Quyển 3 - Chương 68
Nét chữ thình lình khắc ra trên tảng đá như có ma quỷ lộng hành, thành công làm toàn thể các anh chàng vừa nãy còn hăm hở chém giết giật nảy mình.
Người ấy viết từng nét, lực xuyên qua đá, chỗ khó viết ma sát ra tiếng “két két” ghê răng, liên tiếp viết ba lần từ “cẩn thận” này, chữ viết càng lúc càng to, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng tháu, mấy nét cuối cơ hồ xiêu vẹo.
Đượm nỗi thê lương.
Nam Sơn im lặng khoát tay, đi đến phía dưới tảng đá, to gan lớn mật chậm rãi thò tay sờ phía trên nét bút cuối cùng, không biết cậu sờ được cái gì, nét chữ chợt dừng lại, chỉ có vết khắc trên tảng đá còn sót lại một ít đá vụn trong đó.
Nam Sơn: “Ai?”
Chẳng ai trả lời, bốn bề vắng vẻ tĩnh lặng.
Dù là người không sợ chuyện thần quái hơn, đứng trước bằng chứng có ma quỷ lộng hành, cũng không nhịn được lạnh sống lưng, Chử Hoàn chỉ cảm thấy phảng phất sâu trong bóng tối có một đôi mắt không biết là địch hay bạn vẫn liên tục dõi theo họ.
Tích tắc, trong đầu Chử Hoàn lướt qua hai vấn đề bao lâu nay vẫn lảng vảng không đi.
Năm đó… là ai lan truyền tin tức về vùng đình trệ ra ngoài?
“Nó” thật sự là một chỉnh thể sao?
Chử Hoàn hỏi khẽ: “Cẩn thận cái gì? Ngươi là ai?”
Lần này rốt cuộc không ai trả lời, dường như đối phương đã quyết định không làm xác ch.ết vùng dậy nữa.
Văn tự trên đá là chữ viết chính tông của tộc Ly Y, viết rất chuẩn, chí ít chuẩn hơn Chử Hoàn còn chưa thành tài này.
Như vậy, không cần nói cũng biết là viết cho ai xem, mà liên tiếp ba lời cảnh cáo “cẩn thận”, phàm là mắt chưa có vấn đề đều có thể nhận ra sự nôn nóng và sợ hãi trong đó, chắc chắn không phải là khiêu khích và đe dọa của kẻ địch.
Thứ ẩn nấp trong tối này – bất kể là người hay cái gì khác – dường như muốn giúp họ.
Chử Hoàn gập ngón trỏ, gõ nhẹ trên đá, cảm giác cứng ngắc lạnh ngắt không hề là giả vờ.
“Thôn dân trong sơn cốc làm chúng ta ngạt thở, vu sư có thể bùng lên ngọn lửa không gây phỏng… Chúng ta còn bị đám đầu trâu mặt ngựa đó đuổi giết suốt dọc đường,” Chử Hoàn chậm rãi ngồi xổm trước tảng đá, chẳng thèm kiêng kị gì mà dựa lên tảng đá có “ma quỷ lộng hành” kia, lẩm bẩm, “Điều này chứng minh cái gì?”
Hỏi xong, không hề chờ người khác trả lời, anh đã tự hỏi tự đáp: “Chứng minh rằng ở vùng đình trệ, có một loại quy tắc – ý thức có thể thực thể hóa.”
Nam Sơn: “Ý anh là nghĩ gì được nấy? Thế tại sao chúng ta thì không thể?”
“Bé bi à, đó là vì chúng ta nằm ngoài quy tắc.” Chử Hoàn thấp giọng nói, “Chúng ta chưa bị nuốt, cho nên ý thức bị ngăn cách ở bên ngoài ‘nó’, nhưng…”
Nhưng bất luận là những con rối vô thức tham dự vây đánh họ, hay vu sư có ý thức trao đổi với họ, đều có một đặc điểm chung, chính là thân thể ở gần đó.
