Chương 49: Lực bộc phát kinh người
Buổi chiều tiết thứ tư là tiết học thể dục môn tenis.
Buổi chiều hôm nay có huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia tới chọn lựa nhân tài, thầy giáo Vương thật sự rất cao hứng, đồng thời lại có chút lo lắng, lão nhìn tới tuyenr thủ hạt giống của mình Đào Bảo Nhi vừa mới ốm dậy, không biết có thể biểu hiện tốt hay không đây.
"Ai, một đứa bé đáng yêu như vậy sao có thể có một người cụ ngoại trông không đáng tin cậy như thế chứ, thật sự là kỳ quái a!" thầy Vương mồm vẫn lẩm đi ra nghênh đón Đào Bảo Nhi hiện nay cả người đã trở nên trắng như tuyết.
"Bảo Nhi, sắc mặt em sao lại tái nhợt như vậy, bệnh còn chưa khỏi hẳn sao? Đừng có cậy mình có sức khỏe nha." Thầy Vương nhìn da dẻ Bảo Nhi thay đổi trắng như vậy, nhíu mày xem xét lại , lão nhân gia cảm thấy còn có điểm hơi hồng hào cũng coi như tương đối khỏe mạn đi.
"Không có việc gì, thân thể em rất tốt, ngày thường vẫn tham ăn như con trâu ấy, rất lâu rồi không có vận động, thân thể cũng đã cứng ngắc." Bảo Nhi giả bộ làm mấy vận động giúp nóng người.
Bên cạnh Bình An cầm giúp Bảo Nhi thứ gì đó, đồng thời còn chuẩn bị rất nhiều đồ uống cùng thức ăn sẵn sàng tiếp tế cho cô.
Kết quả sau khi làm nóng người, chạy tới phía trước mấy bước, đây là lần gặp đầu tiên với Doãn Thiên sau khi Bảo Nhi từ chối hắn, vốn là hắn đã muốn buông tay, nhưng khi nhìn thấy Bảo Nhi, liền lập tức giống như bị bỏ bùa chú, mắt nhìn cô không chớp.
Mỗi một lần Bảo Nhi tuyệt vọng, sau đó cô cũng sẽ thay đổi biến hóa càng thêm rung động lòng hắn, lại khiến hắn có thêm niềm hi vọng khổng lồ, không biết vì sao Bảo Nhi bây giờ xinh đẹp tới mức khiến hắn không dám nhìn thẳng, thật sự rất khó thở.
Doãn Thiên nỗ lực chạy đến bên cạnh Bảo Nhi, muốn cùng cô nói một câu.
Nhưng tốc độ chạy của Bảo Nhi rất nhanh, chỉ là làm nóng người mà thôi, cô lại chạy xa xa dẫn đầu.
Huấn luyện viên Đội Tuyển Quốc Gia đối với trường Nam Trung không hề có cảm tình, cảm giác nơi này qua sang trọng, tràn đầy mùi vị của quý tộc, con cái của gia đình lắm tiền chỉ có ưu điểm là điểm bắt đầu ở sẵn trên cao, trên thực tế lại không hẳn đã có tài cán gì, quá yếu ớt phụ thuộc, hắn có khuynh hướng chọn lựa hạt giống từ những trường bình thường hơn, chỉ là trường Nam Trung có đội Tennis nổi danh cả nước, coi như dù có không thích thì cũng phải tới đi ngang qua sân khấu , quả thật cũng có lúc hắn thầm nghĩ nơi đây khó có được hạt giống tốt.
Nhìn cả đội đang chạy làm nóng người có một cô gái nhỏ nhắn lướt qua trước mặt, huấn luyện viên hừ một tiếng, chỉ làm nóng người cũng gấp gáp như vậy, sức lực khẳng định chưa đủ.
Thầy Vương nhưng lại không nhận ra được ánh mắt khó chịu ấy, nội tâm tự nhiên ưu ái mà giới thiệu Bảo Nhi: "Em học sinh này rất tốt, rất có tiềm lực, nghỉ hè còn đi tham gia thi đấu hữu nghị ở nước Pháp đạt được vị trí quán quân trong kỳ thi tài."
