Chương 113: Đa mưu túc trí Vân Dật

Ngộ Không hét lên một tiếng, lại thấy cửa phòng chính đóng chặt, Vân Dật dường như đã ngủ say từ lâu nên không khỏi hét lên một tiếng, thỉnh thoảng lại tiếp tục ngồi cô đơn trên cây. Nhìn đang ngồi thu mình dưới tán cây, dường như đã đóng chặt Cửa phục hồi, nhưng Bạch Dương, người luôn chú ý đến mọi chuyện của bản thân, trong mắt lại có một vẻ bất bình sâu sắc hơn.


Lúc này đã gần chín giờ, cái se lạnh của gió thu về đêm gần như khiến Ngộ Không ch.ết cóng, chỉ biết ôm chặt cành cây với cánh tay tê dại để không bị ngã.
“Kẹp!” Ngộ Không nhìn Bạch Dương dưới tàng cây, trong mắt có chút sương mù ngưng tụ, trong giọng nói rốt cục có chút hối hận.


Bạch Dương vẫn là thần sắc như cũ, nhắm mắt nghỉ ngơi dưới tán cây, nhưng nếu nhìn kỹ khuôn mặt của Bạch Dương, có thể nhận ra nụ cười xấu xa trên khóe miệng Bạch Dương.
--------------------
--------------------


Sau mười phút nữa, Ngộ Không trên cây còn bị đóng băng nặng hơn, mặt khỉ tái xanh, tay chân cứng đờ, định trèo xuống bên kia thân cây một cách bí mật.


Ai biết được, Bạch Dương từ dưới đất đứng lên không sợ hãi, đi tới bên kia thân cây, ngồi xổm trên mặt đất nhắm mắt lại, để cho Ngộ Không đang muốn lẻn khỏi cây, hy vọng lại thất bại.


“Không nghĩ tới thằng nhóc Bạch Dương này, ngày thường nhìn vẻ mặt cao ngạo lạnh như băng, còn tưởng rằng hắn nghiêm túc như vậy, nhưng lại cẩu thả trong xương!” Ngồi sau cánh cửa phòng chính, nhìn cái này. Cảnh Vân Dật không khỏi thầm nghĩ, cho rằng hắn Bạch Dương này cũng là một kẻ đa mưu túc trí.


Vân Dật nghĩ đến Bạch Dương thế này mà quên mất chính mình, nếu như ngày thường không phải hắn tận tâm như vậy, động vật trong sân làm sao có thể học kém như vậy?


Cho dù là Bạch Dương hay Ngộ Không, bọn họ lúc đầu đi theo Vân Dật thật là một con vật nhỏ đáng yêu, nhưng sau khi được Vân Dật nuôi dưỡng, bọn họ lần lượt trở thành ma, tâm hồn tan nát vô cùng!


Cứ việc Bạch Dương vào lúc này, lúc đầu Ngộ Không cùng Tiêu Chí Khiếu thách thức hắn, mục đích là ném Ngộ Không xuống đất uy hϊế͙p͙ hắn, giống như một đứa trẻ lớn Như cảnh cáo đứa nhỏ, nó không có. Không dám cắn hai nhát vào Ngộ Không, bởi vì nó biết rằng đây là mấu chốt của Vân Dật.


Ai mà biết được Ngộ Không ranh mãnh sẽ vồ tới khiến Bạch Dương kinh ngạc, không khỏi chậm lại nửa nhịp, theo Ngộ Không bắn nhầm, quay người bỏ chạy lên cây.


Bạch Dương lúc đầu cũng khó chịu, bị Ngộ Không lừa khiến hắn cảm thấy xấu hổ, nhất là khi Ngộ Không trốn vào gốc cây trước mặt Vân Dật, càng khiến Bạch Dương xấu hổ hơn.


Bất quá, nhìn thấy Ngộ Không ngạo nghễ hét lên với mình từ trên cây, Bạch Dương lúc này mắt sáng lên, trợn mắt ác độc, chuẩn bị ngồi chồm hổm dưới gốc cây.


Bạch Dương ánh mắt tự nhiên bị Vân Dật để ý, nhưng Vân Dật gian xảo vẫn giữ thể diện cho hắn, nên lúc đầu Ngộ Không đã bắn Bạch Dương bằng một khẩu súng trường, Vân Dật cũng hả hê muốn dùng tay của Ngộ Không để rửa sạch Bạch Dực, vì nàng. Hắn cảm thấy Bạch Dương quá độc đoán, hắn không cho Ngộ Không ăn Trúc Thử nướng, cũng không nghe lời của chính mình, cho nên hắn có chút ý kiến ​​với Bạch Dương.


Bạch Dương, người ở trong không gian mấy chục ngày và uống rất nhiều nước suối không gian, đã sớm hiểu được ý đồ nham hiểm của Vân Dật, vì vậy sau vài đòn, hắn sẵn sàng thừa nhận thất bại và trở về tổ của mình để ăn phần thua thiệt. .
--------------------
--------------------


Ai mà biết Ngộ Không kiêu ngạo đến thế, cứ dùng súng hơi bắn vào người mình cho đỡ bực mình, thực sự sẵn sàng làm cho Ngộ Không ra dáng.


