Chương 32
“Trên giường có người?”
“Không có…” Lâm Tiêu Mặc thề thốt phủ nhận, rồi lập tức sửa lại, “Là có, nhưng không phải em nghĩ như vậy chứ?”
Thấy cô gục đầu xuống, Lâm Tiêu Mặc ôm chắc cánh tay cô, ngang ngược ra lệnh, “Không được phép suy nghĩ lung tung.”
Thích Giai nắm chặt nắm tay, cúi đầu mím chặt cánh môi, dùng giọng điệu nhỏ đến mức không thể nghe thấy hỏi, “Em chỉ muốn biết hai người có làm chuyện đó hay không?”
“Không có!” Lâm Tiêu Mặc nói chắc như đinh đóng cột, “Em nghe anh giải thích…”
“Không cần.” Cô cắt ngang lời anh, lại chậm rãi ngẩng đầu, cười, “Em tin tưởng anh.”
“Thật không?” Lâm Tiêu Mặc không dám tin.
“Ừ.” Cô gật đầu.
“Vì sao?” Anh khó hiểu, các cô gái gặp tình huống này không phải đều hiểu lầm khóc nháo một phen chứ?
Thích Giai lơ đễnh nhún vai, nhẹ nhàng nói, “Bởi vì anh nói anh không có a, em tin anh, không cần biết nguyên nhân gì.”
“Bà xã, em thật tốt!” Anh phấn khởi định hôn lên mặt cô.
Thích Giai cười tránh đi, kết quả hơi nghiêng mắt lại nhìn thấy cái váy dài kia. Tuy tin tưởng anh tuyệt đối là điều kiện trước tiên và cơ bản trong cách xử lý mọi chuyện của cô, nhưng không có nghĩa là cô không muốn biết vì sao anh không ra mở cửa, trên giường còn có một nữ nhân đang nằm?
Có điều cũng thật kỳ quái, hai người họ đứng ngoài cửa nói chuyện cả nửa ngày mà người kia sao vẫn không có phản ứng gì a?
Thích Giai nghi hoặc nhíu mày, hai mắt nhìn thẳng về phía giường lớn. Lâm Tiêu Mặc nhìn theo tầm mắt của cô, rùng mình một cái, đưa tay xoay đầu cô về, ra lệnh không được xen vào,
“Ở đây chờ anh một lát, anh đi lấy đồ.”
Anh nói xong liền xoay người trở về phòng, khi quay lại, trên cánh tay có thêm áo khoác và cái túi.
“Đi thôi.” Anh dắt tay cô, đóng cửa phòng.
“Đi đâu?” Cô quay đầu, kinh ngạc hỏi.
“Đi ra sảnh, thuê một phòng nữa.”
“Vì sao?”
Lâm Tiêu Mặc dừng chân, búng lên mũi cô một cái, yêu chiều nói, “Em ưa sạch sẽ, giường kia Lạc Hú ngủ qua rồi, em còn có thể ngủ sao?”
“Lạc Hú?” Thích Giai nâng mày, nhịn không được hỏi, “Cô ấy sao nằm trên giường anh?” Cô nói xong mới cảm thấy giọng nói của mình nổi lên mùi chua chua.
Lâm Tiêu Mặc nín cười, ôm cô vào lòng, cố ý chế nhạo, “Em không phải đã nói không cần giải thích sao? Anh còn nghĩ em thật sẽ không hỏi đến chứ?”
“Không nói thì thôi.” Cô nghiêng đầu sang một bên, hừ lạnh, “Hơn nửa đêm, cô nam quả nữ, còn nằm trên một giường…”
“Stop!” Anh nắm cằm cô xoay về phía mình, nghiêm túc sửa lại cho đúng, “Em lời này có nghĩa khác, cô ấy nằm trên giường là không sai, nhưng anh một chút cũng không cùng nằm với cô ấy.”
“Lâm Tiêu Mặc!” Cô mang cả tên họ anh ra gọi, biểu hiện cơn giận dâng cao.
Lâm Tiêu Mặc ý cười càng sâu, thản nhiên chăm chú nhìn cô, thấy cô trừng mắt, mới hôn lên trán cô một cái, vui vẻ hớn hở nói, “Bây giờ mới đúng nha!”
“Cái gì đúng?”