Chử Hoàn lúc này nhìn quanh bốn phía, thậm chí trèo lên tảng đá lớn, giơ ngọn lửa trên quyền trượng lên cao hơn, vẫn không phát hiện gần đây có người – tương tự người cũng không.
“Tôi nói một loại khả năng, chưa chắc đúng,” Rất lâu, Chử Hoàn mở miệng, “Tôi đang nghĩ, những người bị ‘nó’ nuốt này, liệu có phải cũng chia thành cấp bậc bất đồng?”
Người ban đầu họ gặp u u mê mê, trên cơ bản chỉ biết rú lên.
Những người sau đó gặp thì ngày càng lợi hại hơn, từ khiến họ ngạt thở, đến đuổi đánh họ…
Nếu Lỗ Cách dẫn đường không sai, như vậy quy luật trình hiện ra chính là, càng tới gần Trầm Tinh đảo, thì cấp bậc của người bị nuốt sẽ càng cao.
“Nếu thực sự có một loại cấp bậc như vậy, tôi cảm thấy cấp bậc của người khắc chữ trên tảng đá này nhất định rất cao, về phần cao đến mức nào…” Chử Hoàn dừng lại.
Viên Bình vẫn để anh đóng kịch một vai lúc này mới giống như hơi phục hồi tinh thần.
Viên Bình lạnh nhạt tiếp lời: “Càng đến gần Trầm Tinh đảo, có nghĩa là thời gian bị nuốt càng dài, giả sử người khắc chữ trên đá là đi theo chúng ta, thế hắn ta làm sao để duy trì ý thức lâu như vậy mà không ch.ết?”
Viên Bình đại khái là trong lòng phiền loạn, thành thử ngữ khí cũng lãnh đạm theo: “Không hợp lý, mày đừng lằng nhằng nữa.”
Chử Hoàn: “Cũng không nhất định…”
Anh chưa dứt lời, đã bị Viên Bình không kiên nhẫn hừ một tiếng cắt ngang.
Chử Hoàn lườm hắn: “Mày ăn nhầm thuốc súng hả? Nếu người khắc chữ này không bị nuốt thì sao? Nếu người khắc chữ này căn bản là thuộc về một phần của ‘nó’ thì sao?”
Viên Bình sững ra.
Họ trước đó còn thảo luận, “nó” là một chỉnh thể, hay do mấy bộ phận tạo thành, nếu “nó” thật sự không phải là một ý thức đơn độc, cũng không hẳn là không có khả năng nội đấu.
Lỗ Cách đứng yên bên kia, giống như hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ chóng vánh của hai tên này, suy nghĩ còn dừng trên một vấn đề, tận đến khi Nam Sơn gọi hắn đi, Lỗ Cách mới chậm chạp ngẩng đầu hỏi: “Nói cách khác, chỉ có người bị nuốt, mới có thể lợi dụng quy tắc của nơi này?”
Viên Bình không dễ chịu lắm tránh né tầm mắt hắn, giọng điệu khô khan giải đáp: “Đúng, nhưng đầu tiên phải cam đoan ý thức vẫn là của mình, không biến thành con rối của ‘nó’.”
Lỗ Cách nghe thế, không có biểu cảm gì mà gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh như kiểu “trẫm biết rồi”, sắp xếp qua loa cung tên, rồi điềm nhiên cất bước đi.
Nhưng Viên Bình rốt cuộc không nhịn được nữa, liên tiếp nhìn lén tộc trưởng vài cái, sau đó rảo vài bước, đi bên cạnh Lỗ Cách, khép nép ho một tiếng: “Tộc trưởng…”
Lỗ Cách nghiêng đầu nhướng mày nhìn hắn.
“Tôi…” Viên Bình hơi ấp úng, “Tôi… À…”
Lỗ Cách không biết hắn có chuyện gì khó mở miệng, ngạc nhiên hỏi một câu: “Ngươi làm sao vậy?”
