Chương 55: Ngoại Truyện 5

Hành hạ nhau một phen như vậy, Khương Mộ Vân và Mạnh Triều Huy cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ, xong xuôi hết thì đã là chín giờ, vâng đã muộn giờ làm.
Tinh thần Mạnh Triều Huy rất sảng khoái, trông anh rất thoả mãn, một tay anh cầm vô lăng, tay còn lại muốn nắm tay Khương Mộ Vân.


Khương Mộ Vân sợ anh không để ý lái xe rớt mương.


Một khúc dương cầm êm tay vang lên, chính là bài 《 Dương cầm sư trên biển 》mà cô đã đánh lần trước, đây là bản nhạc 1900 đánh trong lần đầu gặp nàng để rồi rung rinh trước nàng, Mạnh Triều Huy lặng lẽ ghi âm lại rồi lưu làm nhạc chuông điện thoại.


Là Diêu Tinh Tinh gọi tới: “Con trai, đêm nay mẹ với dì Diệp con về nè.”
“Vâng, mẹ gửi thời gian và chuyến bay cho con, con đến đón hai người.
“OK, tối gặp nhé.” Diêu Tinh Tinh ở đầu bên kia điện thoại có chút ầm ĩ, bà nhanh chóng cúp điện thoại.


Mạnh Triều Huy quay đầu nhìn về phía Khương Mộ Vân, thấy sắc mặt lạnh lùng của cô, anh nắm chặt tay hỏi cô: “Buổi tối em có muốn đi đón họ với tôi không?”
Khương Mộ Vân mắt nhìn phía trước thản nhiên nói: “Đến lúc đó rồi nói sau.”


Mạnh Triều Huy biết khoảng cách giữa cô và Diệp Trân Ny đã thâm căn cố đế, anh tôn trọng cô, nếu cô không muốn đi thì anh sẽ không cưỡng ép, anh chỉ hi vọng cô vui vẻ, anh nâng tay cô hôn nhẹ lên đó: “Được.”


available on google playdownload on app store


Trong lòng Khương Mộ Vân ấm áp hẳn đi, may mà có anh ở đây, cô giờ đã có chỗ dựa rồi.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, cũng cúi đầu hôn lên bàn tay anh: “Cảm ơn anh đã ở bên em.”


“Anh sẽ mãi ở bên em.” Mạnh Triều Huy nói, rồi lại nắm chặt tay cô, như muốn truyền toàn bộ hơi ấm của mình sang cho cô.
Xe lái vào bãi đậu xe, Khương Mộ Vân nói: “Bây giờ em lên trước, còn anh lên sau nhé, nếu cả hai cùng nhau đến muộn thì sẽ không tốt đâu.”


“Không phải cả hai đã muộn rồi à?” Mạnh Triều Huy nhìn vào kính chiếu hậu, lùi xe một cách linh hoạt.
Khương Mộ Vân cởi dây an toàn ra: “Đã muộn rồi nhưng không thể đến muộn cùng nhau được, có trời mới biết mấy bé hâm mộ anh sẽ nghĩ gì, em không muốn bị mấy bé ý nói là yêu nữ đâu.”


Hôm đại hội thể dục thể thao cô vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy nhân viên nữ, bảo Mạnh Triều Huy dạo đây không còn cần cù như xưa, trước đây anh là người đến sớm nhất, cũng là người về muộn nhất, là một kẻ cuồng công việc, còn cố dẫn dắt cả tập đoàn vượt mọi chông gai để giành được thành tựu huy hoàng; nhưng từ sau khi tuyển trợ lý, giám đốc Mạnh nhà bọn họ hình như có chút thay đổi, không tính chuyện trốn việc nghỉ làm thì ngài cũng bắt đầu đi muộn…


Cuối cùng họ đưa ra kết luận rằng Khương Mộ Vân chính là mấu chốt.
“Hình như bọn họ lầm to rồi, rõ ràng em mới là người bị mê hoặc.” Mạnh Triều Huy đậu xe xong liền cởi dây an toàn, cười nói.


Khương Mộ Vân mở cửa đang chuẩn bị xuống xe nghe anh nói thế lập tức thở dài: “Mà chả thế, rõ ràng là anh sai.”
Mạnh Triều Huy nắm lấy cánh tay cô, ngăn không cho cô xuống xe: “Nếu không thì chúng ta công khai đi, công khai rồi sẽ không ai dám nói linh tinh nữa.”


Khương Mộ Vân phản đối: “Không được, em chỉ còn một tuần nữa là hoàn thành nhiệm vụ. Còn mấy ngày nữa cố nốt đi.”
Mạnh Triều Huy trầm mặt, quai hàm anh căng lên, buông tay cô giọng anh có hơi suy sụp: “Hoàn thành nhiệm vụ xong thì em muốn đi đâu? Quay về Mỹ sao?”


