Chương 6

“Lâm Tiêu Mặc.” Thích Giai nhíu mi, cổ tay bị anh cầm đau đớn vô cùng, nhưng mở miệng lại là thanh âm bình tĩnh như trước: “Sao anh biết là em không liên lạc với anh?”
“Có ý tứ gì?” Cả người anh chấn động, lực trên tay tăng thêm chút.
“Anh không phải muốn biết em có hay không đi tìm anh sao?”


“Em đây sẽ nói cho anh, em đi tìm anh, giống như một kẻ điên không ngừng gọi điện thoại cho anh, đứng dưới lầu ký túc xá chờ suốt đêm, nhưng mà em đứng ở đó đến lúc bị viêm phổi cũng không đợi được anh.” Thích Giai nói rất chậm, rất nhẹ, nhưng mỗi câu nói mỗi lời nói đều thực rõ ràng, cũng thực trong trẻo lạnh lùng, “Bọn họ nói cho em biết anh đã trở về thành phố H, bọn họ nói anh sẽ trực tiếp đi Nhật Bản, không đến trường học nữa, bọn họ khuyên em đừng ngốc nghếch như vậy nữa…”


Lâm Tiêu Mặc kinh ngạc buông tay cô ra: “Em đi tìm tôi mấy ngày? Tôi vẫn dùng số điện thoại đó, nếu em thực sự muốn tìm tôi, sao lại không tìm thấy? Mấy năm nay, em có nghĩ tới tiếp tục tìm tôi sao?”


Thích Giai cắn môi, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt phức tạp thâm trầm, anh nói đúng, vài ngày đầu qua đi, cô buông xuôi, cô cảm thấy anh quyết tâm không muốn cùng cô liên lạc, một khi đã như vậy, cô cũng quyết định sẽ không đi câu xin tình cảm nữa.


Thấy cô im lặng, Lâm Tiêu Mặc cúi đầu cười, “Không có, có phải không?”


“Từ lúc em lựa chọn buông tha tình cảm của chúng ta thì anh liền biết tự tôn cùng với kiêu ngạo của em so với mọi thứ đều quan trọng hơn.” Anh ngẩng đầu dừng lại ở trên người cô, thanh âm khan khan mà bi thương, “Tôi chỉ thật sự muốn biết, rốt cục em có yêu tôi không?”


available on google playdownload on app store


Thích Giai khẽ cười mang theo tự giễu. Không yêu? Nếu như không yêu sẽ không chọn học pháp luật với anh, lại càng không cặm cụi ghi bài cho anh, nếu như không yêu liền sẽ không nhờ máy tính của một nam sinh khác chỉ vì để tìm kiếm Facebook của anh lúc ở Nhật Bản, liền sẽ không lần lượt đọc những tác phẩm anh thích, xem những bộ phim mà anh nhắc đến, sau đó vừa xem vừa khóc…


Nếu như có thể, cô thật sự hy vọng mình không yêu anh.
“Anh nói không yêu thì là không yêu đi.” Thích Giai hạ mi mắt, cũng che dấu dòng lệ nơi đáy mắt.


Cô xoay người, đi từng bước chậm rãi về phía nhà mình. Đột nhiên phía sau một đôi cánh tay cứng rắn của anh xoay người cô lại, do lực quá lớn khiến cô ngã vào người anh mang theo hương rượu trong lòng.
“Buông tay…”


Lời còn chưa nói xong, hơi thở nóng rực đã tiến vào, ngay giây tiếp theo, đôi môi cô bị giam giữ trong sự cuồng nhiệt, chiếc lưỡi linh hoạt đã khiêu khích mở hàm răng của cô, tiến công thần tốc vào trong miệng cô, bừa bãi quấy rối. Trăn trở, giày vò lẫn nhau.


Đầu óc Thích Giai trong nháy mắt liền trống rỗng, lý trí kêu cô phải đẩy anh ra, nhưng đã lâu không có sự ôm ấp ấm áp này lại làm cô bị mê hoặc, tùy ý anh càng hôn sâu hơn đoạt lấy cùng giữ lấy môi lưỡi cô, đem hơi thở ấm áp thuộc về anh từ từ hòa quyện vào mùi đàn hương trong miệng cô, cũng đem tất cả tình cảm trút hết vào nụ hôn này.


Lâm Tiêu Mặc không ngừng làm nụ hôn thêm sâu hơn, đến khi cảm nhận được vị chát của nước mắt mới buông cô ra. Nhìn đôi môi vương lại dòng nước mắt của cô anh mới than một tiếng thê lương mang theo sự dứt khoát, thở dài: “Không yêu tôi thì cũng đừng đến trêu chọc tôi nữa…”


Ban đêm, không hề ngoài ý muốn mà mất ngủ. Buổi sáng, đồng hồ báo thức vang lên nhiều lần mà cô vẫn chưa có tỉnh lại vì vậy mà đến khi giật mình tỉnh lại cô cuống cuồng rửa mặt chải tóc, nhưng khi xuống đến dưới lầu cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe bus nghênh ngang rời đi.


