Chương 10
Trước cửa trung tâm sức khỏe cộng đồng thôn Nhã Lý, cô gái trẻ đang cầm ô ngồi xổm trước một chiếc xe đạp.
Hạt mưa gõ lộp bộp lên mặt ô, loay hoay một lúc lâu, cuối cùng cô gái cũng mở được khóa xe.
Có đồng nghiệp đi qua trông thấy cô gái, lại gần chào hỏi: “Kham San”.
Kham San nghe tiếng quay đầu lại, nâng cao chiếc ô lên một chút. Thấy rõ người vừa tới, cô ta mỉm cười: “Chị Dương ạ”.
Chị Dương thấy cô ta đang định đạp xe đi liền hỏi: “Hôm nay tan làm sớm vậy?”.
Kham San gật đầu: “Vâng ạ, hôm nay sinh nhật con em nên phải về sớm để tổ chức cho nó”.
Chị Dương cười cười: “Hay quá, em đúng là hạnh phúc, kết hôn sớm, con trai lớn bằng từng ấy, lại nghe lời hiểu chuyện nữa chứ”.
Nghe người khác khen con mình, mặt mũi Kham San rạng rỡ: “Đâu có ạ, con gái chị Dương mới giỏi giang, kỳ thi nào cũng đạt nhất”.
Có người tán dương đương nhiên vui vẻ, chị Dương cười tủm tỉm nhận lời khen của Kham San nhưng lúc này cô có việc khác quan trọng hơn.
Chị Dương ghé sát lại, hỏi: “Tiểu Trần ở cùng tổ với em, cô ấy đã có bạn trai chưa?”.
Kham San phì cười: “Chị Dương định giới thiệu đối tượng cho cô ấy ạ?”.
Chị Dương không giấu diếm, kể: “Chị có đứa cháu họ xa, hơn 30 một tí, trước làm việc ở nơi khác, năm ngoái mới về phát triển sự nghiệp, kinh doanh vật liệu xây dựng, điều kiện kinh tế khá ổn…”.
Chị Dương đang nói thì Kham San ngắt lời: “Chị Dương, bác sĩ Trần của chúng ta tốt nghiệp trường đại học trọng điểm đấy”.
Chị Dương sao không hiểu ý của Kham San.
Ừ, tốt nghiệp trường trọng điểm thì đã sao? Cuối cùng vẫn phải đến cái nơi khỉ ho cò gáy này để làm việc rồi thành gái ế lỡ thì đấy thôi?
Kham San nói: “Chị à, đừng mất công nữa, Tiểu Trần đòi hỏi cao lắm”.
Đòi hỏi cao là đương nhiên, dáng vẻ trình độ con bé như thế cơ mà. Nhưng cháu họ nhà mình cũng đâu có kém, kinh doanh buôn bán kiếm lắm tiền, lại có đến ba ngôi biệt thự ở trong huyện nữa chứ.
Kham San không muốn quản chuyện không đâu, cô ta đề nghị: “Hay là, chị nói chuyện với cô ấy xem sao”.
Chị Dương cảm thấy cách này khả quan: “Được đấy, để chị đi tìm con bé”.
Thấy chị Dương định chạy vào phòng khám methadone, Kham San vội gọi dật lại: “Tiểu Trần hôm nay nghỉ làm”.
“Ồ, thế à? Vậy chị vào ký túc xá tìm xong nói chuyện cho dễ”.
Kham San im lặng: “Cô ấy cũng không có ở trong ký túc đâu ạ”.
Kham San có một bộ hồ sơ cần Trần Dật ký tên. Sau khi tan tầm, cô ta qua ký túc xá hỏi hàng xóm cũng là nhân viên của trung tâm, mới biết nhân lúc tạnh mưa Trần Dật đã vào thôn Thạch Tháp từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa về.
Không ngờ, chị Dương nghe xong, miệng bỗng chốc há hốc: “Em nói con bé đi đâu cơ?”.