Khương Mộ Vân âm thầm buồn cười, gật đầu: “Vâng, về Mỹ.”
Mạnh Triều Huy tự nhiên nhào qua hôn nhằm ngăn cái miệng cô lại, hung hăng m*t lấy môi cô, đầu lưỡi anh cạy mở hàm răng quấn lấy lưỡi cô, hôn đến mức cô choáng váng, nhịp tim mất tiết tấu.


“Không được rời xa anh!” Mạnh Triều Huy rời khỏi môi cô, nặng nề thở gấp, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô.


Khương Mộ Vân lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau đi vết son trên môi anh, sắng giọng bảo: “Anh lại không nghe hết lời em, về Mĩ là chuyện đương nhiên tại em còn chưa hoàn thành thủ tục thôi việc ở SOW, trước đó James cho em nghỉ phép ba tháng, anh ấy đối xử với em rất tốt nên tự nhiên em cũng phải quay lại chào tạm biệt người ta một cách đàng hoàng chứ.”


Mạnh Triều Huy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy để tôi đi cùng em.”
Giác quan thứ sáu của đàn ông đã nói cho anh biết tên James nhất định ý với cô, anh lo khi để cô sang đấy một mình.


“Vâng, bé dính người~”Khương Mộ Vân cười anh, xong cô lấy gương soi mình, cô bĩu môi buồn bực nói: “Anh hôn làm trôi son em rồi.”
Mạnh Triều Huy đưa tay ra sau đỡ lấy gáy cô, lại cúi người hôn lên đó một chút: “Ban nãy màu son em đỏ quá, bây giờ nhìn vừa rồi.”


Khương Mộ Vân nửa ngờ nửa tin, cầm gương soi thêm lần nữa, hình như cũng đúng, màu bây giờ trông tự nhiên hơn nhiều rồi, cô cười dịu dàng: “Được, em tin anh một lần vậy.”
Mạnh Triều Huy li m li m môi mình hỏi: “Đây là son của hãng nào vậy? Khó ăn quá.”


“Vậy mà anh còn ăn. Cái này gọi là chuốc khổ vào mình.” Khương Mộ Vân lườm anh cất gương đi.
Mạnh Triều Huy: “Vậy có cách nào không, mặc dù thân thể là của tôi, nhưng tôi không khống chế được nó.”


“Em lên trước nhé, mười phút sau anh lên sau ha.” Khương Mộ Vân lại mở cửa xe: “Phải nghe lời đấy, không em không tha cho anh đâu.”


“Trợ lý và giám đốc xuất hiện cùng nhau là chuyện hết sức bình thường mà. Trước chúng ta cũng như vậy còn gì, như hình với bóng, có phải là do em suy nghĩ nhiều rồi không?” Mạnh Triều Huy còn muốn đi cùng cô nên nỗ lực thuyết phục cô.


Khương Mộ Vân nghẹn họng, tức giận lườm anh: “Vậy thì anh cứ coi như em đang sợ thần sợ quỷ đi. Nhưng anh đừng có theo em đấy. Nếu không thì…”


Mạnh Triều Huy buông tay lái, nhìn dáng vẻ tức giận thở phì phò vung nắm đấm nhỏ về phía anh, như thể quay về bảy năm trước, năm đó cô cũng đáng yêu như vậy, giống hệt chú mèo hoang giương nanh múa vuốt.
“Đi thôi đi thôi, tôi cam đoan sẽ không đi theo em.” Mạnh Triều Huy cười phất tay với cô.


Khương Mộ Vân đi tới sảnh thang máy, còn cố ý quay đầu nhìn lại, sau khi xác nhận Mạnh Triều Huy không đi theo mới yên tâm nhấn nút thang máy.
Keng một tiếng, cửa thang máy đã mở, bên trong không có ai, Khương Mộ Vân nhấc chân đi vào rồi nhanh chóng nhấn nút đóng cửa thang máy.


Cửa thang máy từ từ đóng lại, bỗng nhiên bên ngoài có người nhấn nút mở cửa, hai cô gái trẻ đứng ở trước cửa, Khương Mộ Vân nghiêng người tránh sang một bên.
Ngay khi cửa thang máy đóng lại thì một bàn tay thon dài với các đốt ngón tay rõ ràng thò vào, cửa lại mở ra.