“Bộ dáng hiện tại của em mới là phản ứng nên có của bạn gái.” Anh dừng một chút, tiếp tục nói, “Em có thể tin tưởng anh tuyệt đối là việc đáng mừng, nhưng khi gặp chuyện như vậy, trong lời nói của em một chút cũng không để ý, anh sẽ đau lòng lắm.”
“Anh đau lòng cái gì, nên khóc to chính là em nha.” Cô tức giận trừng anh.
“Đương nhiên đau lòng a, vậy chứng minh em không ghen, cũng không xem anh là người quan trọng.”
Bộ dạng như trẻ con của anh khiến Thích Giai cười ra tiếng, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh, châm biếm nói, “Lòng tự trọng của đàn ông gây chuyện! Vậy bây giờ nói đi, buổi tối sao lại thế này?”
Lâm Tiêu Mặc nắm tay cô đi về phía thang máy, vừa đi vừa giải thích, “Trên giường là Lạc Hú…”
Buổi tối công ty mời đi ăn, uống rượu là điều không thể tránh. Lâm Tiêu Mặc lo lắng ngày mai phải về Hàng Châu, liền thoái thác nói dạ dày không tốt, dự đinh chỉ tham gia qua loa. Ai ngờ trong khách mời có nhân viên chi nhánh, thấy anh không uống thì la hét bảo trợ lý phải uống, anh vừa định cự tuyệt, Lạc Hú lại bưng ly rượu lên nói, “Rượu của lão đại, tôi tiếp thay.”
Tửu lượng của Lạc Hú anh rất rõ, người thường khó chuốc say cô. Lâm Tiêu Mặc thấy cô chủ động nhận lấy, cũng không nói gì thêm, chỉ cười dặn mọi người thủ hạ lưu tình chút. Bữa tiệc Trung Quốc chính là như vậy, có nữ nhân uống rượu, nhất là mỹ nữ uống rượu, sẽ kích thích sự hăng hái nam tính, kết quả là bên trái một cái cớ, bên phải một lý do, dùng bữa xong thì Lạc Hú đã say khướt.
“Vậy anh có thể đưa cô ấy về phòng mà?” Thích Giai khó hiểu nói toạc ra.
Lâm Tiêu Mặc thở dài, “Anh cũng muốn vậy, kết quả vừa mới lên lầu, cô ấy liền ói trên người anh, phòng anh gần thang máy hơn, cho nên…”
Thích Giai liếc mắt nhìn áo sơ mi hơi mở rộng của anh, ghét bỏ mà lầm bầm, “Khẳng định là thối muốn ch.ết!”
“Anh tắm rồi, không còn thối, không tin em đến đây ngửi đi.” Anh giở trò xấu ấn đầu cô xuống, dán sát vào ngực mình.
“Đáng ghét!” Thích Giai chụp lấy cánh tay anh, cái mũi bị dụi qua dụi lại, trong đầu bỗng hiện lên chiếc váy dài màu đỏ kia, anh mắt phút chốc nheo chặt, mày cũng khép lại vài phần, “Anh đừng nói anh giúp cô ấy thay quần áo nha!”
“Không có, tuyệt đối không.” Lâm Tiêu Mặc ngay lập tức cam đoan, “Sau khi anh vào nhà liền đặt cô ấy nằm trên giường, sau đó cầm quần áo đi tắm, anh không biết quần áo cô ấy là ai thay.”
Thích Giai chép miệng, coi như tin tưởng lí do của anh. Lăn qua lăn lại một phen xong hết thủ tục cũng hơn nửa đêm, Thích Giai vào phòng liền mệt mỏi ngồi yên trên ghế sôpha, không muốn cử động. Ngẫm lại chuyện xảy ra đêm nay, cô không khỏi bóp cổ tay thở dài, kinh hỉ này suýt chút nữa biến thành kinh hách (hoảng sợ, kinh hãi).
Nghe tiếng thở dài, Lâm Tiêu Mặc nhanh chóng đi tới, ôm cô đặt ngồi trên đùi, thấp giọng nói, “Thực xin lỗi!”
“Anh có làm sai gì đâu.” Cô than thở. Giận thì giận, không phải mọi chuyện cũng rõ ràng rồi sao.
“Mệt không?” Anh đưa tay cởi áo khoác cho cô, ôn nhu nói, “Muốn đi tắm không?”