“…” Viên Bình cắn chặt răng, hồi lâu mới đỏ bừng mặt thốt được một câu, “Tôi thật sự là thẳng đấy.”
Lỗ Cách khựng lại.
Nói xong câu ấy, trong lòng Viên Bình cuộn dâng như sóng thần.
Người Thủ Môn đối với tộc trưởng có lòng trung thành tự nhiên như chim non vậy, dù cho ký ức ngày trước của Viên Bình còn đó, trên tình cảm cũng không dễ dàng vứt bỏ bản năng.
Nếu đổi thành kẻ khác cả gan cự tuyệt tộc trưởng, Viên Bình nhất định đập đối phương dẹp lép như con tép, nhưng đến lượt bản thân hắn…
Viên Bình xưa nay luôn cho rằng, mình không giống với loại người đặt tiết tháo trong cái phễu như Chử Hoàn, hắn lập trường kiên định, căn chính miêu hồng, tình cảm và sự chờ mong dành cho nửa kia, từ đầu đến cuối đều truyền thống và bảo thủ, chưa bao giờ định giữa đường thay đổi xu hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ cả.
Hơn nữa, cho dù tộc trưởng Lỗ Cách là một người phụ nữ thật, Viên Bình cũng tuyệt đối không dám có suy nghĩ không an phận với tộc trưởng nhà mình.
Nam Sơn bị bầu không khí kỳ quái này kinh động, đang muốn hỏi thì bị Chử Hoàn cười khẽ một tiếng ôm chặt lấy cổ, không cho cậu quay đầu lại.
Chỉ có độc xà Tiểu Lục nằm trên vai Chử Hoàn run rẩy thò đầu, tò mò dòm Viên Bình lom lom.
Viên Bình mãi chưa nhận được câu trả lời, không khỏi thấp tha thấp thỏm, hắn rốt cuộc lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn Lỗ Cách, chỉ thấy khuôn mặt cực kỳ không rõ ràng của tộc trưởng đang hoạt động, biểu hiện sự ù ù cạc cạc chân thật với hiệu quả rõ rệt.
Lỗ Cách: “Thẳng là gì?”
Nói xong, hắn dòm tướng đứng của Viên Bình từ trên xuống dưới, không rõ lắm mà gật đầu: “Cũng được, coi như thẳng, sao vậy?”
Viên Bình không đáp nổi, cảm thấy sụn đệm cột sống của mình hình như hơi gồ lên.
Sự nhẫn nại của Lỗ Cách xưa nay đều rất có hạn, thấy biểu cảm muôn hồng nghìn tía của hắn, cùng cái vẻ đần thối ngập ngừng cả buổi chẳng thốt được lời nào, không nhịn được chau mày: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
Viên Bình: “… Không có gì, tộc trưởng, chúng ta đi thôi.”
Tộc trưởng của họ là ai? Thần thánh không thể xâm phạm, xét trên mức độ nào đó, trừ tính tình thật sự chẳng hiền lành lắm, chính là sơn thần chuẩn không cần chỉnh ba trăm sáu mươi độ không góc ch.ết, sao có thể dùng tư tưởng của phàm nhân để đo lường?
Viên Bình nghĩ, ban nãy nhất định là thấy hắn sắp ch.ết ngạt, tộc trưởng mới tùy tiện chia cho một hơi thở thôi, chắc chắn là tư tưởng của hắn đột nhiên hóa xấu xa, dẫn đến việc này cũng có thể nghĩ bậy nghĩ bạ, tám phần là bị Chử Hoàn ảnh hưởng rồi.
Viên Bình âm thầm hạ quyết tâm, sau khi trở về nhất định phải phân rõ giới hạn với tên cầm thú mặc áo mũ họ Chử, tránh bị thằng tôn tử đó lây cho méo mó.
Đoạn đường sau đó có thể là do không ai lui tới mà tương đối thái bình, nhưng ba từ “cẩn thận” như dùi khoan thẳng vào tim vẫn khiến lòng người ta không nhịn được có vướng mắc.