Khương Mộ Vân ngước mắt nhìn lại, giận dữ thổi tóc mái lên, tóc mái của cô tung bay.
Mặt mày Mạnh Triều Huy hớn hở, chân dài rảo bước tiến vào thang máy, anh đi tới bên cạnh Khương Mộ Vân.
Hai cô gái không nhịn được mà nhìn lén anh mấy lần, còn ghé tai thì thầm với nhau: “Anh ấy đẹp quá.”


Khi thang máy dừng ở tầng một, có mười mấy người cùng tiến vào, Trịnh Văn Hữu cũng là một trong số đó, hắn nhìn thoáng qua Khương Mộ Vân, mỉm cười vẫy tay với cô, cố gắng chen đến bên cạnh cô.


Nhưng giây tiếp theo hắn nhìn thấy Mạnh Triều Huy đang đứng bên cạnh cô, lập tức trở nên thận trọng không dám động đậy, hắn gật đầu chào Mạnh Triều Huy, xoay người đưa lưng về phía bọn họ.
Thang máy chật chội, Khương Mộ Vân và Mạnh Triều Huy bị đẩy ra sau đám đông, bị đẩy vào góc thang máy.


Khương Mộ Vân quay đầu nhìn chằm chằm vách tường thang máy, không muốn để ý đến người bên cạnh.
Tay cô chợt bị kéo lại, năm ngón thon dài, lòng bàn tay gầy nhưng lại ấm, Khương Mộ Vân không cần nhìn cũng biết là anh.
Cô vẫn còn đang giận, muốn rút tay nhưng lại bị anh nắm chặt.


Khương Mộ Vân nhỏ giọng nói: “Tiểu Trịnh còn đang ở trong thang máy, anh mau buông tay ra.”
“Nhiều người mà, hắn lại còn quay lưng với chúng ta, không nhìn thấy đâu. Nắm thêm một lúc nữa.” Giọng Mạnh Triều Huy nhỏ nhẹ dán bên lỗ tai cô.
“Giận thật rồi à?” Mạnh Triều Huy lại hỏi.


“Đúng rồi.” Khương Mộ Vân khẽ hừ một tiếng.
“Nhưng tôi lại thấy em có vẻ hưng phấn lắm.” Mạnh Triều Huy lại nói.


Thật ra Khương Mộ Vân rất thích thể nghiệm cảm giác mới mẻ, ví dụ như có một mối tình ngầm, len lén nắm tay trong thang máy có người quen, nội tâm cô đang hưng phấn, thấy vô cùng thú vị kích thích. Anh đúng là người hiểu cô.
Nhưng Khương Mộ Vân sẽ không thừa nhận, môi cô hơi vểnh lên: “Vớ vẩn.”


Nói xong cô không nhịn được mà cười.
Lúc người trong thang máy ùa ra Mạnh Triều Huy mới buông tay cô.
Trịnh Văn Hữu cũng quay đầu lễ phép chào hỏi Mạnh Triều Huy và Khương Mộ Vân: “Giám đốc Mạnh, trợ lý Khương.”


“Làm việc vặt hả?” Khương Mộ Vân tiến lên một bước, đứng ở bên cạnh Trịnh Văn Hữu.
Trịnh Văn Hữu ban đầu ảo não muốn ch.ết, tự nhiên đụng phải giám đốc Mạnh, đã thế trên tay hắn còn cầm cà phê với sandwich, hắn nghĩ mình sẽ đến muộn như vậy.


Không nghĩ tới Khương Mộ Vân lại chủ động nói chuyện với hắn, giúp hắn giải vây, thoáng chốc hắn cảm động đến mức mặt đỏ bừng: “Vâng. Em mua giúp giám đốc Thân.”
“Vất vả rồi.” Khương Mộ Vân cười với hắn, lệ sắc khuynh thành.


Trịnh Văn Hữu đỏ mặt, lắp bắp: “Không vất vả, không vất vả.”


Tới tầng 37, Khương Mộ Vân và Trịnh Văn Hữu cùng nhau đi ra khỏi thang máy, để tránh xấu hổ, cô cong đôi mắt trăng lưỡi liềm xinh đẹp tùy ý hàn huyên với hắn vài câu. Làm như vậy ánh mắt của mọi người sẽ không tập trung vào người cô và Mạnh Triều Huy, cũng may có Trịnh Văn Hữu, cô vô cùng biết ơn hắn, nên cô càng cười càng dịu dàng.


Hai tay Mạnh Triều Huy đút vào túi, mặt tối sầm đi theo phía sau, tức giận đến mức đau hết ruột gan: Vậy mà còn nói cái gì mà sợ mấy cô em hâm mộ của anh sẽ nghĩ như thế nào, rõ ràng là do cô sợ cậu em hâm mộ nghĩ thế nào, cũng không thấy cô cười dịu dàng với anh bao giờ.