Ở chỗ Thích Giai vốn đã ít taxi lại còn vào đúng ngày mưa nên xe lại càng khó bắt. Cô đang định gọi điện thoại đến công ty xin phép thì một chiếc xe việt dã màu trắng đi vèo ngay sát trước mặt cô.
“Lên xe.” Lâm Tiêu Mặc hạ cửa kính xe xuống thả ra mệnh lệnh không cho từ chối.


Cô nhíu mày, không hiểu anh có dụng ý gì, tối hôm qua lời nói lạnh lùng cảnh cáo của anh vẫn còn quanh quẩn bên tai cô vậy mà hôm nay lại có hành động này là có ý tứ gì?
“Lên xe.” Lâm Tiêu Mặc trầm thấp lặp lại lời nói.


Thích Giai nắm chặt ô, lui về phía sau từng bước, dùng hành động cho thấy thái độ của chính mình. Cô và anh, không muốn có quá nhiều dây dưa với nhau.


Phát hiện ra ý đồ của cô, đáy mắt Lâm Tiêu Mặc phát ra tia sắc lạnh, thẳng tắp nhìn vào cô. Ngay sau đó, anh bỗng nhiên đẩy cửa xe ra, đôi chân thon dài bước ra rồi một cước vòng qua người cô giữ chặt lấy cổ tay cô, thẳng hướng vào trong xe.


Thích Giai ngẩn ra, muốn bỏ tay lại bị cầm chặt hơn, tuy rằng không có cảm giác đau nhưng như thế nào cũng không thoát ra được!
“Anh buông ra…” Cô có chút giận, miệng không đắn đo nói: “Lâm Tiêu Mặc, anh phát bệnh thần kinh gì đấy?”


Lâm Tiêu Mặc quay đầu nhìn cô, ánh mắt thâm trầm nhưng tay vẫn không buông: “Em là muốn dùng dáng vẻ hoa sen mới nở mà tham gia vào cuộc họp sao?”
Nhìn thấy áo sơ mi của anh cùng tay áo của mình đều ướt đẫm, Thích Giai rốt cục không giãy dụa nữa, theo lời anh tiến vào trong xe.


“Xin anh hãy đưa em đến tàu điện ngầm phía trước, em đi tàu điện ngầm tới đó.” Cô giận hờn đề nghị.
“Tiện đường” Lâm Tiêu Mặc từ ghế sau lấy ra cái khăn mặt ném sáng cho cô, lạnh lùng nói: “Không muốn bị cảm thì lau một chút đi.”


Thích Giai nhìn thấy quần áo anh ướt nhẹp, rất muốn nói một câu “Không muốn cảm thì đi thay quần áo đi.” Nhưng cuối cùng vẫn là nuốt xuống.


Dọc đường đi bọn họ đều không nói câu nào. Lâm Tiêu Mặc trao đổi công việc với cấp dưới qua Bluetooth, còn Thích Giai dựa lưng vào ghế nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Xe đi đến trạm tàu điện ngầm anh cũng không dừng lại, ngược lại rẽ sang bên trái, đem xe cùng với cô thẳng một đường đến công ty, mãi cho đến khi anh đem xe đỗ vào bãi đậu xe của tòa cao ốc Thích Giai mới khẽ chế giễu: “Anh sẽ không nghĩ đưa em lên đó chứ?”


Lâm Tiêu Mặc cầm túi lên mở cửa xe bước ra, đối với tai nghe chấm dứt cuộc trò chuyện: “Tôi đã ở dưới lầu, đi lên rồi nói sau.”


Hóa ra anh tới đây làm việc, cô thật đúng là tự mình đa tình rồi! Cô tự giễu cười cười, đi theo phía sau anh vào thang máy, lại nhìn thấy anh ấn vào bảng điện tử nút 19.


“Anh đến công ty bọn em sao?” Thích Giai miệng mở lớn ra kinh ngạc. Ở tòa nhà này có rất nhiều công ty, vị trí của công ty bọn cô là từ tầng 16 đến tầng 25, tầng 19 là sàn IBD của bọn cô. Khó trách anh nói tiện đường, đây thật đúng là không phải tiện đường bình thường.


