Chương 6: Chí hướng
Ngày thứ hai, Dận Tự như thường lệ đi thỉnh an Huệ Phi nương nương và ngạc nương trước rồi mới tới thư phòng.
Hôm nay đi có hơi sớm, ngoại trừ hắn ra thì chưa có ai đến.
Dận Tự đi tới chỗ của mình ngồi xuống mở bảng chữ mẫu ra, bắt đầu viết phỏng theo.
Trong số những người trạc tuổi nhau, sao cũng không thể để bản thân trở thành người viết chữ quá mức khó coi mất mặt.
Vì chữ Dận Tự viết thật sự quá tệ, Khang Hy còn đặc biệt phái Hà Trác thành danh nhờ thư pháp đi làm thị đọc của hắn, dạy hắn tập viết, mà lúc này Hà Trác đi vắng, Dận Tự loáng thoáng nhớ hình như hắn có việc riêng xin nghỉ một thời gian nên cũng không hỏi nhiều.
(thị đọc: là người hầu hạ đế vương đọc sách luận học hay giảng dạy Hoàng tử đọc sách)
Thời gian cứ thế dần trôi, bất tri bất giác hắn đã đặt toàn bộ tinh thần vào việc viết chữ, dù sao lúc này bốn phía không bóng người, hắn không cần phải giả vờ như còn chập chững, vứt bảng chữ mẫu sang một bên, bắt đầu viết theo cảm tính, dần dần có bóng dáng kiếp trước sau khi khổ luyện, nhưng hiện tại tuổi còn nhỏ tay viết chưa bao lâu đã thấy mỏi nhừ, Dận Tự xoay xoay cổ tay đang định tiếp tục, bên tai thình lình truyền tới một giọng nói: “Tiến bộ không ít đấy.”
Dận Tự trong lòng giật bắn, bút lông khẽ run, thiếu chút nữa làm rơi mực xuống giấy Tuyên Thành, không kịp suy nghĩ đã vội đặt bút xuống hành lễ.
“Hoàng a mã vạn an.”
“Đứng dậy đi.” Khang Hy gật đầu rút ra tờ giấy trên cùng, cẩn thận ngắm nghía. “Trẫm còn tưởng mấy ngày nay Hà Trác đi vắng, không chừng con sẽ lười biếng, không ngờ cách biệt ba ngày, phải nhìn với cặp mắt khác xưa đấy.”
“Nhi thần không dám nhận khích lệ của Hoàng a mã, đây đều là công lao dạy dỗ của Cố sư phó và Hà tiên sinh.” Dận Tự không chuyển mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.
Khang Hy nhìn hắn hồi lâu, gật đầu mỉm cười: “Không tệ, còn biết khiêm tốn, trẻ nhỏ dễ dạy, không uổng công đọc sách.”
Dận Tự không ngờ Khang Hy lại tới sớm như vậy, hiện tại chưa tới giờ lâm triều, đáng lý Khang Hy phải còn đang nghỉ ngơi hoặc phê duyệt tấu chương, nghe ông nói những lời này, ngầm thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị hành lễ cung tiễn thánh giá.
Kiếp trước làm phụ tử hơn ba mươi năm, hắn đối với vị Hoàng phụ mặt ngoài khoan dung độ lượng, nhưng khi đối phó với con cái lại không chút nương tay, có một sự kiêng kị sâu sắc.
Ai ngờ Khang Hy căn bản không có ý định rời đi, ngược lại còn ngồi xuống cạnh hắn thuận tay cầm lấy quyển sách trên bàn.
“Quân tử viết, đại đức bất quan, đại đạo bất khí, đại tính bất ước, đại thì bất tề. Con hiểu thế nào?”
Khang Hy hỏi chính là một câu trong «Lễ kí», theo lý hôm qua họ còn chưa học tới khúc này, nhưng Dận Tự không thể nói mình không biết, hắn suy nghĩ trong giây lát rồi đáp: “Ý những lời này là, cơ ngơi cao nhất của một người không giới hạn trong việc đảm nhiệm chức quan nào, vốn hiểu biết rộng lớn một người lĩnh hội được không giới hạn trong một công dụng nhất định nào, chữ tín của một người không cần dựa vào giao ước để ràng buộc, trời có bốn mùa và không chỉ có một quý.”
Khang Hy gật đầu: “Đây là giải thích trên mặt chữ, có điều con có thể trả lời được cũng xem như không tệ.”