Buổi trưa, Mạnh Triều Huy có một bữa tiệc nên anh dẫn Lương Lượng đi theo.


Sau khi kết thúc, anh vội vàng đến công ty, Lương Lượng không nhịn được mà chê cười anh vài câu: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu trước nhé, cho dù là người yêu thì cũng phải giữ khoảng cách nhất định, không nên dính nhau quá.”


Mạnh Triều Huy lườm hắn một cái: “Cậu đang hâm mộ ghen tị với tôi.”
Lương Lượng cười ha ha: “Đùa hả, tôi là người theo chủ nghĩa độc thân nhé.”
“Vậy cậu vẫn gọi điện cho Lâm Hồng chứ? Có gào thét hẹn người ta ra không? Có muốn tôi giúp cậu không?”


Lương Lượng nghẹn lời, nghẹn mát một lúc mới nói: “Nếu cậu có thể giúp thì giúp tôi một chút đi.”
“Cậu thực sự thích người ta hả?” Mạnh Triều Huy hỏi.


Bản thân Lương Lượng cũng không hiểu rõ, nhức đầu bảo: “Không biết nữa, dù sao thì tôi muốn cô ấy tha thứ cho tôi, cảm giác bị người ta ghét rất khó chịu.”
“Cô ấy là bà mai của tôi với A Mộ, nếu cậu không phân biệt rõ ràng thì tôi sẽ không giúp cậu.” Mạnh Triều Huy nói.


Lương Lượng quay đầu không thể tin nhìn anh: “Mẹ kiếp, cậu có phải bạn thân của tôi không vậy?”
Mạnh Triều Huy vỗ vỗ vai hắn: “Nói chung thì phải suy nghĩ kỹ vào, nghĩ xong thì nói cho tôi biết, tôi giúp cậu.”
“Được rồi, tên Trịnh Văn Hữu học ngành gì?” Mạnh Triều Huy đột nhiên hỏi.


Lương Lượng suy nghĩ một chút: “Không biết, cậu hỏi làm gì?”
“Người như cậu làm tổng giám kiểu gì vậy? Có chú tâm làm việc không thế?” Mạnh Triều Huy rất bất mãn.


“Vậy cuối cùng cậu muốn làm gì? Cứ nói thẳng ra.” Lương Lượng mơ hồ đoán được tâm tư của anh, nhưng còn cố ý hỏi lại.
“Chuyển cậu ta đến vị trí khác đi, đừng để cậu ta lảng vảng trước mặt mây nhỏ nhà tôi.” Mạnh Triều Huy chống khuỷu tay bên cửa sổ, nhìn về phía ngoài cửa sổ.


Lương Lượng chỉnh lại mắt kính: “Người ta cũng hoàn thành tốt công tác mà, tại sao lại chuyển cậu ta đi chứ, à, cậu ghen tị với người ta hả, tuy rằng người ta là cậu em xinh trai trẻ hơn cậu mấy tuổi, cơ thể có hơn cậu vài phần, nhưng cậu cũng đừng tự tin thái quá, hahaha…”


Đôi mắt Mạnh Triều Huy quét tới: “Câm miệng, lái xe đàng hoàng đi!”
Trở lại công ty, đi ra khỏi sảnh thang máy, Mạnh Triều Huy thì không tự chủ nhếch khóe miệng, mới xa A Mộ có ba giờ đã nhớ cô phát điên rồi.
Tuy nhiên đứng ngoài cửa kính, sắc mặt Mạnh Triều Huy thoáng cái đã trầm xuống.


Khương Mộ Vân đang đứng ở trước bàn làm việc, tay cô cầm một tập tài liệu, Trịnh Văn Hữu đứng ở bên cạnh cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, hắn ta chỉ tay vào tập tài liệu nói chuyện với cô.


Khương Mộ Vân liên tục gật đầu, đã vậy còn quay đầu cười với hắn, đôi mắt trăm liềm, lúm má đồng tiền như ẩn như hiện, đẹp đến khó tin.


Trịnh Văn Hữu ngây ngẩn nhìn cô một lúc, bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, hắn vừa ngẩng đầu lên đã thấy Mạnh Triều Huy đứng cách đó không xa, người ta đang lạnh lùng nhìn hắn.


“Giám, giám đốc Mạnh!” Trịnh Văn Hữu bị ánh mắt đáng sợ của Mạnh Triều Huy làm căng thẳng, cũng bắt đầu nói lắp bắp.
Khương Mộ Vân cũng ngẩng đầu nhìn sang, nụ cười lại tươi thêm một phần: “Giám đốc Mạnh, ngài về rồi.”