“Qua ngọn núi này là có thể nhìn thấy mép nước đúng không?” Cảm nhận được không khí ngày càng ẩm ướt, Nam Sơn vừa hỏi Lỗ Cách vừa đưa tay đo chiều dài của quyền trượng, lúc này, quyền trượng tộc trưởng truyền qua nhiều đời chỉ còn bằng một nửa ban đầu.
Nam Sơn thở dài, có cảm giác như sắp cùng đường rồi.
Lỗ Cách nghĩ một chút, không chắc lắm: “Ta chỉ biết vị trí đại khái, rốt cuộc là qua ngọn núi này hay ngọn tiếp theo thì không rõ lắm, nhưng chắc hẳn sắp đến rồi.”
“Đến rồi thì sao?” Chử Hoàn hỏi, “Qua bằng cách nào?”
Lỗ Cách lại lần nữa thể hiện sự phách lối hỏi gì cũng chẳng biết: “Không biết, chung quy phải có biện pháp thôi.”
Nam Sơn biết ông bạn này, từ đầu chí cuối đều là “trời là lão đại, Lỗ Cách hắn là lão nhị”, vật của phàm nhân trông cậy không được, bèn giơ quyền trượng lên cao hơn, quan sát chốc lát: “Bờ biển hẳn là có ngư dân, chúng ta trước tiên đi xem xem có thuyền không. Ngư dân đời đời sống dựa vào biển, họ buôn nhiều thứ trên đảo như vậy, không thể toàn là nhờ may mắn được, nhất định phải có cách tới đó. Ta cảm thấy Trầm Tinh đảo hẳn không thần kỳ như đồn đại đâu.”
Cả bọn vừa nói chuyện vừa trèo lên đỉnh núi, ở nơi cao nhất, Chử Hoàn không cần mở chức năng ống nhòm đã nhìn thấy biển rồi.
Đây là mặt biển yên ả nhất mà đời này anh từng thấy, ở cự ly này mà anh không hề nghe thấy tiếng sóng biển, thậm chí không ngửi được mùi tanh riêng của nước biển, dõi nhìn những con sóng như mặc ngọc, xô lên bờ cát trống vắng, tung lên từng đợt sóng trắng nho nhỏ nặng nề vẻ ch.ết chóc.
Bờ biển có làng chài, làng chài như di chỉ, từng ngôi nhà nhỏ như nhà ma nằm ở đó, ngoài ra không còn gì khác nữa.
Không nhìn thấy người.
Chử Hoàn chăm chú nhìn làng chài nhỏ ấy, tim đột nhiên đập nhanh hơn, theo bản năng dựng tóc gáy, trong lòng trỗi lên sự bất an vô cùng.
Bốn người cẩn thận xuống núi, mới qua nửa sườn núi, Chử Hoàn đã nghe thấy tiếng lao xao, anh nghiêng đầu nói khẽ với Nam Sơn đang mở đường: “Phía dưới có người, còn không ít, phải cẩn thận một chút.”
Theo họ càng lúc càng tới gần chân núi, đối với Chử Hoàn mà nói, tiếng lao xao khe khẽ nhanh chóng biến thành sóng âm ồn ào.
Chử Hoàn nghe thấy có người đang lớn tiếng nói chuyện, có người đang gào thét, có người rú lên chói tai, thậm chí có người đang cười, các loại thanh âm thống nhất lộ ra vẻ ma quái khiến người ta sởn gai ốc, hỗn tạp vào nhau, y hệt như âm thanh trong bệnh viện tâm thần mở to lên, hòa lẫn với tiếng động chân thật vọng đến từ bốn phương tám hướng, khiến anh khổ không để đâu cho hết.