Ý nói hắn chỉ nhìn nhận bề ngoài, không hiểu giá trị bên trong, Dận Tự cung kính đáp: “Nhi thần nghĩ rằng, những lời này là muốn nói cho chúng ta biết, cần phải hiểu đạo lý cơ bản nhất của thế gian, có thể thông hiểu đủ đạo lý, trên đời này có rất nhiều điều có liên quan với nhau, thông một gút thì rõ sáu gút, những lời này cùng ‘đại tượng vô hình, đại âm hi thanh’ có ý nghĩa kỳ diệu như nhau.”
Ban đầu Khang Hy chỉ mang theo vẻ mặt không mấy để tâm mà lắng nghe, đến mãi lúc sau, trên mặt dẫn theo chút ngạc nhiên. “Đây là con tự giác ngộ sao?”
“Không dám giấu Hoàng a mã, trước là do Cố sư phó nói, sau là do nhi thần tự mình tùy tiện gọt giũa lại.” hắn cố ý giải thích hơi rối rắm đứt đoạn, nhưng lại không mất tài tình.
Nhưng đương nhiên Khang Hy rất hài lòng, đối với một tiểu A ca vừa vào học chưa đầy hai tháng mà nói, có thể trả lời vấn đề và tự đưa ra giải thích, đã đủ vui rồi.
Trong lúc đối đáp, đã có các Hoàng a ca khác lục tục tiến vào, thấy Khang Hy thì nhao nhao hành lễ.
Đợi chúng tới gần như đầy đủ, Khang Hy nói: “Hôm nay các con đều đi tới chỗ Hoàng thái tử, cùng Dận Nhưng đọc sách, trẫm muốn khảo bài các con.”
Mọi người đồng thanh vâng, nối đuôi theo sau Khang Hy đi ra.
Dận Chân cùng Dận Tự đi chung, nhỏ giọng nói: “Hoàng a mã khảo bài đệ?”
Dận Tự gật đầu.
“Không bị mắng chứ?” trên mặt lộ ra lo lắng, dù sao Dận Tự nhỏ hơn y ba tuổi, lại mới vừa theo học không lâu.
“Không có.” Dận Tự cũng bắt chước nhỏ giọng trả lời, trong lòng có hơi cảm động.
Thái tử Dận Nhưng không học chung với họ, Khang Hy đặc biệt phái Trương Anh cùng Lý Quang Địa dạy riêng cho hắn, có thể thấy ông kỳ vọng rất cao vào đứa con này.
Vào thư phòng, thì thấy một người đang đọc sách, giọng nói trong trẻo dễ nghe, du dương trầm bổng, đúng là Dận Nhưng.
Dận Nhưng năm nay vừa mới mười bốn, vẫn chưa đại hôn, đúng là độ tuổi đẹp nhất của thiếu niên, hắn được di truyền gương mặt thanh tú của mẹ Hách Xá Lý Hoàng hậu, lại mang theo đường nét nam tính của Khang Hy, thoạt nhìn tuấn tú phong nhã, lại cao quý rạng ngời, hoàn toàn không thể so sánh cùng các Hoàng a ca ngây ngô khác, cũng khó trách Khang Hy lại sủng ái hắn đến thế.
Nhìn thấy Khang Hy cùng mọi người tiến vào, Dận Nhưng đứng dậy hành lễ, chúng A ca hành lễ với Dận Nhưng, Trương Anh cùng Lý Quang Địa đã đứng một bên cúi người kiến giá.
Sau khi hành lễ với nhau xong, Khang Hy bắt đầu hỏi hai người Trương Anh việc học hành của Thái tử.
Dận Tự biết Thái tử thời còn trẻ biểu hiện hết sức ưu tú, quả nhiên đám Trương Anh mở miệng là ca tụng, Khang Hy thuận miệng hỏi đôi ba câu, Thái tử cũng không hoảng không vội đối đáp trôi chảy, vì thế Khang Hy thân làm phụ thân càng thêm vừa lòng.
“Trong cung trẫm chưa từng có nhi tử không đọc sách, trước nay tình hình đọc sách của Hoàng tử người ngoài không biết, nay đặc biệt triệu các Hoàng tử đến bàn luận, Cố Bát Đại, ngươi ra đề.”