Cô cọ cọ trên vai anh, “Ngồi một lát đi.”
Lâm Tiêu Mặc dịu dàng vuốt ve mái tóc dài quá vai của cô, dịu dàng nói, “Vì sao không báo anh biết em muốn đến?”
“Muốn cho anh một kinh hỉ.” Hiện tại kinh thì có, hỉ? Aiz…
Dường như hiểu được tâm tư của cô, Lâm Tiêu Mặc hôn lên tóc cô, “Ngốc, anh rất vui.”
“Mặc kệ kết quả ra sao, chỉ là tâm ý này của em đã làm cho anh rất vui rồi.”
“Thật không?” Cô chán nản nghĩ, không thể ngờ rằng tối nay lại gặp được chuyện cao hứng như vậy. Theo lý tặng cho anh sự ngạc nhiên này hẳn là phải nam chính đem nữ chính kéo vào trong, để trên cửa gặm một chút, nhắm một chút, sau đó quần áo vương vãi khắp nơi, từ cửa một đường XXOO đến từng góc phòng… Mà bây giờ, đừng nói OOXX, cô cử động ngón tay cũng thấy mệt.
“Đương nhiên.” Anh nói chắc chắn, rồi sau đó lại nâng khóe miệng, cười hỏi, “Sao, em mất hứng?”
“Không có.” Cô ngượng ngùng trả lời, “Hơi mệt.”
“Vậy đừng tắm, ngủ ngay đi.”
“Không cần.” Thích Giai lắc đầu, kiên quyết nói, “Phải tắm chứ. Bẩn muốn ch.ết, không tắm không ngủ được.”
“Anh giúp em tắm.” Anh nâng mông cô lên, chậm rãi hướng về phòng tắm, sau đó đem quần áo trên người cô từng chút cởi ra.
“Em tự làm được…” Thích Giai bắt được tay anh, khuôn mặt ửng hồng.
“Bảo bối, em mệt rồi.”
Giọng nói anh có ý cười ám muội, đến nỗi làm cho Thích Giai khống chế không được rùng mình. Thất thần một cái, áo ngực đã bị gỡ ra, bàn tay hơi lạnh dán trên làn da lưng trắng như tuyết, trượt một đường trên lưng, nhẹ cởi váy cô, để lại quần nhỏ…
Thích Giai run rẩy gối đầu lên vai anh, nhìn trên tấm kính phòng tấm thân ảnh của chính mình, cô xấu hổ đẩy anh ra, hờn dỗi, “Em tự tắm, anh đi ra ngoài.”
“Không.” Anh ôm cô đặt ngồi lên bồn rửa mặt, kiên quyết bác bỏ đề nghị của cô. Nụ hôn nóng bỏng hạ xuống, mềm mại, dịu dàng, ɭϊếʍƈ ʍút̼ từng tấc từng tấc da thịt, đùa giỡn, tới lui tuần tr.a đến vành tai mẫn cảm của cô, khi đến bên cổ lại tăng thêm lực đạo, kiến cô chỉ có thể không tiếp tục chống đỡ, thuận theo thể hiện.
Anh chậm rãi hôn cô, ngón tay cũng thừa cơ xâm nhập vào chỗ trơn ướt, đi tới đi lui, khiến cô chỉ có thể kẹp chặt hai chân, hô nhỏ, “Không cần…”
“Phải tuân theo chủ nhà.” Anh rút ngón trỏ ra, làm cho cô khẽ rên hừ hừ, cuối cùng cũng hoàn toàn tiến vào, tuyên bố, “Anh làm theo sách, tặng cho em kinh hỉ.”
…
Đến cuối cùng, anh rốt cuộc cũng ôm cô tắm rửa. Khi đi ra, Thích Giai mệt đến nỗi ngay cả mí mắt đều dính chặt vào một chỗ, trước khi vào giấc mộng đẹp, còn thấp giọng thì thào, đây sao có thể là theo sách kinh hỉ được, cơ bản là sách cô thôi (sách đồng âm với phá bỏ, hủy đi), tiểu biệt thắng tân hôn này cũng quá đáng sợ đi…
***
Vải che ánh sáng của khách sạn hiệu quả rất tốt, ngày hôm sau khi tỉnh lại, Thích Giai căn bản không phân biệt được ban ngày hay ban đêm. Cô hơi nghiêng người, đèn tường được mở, ánh sáng ngọn đèn mở nhạt, làm nam nhân nằm trên giường tỉnh giấc, lông mi thật dài run lên một hồi.