Thấy Mạnh Triều Huy lạnh lùng nhìn chằm chằm Trịnh Văn Hữu, vội vàng cười hòa giải: “A Trịnh nhỏ, cảm ơn cậu nhé, cậu đi làm trước đi.”
Trịnh Văn Hữu như được đại xá: “Vâng, tạm biệt trợ lý Khương, giám đốc Mạnh, giám đốc Lương ạ!”


Mạnh Triều Huy mặt lạnh đi vào phòng làm việc, Lương Lượng đang muốn đi thì bị gọi lại: “Giám đốc Lương, đừng quên chuyện tôi vừa nói, ngay bây giờ, lập tức đi xử lý!”
“Ái ôi, xử lý ngay, xử lý ngay.” Lương Lượng trả lời.


Khương Mộ Vân vào phòng làm việc của tổng giám đốc, lúc đi qua Lương Lượng thì nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tên nhõi kia gặp phải tao ương rồi.” Lương Lượng nhỏ giọng nói, hắn chỉ dám nói vầy thôi.


Khương Mộ Vân lập tức hiểu, cô đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc rồi đóng cửa lại.
“Anh sai Lương Lượng đi làm gì vậy?” Khương Mộ Vân vừa pha cà phê cho anh vừa hỏi.
Mạnh Triều Huy đi tới, ôm eo cô từ phía sau, hơi khom lưng tựa đầu vào vai cô: “Em nghĩ là chuyện gì?”


Khương Mộ Vân pha xong cà phê, chọc cùi chỏ vào người anh, ý bảo anh buông ra.
Mạnh Triều Huy buông tay ra, Khương Mộ Vân bưng cốc cà phê đến trước bàn làm việc của anh, đặt cốc cà phê xuống xoay người bảo: “Anh định khai trừ A Trịnh nhỏ hả?”


Mạnh Triều Huy rút giấy lau sạch nước đọng trên đài lưu ly, không để ý gật đầu.
Khương Mộ Vân nóng nảy: “Anh làm vậy có quá đáng quá không!?”
Mặt Mạnh Triều Huy lập tức sạm lại, xoay người nhìn cô mặt mày anh lạnh lùng nghiêm nghị: “Quá đáng như thế nào?”


Khương Mộ Vân vừa giúp anh sửa sang lại tài liệu vừa nói: “A Trịnh bé người ta làm việc cẩn thận, nghiêm túc lại có trách nghiệm, cần cù thực tế, năng lực thực thi cao, mức độ hợp tác cũng cao…”


Mỗi khi cô nói đến một ưu điểm của hắn, sắc mặt Mạnh Triều Huy đen đi một phần, bước chân của anh vừa thong thả vừa nhẫn nại, lắng nghe cô nói một cách nghiêm túc.
Lúc Khương Mộ Vân nói chuyện, khuỷu tay không cẩn thận đụng phải ống đựng bút, một chiếc bút rơi xuống gầm bàn.


Cô dừng lại không nói nữa, ngồi xổm xuống nhặt bút lên, không nghĩ tới bút còn lăn vào bên trong, cô đành phải quỳ trên thảm trải sàn, rướn người với vào, cái mông liền vểnh cao lên.


Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, phía dưới là chiếc váy quấn ngang hông màu đen, tất cả như làm nổi bật lên đường cong hoàn mỹ của vòng ba cô.
Đôi mắt Mạnh Triều Huy thoáng chốc tối sầm lại.


Ai ya, cuối cùng cũng với được rồi. Khương Mộ Vân nhặt được bút vui vẻ đứng dậy, cô cất bút vào ống đựng bút, đang định nói tiếp những lời ban nãy: “Nhân viên tốt như vậy mà sao anh tùy tiện đuổi việc người ta thế! Anh làm ông chủ có phải quá tùy tiện rồi không?”


Mạnh Triều Huy đã đi tới phía sau cô, bỗng nhiên vươn tay chống ở hai bên bàn, ôm chặt lấy cô từ phía sau.
Đôi mắt dài của anh khẽ nheo lại, anh khẽ thì thầm bên tai cô: “A Trịnh nhỏ? Người khác gọi hắn là Tiểu Trịnh thì sao em lại gọi hắn là A Trịnh nhỏ hả?”


Sau tai Khương Mộ Vân mẫn cảm, anh chỉ thổi nhẹ thôi cũng khiến cô nổi da gà, cô đàng phải xoay người đối mặt với anh.