Cố Bát Đại tuân lệnh bước ra khỏi hàng, cầm lấy quyển «Luận ngữ».
“Tam A ca, vậy bắt đầu từ ngài.” Cố Bát Đại nói, “Tử viết, quân tử thành nhân chi mĩ, bất thành nhân chi ác. Tiểu nhân phản thị. Hà cố như thử?”
Dận Chỉ suy nghĩ rồi đáp: “Quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân phản thị, cố như thử.”
Hắn dùng một câu khác trong «Luận ngữ» để trả lời, trong lúc gấp gáp có thể nghĩ ra đáp án như vậy cũng xem như không tồi rồi, Cố Bát Đại gật đầu, nhìn về phía Khang Hy, đợi ông bình luận.
Khang Hy không đưa ra ý kiến, chỉ thản nhiên nói: “Được.”
Dận Chỉ thấy hơi thất vọng.
Cố Bát Đại lại nói với Dận Chân: “Tứ A ca, xin nghe đề, hữu nhất ngôn nhi khả dĩ chung thân hành chi giả hồ?”
Ông trích dẫn chính là lời Tử Cống hỏi Khổng Tử trong «Luận ngữ», Dận Chân chỉ cần dựa theo nguyên văn đọc thuộc lòng là ổn.
Nên Dận Chân không chút nghĩ ngợi, cung kính đáp: “Kì thứ hồ! Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân.”
Cố Bát Đại gật đầu, Khang Hy cũng khẽ gật đầu.
Tam A ca Dận Chỉ là người nhiều tuổi nhất trong chúng A ca trừ Thái tử ra, nhập học cũng sớm hơn hẳn các A ca khác, độ khó câu hỏi của hắn và Dận Chân không giống nhau, là đương nhiên.
Ngũ A ca Dận Kì thuở nhỏ lớn lên bên Thái hậu, không quen thuộc Hán văn nên Cố Bát Đại lướt qua y, trực tiếp khảo Dận Hữu cùng Dận Tự, khiến ông ngạc nhiên chính là Dận Tự nhỏ tuổi nhất, lại trả lời rất lưu loát, lại nhìn qua Khang Hy, cũng là nét mặt hài lòng.
“Dận Chỉ lớn tuổi, phải làm tấm gương tốt cho các A ca khác noi theo, Dận Chân, Dận Tự đều đáp rất tốt.” Khang Hy trên mặt lộ ra nét tươi cười, quay đầu nhìn đứa con mà ông sủng ái nhất. “Thái tử giảng giải Lễ vận thiên trong «Lễ kí» nghe thử xem.”
Dận Nhưng chắp tay vâng lời, bắt đầu giảng giải từng câu từng chữ.
Hắn phát âm rõ ràng, không hề vấp, nhưng có lưu loát thì giảng giải một thiên cũng phải tốn gần nửa canh giờ, Dận Tự cảm thấy bản thân thật không biết là xui xẻo hay may mắn, kiếp đọc sách buồn chán nhạt nhẽo của Hoàng tử, người khác chỉ cần phải trải qua một lần, hắn lại phải trải qua hai lần, hơn nữa nội dung sư phó giảng dạy với hắn mà nói đơn giản như uống nước vậy, thành ra quá trình này lại càng như thể một dạng dày vò.
Đợi đến lúc Dận Nhưng giảng giải xong Lễ vận thiên kia, Dận Tự đã sắp đứng ngủ luôn rồi, Khang Hy quét mắt nhìn qua chúng A ca, đến lúc tầm mắt rơi xuống người Dận Tự, không những không hề giận, ngược lại mang theo nụ cười sủng ái.
“Học thức của Dận Nhưng vượt xa các con, về sau nên ráng học tập theo Thái tử.” Khang Hy kèm thêm một câu như chú thích, Dận Tự lúc này mới hiểu, để cho họ đứng ở đây cả buổi không phải không có lý do, ngoài mặt thì là thị đọc cho Thái tử, trên thực tế là muốn tạo quyền uy của Thái tử.
Khang Hy đối với đứa con này, có thể nói là dụng tâm lương khổ.
Chỉ tiếc...... Dận Tự thầm than một tiếng, đảo mắt nhìn qua ánh mắt yêu thích và ngưỡng một của các huynh đệ khác, lại nhìn gương mặt tuấn tú mỉm cười của Thái tử, đáy lòng mang theo một tia thương hại.
