Chương 38: Lần đầu hẹn hò

Về đến nhà Bình An không buồn ăn cơm, liền trực tiếp đi đến khu nhà kính của hắn.


Cà rốt quả nhiên đã lớn, lúc này bắt đầu thu hoạch là vừa rồi, hắn thường thích tự mình làm, từng chút một đem củ cà rốt moi lên, rũ sạch bùn đất bám xung quanh, nhìn vào lớp vỏ đỏ tươi của nó lộ dần ra, hắn tỉ mỉ như đang chăm sóc một đứa trẻ mới ra đời vậy.


Từng bước từng bước chỉnh tề sắp hàng, rất đẹp, hắn trồng trong một cái chậu dài chừng 40 cm, đường cong khống chế ở 45 độ, ăn sống cũng đều rất tốt, có nhiều nước, lại rất ngọt.


Giống như bình thường, xếp 12 cây đều nhau thẳng tắp, sau đó Bình An mới dùng dây leo buộc chặt cả rốt thành một túm, phía trên còn thắt nơ hình con bướm thật đẹp.
Một túm lại một túm vô cùng tinh xảo, chính là bình thường chuẩn bị xong xuôi hắn sẽ đưa cho Bảo Nhi .


Hắn giống như là chưa từng khóc, vẫn cẩn thận làm xong những công việc này.
Trời đã tối rồi, hắn vẫn không muốn ăn cơm, bèn đi tới bên cây đàn Piano muốn đánh cho lũ cây cỏ này nghe một bản nhạc, có lẽ bọn chúng sẽ hiểu được trái tim hắn.


Hắn thích một cô gái, cô gái đó rất đẹp, cô rực rỡ như ánh mặt trời, chỉ cần cô hạnh phúc, hắn cũng sẽ hạnh phúc.
Âm nhạc chậm rãi vang lên, chứa đựng rất nhiều cung bậc cảm xúc, cũng rất ưu thương.


available on google playdownload on app store


Lạc phu nhân tới đây gọi con trai đi ăn cơm, nghe thấy bản nhạc đang vang vọng, dừng bước ở đầu hồi của dãy nhà kính, bà đứng thật lâu, cho tới khi bản nhạc kết thúc, bà mới khẽ khàng rời đi.
Con trai đã trưởng thành, có tâm sự.


Tịch Nhan cùng Bảo Nhi lúc này cũng đang ngồi ở trong một nhà hàng Tây, ăn thịt bò bít tết, thưởng thức âm nhạc của Điển Nhã.
Hai người ăn có vẻ rất chuyên tâm, không ai nói gì.


Trên thực tế là Tịch Nhan vẫn còn đang tức giận, sắc mặt nghiêm trọng, dao nĩa xẹt qua miếng thịt bò bít tết dùng sức rất mạnh mẽ khiến Bảo Nhi sợ hãi im lặng như tờ cố gắng thật chuyên tâm.
Bữa ăn tối được kết thúc khá mau trong không khí đầy quỷ dị.


Bảo Nhi cho là đã đến lúc được giải phóng, Tịch Nhan lại đơn giản nói: "Chúng ta đi xem phim thôi."
"Hả?" Bảo Nhi ngẩng đầu, lông mày nâng lên, không hiểu đây là có vấn đề gì xảy ra.


Chỉ là thấy Tịch Nhan lấy dáng vẻ rất nghiêm chỉnh khi nói ra câu đó, tuyệt đối không phải là trưng cầu ý kiến của cô, cô đành chấp nhận gật đầu một cái.


Rạp chiếu bóng《 Resident Evil 》vô cùng náo nhiệt, Tịch Nhan là lần đầu tới đây nên hắn cảm thấy rất không thoải mái, nhưng là nghĩ tới lời khuyên trên cẩm nang theo đuổi mà hắn tìm được có nói: trong những lần hẹn hò, con trai phải luôn là người chủ động, ví dụ như lúc đi xem phim phải chủ động đi mua vé, nhớ phải mua cả đồ ăn vặt.


Nơi này có rất nhiều người, hắn cũng đành phải đi xếp hàng.


Đây là chuyện trước đây hắn chưa bao giờ phải làm, lúc ở Antwerpen, hắn muốn mua kim cương, cũng là do chủ cửa hang kim cương tự mình mang đến cho hắn. Hôm nay lại chỉ vì hai tờ vé xem phim mà hắn phải đứng xếp hàng, thật sự hắn có chút cảm giác không quen.