“Tô Hà là sếp của em?” Lâm Tiêu Mặc không đáp mà hỏi lại.
“Ừm, làm sao vậy?” Cô khó hiểu, sao bỗng nhiên anh lại nhắc đến Tô Hà.
“Cô ấy hẳn là GS ưu tú nhất trong thành viên ban giám đốc của IBD?” Anh khẽ nói, trên mặt chợt lóe lên sự hài lòng.


“Đúng vậy!” Nói đến sếp, Thích Giai kiêu ngạo từ đáy lòng. Là GS nữ duy nhất trong ban giám đốc, thành tích của Tô Hà còn hơn cả đàn ông chứ không hề kém, liên tục 10 năm thành tích đều đứng thứ nhất, ngay cả đại boss ở trụ sở chính đến Trung Quốc thị sát đều chỉ đích danh muốn gặp vị thiết nương tử (người phụ nữ kiên cường) này.


“Hy vọng cô ấy sẽ không quá làm khó.” Lâm Tiêu Mặc cười khẽ.


Thích Giai còn chưa kịp hỏi câu đó có ý tứ gì thì cửa thang máy đã mở ra. Cô nghiêng đầu liền thấy những người có liên quan đang đứng ở cửa thang máy như đang đợi người nào đó. Nhìn thấy bọn họ Tô Hà, đứng ở phía trước liền biểu lộ nét mặt mỉm cười chuyên nghiệp: “Giám đốc Lâm, hoan nghênh anh, đang định đi xuống đón anh.”


Lâm Tiêu Mặc liếc liếc nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Thích Giai, cười vui vẻ đi ra khỏi thang máy: “Giám đốc Tô quá khách sáo rồi, cô là tiền bối, làm sao có thể để cô đón tôi.”


“Anh tới là khách, hẳn là lần đầu tiên tới GS đi, trước tiên hãy đi thăm quan một chút được không?” Tô Hà tủm tỉm hỏi.
“Được!” Anh hào phóng đi theo Tô Hà đến khu vực làm việc.


Thích Giai ngây ngốc trong thang máy, đến khi đồng nghiệp tầng trên thấp giọng nhắc nhở “Jocelyn, cô không đi ra sao?” cô mới hoảng hốt bước ra khỏi thang máy.


Vào đến văn phòng, cô lập tức gọi điện thoại cho “Bách sự thông” (người chuyện gì cũng biết) trong công ty: “Amy, buổi sáng Tô Hà đi cùng với người của MH sao?”
“Đúng vậy, lúc này chính là đang đưa giám đốc MH đi Grand View Garden rồi” Amy cười nói.


“Chúng ta cùng làm việc với bọn họ sao?” Cô tò mò, chuyện này không nghe thấy Tô Hà nói qua.
“Mới vừa tiếp nhận đó.” Đầu dây điện thoại bên kia đột nhiên thấp giọng: “Một tin tức cho biết, hóa ra là do King Chen phụ trách, nhưng…” Cô nói dài giọng, làm dáng vẻ rất khó nói.


“Anh ta không làm được, cho nên Boss đem vụ này chuyển sang cho Tô Hà?” Thích Giai biết rõ tính cách của Amy, vội vàng đưa ra một nấc thang để khiến cho cô ấy nói tiếp.


“Còn không phải sao?” Amy nhẹ giọng oán giận nói, “Lần này thay đổi đều là những “xương cứng”, toàn bộ công ty đoán chừng cũng có Tô Hà trong đó.”


“Cô không biết thôi, lần này là khách hàng chính tự mình gọi điện cho Boss yêu cầu thay đổi người, nghe nói giám đốc Merlin của MH nói chuyện làm KingChen phát khóc.”


Phát khóc? Cái này cũng quá khoa trương rồi? Mặc dù đang ở IBD của GS Tô Hà luôn luôn là người đứng đầu, nhưng mà dù gì KingChen cũng là giám đốc, Ở nơi này bọn họ có thể ngồi trên ghế giám đốc có mấy ai là người ngốc? Bất quá nghĩ đến Lâm Tiêu Mặc ở cuộc thi biện luận đã nhanh nhẹn sắc bén làm đối phương phải á khẩu không trả lời được, thật ra Thích Giai có thể tưởng tượng ra cảnh ngộ đó của KingChen.


Cả buổi sáng Tô Hà cùng Lâm Tiêu Mặc ngồi trong phòng hội nghị, đúng lúc Thích Giai vừa đi mang nước pha trà để pha cafe đi ra, liền thấy Amy hướng cô ngoắc ngoắc tay, ý bảo cô đi qua.
“Làm sao vậy?” Cô đến gần, nhẹ giọng hỏi.
“Máy pha cafe bị hỏng? Amy nhìn chằm chằm cái chén trên tay cô hỏi.