Kham San mất kiên nhẫn: “Thôn Thạch Tháp ạ, giờ vẫn chưa về, để đến tối chị quay lại tìm cô ấy xem sao”.
Kham San đẩy xe, định chào chị Dương.
“Nguy rồi! Nguy rồi!”. Chị Dương bỗng la thất thanh.
Kham San: “Sao vậy ạ?”.
Chị Dương như nghe thấy tin chấn động liền kéo tay Kham San khiến chiếc ô trong tay cô ta lệch sang bên.
“Em không biết tin gì à? Đập nước trên sông Đạt Ngõa bị vỡ, thôn Thạch Tháp bị ngập hết cả rồi”.
Chồng chị Dương làm việc trong ủy ban thôn, lúc nghe được tin này từ chỗ chồng mình, chị không cảm thấy quá sốc, cùng lắm chỉ hơi xót xa một chút, bản thân cầu mong sẽ không có thương vong xảy ra.
Nhưng giờ đây, chị càng nói càng kích động: “Cầu vào thôn đã bị đứt, đường bị chặn, hiện tại thôn Thạch Tháp như đảo hoang chìm trong lũ”.
+++
4 giờ 8 phút chiều.
Cách thời điểm Tiết Sơn rời đi khoảng 20 phút.
Điện thoại Trần Dật chỉ còn vẻn vẹn 13% lượng điện mặc dù đã mở chế độ siêu tiết kiệm pin.
Trước khi Tiết Sơn đi, hai người lưu số điện thoại của nhau, hẹn có chuyện gì nhất định sẽ lập tức thông báo cho nhau biết.
Lúc nãy Đồng Đồng dẫn cô đi đường làng, mất chừng 20 phút là đến nhà bà cụ.
Trần Dật đoán Tiết Sơn đi đường rừng sẽ mất thời gian hơn một chút. Cho nên sau khi đợi anh đi được một tiếng, cô mới chủ động bấm điện thoại.
Nhưng không có ai nghe máy.
Cô gọi tiếp cuộc thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Đặt điện thoại xuống, nhìn ánh mắt đầy vẻ mong chờ của đứa bé đứng bên cạnh, Trần Dật cảm thấy hơi lo lắng.
Để che giấu tâm trạng bồn chồn và tránh ánh mắt của Đồng Đồng, cô đứng dậy đi ra cửa.
Mưa rơi không ngớt, đất trời mù mịt.
Cơn lũ cuốn phăng nhiều cây cối bên đường, cành lá trôi lơ lửng theo cơn lũ, đẩy nhanh về phía trước, chui dần vào xoáy nước.
Điện thoại của thư ký Triệu cũng không gọi được, sau khi Trần Dật gọi điện cầu cứu, đối phương đã nắm được tình hình thiên tai ở bên này, họ đang cố gắng tập trung đội cứu hộ chuẩn bị lên đường.
Mực nước tiếp tục dâng lên, cách mặt sân một khoảng nhỏ, có lẽ chưa tới nửa mét.
Tiết Sơn theo lối nhỏ lên núi, đến giờ chưa thấy bóng dáng đâu.
Đồng Đồng theo ra, đứng bên cạnh Trần Dật, giống như cô, ánh mắt cùng nhìn về một hướng.
Trần Dật nắm chặt tay con bé, quay trở lại phòng.
Mặc dù Trần Dật không ngừng trấn an nhưng hai cụ già vẫn lo lắng không thôi, toàn thân run lẩy bẩy, lặp đi lặp lại: “Bộ xương già này, e là không tránh khỏi kiếp nạn”.
Trần Dật thấy thế, cô liền bảo hai cụ thu dọn đồ đạc quan trọng, mang theo một ít lương khô, nếu có cơ hội di rời, những thứ ấy sẽ cực kỳ có tác dụng.
Hai cụ già nghe lời làm theo, chất đồ đầy hai túi lớn dựng ở cửa.