Vốn là hắn định sẽ bao cả rạp luôn cho đỡ phiền phức, nhưng nghĩ lại thì thế có khác gì ngồi ở nhà xem ti vi đâu? Có lẽ là con người luôn thích sự náo nhiệt chăng.


Người đến người đi, chen chen lấn lấn, Bảo Nhi chợt cảm thấy bàn tay có hơi lạnh bao chùm, không khỏi run rẩy nhìn xuống. Lại ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Tịch Nhan ở phía trước, một tay hắn đang nắm chặt lấy tay cô.


"Không được đi lung tung." Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt Bảo Nhi nhìn mình chăm chú, hắn quay đầu lại nói một câu, lại nhanh chóng quay mặt đi, coi như là giải thích vì sao hắn nắm tay cô.


Ở trong đám người chen chúc, Tịch Nhan cảm thấy lòng bàn tay có sự ấm áp truyền tới, vì vậy hắn thấy xếp hàng cũng không hẳn là chuyện nhàm chán.


"Phòng riêng hay chỗ ngồi bình thường?" Người bán vé là một cô trung niên, nhìn Tịch Nhan bằng ánh mắt nóng rực, lại nhìn sang cô bé bên cạnh hắn, nhất thời liền cảm thấy cực kỳ khó chịu, tuổi trẻ thật là tốt, năm tháng như mây trôi, nhớ lại năm đó mình cũng là một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu . . . . . .


Tịch Nhan nghiêng đầu nìn Bảo Nhi một chút, Bảo Nhi mặt đỏ tía tai mở miệng nói: "Chỗ ngồi bình thường."


Đã từng là một cô gái phải lăn lộn ngoài xã hội kiếm sống, Bảo Nhi dĩ nhiên là biết mọi người thường làm gì trong phòng riêng ở nơi này, vừa nghe cô bán vé hỏi như thế, ánh mắt lại tràn đầy thâm ý nhìn mình, nhất thời thật không biết dấu mặt vào đâu.


Người bán vé xuy một tiếng, cho hai chỗ ngồi vị trí tốt nhất gần với phòng riêng.
Trai đẹp quả nhiên là giấy thông hành ở mọi nơi mà.
Về đến nhà, Bình An
Mười phút sau bộ phim mới bắt đầu chiếu, tịch Nhan dắt Bảo Nhi đi mua bỏng ngô, kem, và nước ngọt.


Bảo Nhi bị Tịch Nhan dắt đi, nhìn hắn làm những thứ này, cảm thấy hết sức không quen, giống như nhìn thấy một vị thần tiên không dính bụi trần đang đi dạo quanh nhân gian, cái gì cũng không hiểu, nhưng lại làm rất tự nhiên.
Hai người cùng nhau đi theo dòng người vào trong rạp chiếu bóng.


Mới vừa đi vào, xung quanh bị bóng tối bao phủ, Tịch Nhan nhất thời cái gì cũng không nhìn thấy, ngừng lại.
Bảo Nhi thích ứng rất nhanh, đồng thời dắt Tịch Nhan bước đi, thấy bước chân hắn chậm lại, nhớ đến hắn sợ tối: "Không có việc gì, rất nhanh sẽ tốt thôi."


Thế nhưng đúng lúc này, sau lưng lại có một đám người trẻ tuổi đang xô đẩy: "Nhanh lên một chút, hai người các ngươi định đứng ở đây xem phim sao, lại còn chắn đường không chịu đi, hay là bị mù hết rồi hả."
Bảo Nhi quay đầu lại nói xin lỗi: "Thật ngại quá, mọi người đi trước đi."


Chỉ là lúc cô quay đầu lại, đám người trẻ tuổi kia nhìn thấy Bảo Nhi, lại không ngừng huýt gió, không tệ, cô bé này thật xinh đẹp nha.
Tịch Nhan rất tức giận, hắn chỉ nghe được tiếng cười lỗ mãng của bọn nhóc này, nhưng hắn lại không nhìn thấy bọn chúng.