Hôm nay anh có dùng nước hoa, là mùi gỗ hương, mùi tươi mát giống rừng cây sau cơn mưa, thoang thoảng đọng lại ở chóp mũi, rất dễ chịu, khi cô bắt gặp ánh mắt của anh, tim cô hơi loạn nhịp, đôi mắt anh vừa đen vừa trầm, sóng ngầm bắt đầu dâng trào, cô rất quen thuộc với loại ánh mắt này, nhưng chỗ này là công ty là nơi làm việc.


Cô ép mình phải bình tĩnh, bướng bỉnh cười: “Tùy tiện gọi thôi.”
Thấy cô muốn trốn, Mạnh Triều Huy dần dần siết chặt hai tay nhốt cô trong lòng anh.
“Xem ra quan hệ cửa em với A Trịnh nỏ rất tốt nhỉ?” Mạnh Triều Huy cúi đầu nhìn cô, âm cuối kéo dài, vui mừng giận dỗi đang xen với nhau, nghe khó đoán lắm.


“Cũng không phải, chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi. Em chỉ nghĩ cho mỗi anh thôi, anh với tư cách là ông chủ tự nhiên phải thưởng phạt phân minh, vô duyên vô cớ chuyển công tác của người ta là chuyện không thích hợp, làm thể chẳng phải là nhân tâm rét lạnh, sau này còn ai muốn đi theo anh nữa, anh nói có đúng không?” Trái tim Khương Mộ Vân đang nhảy loạn, gượng cười nói.


Mạnh Triều Huy hình như không hài lòng, ánh mắt vẫn tối đen như trước, hai tay anh đặt trên chiếc eo nhỏ của cô.
Khương Mộ Vân nhanh trí đổi sách lược, bỗng nhiên cô ngửa đầu hôn lên môi anh, cười hì hì bảo: “Giám đốc Mạnh ngài đang ghen soa?”


“Ừ tôi đang ghen đây.” Mạnh Triều Huy nhìn cô, trong cặp mắt đào hoa có áng nước, ấm ức nói, giọng anh cũng trầm xuống, nghe thôi cũng khiến lòng thương của người khác nổi lên.


Khương Mộ Vân nhịn cười, định nhanh chóng để anh yên lòng, cũng để anh yên tâm cho cô ra ngoài, vậy là hai tay cô ôm mặt anh, rồi đặt một nụ hôn lên môi anh: “Đỡ hơn chưa nhì?”
Mạnh Triều Huy hơi cong môi: “Chưa đỡ, còn phải hôn lâu thêm một chút.”


Khương Mộ Vân không thể làm gì khác ngoài chuyện ôm chặt lấy cổ anh, chủ động hôn, tay Mạnh Triều Huy đặt trên eo cô dần di chuyển xuống dưới, từ từ đẩy chiếc váy quấn ngang hông cô ra.
Khương Mộ Vân vội vàng nắm lấy tay anh, cô nhìn anh với khuôn mực đỏ bừng: “Anh điên rồi, chỗ này là công ty!”


Mạnh Triều Huy chặn miệng không cho cô nói chuyện, động tác trên tay anh cũng liên tục.
Khương Mộ Vân bị anh làm cho ướt át, ý thức mơ hồ một lúc sau đó mới tỉnh táo lại, cô gắng sức đẩy anh ra: “Không được, ở chỗ này không được.”


“Mây nhỏ nhà chúng ta không sợ trời không sợ đất thì sao lại sợ làm ở chỗ này vậy?” Mạnh Triều Huy không hề có ý định dừng lại.
Đôi mắt Khương Mộ Vân ươn ướt, nước mắt lưng tròng: “Anh đáng ghét vừa thôi.”


Mạnh Triều Huy thấy cô như vậy càng không chịu nổi, anh hôn lên khóe mắt cô: “Không sao, có tôi ở đây, em đừng sợ.”
Cả người Khương Mộ Vân mềm nhũn, đã không còn sức lực phản kháng, chỉ có thể tùy ý mặc anh, còn không quên nhắc nhở anh: “Cử… Cửa chưa khóa.”


“Yên tâm, không ai dám vào đâu.” Tiếng nói Mạnh Triều Huy khàn đi.
“Không được, phải khóa chặt cửa.” Trong lòng Khương Mộ Vân hơi sợ, cầu xin anh.


Mạnh Triều Huy cầm điều khiển từ xa khóa cửa từ xa, xong xuôi anh ôm lấy cô, để cô ngồi trên người mình, còn anh thì ngồi trên ghế làm việc. Hai người bọn họ áp chặt vào nhau.
Ngoài cửa bỗng có tiếng gõ cửa.
Khương Mộ Vân muốn đứng lên: “Có người gõ cửa.”