Đồng Đồng ngồi trên ghế gỗ, hơi nghển cổ lên, miệng mím chặt, ngón tay liên tục mân mê hai mắt của con gấu bông.
Con bé đang lo lắng, bực bội và bất an.
Trần Dật gọi điện cho Tiết Sơn một lần nữa, trong ống nghe vang lên tiếng tít..tít, tiếp theo là lời thông báo: Xin lỗi, thuê báo quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, đề nghị quý khách vui lòng gọi lại sau.
Cô tự nói với mình, rất có thể điện thoại vẫn ở trên người anh, chẳng qua là không nghe thấy mà thôi.
Những gì không thể thực hiện được mà phải chờ đợi khiến người ta cảm thấy bất lực.
Cô đứng dựa lưng vào vách tường, cảm nhận nhiệt độ băng lạnh của lớp gạch.
Bỗng trong một giây ấy, Trần Dật đột nhiên bật dậy. Hình như cô nghe thấy tiếng ai gọi.
Gọi bác sĩ Trần, gọi Đồng Đồng.
Ánh mắt lưu chuyển, Đồng Đồng cũng ngẩng đầu lên, nhìn Trần Dật lăm lăm.
Hai cô cháu đứng đối mặt nhau một lúc, nét mặt thoáng hiện ý cười.
Trần Dật lập tức bước ra cửa, Đồng Đồng theo sát đằng sau.
Cô không bật ô, cứ đứng như vậy ở sân, mặc cho mưa giội rửa, ánh mắt hướng về phía con đường nhỏ Tiết Sơn đã đi.
Giữa rừng bạch đàn, có một người đang đứng đó.
Không, trên lưng anh còn vác theo một người nữa.
Nhưng sao anh không mau lại đây? Vì sao lại xua tay về phía mình?
Trong khoảnh khắc ấy, cô nghe thấy một âm thanh kỳ quái, phát ra từ sâu trong lòng đất, rung chuyển nặng nề, như truyền đến từ phía chân trời xa xôi.
Âm thanh ầm ầm đấy càng lúc càng gần, tựa thiên quân vạn mã chạy băng băng qua cánh đồng hoang vu, dần dần gào thét.
Xen lẫn tiếng cây cối bị bẻ gẫy là tiếng sóng nước cuồn cuộn.
Oành oành, ù ù.
Trần Dật đột nhiên hiểu ra, quay đầu nhìn về phía mảng núi sau lưng nhà.
Trên núi, bùn vàng kéo theo bụi đất mù mịt ào ào cuốn xuống.
Cách đó không xa, có ai đó gào thét, Trần Dật hoàn toàn không nghe thấy gì. Cô nhanh chóng quay người, dồn hết sức chạy về phía ngôi nhà cũ, hét lên với ông bà cụ đang nơm nớp lo sợ: “Chạy mau, đá trên núi lở rồi”.
Ông bà cụ nghe vậy, vội dìu nhau chạy ra ngoài.
Trần Dật quay trở lại sân nhỏ, ôm Đồng Đồng, lao về phía Tiết Sơn.
Sau lưng, ông bà cụ chạy với tốc độ không nhanh nhưng cũng khá sát. Kết quả vừa chạy ra tới sân, ông cụ thấy đất đá cuồn cuộn từ trên núi lao xuống kèm theo âm thanh cực lớn, hốt hoảng tới mức hai chân mềm nhũn, chân trái vấp chân phải, té nhào.
Ông bà cụ ngã dúi dụi.
Trần Dật chạy được một đoạn, phát hiện thấy đằng sau hai cụ già không theo kịp.
Cô liền buông Đồng Đồng, la lớn: “Nhìn thấy bố chưa? Mau chạy lại với bố đi! Nhanh lên!”.
Sau đó, cô quay lại khoảnh sân nhỏ.
Tiết Sơn cũng đặt bà cụ trên lưng xuống, chạy như bay tới.
