Chương 47: Biến thân
"Cám ơn." Bình An nhận lấy cốc nước cà rốt từ tay Abe, trước ánh mắt tha thiết của Abe rất không tự nhiên uống một ngụm nhỏ, mặc dù vẫn luôn được mẹ căn dặn không thể uống các loại đồ uống do người lạ đưa cho, nhưng nhìn cái người mập mạp trước mắt này có vẻ là người tốt.
"Tôi là tới tìm Bảo Nhi , thật xin lỗi, bởi vì gõ cửa không thấy ai trả lời, tôi, tôi đành phải trèo tường vào đây, thật thật xin lỗi, tôi bình thường không có làm như thế." Bình An nói xong mặt liền đỏ hồng, tay chân luống cuống cố gắng ngồi thẳng dậy, nhằm hướng Abe cúi chào.
"Ặc, không có việc gì." Abe rất không tự tại, nhìn thức ăn của mình từ trên trời rớt xuống còn không ngừng ngồi đó nói xin lỗi.
"Thật thật xin lỗi, tôi tên là Lạc Bình An mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt, tôi có một yêu cầu quá đáng, tôi muốn thấy Bảo Nhi có thể không?" Bình An lại cúi mình vái chào.
Abe lui về sau hai bước, con người này quá khách khí, hắn càng không thể hạ miệng được.
"Bảo Nhi ngã bệnh đang nghỉ ngơi, cậu trước cứ uống nước cà rốt đi." Abe lại đưa cho hắn một ly.
Bình an 囧囧 nhận lấy, rất nhanh chóng uống cạn, sau đó mở miệng nói: "Làm ơn, anh chắc là Abe đi, xin hãy để cho tôi được nhìn thấy Bảo Nhi một chút thôi, không thì đứng nhìn từ xa cũng được, chỉ cần nhìn môt chút rồi tôi sẽ đi luôn."
Bình An khát vọng nhìn Abe, lại cúi gập người . .
Abe lắc đầu, không được, tiếp tục đưa cho cậu một ly nước cà rốt. . . . . .
Vì vậy Lạc Bình An uống một mạch 12 cốc nước cà rốt, rốt cuộc không nhịn được nghĩ muốn đi vệ sinh, sau khi đi vệ sinh xong lại không ngừng khẩn cầu Abe, bị Abe đánh cho một cái lăn ra bất tỉnh nhân sự.
"Ai, thật là một “món ăn” nhiều lời quá mà." Abe theo như Quản gia yêu cầu cho uống đủ nước cà rốt rồi, liền quyết định để cho cậu nghỉ ngơi, bảo tồn thể lực, máu mới có sức sống.
. . . . . .
Bảo Nhi từ từ tỉnh lại, quay đầu thấy đang nằm ở phòng của mình, như vậy là mình nằm mơ một giấc mơ thật dài, nhất định là nằm mơ, nếu không làm sao lại cảm thấy Tịch Nhan vô duyên vô cớ sờ nắn ngực mình chứ. . . . . . Quá kinh hãi rồi.
Cô cảm thấy mình tinh lực dồi dào, kéo rèm cửa sổ ra, mặt trời dã nhô lên cao, rất chói mắt, Bảo Nhi theo bản năng lấy tay che lại, vội vàng đem rèm cửa sổ kéo lại thật kín.
Ngồi lại xuống giường suy nghĩ một lát, nhớ lại hương vị buồn nôn hôm trước, buổi sáng hôm đó lão quản gia nấu món gì dó sau khi ăn xong thì mình bị hôn mê, ngủ một mạch cho tới bây giờ, nhất địnhn là ngộ độc thức ăn rồi, nghĩ tới trong bụng mình vẫn còn có thứ thức ăn kinh khủng kia, Bảo Nhi liền cảm thấy cả người đều khó chịu nhanh chóng đi tắm.
Đến phòng tắm, Bảo Nhi vốn là muốn tắm rửa cho thư giãn, nhưng vừa vào tắm, nước vừa xả lên người liền chảy xuống một dòng đen sì, cô không ngừng kỳ cọ kỳ cọ, tắm một lần lại thêm một lần.
Bảo Nhi cho đến bây giờ vẫn cho là buổi sáng hôm đó mình chỉ hôn mê một chút mà thôi, những thứ mà mình trải qua đều chỉ là ảo giác. Cô vô cùng thoải mái tắm một trận đã đời, sau khi tắm xong cả người thư thái lại ngủ thêm một giấc, nghĩ đến buổi chiều còn muốn đi tới trường cũng đành phải dậy vậy.