Tan học, hắn nhớ tới hôm nay lúc hình như ngạc nương không được khỏe lắm, bèn từ chối khéo lời mời tới chỗ Đông Quý phi cùng Dận Chân, thẳng hướng Chung Túy Cung.
Vừa vào viện của Lương Quý nhân, thì nhìn thấy Lương Cửu Công của Khang Hy đứng thủ ngay cửa.
Dận Tự thoáng sửng sốt, muốn rút lui cũng đã không kịp nữa, chỉ nghe thấy tiếng Khang Hy từ trong truyền ra.
“Là Dận Tự sao, vào đi.”
Dận Tự hết cách, đành phải đi vào.
“Thỉnh an Hoàng a mã, thỉnh an ngạc nương.”
“Đứng lên đi. Vệ thị, nàng dạy nhi tử này rất tốt.” nửa câu sâu của Khang Hy, lại là nói với Lương Quý nhân.
Lương Quý nhân vội đứng dậy hành lễ, “Là Hoàng thượng dạy giỏi, nô tỳ không dám kể công.”
“Được rồi, đều là người trong nhà, không cần đa lễ như vậy. Dận Tự, trẫm nghe hôm trước con ở trên thư phòng nói, mong được như Thái tổ rong ruổi sa trường, tận lực vì nước?”
Dận Tự đáp: “Nhi thần quả thực có ý nghĩ này, chỉ là Am Đạt nói nhi thần cưỡi ngựa bắn cung không tinh, còn phải luyện tập nhiều, nhi thần về sau nhất định phải cố gắng hơn.”
Khi nhìn thấy hắn có lẽ vì ngượng mà cúi gục đầu, ông bèn cười sang sảng: “Rong ruổi sa trường, kiến công lập nghiệp, là phong phạm của con cháu Bát Kỳ chúng ta, vậy con trưởng thành, là muốn làm tướng quân sao?”
Câu hỏi rất tùy ý, Khang Hy cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, cũng không kỳ vọng một hài tử bảy tuổi có thể nói ra chí hướng kinh thiên động địa gì cả, nhưng Dận Tự trong lòng lại nghiêm túc.
Vì hắn nhớ tới câu chuyện của bá phụ Phúc Toàn.
Khi Dụ Thân vương Phúc Toàn còn nhỏ, được Hoàng đế Thuận Trị hỏi chí hướng của ông, ông đáp: nguyện làm hiền vương. Sau vào lúc Khang Hy đăng cơ, ông quả thật một lòng tận trung, tuyệt không hai lòng, vì vậy giành được tín nhiệm và tôn kính của Khang Hy.
Dận Tự minh bạch giờ phút này là một cơ hội tốt, trả lời thỏa đáng, nói không chừng có thể giúp hắn thoát khỏi con đường cũ của kiếp trước.
Vì thế hắn giả vờ suy nghĩ chốc lát, trịnh trọng nói: “Nguyện làm hiền vương, phò tá minh quân, vì bá tính thiên hạ mưu cầu hạnh phúc.”
Quả nhiên, Khang Hy vì câu trả lời của hắn mà thoáng sửng sốt, lập tức nheo mắt, ánh mắt sắc bén.
“Lời này, là ai dạy con nói?”
Bầu không khí hòa hợp ban nãy phút chốc tiêu tan.
Vệ thị bị dọa đến hồn vía lên mây, tay cầm khăn cũng hơi hơi run rẩy, nhìn nhi tử, mắt lộ ra lo lắng.
Dận Tự cũng không hoảng không vội, chấp tay cung kính: “Hồi Hoàng a mã, nhi thần nhớ rõ Cố sư phó từng cùng chúng con nhắc qua đoạn điển cố Hoàng mã pháp hỏi Hoàng bá phụ, nói Hoàng a mã cùng Hoàng bá phụ, là quân thần tương đắc, nghìn đời khó tìm, nhi thần vẫn vững vàng ghi tạc trong lòng, Dận Tự trưởng thành, cũng muốn mang danh Hiền vương như Hoàng bá phụ!”
Khang Hy nhìn hắn hồi lâu, rốt cục cười lớn, sau khi cười xong lại hòa nhã nói: “Chí khí không nhỏ, nhưng không nên chỉ nói thôi, mà phải đổi thành hành động mới hay.” ngữ khí nhu hòa, không có nửa điểm không vui.