Thính giác Chử Hoàn hết sức nhạy bén, thính lực thường xuyên ảnh hưởng phán đoán của anh với hoàn cảnh xung quanh, thế nên mỗi khi gặp phải tình huống thính lực bị quấy nhiễu, đều rất ảnh hưởng đến việc phát huy.
Nam Sơn ở đằng trước đột nhiên dừng chân, hơi giơ quyền trượng lên, nói khẽ: “Suỵt, xem kìa.”
Đến nơi này, họ đã có thể nhìn thấy toàn cảnh làng chài, theo cây đuốc của Nam Sơn đảo qua, chỉ thấy nơi đây trước phòng sau buồng, bên giường cạnh cửa, đâu đâu cũng ẩn người, nam nữ già trẻ, hình thái khác nhau, song tất cả đều nhìn chằm chằm một chỗ – chính là chỗ bọn họ đang đứng.
Chử Hoàn chợt nổi da gà, không chút nghĩ ngợi kéo Nam Sơn: “Rút, vòng đường, mau!”
Nhưng không còn kịp nữa rồi.
Chử Hoàn chưa dứt lời, thì phía cuối làng chài đột nhiên bùng lên ánh lửa, ánh lửa ấy như bó đuốc quay một vòng, trong khoảnh khắc đã lan ra cả thôn, cả làng chài chìm vào biển lửa đỏ rực, trước mặt họ khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa ngút trời.
Tiếng lao xao vốn líu ríu không theo thứ tự ấy dần dần trầm thấp, hòa chung làm một, càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng đinh tai nhức óc như kinh thiên động địa vậy.
Họ đang muôn miệng một lời quát: “Giặc! Kẻ xâm lấn! Giặc!”
Lần này trong tình huống Chử Hoàn không chủ động trao đổi, người bị nuốt đã có thể cảm nhận được họ!
“Toi đời, tôi cảm thấy chúng ta giẫm một chân lên điểm mẫn cảm của kẻ địch rồi,” Viên Bình thấp giọng nói, “Ý kiến của tôi là chúng ta tránh đi nguy hiểm, phong khẩn xả hô – Đúng rồi, lửa đó xác định là thật sao? Có phỏng không?”
Chử Hoàn vừa nghe thế liền trợn mắt, tên Viên Bình kia giống như đã mắc “chứng ảo giác quá nhạy” – cho rằng tất cả mọi thứ có thể uy hϊế͙p͙ tính mạng hắn đều là ảo giác.
Nhưng tinh thần mang chủ nghĩa lạc quan cách mạng này tuy không đáng cổ vũ, song ý kiến của hắn hiển nhiên là đúng.
Nam Sơn lúc này cũng quay người lại, im lặng đưa tay ra hiệu – lên núi, trở về.
Đúng lúc này, một tiếng rít thê lương như dao chọc thẳng vào tai Chử Hoàn mà không hề bị ngăn cản, trong đầu anh “ong” một tiếng, suýt nữa thì điếc, đầu đâm sầm vào Viên Bình.
Thì ra là Lỗ Cách ở phía trước giơ tay cản đường họ, Chử Hoàn vừa xoa tai vừa ngạc nhiên nhìn theo tầm mắt hắn…
Anh nhìn thấy, cả ngọn núi đều đang cháy lên.
Khói đặc làm người ta không kìm được nhòe nhoẹt nước mắt, trong ánh lửa hết thảy xung quanh đều như ma quỷ múa may quay cuồng vậy.
Đột nhiên, Nam Sơn “keng” một tiếng rút đao lấy lửa trên quyền trượng chém về phía sau Chử Hoàn, Chử Hoàn quay đầu lại, thấy một bóng đen toan đánh lén bị rã ra.
Thính lực của anh bị nhiễu loạn, lại còn bị khói đặc hun không mở nổi mắt, hít một hơi mà phổi đau dữ dội, ho sặc sụa không ngừng.