Hai tay Mạnh Triều Huy giữ chặt eo cô quyết không để cô đứng lên, hung hăng hôn cô vừa hôn vừa bảo: “Đừng phân tâm.”
Khương Mộ Vân: “…” Nghe người ta gõ cửa sao không phân tâm cho được.
Tiếng gõ ngoài cửa dần dần dừng lại.


Nương theo chuyển động, cái ghế xoay trái xoay phải, Khương Mộ Vân nhìn thấy tình hình bên ngoài qua cửa sổ, đó là giám đốc Lý và phó giám đốc chi nhánh bất động sản đang đi đi lại lại, gõ cửa mà không thấy ai ra mở, nên đã gọi điện, vẻ mặt ai cũng rất lo lắng, hình như đang có chuyện gấp tìm Mạnh Triều Huy.


Thế mà bọn họ lại làm chuyện như vậy ở đây, cô cực kỳ xấu hổ, nhưng cũng thấy cực kỳ kích thích.
Điện thoại của Mạnh Triều Huy trên bàn reo lên, Khương Mộ Vân nhìn về phía anh, anh cắn môi cô, lại nói: “Chú ý một chút.”


Ngay sau đó điện thoại của Khương Mộ Vân cũng vang lên, Khương Mộ Vân rất muốn không để ý như Mạnh Triều Huy, nhưng cô không làm được như anh, bèn cắn chặt răng nhận điện thoại: “Chào ngài giám đốc Lý.”
Khương Mộ Vân cố gắng để giọng mình bình tĩnh hơn, nhưng giọng nghe sao vẫn có hơi run.


Giám đốc Lý rất gấp, nên không nghe ra sự kì lạ trong giọng cô: “Trợ lý Khương, cô có ở cùng giám đốc Mạnh không? Tôi tìm ngài ấy có việc gấp.”
“Không có, không hề, tôi đang ở bên ngoài.” Khương Mộ Vân vội vàng nói.
Giám đốc Lý: “Vâng làm phiền cô quá.”


“Không sao.” Khương Mộ Vân lập tức cúp điện thoại.
Mạnh Triều Huy bế cô lên giường trong phòng nghỉ ở văn phòng, chuyển bị động thành chủ động, khẽ cắn vành tai trắng mịn của cô: “Trợ lý Khương, chúng ta không ở cùng nhau sao? Đây không tính là ở cùng nhau sao, theo em thế nào mới là ở cùng nhau?”


“…” Ở chỗ này, tiếng rên bị Khương Mộ Vân đè rất lâu cuối cùng cũng phát ra, phát ra từ sâu trong cổ họng cô.


Lúc này cô mới nhớ tới chỗ này có giường, nếu như anh thực sự muốn thì sao không mang cô tới chỗ này luôn, còn khăng khăng ngồi trên ghế căn phòng, thực sự anh quá xấu tính rồi, cô nhịn không được đấm anh một cái.


Mạnh Triều Huy bắt được tay cô, áp lên bên cạnh, mặt mày cong cong, ý cười nhộn nhạo: “Em nói em ở bên ngoài cũng không sai. Em ở bên ngoài còn tôi ở bên trong em.”
Khương Mộ Vân: “…” Coi như anh lợi hại, anh là ông hoàng đọc hiểu được chưa!


Một lúc sau, Mạnh Triều Huy hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của cô: “Em nghỉ ngơi một chút, tôi ra ngoài giải quyết chuyện.”
Khương Mộ Vân cổ họng khàn cả đi: “Anh nhớ khóa chặt cửa nhé.”
“Được, em đừng sợ, có tôi ở đây rồi.” Mạnh Triều Huy lại hôn lên môi cô: “Tôi yêu em.”


Mạnh Triều Huy đi ra khỏi văn phòng, Lý Ngạn Lâm chờ người đến độ muốn khóc: “Giám đốc Mạnh, cuối cùng ngài cũng ra rồi.”


“Xin lỗi, buổi trưa nay tôi uống hơi nhiều nên ngủ sâu. Có chuyện gì không?” Mạnh Triều Huy giơ tay xoa huyệt thái dương, nom trông đang đau đầu khó chịu, nhìn không giả trân tý nào, kỹ năng diễn xuất này được di truyền từ ảnh hậu Diêu.


“Vốn hôm nay chúng ta có hẹn với giám đốc Dương ở tập đoàn Đỉnh Thịnh, hai rưỡi chiều là thời gian ký hợp đồng, nhưng đến một giờ giám đốc Dương đột nhiên gọi cho tôi bảo tạm thời không ký hợp đồng nữa…” Lý Ngạn Lâm rất vội, giọng điệu nói rất nhanh, dù sao thời gian không chờ một ai, bây giờ đã hai giờ rồi, hơn nữa đây là hợp đồng lớn có giá trị 80 triệu.