Gắng sức kéo hai vị bô lão đứng lên, chạy được một đoạn, Trần Dật thấy Đồng Đồng vẫn đứng ngây người phía trước. Cô hét to: “Đồng Đồng! Chạy đi! Chạy lại với bố cháu đi!”.
Đất đá sạt lở cứ thế ào xuống, tạo thành tiếng động lớn, ngôi nhà sau lưng bỗng chốc tan tành.
Ông cụ quay đầu nhìn ngôi nhà rách nát biến mất trong lớp bùn nhão, rơm rớm nước mắt, chân bước run rẩy theo sát Trần Dật.
Lại một tiếng động ầm ầm cực lớn kéo tới.
Trần Dật bước vội, ngước nhìn lưng núi phía bên phải, vẻ mặt hoảng hốt.
Lại một lượt sạt lở núi sắp sửa ập xuống.
Cây cối đổ nhào, bùn nhão phủ kín, đất trời rầm rầm vang dội.
Đồng Đồng đứng phía trước cách chưa tới năm mét, còn Tiết Sơn cách con bé một khoảng rất xa. Nếu cô đủ nhanh, lao đến ôm con bé chạy cật lực, có thể tránh được kiếp nạn.
Nhưng còn hai ông bà cụ phía sau thì sao?
Âm thanh mỗi lúc một gần, mỗi lúc một vang, một cơn gió lạnh xuyên thẳng vào tim.
Trần Dật vùi đầu chạy trốn, một tay ôm lấy Đồng Đồng.
Không biết do nghề nghiệp hay do bản chất, từ trước đến nay cô vẫn luôn kiên định một điều, sinh mệnh nào cũng đáng quý, cũng là duy nhất, bất luận nhiều tuổi hay ít tuổi, bất luận mạnh khỏe hay ốm yếu.
Nếu sức của cô đủ lớn, cô sẽ không do dự dồn hết lực để cứu tất cả mọi người, mọi sinh mệnh.
Nhưng cô không thể.
Chính mạng sống của cô còn khó giữ nổi nhưng không thể không đưa ra một lựa chọn.
Chẳng ai có thể làm chủ được số mệnh, thế nhưng ngay tại thời khắc này, khi Trần Dật chạy trong màn mưa, cô cảm nhận rõ ràng khi chính bản thân từng trải qua hai cuộc bể dâu mới thấy sinh mệnh đáng thương đến mức nào.
Nhưng Ông Trời có thật sự thương xót những người còn lại không?
Mắt nhòe nước mưa, không cách nào mở được, Trần Dật chạy thục mạng về hướng khác, cô chạy nhanh tới mức như rút hết sức lực trong cơ thể.
Cô gần như không nhìn thấy người đàn ông kia cũng đang lao về phía mình.
Chính lúc ấy, cô bị một xung lực vô cùng lớn hất tung lên.
Cô ôm chặt đứa bé trong lòng.
Nước chảy, bùn đất, cành cây đứt gãy, không ngừng quay cuồng xung quanh cô.
+++
Chẳng phải, trước khi người ta ch.ết, toàn bộ ký ức trong đời sẽ hiển hiện ra trước mắt giống như đèn kéo quân ư?
Tại sao những hình ảnh cô nhìn thấy, chỉ toàn là đau khổ?
+++
Đó là mùa đông năm 1996, đêm hôm trước, bầu trời đổ tuyết.
Đối với một thị trấn nhỏ phía nam mấy chục năm không thấy tuyết lấy một lần, đây quả là một việc khiến mọi người vui mừng kích động.
Trần Dật 6 tuổi tan học trở về nhà, vội vàng ném cặp sách đi tìm nhỏ bạn hàng xóm chơi trò đắp người tuyết.
Tuyết đọng trước cửa nhà không nhiều lắm, nhỏ bạn kéo cô ra đầu thôn, ở đấy tuyết nhiều, hai đứa hợp lực định đắp một người tuyết thật to.