Anh khẽ mở mắt, đưa tay kéo cô vào lòng, ôm chặt, “Tỉnh rồi?”
“Mấy giờ?” Cô hỏi.
“Không biết, để anh đi xem.” Lâm Tiêu Mặc duỗi lưng, gắng gượng đứng lên.
“Sao lại tắt máy?” Anh cầm lấy di động, nghi hoặc khó hiểu.
Thích Giai lườm anh một cái, “Em tối qua gọi anh, điện thoại đã tắt máy rồi.”
“Có thể hết pin.” Anh nói xong, từ di động của Thích Giai, trả lời, “Mới hơn 9 giờ.”
Lâm Tiêu Mặc cầm di động trở lại giường, đem cô một lần nữa ôm ấp, “Ngủ tiếp một chút nữa.”
“Ừ.” Thích Giai ríu rít trả lời, tựa đầu vào ngực anh tiếp tục ngủ. Sắp đi vào mộng đẹp, cô bỗng nhiên nhớ đến một chuyện đặc biệt nghiêm trọng.
“Thảm rồi!” Cô kêu lên sợ hãi.
Lâm Tiêu Mặc cũng bị dọa, ngồi bật dậy, kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, “Làm sao vậy?”
“Tối qua không có biện pháp phòng hộ.” Cô khẩn trương nói, “Em dám chắc bây giờ có phải thời gian an toàn không.”
Nghe đáp án, Lâm Tiêu Mặc thở nhẹ ra, lơ đễnh hỏi, “Vậy thì sao?”
Phản ứng của anh làm Thích Giai thấy khó chịu, giọng cũng bất giác đề cao, “Cái gì mà vậy thì sao? Ngộ nhỡ mang thai thì biết tính sao?”
Lâm Tiêu Mặc thở dài, vuốt đôi mày đang nhíu chặt của cô, “Mang thai thì sinh thôi.”
“Em xem, anh sắp ba mươi tuổi, em cũng không nhỏ.” Anh cúi đầu, ngậm lấy môi cô, cho đến khi khớp hàm cô như nhũn ra, xong mới nói tiếp nửa câu sau, “Nên có con rồi.”
“Em không muốn có con rồi mới cưới.” Cô thở hổn hển, kiên trì giữ vững lập trường.
Lâm Tiêu Mặc dùng giọng mũi ừ một tiếng, đầu lại lặng lẽ không một tiếng động vùi vào giữa hai chân cô, dùng thủ đoạn dạo chơi cuồng nhất khiến cô ý loạn tình mê, trách vài câu tiếng trung, ưỡn thẳng thắt lưng đi vào.
Thích Giai không còn sức chống đỡ, hai chân móc trên cánh tay anh, khổ sở mà thoải mái chịu đựng hành động gắn bó thân mật kia.
Ngay khi bị đẩy lên đỉnh cao lần thứ hai, điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên, cô ngọ ngoạy đẩy đẩy nam nhân phóng túng đang nằm trên người mình, thở nhẹ, “Điện thoại… điện thoại của em.” Đây là di động riêng, biết số điện thoại này đều là người quen, cô sợ là có việc gì gấp.
Lâm Tiêu Mặc hạ chân xuống, nhưng không có ý định rời khỏi, liền đem di động đầu giường đưa cho cô, sau đó tiếp tục động tác đang dang dở.
Thích Giai nhận di động, là số của Hưa Đình Đình, liền trực tiếp cúp máy, nhưng tiếng chuông vừa dứt lại vang lên, tình hình là không tiếp máy không bỏ qua. Cô lấy tay ngăn lại thân thể đang cuồn cuộn nóng bỏng kia, bấm nhận cuộc gọi.
Hứa Đình Đình đầu bên kia trước tiên liền ồn ào, “Cậu làm gì vậy, sao tắt điện thoại của mình?”