“Đi thôi, chúng ta đến Đỉnh Thiện. Ngài nói cho tôi biết tất cả các chi tiết…” Mạnh Triều Huy sải bước ra ngoài, theo sau là Lý Ngạn Lâm, hắn giải thích cặn kẽ toàn bộ hạng mục này.
Sau một tiếng rưỡi, Mạnh Triều Huy mang Lý Ngạn Lâm và những người khác trở lại tầng dưới công ty.


Cửa thang máy mở, có một bà mẹ trẻ mang theo một cậu bé bốn năm tuổi cũng đang đợi thang máy; Mạnh Triều Huy không nhúc nhích, những người khác trong công ty đương nhiên cũng bất động.
Mạnh Triều Huy chờ mẹ con hai người bọn họ vào rồi mới cất bước vào thang máy, Lý Ngạn Lâm và những người khác cũng theo vào.


Vào thang máy, Mạnh Triều Huy cứ nhìn chằm chằm vào cậu bé, sau đó hỏi Lý Ngạn Lâm và đám người kia: “Ai trong số mấy người có đồ mà trẻ con thích?”


Lý Ngạn Lâm có một cậu con trai năm tuổi, con hắn thích nhất là Ultraman, tối hôm qua hắn và con trai có chơi với nhau, hình như trong túi còn mấy tấm thẻ. Hắn sờ soạng trong túi mình, quả nhiên có ba tấm thẻ vàng.
Lý Ngạn Lâm đưa cho Mạnh Triều Huy ba tấm thẻ kia, cười nói: “Giám đốc Mạnh, ngài có thích trẻ con không?”


Mạnh Triều Huy tiếp nhận lắc đầu: “Tôi không thích.”
Lý Ngạn Lâm và những người khác buồn bực, nếu không thích thì làm vậy để làm gì?


“Bạn nhỏ, cháu có thể cho chú một viên kẹo trong hai viên kẹo của cháu không?” Mạnh Triều Huy cúi người, đưa ba tấm thẻ Ultraman tới: “Chú đổi cái này cho cháu nhé.”
Nhìn tấm thẻ, đôi mắt tròn xoe của cậu bé sáng lên, vội vàng gật đầu: “Dạ.”


Mạnh Triều Huy đổi được viên kẹo theo ý muốn, anh bỏ viên kẹo của cậu bé vào trong túi quần, còn cong môi cười vui.
Lý Ngạn Lâm và những người khác tròn mắt nhìn nhau, sao bọn họ không biết giám đốc Mạnh thích ăn đồ ngọt vậy.


Mạnh Triều Huy rời đi trước, Khương Mộ Vân vốn vốn ngủ thêm một lúc, nhưng cô vẫn còn đang ở trong trạng thái cực kỳ kích thích nên không ngủ được.


Cô toát mồ hôi hột, cả người nhớp nháp, rất khó chịu, trong phòng làm việc này có phòng tắm riêng, cô dứt khoát đi tắm rửa, lúc tắm xong đã là ba rưỡi rồi.


Cô nhìn ra ngoài qua ô cửa kính, thấy không có ai mới yên tâm lớn mật mở cửa đi ra ngoài, cô nhanh chóng ngồi trở lại bàn làm việc, làm nốt công việc của chiều nay.
Hơn nửa tiếng sau, Mạnh Triều Huy và những người khác từ bên ngoài trở về.


Khương Mộ Vân đứng dậy chào hỏi Mạnh Triều Huy và những người khác, cũng lén nhìn anh một cái, thấy mặt mày anh khoan thái xem ra vấn đề đã được giải quyết rồi, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu công ty vì cô mà chịu tổn thất thì chẳng phải trong lòng cô sẽ trở thành “Yêu nữ mê hoặc” trong lời mọi người sao.


Hợp đồng cuối cùng cũng được ký kết thành công, tiền thưởng của Lý Ngạn Lâm đã chuyển vào trong túi nên hắn rất vui vẻ, lúc nhìn thấy Khương Mộ Vân còn cười vui vẻ chào đón cô: “Trợ lý Khương cô về rồi à?”


Cảnh tượng xấu hổ trong đầu Khương Mộ Vân lại hiện ra, máu dồn lên thẳng mặt, cô khẽ vâng một tiếng, cụp mắt xuống không nhìn bọn họ, nhanh chóng ngồi xuống.


Mạnh Triều Huy đi ở cuối cùng, nhìn cô cười cười, đi ngang qua cô, đặt lòng bàn tay xuống, đặt lên bàn cô một viên kẹo trái cây sáng bóng: “Vất vả rồi.”






Truyện liên quan