Cô trùm khăn tắm chuẩn bị đi tắm thêm một lần, nhưng tùy ý nhìn vào cái gương mờ ảo trong phòng tắm, Bảo Nhi đột nhiên dừng lại, ngay cả áo choàng tắm cũng bị buông rơi xuống đất. . . . . . Trong gương có một cô gái toàn thân da tuyết trắng, ngũ quan như được chạm khắc rất xinh đẹp . . . . . . Đây là cô sao?
Bảo Nhi nhặt áo choàng tắm lên xoa xoa cái gương bị hơi nước bao phủ, rõ ràng nhìn được kỹ hơn rồi, là co, nhưng cũng không phải là cô, thường ngày Bảo Nhi cũng chỉ có thể coi như là dáng dấp xinh đẹp trung bình, nhưng bây giờ trong gương cô lại có một vẻ đẹp mỹ lệ không thể miêu tả nổi, lại có chút cảm giác tương tự với tên yêu nghiệt Tịch Nhan.
Ngũ quan vẫn là ngũ quan của cô, nhưng là bây giờ nhìn đặc biệt xinh đẹp, ngay cả Bảo Nhi nhìn vào mình miệng cũng há thật to, thường ngày nếu như cô có xuất hiện biểu tình như vậy chắc phải có vài phần trông thật ngu ngốc, nhưng nhìn vào cô gái trong gương, nhìn điệu bộ bây giờ thật là không khỏi hai chữ mỹ nữ.
Bảo Nhi ngu đi, đây rốt cuộc là thế nào đây. . . . . .
Cô nhanh chóng mặc quần áo chỉn tề, kích động muốn đi tìm lão quản gia, mới vừa mở cửa, liền nhìn thấy một người đang nằm ở trên ghế sa lon trong phòng khách "Bình An? Làm sao cậu lại ở chỗ này?"
Abe tối hôm qua đánh một cái, mặc dù rất nhẹ, nhưng đó là đối với người có cùng cân nặng với Abe mà thôi, còn đối với người gầy yếu như Bình An mà nói đây tuyệt đối là một cú đánh rất mạnh, mà những ngày qua cậu lại không ngừng lo lắng cho Bảo Nhi cũng không hề được nghỉ ngơi thật tốt, kết quả một cú đánh này khiến cho hắn ngủ mê man cho tới tận bây giờ.
Mơ mơ hồ hồ nghe được tiếng gọi của Bảo Nhi, Bình An mở mắt, liền nhìn đến cô gái trước mặt.
"Bảo Nhi, cậu không sao chứ?" Bình An một hồi cao hứng, cảm thấy mấy ngày không thấy, sắc mặt Bảo Nhi lại tái nhợt, rất kích động liền nhảy dựng lên ôm lấy Bảo Nhi, có thể vì quá xúc động nước mắt cũng không ngừng trào ra.
Mà giờ khắc này Abe vốn là nên trông chừng thức ăn thì lại chổng vó lên ngủ ngon lành, còn gáy rất to nữa.
Lão quản gia cũng đã vất vả một đêm cũng nằm trong quan tài nhỉ ngơi, nghe được động tĩnh liền lật người ngủ tiếp.
Tịch Nhan thì do mất quá nhiều máu vẫn đang hôn mê nằm trong quan tài chưa tỉnh lại, hôn mê ở trong quan tài vẫn chưa có tỉnh lại, vì vậy trong biệt thự cũng chỉ có Bảo Nhi và Bình An là đang tỉnh táo.
Bảo Nhi bị Bình An ôm thật chặt, đầu của cô rất tự nhiên dựa vào gần cổ Bình An.
Bảo Nhi chẳng biết tại sao, đầu tiên là cô cảm thấy bị ôm rất thẹn thùng, nhưng kế tiếp lại lập tức cảm thấy Bình An thơm quá, vì thế không có đẩy cậu ra, hơn nữa lập tức cảm thấy thật đói, thật đói.
Giống như có cái gì đó dẫn dắt cô, cô không đẩy Bìn An ra mà ngược lại còn ôm chặt hơn một chút, môi của cô dán lên cổ Bình An.