Huấn luyện viên chân mày lại nhíu chặt xuống, vị trí quán quân, chỉ sợ là người ta nể mặt cái ngoại hình xinh đẹp này đi.
Bắt đầu đánh tennis rồi.
Bảo Nhi bị xếp vào trận thứ ba, đi xuống nghỉ ngơi trước.
Bình An đưa qua một quả quýt đã bóc vỏ: "Bổ sung Vitamin, cậu vừa mới ốm dậy, sắc mặt rất không có sức sống."
"Cám ơn Bình An." Bảo Nhi nhận lấy quả quýt, ngồi xuống ở bên cạnh Bình An.
Hai người hết sức thân mật chia đồ ăn, Bảo Nhi đem quả quýt mọng nước kia ăn ngon lành, khóe miệng khẽ có nước quýt chảy nhẹ, Bình An rất tự nhiên lấy ra khăn tay lau miệng cho cô.
Vừa đi một vòng huấn luyện viên đội tuyển quốc gia liền thấy ngay một màn như vậy, chân mày càng nhíu chặt hơn, đây chín là trường quý tộc Nam Trung, quang minh chính đại nói yêu thương, đây rốt cuộc là tới đánh tennis hay là tới làm gì?
Đáng tiếc Bảo Nhi hoàn toàn không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy mùi trên người Bình An thật là dễ chịu, lại không tự chủ nhích lại gần thêm một chút.
Đến phiên Bảo Nhi ra sân, Thầy Vương bắt đầu huơi tay múa chân khoe khoang: "Xem thật kỹ nhé, cô bé này đánh khá tốt."
Huấn luyện viên không thể để cho lão đầu này hả hê như vậy, ho khan một tiếng nói: "Nếu Vương lão thấy cô bé này tốt như vậy, không bằng để cho học sinh của tôi so tài một cuộc xem kết quả như thế nào."
Nói xong huấn luyện viên cũng ý bảo một cô gái ngồi hàng thứ nhất thân hình cao lớn da ngăm ngăm đen ra sân.
Vương lão đầu tự nhiên sẽ không cự tuyệt, lão đối với Bảo Nhi có sự tự tin mù quáng, lão cảm thấy ngay cả vô địch thế giới cũng không thành vấn đề, đây dường như là một loại thiên vị đã ăn vào trong xương tủy mất rồi.
Huấn luyện viên nhếch miệng lên cười cười, bây giờ tôi sẽ để cho các người những vị khách đứng ngoài đội tuyển quốc gia xem một chút thế nào là đánh tennis thực sự!
"Đến lượt tôi rồi, tôi đi trước đây." Bảo Nhi ăn một miếng quýt cuối cùng, cả gương mặt còn căng phồng nghẹn ngào nói.
"Đi đi, tớ ở đây chờ cậu." Bình An mặt cưng chiều nói.
Bảo Nhi ra sân, liền đưa tới từng trận huýt sáo thật dài, quá đẹp, váy tennis ngắn ngủn khoe ra cặp chân dài tuyết trắng, tóc ngắn ngang tai, ngũ quan như được chạm khắc.
Không biết là người nào, dẫn đầu hô lên: "Đào Bảo Nhi! Đào Bảo Nhi! Đào Bảo Nhi. . . . . ."
Huấn luyện viên xuy một tiếng, quả nhiên là chỉ dựa vào dung mạo , trường Nam Trung càng ngày càng làm cho người ta thấy thất vọng rồi, thầy Vương quả nhiên cũng đã già rồi.
Thầy Vương không hề cảm nhận được cái nhìn khinh miệt của huấn luyện viên, hai tay lão cũng không ngừng vung qua vung lại rồi làm thành cái loa hô to: "Bảo Nhi à, cố gắng lên nha!"