Cô có chút giật mình, lập tức phản ứng lại, văn phòng của mình có máy pha café, vậy mà lại đi lấy nước pha trà để pha café thì thật quái dị.
“Có chút dùng không tốt lắm.” Cô thuận miệng nói.
“Muốn xem người nào đến sao? Hay là đổi bàn đi ?” Amy tỏ ra nhiệt tình.


“Không có việc gì, qua vài ngày tôi lên mạng tìm một cái bàn mang đến đây.” Cô đùa giỡn nói, sau đó lại hỏi: “Cô gọi tôi qua đây sẽ không phải chỉ là hỏi về máy pha café đấy chứ?”


Làm đồng nghiệp với nhau nhiều năm như vậy, cô đã biết tính cách của Amy, tuyệt đối sẽ không vì việc nhỏ ấy mà làm khó cô. Điều mấu chốt là trên mặt Amy có biểu hiện buôn chuyện sáng chói không thể bỏ qua.


“Hắc hắc, biết rõ tôi chỉ có Thích Giai!” Amy cười hì hì xoa mặt cô, rồi sau đó dùng ánh mắt chỉ chỉ vào cửa phòng họp đang có một cô gái đứng nói chuyện điện thoại: “Cô cảm thấy cô gái kia xinh đẹp không?”


Thích Giai nhìn theo hướng cô ấy chỉ, tuy rằng có chút khoảng cách xa nhưng vẫn nhìn ra được đó là mỹ nữ. Vóc dáng cao gầy, quần áo cắt may khéo léo cùng làn da trắng như tuyết ôm lấy dáng người đẹp lung linh, những lọn tóc được uốn xoăn tôn lên vẻ phong tình vạn chủng.


“Rất đẹp.” Thích Giai thực lòng đáp.
“Trợ lý giám đốc MH” Amy hâm mộ nói, “Là thạc sĩ tài chính đến từ California.”
“California?” Thích Giai ngạc nhiên, “Không phải người đi theo giám đốc là cùng học với nhau chứ?”


“Đúng rồi.” Amy ngoắc ngoắc tay với cô, ý bảo cô cúi đầu xuống để nói, “Cô ấy đi cùng với Merlin đến trụ sở chính của MH ở HongKong, rồi lại cùng nhau từ HongKong đến Bắc Kinh đó!”


“Có ý tứ gì?” Thích Giai đột nhiên không thích Amy ra vẻ thần bí trong lời nói như vậy, cùng nhau làm việc thôi mà, như thế nào mà trong câu nói của cô ấy lại mang hàm nghĩa quan hệ không bình thường.


Amy đưa mắt liếc Thích Giai một cái ý coi thường: “Có ý từ gì? Kiêm điệp tình thâm chứ sao. (Kiêm điệp tình thâm= đôi chim nối cánh nhau cùng bay)


Kiêm điệp tình thâm? Thích Giai liếc liếc mắt vào phòng họp có cô gái đó, nhất thời cảm thấy lạnh cả người, có chút để tâm, cô lắc đầu, ám chỉ chuyện này đối với mình không có quan hệ, nhưng miệng lại không nhịn được mà nói: “Cùng nhau về nước thôi mà, có thể chứng minh được điều gì đâu?”


“Cô ngốc quá, nếu không có quan hệ thì sao lại cứ đi theo?” Amy mang ánh mắt khinh bỉ: “Hơn nữa, hai người bọn họ đã sớm ở chung.”
“Ở chung?” Thích Giai kinh ngặc trừng lớn mắt, sau một lúc lâu mới hoàn hồn, “Cô làm sao lại biết được?”


“Tôi có người bạn học dưới khóa Lâm Tiêu Mặc, cô ấy nói cho tôi biết.” Amy đúng là có mạng lưới tình báo không chỉ bao trùm GS, cơ hồ còn có thể là toàn bộ Bắc Kinh này lớn nhỏ đều biết. Phải biết rằng, người như Lâm Tiêu Mặc không chỉ là đối tượng đứng đầu của cuộc săn đuổi, cũng làm cho những người như Amy đây coi anh là người đàn ông độc thân kim cương mà phóng mọi ánh mắt để nhìn. Nhưng mà, cô vừa hỏi thăm thì đã được thông báo, người đàn ông kim cương này đã là hoa có chủ, mà người chủ này lại là một người có tài mạo cùng gia thế xinh đẹp như một cô công chúa nhỏ.


“Haizz, cô nói xem, người đàn ông tốt như vậy sao lại đã bị buộc chặt rồi chứ?” Amy cứ vậy mà cảm thán, không chú ý đến Thích Giai bên cạnh đã hóa đá.
Anh đã có bạn gái, lại còn ở cùng nhau, khó trách anh lại cảnh cáo mình không được dây dưa với anh.






Truyện liên quan