Dận Tự cúi đầu nghe giáo huấn, biết lời của mình đã được Khang Hy tiếp nhận, bản thân kiếp trước tuyệt đối không có khúc này, nếu hắn muốn thay đổi vận hạn ngày xưa vậy thì bắt đầu từ giờ đi.
Vì chuyện của Minh Châu mà mấy ngày nay tâm tình của Khang Hy cũng không tốt mấy, Lương Cửu Công ở ngoài nghe thấy tiếng cười này, hơn phân nửa là trời quang mây tạnh nên khẽ thở phào, chủ tử tâm tình khó chịu, làm nô tài tự nhiên cũng phải nơm nớp lo sợ, vạn phần cẩn thận.
Lương Quý nhân biết bản thân là nhờ vào dung mạo, nhận được nhiều ưu ái của Khang Hy, nhưng thân phận lại thấp hèn, vẻ mặt Khang Hy đối nàng cũng vì vậy không ôn hòa như với các phi tử khác.
Có lẽ bản thân Khang Hy cũng rất mâu thuẫn, một bên thì bị Vệ thị hấp dẫn, một bên lại có chút xem thường bà, lưu lại thời gian dài giống như hôm nay vậy, thật sự là hiếm thấy.
Dận Tự cũng vậy, bị hành vi mấy ngày nay của Khang Hy làm cho hồ đồ, nhưng nếu hắn đã không có mơ tưởng với ngôi vị Hoàng đế, thì sẽ không lại lo được lo mất, ôm tâm tư bình thường đối mặt Khang Hy, lại phát hiện hóa ra sống vậy lại dễ chịu hơn nhiều.
Khang Hy dùng thiện ở đây, trong cái viện nhỏ nhất thời trở nên náo nhiệt, người đến người đi, dâng thức ăn thử thức ăn.
Người xưa xem trọng “Ăn không nói, ngủ không nói”, nên trên bàn ăn là một khoảng yên ắng, chỉ có tiếng chén đũa.
Dùng thiện xong, Khang Hy lại cùng Dận Tự trò chuyện rồi bảo hắn về.
Dận Tự biết Khang Hy có lẽ định ngủ lại đây, lại quay qua nhìn ngạc nương mình cũng không có gì đáng ngại nên cũng thả lỏng ít nhiều, nhanh chóng cáo lui.
Vốn định đi thăm cửu đệ cùng thập đệ, bị Khang Hy quấy rầy làm vỡ lở, xem ra chỉ đành để mai lại đi. Dận Tự rầu rĩ, nhìn thấy vầng trăng sáng ngời trên trời đáy lòng lại có chút mờ mịt.
Ai ngờ ngày hôm sau liền truyền đến một tin tức kinh người, Khang Hy hạ chỉ, sắc phong Lương Quý nhân Vệ thị làm Lương Tần.
Mẫu thân hắn – Lương Phi, là tần phi có xuất thân thấp nhất từ trước tới nay của nhà Thanh, xuất thân từ Tân Giả Khố, làm công việc thấp hèn nhất hoàng cung, theo lý người như vậy, cơ hội có thể gặp gỡ Hoàng đế cực kỳ thấp, miễn bàn đến sủng ái, huống hồ tính cách của Lương Phi, không hề giỏi về mưu kế, có thể thấy bà nhất định có mỹ mạo xuất chúng mới có thể nhận được ưu ái của Khang Hy.
Nhưng thân phận của Lương Phi, thì đã định không thể nào trèo cao, hoặc mang đến nhiều lợi ích cho nhi tử, tại Thanh triều dưới chế độ chú trọng “Tử bằng mẫu quý”, là một thiếu sót bẩm sinh, nên về sau Dận Tự thú tôn nữ của An Thân vương Nhạc Nhạc, không nghi ngờ gì là tự giúp mình nâng cao lợi thế chính trị. Vào ngày ấy, Lão Cửu, Lão Thập, Lão Thập Tứ đều đứng về phía mình, cả triều văn võ có một nửa đại thần bị hắn lôi kéo, đến cả ca ca của Khang Hy, Phúc Toàn cũng rất thích Dận Tự, dưới tình huống đó, Khang Hy có thể nào không đề phòng chứ? Nếu so sánh, Lão Tứ Dận Chân có vẻ thông minh hơn nhiều.
Tóm lại: Tranh thì không được, không tranh lại được.