Trò chơi diễn ra rất thuận lợi, vui vẻ.
Cho đến khi công việc kết thúc, chỉ vì dùng hạt đào hay hạt dẻ làm mắt cho người tuyết mà hai đứa trẻ cãi nhau.
Nhỏ bạn nói hạt dẻ, Trần Dật khăng khăng dùng hạt đào.
Cuối cùng, hai đứa trẻ đánh cuộc, ai trở về nhà lấy được đồ trước thì sẽ sử dùng đồ của người đó.
Không đợi nhỏ bạn thi lệnh đếm ngược, Trần Dật đã co cẳng chạy, để mặc nhỏ bạn đứng sau vừa đuổi theo vừa gọi: “Trần Dật! Cậu chơi ăn gian”.
Đương nhiên là Trần Dật mặc kệ, chạy thục mạng về phía nhà mình.
Cô đẩy cửa ra, hào hứng xông vào nhà chính, lao vào phòng của bố mẹ.
Cô nhớ mấy hôm trước mẹ cô mới mua một túi hạt đào.
Sợ bị ẩm nên vẫn đặt trên chiếc giá gỗ trong phòng họ.
Cô nghĩ mình thắng chắc rồi.
Nhỏ bạn tìm loanh quanh trong nhà cả buổi, rốt cuộc cũng thấy mấy hạt dẻ ăn thừa bữa trước. Nhỏ bạn vui mừng, cất vào trong túi quần chạy vội ra cửa.
Lúc đi ngang qua nhà Trần Dật, cô bé nhìn lướt qua cánh cửa mở toang, không thấy ai.
Cô bé nghĩ thầm, thôi xong, con nhóc Trần Dật chắc đến từ lâu rồi.
Nhưng khi cô bé tới đầu thôn, ở đó không có bóng một ai.
Cô bé sung sướng, cười vang.
Đồ ăn gian, tớ thắng rồi.
Cô bé nhét hạt dẻ vào hốc mắt người tuyết, nhìn hai con mắt màu nâu, trong lòng cực kỳ thích thú.
Cô bé đứng chờ, chờ Trần Dật chạy ra với dáng vẻ của người thất bại.
Cô bé chờ, chờ mãi không thấy Trần Dật đâu nhưng lại thấy một chiếc xe cảnh sát chờ tới.
Chiếc xe cảnh sát dừng trước cổng thôn, một người ngồi bên ghế phụ thò đầu ra khỏi cửa sổ, hỏi đường: “Bé gái, nhà của Trần Quốc Phú ở đâu?”.
Ở cổng thôn có hai lối rẽ, cô bé chỉ phía bên trái.
Xe cảnh sát hú còi, phóng vào trong thôn.
Cô bé đột nhiên vỗ đầu một cái: Trần Quốc Phú chẳng phải là bố của Trần Dật ư?
Cô bé vùng chạy theo chiếc xe cảnh sát, đứng trước cửa nhà Trần Dật.
Ngoài sân vừa nãy không một bóng người, giờ đã đầy ăm ắp.
Tiếng người rì rầm nói chuyện, nội dung chính là gì cô bé không nghe được.
Cô bé cất bước đi vào, đẩy đám người đang xì xào bàn tán ra.
Sau đó, nhìn thấy Trần Dật người mà cô bé đợi nãy giờ.
Trần Dật đang được một cảnh sát ôm vào lòng. Chiếc áo màu hồng nhạt Trần Dật mặc vừa dính tuyết, lúc này dính đầy máu tươi.
Viên cảnh sát định che mắt Trần Dật lại, không cho cô nhìn thấy cảnh tượng bên cạnh.
Nhưng cô đã nhìn thấy từ lâu, cô cũng là người đầu tiên trông thấy, có gì đáng sợ đâu.
Viên cảnh sát bế Trần Dật đi.
Phía sau anh ta, trong khoảnh sân nhà nông tích một lớp tuyết mỏng, thi thể một người đàn ông nằm ở đó.