Hắn giang tay ôm Bảo Nhi vào trong ngực, sau đó nhằm phía đám nhóc kia khẽ mỉm cười, để lộ ra hai cái răng nanh thật lớn. . . . . . Dưới ánh sáng mờ ảo của rạp chiếu bóng, sắc mặt tái nhợt của Tịch Nhan kết hợp với đôi môi đỏ như máu, hàm răng sắc bén, nhất thời khiến những tên kinh hãi, phản ứng rất nhanh cả lũ đều quay đầu chạy mất, chỉ trong nháy mắt trước mặt Tịch Nhan đã không còn người nào.


Bảo Nhi bất thình lình bị Tịch Nhan ôm vào trong ngực, đầu áp hẳn vào trước ngực hắn, căn bản không hề biết đã xảy ra chuyện gì, lúc Tịch Nhan buông cô ra lại không thấy bọn người lúc nãy đâu cả "Những người kia đâu rồi?"


Tịch Nhan móc một cây cà rốt từ trong áo ra cắn một cái nói: "Bọn họ đi vào phòng rồi."
Lúc này trên màn hình của phòng chiếu bắt đầu chiếu phim, Bảo Nhi cũng không còn băn khoăn nữa, kích động kéo Tịch Nhan đi tìm chỗ ngồi "Bắt đầu rồi, mau."


Hai người vừa ngồi xuống, trên màn ảnh lớn xuất hiện một thây ma (Zombie) có bộ mặt đầy máu, chỉ còn một nửa đôi môi chợt nhảy ra, giống như trực tiếp nhào tới trước mắt mọi người vậy, Tịch Nhan giật mình, theo bản năng định đưa tay che ánh mắt của Bảo Nhi, lại thấy cô mặt đầy hưng phấn, cặp mắt sáng lóng lánh kích động, hắn lại buông lỏng tay xuống, nhưng cũng không muốn nhìn vào màn ảnh.


Trên thực tế, Tịch Nhan cảm thấy rất không thoải mái, hắn không hiểu loài người tại sao lại thích xem những thứ ác tâm này như vậy.
Suốt thời gian chiếu phim, Tịch Nhan đều nắm chặt tay Bảo Nhi, nhắm mắt lại, yên lặng ngồi dựa vào thành ghế.


Hẹn hò là việc thật khổ cực, đặc biệt là khi nghe thấy những âm thanh khàn kéo khàn kéo của những thây ma trên màn ảnh kia đang không ngừng cắn xé loài người, khiến trong lòng Tịch Nhan thầm xao động.


Một mặt hắn luôn cho rằng mình thuộc vào chủng tộc cao quý, mặc dù bọn họ cũng hút máu người, nhưng phần lớn đều là rất an toàn, chỉ có những thành viên tà ác trong chủng tộc mới làm cho con người bị thương. Nhưng mặt khác, hắn lại sợ hãi, hắn sợ mình ở trong mắt con người cũng giống như những thây ma xấu xí kia.


Tịch Nhan nỗ lực để chuyển sự chú ý của mình sang nơi khác, hắn không muốn nghe những âm thanh quái dị trong phim nữa, cố gắng tập trung để tìm những tiếng động khác để che giấu sự ghê tởm của âm thanh cắn xé đang vang vọng khắp phòng chiếu, lúc này trong căn phòng sau lưng hình như truyền đến âm thanh khác thường, có tiếng người đang ngâm nga: "Ừ, a. . . . . . A. . . . . ."


Thanh âm này giống như có ai đó đang bị gặm cắn phát ra, trong nháy mắt cơn thịnh nộ của Tịch Nhan đang định bùng phát, nhưng âm thanh kế tiếp: "Dùng sức mạnh một chút, lại dùng sức mạnh thêm chút nữa. . . . . . A. . . . . ."


Tịch Nhan sắc mặt đang tái nhợt bỗng chốc đỏ ửng lên, con người lại dám XXOO ngay tại rạp chiếu bóng nữa sao? Bên ngoài còn đang chiếu phim thây ma (Zombie) rùng rợn đấy.
Bảo Nhi cảm thấy Tịch Nhan đang siết chặt tay làm cô đau, cô xoay người lại hỏi: “ Sao vậy?”


Cô vừa quay đầu, trên môi còn dính chút kem màu trắng sữa thật giống như đang quyến rũ người mà, trong nháy mắt Tịch Nhan cảm thấy cổ họng khô nóng, chợt cũng rất muốn ăn kem.