Trong khói đặc mù mịt, Chử Hoàn gào lên với Viên Bình: “Có lửa giả nào thật như vầy không, mẹ kiếp mày…”
Vừa mắng anh vừa mau chóng cởi áo sơ mi xé thành từng mảnh, nhúng nước sạch mang theo, cho mỗi người một mảnh: “Không về được đâu, mau đi ra biển, tôi không tin lửa này có thể đốt cả nước biển.”
“Đưa bình nước cho tôi.” Nam Sơn suy nghĩ chu đáo, nhanh chóng lấy bình nước nhúng ướt mỗi một đoạn dây thừng, để ngừa bị lửa đốt đứt.
“Theo sát tôi.” Nam Sơn nói, sau đó ném bình nước rỗng ra phía sau, cậu cùng ngọn gió sắc bén mở đường, dòng khí không hề chùn bước ngăn cách tường lửa và khói đặc.
Đây là Nam Sơn định chém ra một con đường trong thôn chài san sát như bát úp.
Không ngừng có bóng đen đánh lén dưới ngọn lửa bập bùng ngập trời, sóng sau xô sóng trước, khiến người ta không thể nghỉ xả hơi, Chử Hoàn lo thân còn chưa xong, lại còn phải yểm hộ Nam Sơn mở đường, vừa sơ sẩy thì đã bị một bóng đen cuốn lấy cánh tay.
Thứ ấy thật sự vừa dính vừa nặng, Chử Hoàn không chút nghĩ ngợi, trực tiếp cắm mũi tên đang cháy vào tay mình, khêu bóng đen ra như khêu đỉa, máu trên tay anh còn chưa chảy ra thì da thịt đã cháy đen sì, cầm máu hữu hiệu.
Từ chân núi đến bờ biển chưa đầy hai kilomet, một đoạn đường rất ngắn, có thể đi qua trong vòng mười phút, lại hành cả bọn thảm hại khủng khiếp.
Bờ biển đã cực gần, Chử Hoàn mới chậm chạp nghe thấy mùi tanh mặn của nước biển. Họ vốn muốn tìm một chút manh mối từ dân bản xứ, chờ chuẩn bị sẵn sàng thì lại đến gần vùng tử vong lân cận Trầm Tinh đảo, đáng tiếc kế hoạch không theo kịp biến hóa, chưa kịp chuẩn bị gì thì đã bị bắt đi cày thay trâu.
Chử Hoàn: “Tìm thuyền, không thể trực tiếp xuống nước, dưới nước có cái gì đánh lén thì không ai thấy được.”
Đang nói thì phía sau “Vù” một tiếng, Chử Hoàn nghe thấy Viên Bình ở đằng sau gào lên: “Đậu má, nằm xuống!”
Chỉ thấy mấy bóng đen như xúc tu khổng lồ cuốn một cây cột gỗ như xà nhà, mang theo ngọn lửa bùng cao, quét ngang tới.
Chử Hoàn quả tình không biết nên đánh giá thế nào – thật sự là… không có thâm thù đại hận không đội trời chung thì làm không được.
Trốn chắc chắn là không kịp, Chử Hoàn liền rút hai mũi tên trong cái ống đựng sau lưng Nam Sơn, dùng quyền trượng đốt cháy, đứng yên lại, quay đầu cơ hồ chưa kịp nhắm thì tên đã bay vút ra, chuẩn xác cắt lìa hai bóng đen. Cây xà cháy mất thăng bằng ngả về một bên, “Ầm” một tiếng, sượt qua họ đập xuống đất.
Mồ hôi lạnh ròng ròng từ chóp mũi Chử Hoàn chảy xuống, lần này có thể bắn trúng, hoàn toàn nhờ ba phần cảm giác tay và bảy phần may mắn.
Lúc cây xà rơi xuống đất tia lửa văng tung tóe, bắn lên người tuyệt đối không dễ chịu gì, một đốm lửa rơi xuống chính là một vết phỏng, ngọn lửa ở phần đuôi quét trúng đoạn dây thừng giữa Viên Bình và Lỗ Cách, có lẽ là do khói hun lửa cháy suốt dọc đường, nước lúc trước Nam Sơn tạt đã bốc hơi hết, dây thừng nháy mắt đen sì, theo động tác của người ta dễ dàng đứt ra.