Xin lỗi các bạn nhé tại hôm qua minh cho bé đi chới nên quên không post bài! hix hix mà hình như dạo này mọi người không thích truyện này nữa hay sao ấy. . . .
Bình An cảm nhận được cả người Bảo Nhi đều rất lạnh lẽo, nên khoảng cách gần như thế khiến cho cậu cũng không khỏi rùng mình run rẩy, vừa cao hứng vừa không biết làm gì.
Bảo Nhi rất xấu hổ, nhưng không biết phải làm sao, cô không có cách nào khống chế được mong muốn áp sát vào cần cổ của Bình An, rất kỳ quái là cô lại còn há to miệng ra. . . . . Còn đối với anh chàng Bình An ngây thơ mà nói, đây chính là một cách biểu hiện của ý định muốn hôn, lập tức máu trên người cậu như chạy loạn, gương mặt đỏ lên, ngay cả cần cổ cũng đỏ rực .
Những biểu hiện đó càng làm cho Bảo Nhi cảm thấy đói bụng, tựa hồ như có cái gì đó đang kêu gọi cô, hàm răng của cô nhẹ nhàng cắn lên trên cổ của Bình An, Bình An chỉ cảm thấy tê tê dại dại , cảm giác nói không nên lời, cậu nhỏ giọng nói: "Đừng, đừng như vậy, Bảo Nhi. . . . . ."
Thế nhưng thanh âm càng giống như là muốn mời chào, đến đây đi, tới cắn tôi đi, hàm răng Bảo Nhi lại hơi dùng sức, rất nỗ lực gặm, nhưng cô giống như một đứa bé mới sinh vậy, rất là nóng nảy nhưng lại không biết phải làm như thế nào mới có thể ăn được.
Lúc này, một tiếng quát to truyền đến: "Các người đang làm gì?"
Một vị lão đầu như từ trên trời rơi xuống, hết sức chính xác nhảy xuống, khiến Bình An không thể không đẩy Bảo Nhi ra.
Bảo Nhi bị tiếng quát này làm cho thanh tỉnh lại, nhìn qua lão đầu quần áo vẫn còn hơi xộc xệch này nhìn thấy trên cổ Bình An có dấu răng rớm máu đỏ tươi, nhất thời cô đỏ mặt không nói lên lời, đây là do mình vừa làm sao?
Bình An nhanh chóng hồi hồn trước nhìn ông lão kỳ quái trước mặt hỏi: “ Lão gia gia àh! Người không sao chứ ạh?”
Lão quản gia nhanh như chim cút nhảy xuống, giờ gian nan đứng lên thân thể không ngừng run lẩy bẩy, một đôi mắt như bong bong cá lấp lánh rất có hồn nhìn chằm chằm Bảo Nhi, trong lòng sợ hãi than: “Trời ạ, cũng là uống mỹ dung thánh dược, mình chỉ là nếp nhăn trên trán ít đi ước chừng khoảng 80 năm, da mặt lại có thể căng mịn hơn một chút, thế nhưng con bé này này như hoàn toàn thay da đổi thịt, không công bằng a, không công bằng!”
Thấy Bảo Nhi còn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cổ của tên thanh niên kia, lão quản gia lại một trận xấu hổ. . . . . . Ưmh, lão tuyệt đối sẽ không nói là lão xem tài liệu có điểm bị sai sót, Bảo Nhi biến thành bộ dáng này, rất giống một con tiểu Vampire mới ra đời, răng cũng không có đủ dài, liền đã muốn hút máu!
"Lão gia gia? Ta nhìn già như vậy rồi sao?" Lão quản gia quay đầu lại trừng mắt liếc Bình An, hừ! Môi hồng răng trắng, vừa nhìn cũng rất ngon miệng nha, khó trách Bảo Nhi khống chế không được, chỉ là đã phạm vào lần thứ nhất của lỗi Ô Long rồi, ngàn vạn lần không thể để Bảo Nhi uống máu người, nếu như có lần đầu tiên như vậy sẽ uống mãi không ngừng, giống như một con Vampire đi hoang vậy.
"Đi đi đi, từ đâu tới hãy chạy lại về chỗ đó, ta là cụ ngoại của Bảo Nhi, cậu đã nhìn thấy Bảo Nhi không sao rồi thì giờ cũng nên đi đi." Lão quản gia một tay chống nạnh, cái tay còn lại vừa đẩy vừa kéo đem Bình An đuổi ra ngoài cửa.