Cô gái da đen cường tráng của đội tuyển quốc gia có dáng thô kệch của cô gái Russia, cô có cánh tay và bắp đùi khá to, đối với những lời ủng hộ đang không ngừng vang lên ka tỏ vẻ rất xem thường, không đợi Bảo Nhi đứng ngay ngắn, liền phất tay phát bóng, vừa nhanh vừa mạnh nhằm thẳng người Bảo Nhi đánh tới, nếu bị quả bóng này đánh trúng, đoán chừng cô muốn đứng vững cũng là điều khó khăn.
Những cô gái khi mới nhìn thấy nhau dù chỉ lần đầu cũng không ngừng nảy sinh địch ý mà không thể giải thích vì sao.
Bảo Nhi chính xác là đã rất lâu không có cầm vợt, hơn nữa cô cảm thấy cơ thể mình hơi căng cứng không biết tại sao, cứ như vậy trơ mắt nhìn này quả bóng nhằm người mình lao tới.
Hắc Nữu là đem hết toàn lực ra để phát quả bóng này, tốc độ rất nhanh, cũng chỉ trong chớp mắt đã nặng nề chuẩn xác nhằm đúng bụng Bảo Nhi đánh xuống.
Những tiếng hoan hô trên sân bong đột nhiên ngừng bặt, cả sân bong lặng im như tờ.
Huấn luyện viên Đội Tuyển Quốc Gia vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong lòng nghĩ: đánh nhanh thắng nhanh cũng tốt, gối thêu hoa lại không có hoa văn gì, tranh tài như thế này nếu có sảy ra sự cố cũng là bình thường.
Bình An ở dưới khan đài đứng lên, hô to: "Bảo Nhi."
Tất cả mọi người đều cho là Đào Bảo Nhi xinh đẹp như bông tuyết trắng kia sẽ ngã xuống, nói không chừng có khi còn hộc máu. . . . . Giáo Y ( Thầy giáo phụ trách y tế trường học) , Doãn Thiên, Bình An, Thầy Vương cùng nhau xông tới.
Quả bong tennis màu xanh nhạt cứ như chắc chắn sẽ được khảm sâu vào trong thân thể Bảo Nhi, nào ngờ Bảo Nhi chỉ hơi cong mình chút xíu chứ không hề bị ngã xuống, một giây kế tiếp, quả bóng kia nhẹ nhàng rơi xuống trên tay cô.
Trông cô như không hề hấn gì, cầm quả bóng giơ giơ lên cao.
Hành động này của cô khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người ở sân bong hoa lên, kế tiếp cả sân bong không ngừng vang lên những tiếng thét chói tai.
Hắc Nữu cũng không thể nào tin được, mình dùng toàn lực đánh bong, như vậy mà cô gái kia không hề hấn gì? Sức mạnh của quả phát bong này từ trước tới giờ đều khó có người đỡ nổi vậy mà cô gái kia lại hóa giải rất nhẹ nhàng.
Mà huấn luyện viên thì đành vì quân mình mà xuống tay lưu tình, hứn vẫn cảm thấy quân mình dù sao như thế vẫn là còn tốt, mặc dù không hạ được uy phong của đối thủ nhưng cũng coi như là may mắn không khiến đối thủ bị thương đi. . . . .
Nhưng mà hắn liền rất nhanh đã không thể cười được nữa.
Cái cô gái có nước da trắng như tuyết lại xinh đẹp như mootju cô công chúa Baby kia bắt đầu phát bóng rồi.
Mà học trò của mình lại không thể đỡ nổi.
Ặc, có lẽ là sai lầm. . . . . . Lại phát bóng, lại đỡ, nhưng mặc dù cả người Hắc Nữu đều loạng choạng nhưng vẫn không đỡ được bóng, bóng cứ thế bay ra ngoài sân . . . . . . Một quả bóng nữa thẳng tắp bay đén trước mặt, nhưng học trò của mình lại né tránh? Sợ bóng? Cái này không thể nào. . . . . . Nhưng mà khi thấy trái bong đó rơi thẳng vào chiếc ghế dựa còn trống ở bên cạnh, cậu bé nhặt bóng chạy tới đây nhặt, nhìn cậu bé không ngừng dùng sức ra sức kéo, kéo mãi cũng không thể lôi quả bóng đó ra khỏi ghế, huấn luyện viên lấy ra một cái khăn tay xoa xoa mắt kiếng.