Dưới thân là cuộc tấn công dày đặc khiến Thích Giai cơ hồ thở hổn hển không thông, mất rất nhiều sức mới làm cho thanh âm của mình bình thường lại, “Có việc gì sao? Không có việc gì thì tối nay mình…”
“Cậu đang làm gì vậy?” Hứa Đình Đình kinh ngạc, “Thanh âm sao rất kì quái.”
Thích Giai cắn chặt răng, đã muốn nói không nên lời, điện thoại rất nhanh liền bị người nằm trên giành lấy, giọng nói Lâm Tiêu Mặc trầm khàn ám muội, “mang theo một chút bất mãn, “Bà xã của tôi đang vận động, lát nữa sẽ gọi lại cho cô.”
Điện thoại cắt đứt trong nháy mắt, mặt Thích Giai xuất huyết tới nơi rồi…
Vận động xong, Thích Giai lại muốn ngủ như ch.ết, nhưng có thể tưởng tượng đến câu cuối cùng của Hứa Đình Đình vừa rồi, “Khốc!”, cô vẫn nghiến răng cố gắng gọi điện trả lời cho cô ấy.
Điện thoại được nối, Hứa Đình Đình liền cười chế nhạo, “Lâm Tiêu Mặc thể lực tốt lắm sao, lại có thể vận động lâu như vậy?”
Một câu nói đủ làm mặt Thích Giai đỏ lên, cô thanh thanh giọng, chuyển sang nói chuyện khác, “Cậu tìm mình có việc gì?”
“Không có việc gì lớn, mình chỉ muốn báo cho cậu, mình thất tình.”
Hứa Đình Đình lải nhải kể khổ, cho đến khi điện thoại nóng lên, cô mới nói, “Không nói nữa, nói đến nỗi nước miếng muốn khô luôn.”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, mình trở về đi shopping với cậu.”
“Cậu không ở Bắc Kinh?”
“Mình ở Thượng Hải.” Cô bổ sung, “Anh tới đây công tác.”
Hứa Đình Đình bật cười, cảm khái nói, “Hai người lãng mạn quá, chạy đến Thượng Hải vận động.” mới cắt đứt điện thoại.
Thích Giai vừa mới buông điện thoại, chợt nghe âm thanh mở cửa, cô sợ tới mức ôm chặt chăn, lên tiếng hỏi, “Ai nha?”
“Là anh!” Lâm Tiêu Mặc bước nhanh đến, buông vali hành lý trong tay, giải thích, “Anh đem hành lý của mình qua đây.”
“Lạc Hú đâu?” Cô hỏi.
“Chắc là trở về phòng rồi.” Anh cố ý dặn nhân viên đi giúp cô lấy đồ đạc, mở cửa đi vào mới phát hiện trên giường trống trơn, hơn nữa rõ ràng đã được người ta thu dọn, ngay cả quần áo bị nôn bẩn cũng được đem đi rồi.
“Đói không? Mau dậy đi ăn cơm.” Anh cúi người xuống, hôn lên trán cô, “Cơm nước xong, chúng ta quay về Hàng Châu.”
“Em cũng phải đi sao?”
“Em không muốn đi?”
Thích Giai suy nghĩ một chút, sau đó lắc lắc đầu, “Vẫn nên để lần sau đi, lần này em quay về trước.”
Lâm Tiêu Mặc nhớ lại lời dặn của mẹ lúc trước, cũng đáp ứng, “Vậy để lần sau.”
Hai người ở nhà hàng tùy tiện ăn vài thứ, Lâm Tiêu Mặc liền tiễn cô đến sân bay. Làm xong thủ tục đăng kí, anh dắt tay cô đi qua trạm kiểm an. Cuối tuần người xếp hàng trong trạm rất đông, Thích Giai nhìn hàng ngũ thật dài, lắc lắc cánh tay anh, “Anh đi trước đi, em tự mình vào.”
“Không việc gì, anh nhìn em đi vào.”
Hàng ngũ thong thả di chuyển, rốt cuộc phía trước cô chỉ còn lại một người. Thích Giai nghiêng đầu cười với anh, “Em đi đây.”
“Tới nơi nhớ gọi điện thoại.” Anh đem vé máy bay đưa cho cô.
“Được.” Cô sảng khoái trả lời, vừa định xoay người, lại bị anh gắt gao chế trụ cổ tay.
“Sao vậy?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Chờ anh về, chúng ta đi đăng kí đi.”