Bình An nhìn cửa chính của biệt thự nặng nề đóng lại, lưu luyền không muồn rời đi, nghĩ tới Bảo Nhi hiện nay cũng không có vấn đề gì đành phải trở về, dọc đường đi cũng không ngừng ngây ngô cười, cậu cảm thấy cả thế giới này bỗng chốc trở thành màu hồng, tất cả mọi thứ bỗng trở nên thật ngọt ngào, về đến nhà nét mặt vẫn con khúc khích cười khiến cho mẹ hắn lo lắng không biết con trai mình bị làm sao?.
Sáng sớm thứ hai Tịch Nhan vẫn chưa tỉnh lại, Bảo Nhi đã định đi đến trường học, lại bị lão quản gia ngăn: "Không cho phép cháu đi."
Bảo Nhi mặt ngốc trệ: "Lúc gia gia, cháu không thể không đi học được, cháu đã nghỉ nhiều ngày như thế nếu còn nghỉ nữa thì sẽ không còn chút kiến thức nào trong đầu mất."
Lão quản gia kiên định lắc đầu một cái, bây giờ trong nhà có ba con Vampire thì còn không có vấn đề gì, nếu cứ thế mà ném Bảo Nhi vào đám người, quả thật giống như ném một con sói vào giữa một bầy dê, hơn nữa con người cũng rất đáng sợ, chỉ cần nhìn vào tấm gương của con Chồn Hôi Thái Lang thì rõ, lần đó hắn ở giữa bầy dê thế mà cũng bị hành hạ tới ch.ết đi sống lại, hiện nay cấp bậc của bảo Nhi còn chưa bằng con Chồn Hôi Thái Lang đó, lão muốn nghĩ ra được sách lược vẹn toàn rồi mới cho cô ra ngoài bằng không hậu quả khó mà lường được.
Sang ngày thứ ba, Tịch Nhan rốt cuộc đã tỉnh.
Abe vẫn còn hờn dỗi, tự mình phải tắm rửa cho con người kia lại còn phải cho hắn ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy thế mà lão quan gia lại thả cho hắn về nhà. . . . . . Gào khóc, thức ăn đến miệng rồi mà còn để bay mất.
Tịch Nhan sắc mặt rất kém, việc đầu tiên khi hắn tỉnh lại là tới xem Bảo Nhi, hắn đi rất chậm phải dựa hẳn vào tường, trông rất yếu ớt, mặc dù lão quản gia đã nói tình trạng của Bảo Nhi hiện tại đã tốt hơn rất nhiều rồi, hơn nữa lập tức lại có thể nhảy laonj lên khắp biệt thự rồi tinh thần cô đã tốt vô cùng, nhưng mà chưa được nhìn thấy cô hắn vẫn chưa cảm thấy yên tâm, nhất định hắn phải tận mắt nhìn thấy cô.
Bảo Nhi đang đeo bám lão quản gia ráo riết, cố gắng tranh thủ quyền lợi học hành của chính mình, bất chợt gặp được Tịch Nhan, Bảo Nhi nhanh tay lôi kéo Tịch Nhan nhập cuộc giúp mình: "Tịch Nhan, anh đẫ dậy rồi, anh hãy giúp em làm chủ đi, Lúc gia gia tự nhiên lại giả mạo làm người nhà của em, lại còn nhất định không cho em đi học nữa chứ."
Tịch Nhan chỉ cảm thấy trên tay mình một luồng hơi thật lạnh lẽo.
Hắn chỉ liếc nhìn Bảo Nhi một cái là đã hiểu chuyện gì xảy ra, con người sẽ không có vẻ đẹp hoàn mỹ đến như vậy, hắn bị Bảo Nhi nắm tay, cả người cứng ngắc không thốt ra được tiếng nào.
Chỉ là trực tiếp nhìn chằm chằm Bảo Nhi.
"Gào khóc, Tịch Nhan giúp em một tay đi, em muốn đi học." Bảo Nhi lắc lắc cánh tay của hắn không tự chủ có chút nũng nịu nói.
Lão quản gia dựng râu trợn mắt nhìn Bảo Nhi, viện binh cũng vô ích.
Không nghĩ tới Tịch Nhan gật đầu một cái nói: "Được, anh đi cùng em.”