Lần nữa đeo mắt kính lên, thấy cậu bé phụ trách nhặt bong kia đã bỏ đi nhặt quả bong khác rồi.
Huấn luyện viên thừa dịp người khác không chú ý, từ từ chuyển qua cái ghế trước mặt, đưa tay sờ sờ quả bóng vẫn còn lộ ra hai phần ba ở bên ngoài cái ghế, thật sự là bị lõm hẳn vào như thế này sao? Như thế thật không có khả năng, vì vậy hắn không còn tâm tình xem diễn biến tiếp theo của trận đấu nữa, mà bắt đầu chuyên tâm muốn lôi quả bong kia ra khỏi ghế, lấy tay không ngừng kéo, kéo hết sức mà quả bong vãn không hề di chuyển. hắn chuyể qua dùng chìa khóa để cậy, cậy mãi mà vẫn không được, lúc này cả đầu hắn đầy mồ hôi.
Thầy giáo Vương khuôn mặt kích động nhìn chăm chú vào trận đấu, sau khi ốm dậy Bảo Nhi giống như được đả thong kinh mạch vậy, càng lúc càng giỏi hơn!
"Đánh tốt lắm, Bảo Nhi cố gắng lên!" Nhìn Hắc Nữu của Đội Tuyển Quốc Gia bị cô đánh cho thở hổn hển trên sân, Lão Vương không hề ngượng ngùng chút nào, còn không ngừng vỗ chân hô to.
Huấn luyện viên Đội Tuyển Quốc Gia vẫn còn đang “đấu tranh” với quả cầu ở cái ghế bên kia: “ Không thể nào lại có chuyện như thế này!”
Đợi đến lúc Hắc Nữu khóc như mưa đi xuống khỏi sân bóng, huấn luyện viên mới phục hồi lại tinh thần: "Đã đánh xong?"
Hắc Nữu gật đầu một cái, lau nước mắt, cô ta chưa từng đánh một trận nào lại thua thảm bại như thế này, giống như tùy thời điểm còn có tiềm ẩn nguy cơ nguy hiểm tới tính mạng vậy.
"Thua thì thua khóc cái gì! Giúp tôi lấy trái bong này ra đi." Huấn luyện viên phân phó.
Sau đó xoay người đi tìm thầy Vương rồi.
Hai mắt huấn luyện viên sáng loáng đầy yêu thích nhìn Bảo Nhi, nhìn lại người ta một chút, không hề có mồ hôi, tinh thần sảng khoái, làn da lại trắng như tuyết, quay lại nhìn học trò mình Hắc Nữu trông như một thanh niên to con, người đầy mồ hôi, một chân đạp vào cái ghế dốc toàn lực muốn kéo quả bong kia ra, nhìn qua đã thấy sự khác biệt một trời một vực.
Hắc Nữu đánh bong đã bị thua rồi, còn phải làm công việc khổ cực như vậy, càng nghĩ càng khổ sở, vừa cố gắng lôi quả bong ra vừa khóc không ngừng.
Huấn luyện viên có chút xấu hổ nói: "Ặc, đội viên của chúng ta tâm tình tương đối phong phú."
Bảo Nhi đi tới, nghĩ muốn ôm đối thủ một cái.
Cô gái kia cũng không quản là ai, liền ôm chặt lấy không ngừng nghẹn ngào khóc, Bảo Nhi nhân cơ hội nhặt lấy quả cầu trên cái ghế.
Huấn luyện viên chỉ thấy quả bong kia hắn mất nửa ngày cũng không lấy ra được thế mà bây giờ lại nhẹ nhàng rơi vào tay cô bé kia, hắn đứng ngốc trệ một hồi: “Cô gái kia thật sự là người sao?”