Âm thanh từ căn phòng sau lưng truyền tới càng lúc càng lớn, trên màn ảnh là một con Zombia cũng đang gặm nhấm một con người, Tịch Nhan cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lướt qua đôi môi Bảo Nhi.
"Rất ngọt." Tịch Nhan bình luận.
Bảo Nhi trong nháy mắt hóa đá.


Lập tức cảm thấy đây là không thể nào, nhưng cảm giác lạnh lẽo hơn cả kem vẫn còn ở trên môi, cái tên Tịch Nhan này lại định giở trò gì đây. . . . . . Ăn tối dưới ánh nến, xem chiếu bóng. . . . . . . . .


Kế tiếp Bảo Nhi cũng không thể tập trung xem phim nữa rồi, trong đầu cô tràn ngập những hình ảnh vừa nãy, ngược lại khuôn mặt Tịch Nhan lại tràn đầy đắc ý, quả nhiên trò hẹn hò này thật là tuyệt vời.


Chỉ sợ Tịch Nhan còn có thể làm ra hành động đặc biệt nào đó, Bảo Nhi vẫn giả bộ nghiêm chỉnh ngồi xem phim nhưng tuyệt nhiên không hề biết trên màn ảnh đang chiếu cái gì nữa rồi.
Bỗng một hơi thở lạnh lẽo phun lên trên cần cổ, toàn thân cô không ngừng run rẩy.


"Đừng sợ, anh sẽ không cắn em." Tịch Nhan ngửi mùi thơm dịu nhẹ trên tóc cô, chỉ muốn được dựa gần vào cô hơn mà thôi.
Bảo Nhi trong nháy mắt sắc mặt đỏ rực, cô liếc xéo Tịch Nhan một cái rồi nói: "Đừng làm rộn, đang xem chiếu bóng đấy."


Chỉ là lời nói này không có chút uy lực nào cả, bởi vì trước mặt đã có một đôi tình lữ hôn nhau say đắm. . . . . . Tịch Nhan cảm thấy thân thể Bảo Nhi không ngừng run rẩy, hắn đành bỏ qua cho cô, ngồi xuống như cũ, nắm lấy tay cô, cùng cô xem nốt bộ phim.


Lúc bộ phim kết thúc, hai người đi ra khỏi phòng chiếu, liền bắt gặp ngay đám người lúc nãy và hai cảnh sát khu vực.


"Chính là hắn, hắn là yêu quái, hắn có hai cái răng nanh rất lớn miệng hắn há ra bên trong toàn là máu tươi." Tên này nhìn thấy Tịch Nhan hai chân đều va vào nhau lập cập, nhưng vẫn cố gắng kéo người cảnh sát tới để trình bày.


Tịch Nhan đang mải mê vuốt vê đôi tay mềm mại của Bảo Nhi, thì thấy trước mặt xuất hiện một nhóm người.


Cảnh sát cũng nhìn thấy Tịch Nhan, nhất thời cảm thấy mình thật hồ đồ, làm sao lại nghe theo lời của một lũ nhóc choai choai, người trước mắt này vừa nhìn đã thấy rõ là một người có xuất thân cao quý, trên người hắn tỏa ra khí chất hơn người chắc chắn là người có địa vị không dễ dây vào, làm sao có thể là ma quỷ được, bọn nhóc này chắc là xem phim kinh dị nhiều quá nên bị hoang tưởng mất rồi, nhưng thân là một người cảnh sát nhân dân, đành phải theo đúng phép mà làm, nhắm mắt bước tới :


"Xin hỏi hai người có thấy trong rạp chiếu bóng có người nào trông khác thường hay không?." Ngài cảnh sát khuôn mặt hòa ái cười hỏi.
Bảo Nhi lắc đầu một cái.
Tịch Nhan suy nghĩ một chút nói: "Giống như có một sắc mặt tái nhợt, đôi môi đỏ như máu, có răng nanh rất dài sao?."


Đám người kia nghe Tịch Nhan miêu tả lại như thế, chân tay đều run lẩy bẩy, chỉ sợ hắn sẽ đột nhiên nhào tới.
Cảnh sát mặt ngạc nhiên, chẳng lẽ bọn tiểu quỷ này không hề báo án giả, thật là có người như thế sao?
"Người này ở chỗ nào?"


Tịch Nhan nhìn đám người kia lộ ra một ý cười sâu xa, nét mặt nghiêm túc nói: "Trong phim ảnh."






Truyện liên quan