, nhưng khóe mắt và đuôi lông mày anh vẫn rất tươi: “Vậy tôi dạy em thêm nhé.”
Nói xong Mạnh Triều Huy lại định hôn tiếp, tay Khương Mộ Vân bịt cái miệng của anh lại, cô tức giận nói: “Chờ đã, anh còn chưa nói vì sao anh lại thành thạo như vậy, anh mau mau khai thật đi, anh từng hẹn hò với bao nhiêu cô rồi hả.”
Lúc cô tức giận trông cực kỳ đáng yêu, cái miệng nhỏ hơi vểnh lên, gương mặt hơi phồng lên, đôi mắt tròn trịa, Mạnh Triều Huy nhịn không được mà cười thêm một lúc.
“Anh cười cái gì hả, mau thành thật khai báo.” Khương Mộ Vân thấy thế càng tức, muốn tránh khỏi ngực anh.
“Tôi thành thạo như vậy là vì tôi có thiên phú dị bẩm, tinh thông đủ điều, chứ không phải là do hẹn hò với những cô khác mà có. Tôi chỉ muốn hôn em thôi.” Giọng Mạnh Triều Huy trầm thấp chọc người.
Khương Mộ Vân giang hai tay ôm cổ anh, cô ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt trắng mịn hồng hào tràn ngập vẻ tươi sáng: “Nghe còn tạm được, thầy Mạnh ạ.”
Hai chữ ‘thầy Mạnh’ yêu kiều mềm mại khiến cho Mạnh Triều Huy suýt chút nữa đã đánh mất thần hồn.
“Vì lòng hiếu học của đồng chí, thầy Mạnh chỉ có thể dạy thêm cho em, sau này sẽ dạy em thêm những thứ khác.” Mạnh Triều Huy thì thầm bên tai cô, hơi thở ấm áp như thiêu đốt lỗ tai cô.
“Những thứ khác?” Khương Mộ Vân ngước mắt nhìn anh, trong nháy mắt cô hiểu ra, mặt đỏ bừng: “Còn chưa biết ai dạy ai đâu.”
Mạnh Triều Huy cười khẽ, tiếng anh hòa cùng tiếng cười: “Vậy cũng được, mây nhỏ hùng hổ như vậy nên cũng chưa biết ai dạy ai.”
Mặt Khương Mộ Vân đỏ lừ, cô khẽ bảo ‘Đồ đáng ghét’ còn dùng sức đập anh, đập xong thì chạy.
Mạnh Triều Huy vừa cười vừa ôm lấy chỗ đau – phần ngực bị cô đánh.