Sau đó Vân Dật cũng tiếp tục bắn Bạch Dương vì Ngộ Không không tuân lệnh, điều này khiến Vân Dật cảm thấy Ngộ Không quá ngỗ ngược và hơi quá kiêu ngạo nên quyết định để Ngộ Không chịu thiệt thòi nhỏ và rút ra bài học. Đó là lý do tại sao Vân Dật cuối cùng nói "Thằng khốn nạn, đừng nghe lời ta, đợi lát nữa sẽ bị đánh đòn", nhìn Ngộ Không thương hại rồi chống tay ra sau lưng chơi đùa.


Bạch Dương khi thấy Vân Dật không quan tâm đến Ngộ Không, thì lời nói đó ngụ ý rằng hắn không phụ lòng Ngộ Không, thậm chí còn mơ hồ động viên Bạch Dương dọn dẹp nó đi, ngày thường hắn đã chịu đựng rất nhiều Ngộ Không rồi, còn hắn. tự nhiên không chịu buông tha, đây là cơ hội tốt nên đã lợi dụng cơ hội này để khiến Ngộ Không đau khổ.


Nó cứ đi dưới gốc cây, không dọa Ngộ Không cũng không bỏ đi, mục đích là để Ngộ Không ch.ết cóng trên cây, không ném Ngộ Không xuống rồi bị đè.


Bởi vì dù Ngộ Không có kiêu ngạo đối với Bạch Dương đến đâu, cho dù Bạch Dương có ghét Ngộ Không thì nhiều nhất cũng chỉ có thể uy hϊế͙p͙ Ngộ Không bằng cách đè nó xuống đất và dùng móng vuốt dẫm lên hai lần là xong, không được cắn Ngộ Không. Nếu không, Vân Dật nhất định sẽ không buông tha Bạch Dương, nhìn không ra hai chữ "cậu nhóc", tuy rằng có ý chỉ trích, nhưng chủ yếu vẫn là yêu thích.


Bạch Dương, một con sói già thông minh và gần như quỷ, tự nhiên hiểu rõ những điểm này trong lòng mình, vì vậy để cho Ngộ Không biết bài học đến mức nào, anh ta tiếp tục đi đến dưới gốc cây và đóng băng Ngộ Không một cách khó khăn.


Nếu không, ngay khi Ngộ Không định lẻn xuống cây lần đầu tiên, với khả năng bật nhảy tuyệt vời của Bạch Dương, có thể vồ trúng một con chim trĩ cao hai ba mét, Ngộ Không đã bị quật ngã từ lâu. trước đây, và anh ta có thể để nó chạy đi.?


Tuy là do Ngộ Không gây ra và do Bạch Dương dẫn dắt, nhưng kết quả cuối cùng chắc chắn là Ngộ Không phải chịu đau đớn và bị đóng băng, Bạch Dương ngốc nghếch bảo vệ mà không có lợi gì, Vân Dật có thể cứu được Ngộ Không, cả hai có được Ngộ Không đều biết ơn Dade. cam chịu lòng trung thành, và khiến Ngộ Không dám trái lệnh trong tương lai.


Vân Dật như vậy gần như không làm gì được lợi nhất, phải nói Vân Dật đứa nhỏ này là kẻ xấu, người xấu.
Nhìn cây táo tàu bên ngoài, Ngộ Không sững sờ suýt nữa thu mình thành một quả bóng trên cây, Vân Dật liền mở cửa bước về phía cây táo tàu.


“Ầm ầm!” Bạch Dương mở mắt ra, gầm nhẹ chào hỏi Vân Dật, Vân Dật cũng vỗ vỗ vào vai Bạch Dương.
--------------------
--------------------
“Kẹp!” Ngộ Không cả người lạnh cóng, cảm giác được có người ôm lấy mình, vừa chuyên tâm mở mắt ra tìm kiếm, Vân Dật khẽ gọi một tiếng.




“Ngộ Không, đừng hư đốn nữa, mau xin lỗi Bạch Dương, chuyện này xong rồi!” Vân Dật ôm Ngộ Không, nhẹ nhàng xoa đầu Ngộ Không.
“Kẹp!” Ngộ Không từ lâu đã không còn suy nghĩ đối mặt với Bạch Dương, thành thật gọi Bạch Dương hai lần như một lời xin lỗi.


Nghe lời xin lỗi của Ngộ Không, Bạch Dương ngáp một cái, quay về giường nằm nghỉ trong tâm trạng vui vẻ, anh thấy nhẹ nhõm vì Ngộ Không đã phải chịu đựng quá nhiều.


Trở về nhà với Ngộ Không, người sắp ch.ết cóng, Vân Dật cho Ngộ Không uống một ít nước từ suối không gian để nấu canh gừng, sau khi cơ thể Ngộ Không ấm dần lên, ông đưa Ngộ Không vào trong không gian để điều kỳ diệu. đặc tính của không gian khiến Ngộ Không sớm khỏe lại.


Làm xong những việc này, Vân Dật thấy cũng đã hơn mười giờ tối, tắm rửa xong liền lên giường nghỉ ngơi, ngày mai sẽ dẫn những du khách thể lực kém này lên núi chơi. .
... ... ... ... ... ... ... ... ... ....
Ps: Cảm ơn "did007" đã hỗ trợ tiền boa và đề xuất của cô ấy....


Xem ra bản cập nhật của Tiểu Mạc vẫn luôn ổn định mà sao ít vote vậy nhỉ Hôm qua chưa tới 300, hôm nay lại tăng không nhiều
Xin phiếu giới thiệu để duy trì ....
--------------------
--------------------






Truyện liên quan