Viên Bình lập tức giật nảy mình, theo bản năng với tay lại, bị Lỗ Cách túm cổ tay.
Lỗ Cách trầm giọng nói: “Đi, không sao, ta đi theo đây mà.”
Nam Sơn mở đường không rảnh chú ý hắn, cậu phải dùng sức mạnh gạt biển lửa che trước mặt ra, còn phải cam đoan an toàn cho quyền trượng trong tay. Duy trì lâu dài cơn gió mạnh ấy, thể lực Nam Sơn đã sắp đến cực hạn, ngay cả mắt cũng hoa lên theo – đến lúc này, họ rốt cuộc đã tới bờ biển.
Một loạt thuyền đánh cá lặng lẽ đậu ở bờ biển, Nam Sơn thận trọng chọn một chiếc không mới không cũ, thuyền không nhẹ, song với họ mà nói chút trọng lượng này cũng chẳng là gì.
Bốn người nhanh chóng đẩy thuyền xuống biển, chẳng ai giỏi lái thuyền, thành thử con thuyền bé tí ấy xuống biển chưa bao lâu đã bắt đầu quay vòng vòng.
Nhưng dù vậy, họ vẫn còn sống sót.
“Trước tiên cứ để nó trôi đi, ta nghỉ ngơi một lúc.” Chử Hoàn lấy lại quyền trượng trong tay Nam Sơn, đưa cho Viên Bình phía sau, lại bắt buộc Nam Sơn ngồi xuống, “Chúng ta có buồm không có gió, có mái chèo mà không ai biết dùng, lát nữa chắc phải dựa cả vào cậu.”
Nam Sơn ngồi ở đầu thuyền nghỉ ngơi, chẳng rằng chẳng nói nâng tay anh lên, nhìn chằm chằm vết thương cháy đen rất lâu, cau mày, sau đó không nói một câu cúi đầu ɭϊếʍƈ nhẹ xung quanh vết thương.
Thật sự vừa đau vừa nhột, Chử Hoàn vội rụt tay lại như chuột rút: “Có bẩn không, đừng làm thế nữa.”
Nam Sơn cố chấp túm tay anh, buồn vô cùng. Các đời thủ lĩnh Người Thủ Sơn, kể cả bà mẹ không giỏi nhìn người dẫn đến ngọc nát đá tan kia, ai từng để người trong lòng mình bị hành tội như vậy?
Áy náy thật sự là một trong các cảm xúc tiêu cực tr.a tấn con người ta nhất.
Lúc này, Lỗ Cách chợt “Suỵt” một tiếng, không biết từ khi nào hắn đã đứng ở đuôi thuyền, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc.
Nhìn theo tầm mắt hắn, chỉ thấy cạnh bờ đang có vô số bóng đen quay cuồng phóng lên cao, lũ bóng đen ấy dính vào nhau, thành một tấm màn đen che khuất cả bầu trời.
Tấm màn đen như lấp biển lướt ngang qua, chớp mắt đã trải một tầng dầu đen sì trên mặt biển rộng.
Cả đất liền tựa như bị dầu mỏ rò rỉ làm ô nhiễm, đen đến không thấy đáy biển, sau đó lửa mạnh trên bờ cuốn tới theo bóng tối đen sì ấy, không nể nang chút nào.
Khói lửa thành biển, biển thành khói lửa.
Câu “biển không thể cháy” của Chử Hoàn bị giáng một bạt tai, chỉ trong khoảnh khắc, con thuyền nhỏ bấp bênh đã bị bao vây.
Nên ở trên thuyền chờ bị cháy ch.ết tươi, hay nhảy xuống nước cho bóng tối há miệng nuốt chửng?
Đây đúng là một câu hỏi hay.