Chương 7
Trong tích tắc, Đỗ Lôi Ty bỗng hiểu ra một đạo lý: Trong mắt sếp tổng đại nhân, tất cả đều là phù vân.
Lúc Đỗ Lôi Ty đưa Liêm Tuấn lên lầu, vừa khéo gặp ngay dì Trương ở lầu trên đang bế cháu gái xuống dưới.
Dì Trương thấy Đỗ Lôi Ty thấy tiến lại: “Ty Ty, cháu về rồi à!”
“Xảy ra chuyện gì ạ?” Cô hỏi.
“Cô của cháu đợi hai người cả ngày rồi!”
“Cô cháu đến ạ?” Đỗ Lôi Ty bỗng có linh cảm không lành.
“Không chỉ có cô của cháu, mà còn có cả , dì, bác trai, dì ba…”
Dì Trương bla bla nói một tràng dài, càng nói thì Đỗ Lôi Ty càng thấy nặng nề, cuối cùng cô đánh trống rút quân: “Chúng ta… hay cứ về thôi…”
Nhưng Liêm Tuấn chặn lại: “Đã đến rồi, em muốn chạy à?”
“Nhưng…” Trong đầu cô phút chốc xuất hiện cảnh bảy tám bà cô bà dì vây xung quanh, thực sự là quá kinh hãi!
Thế nhưng không đợi cô nói xong, sếp tổng đại nhân đã lên lầu trước.
“Đợi đã!” Dì Trương gọi họ lại, sau đó đưa cô cháu gái đến cho sếp tổng, “Tổng giám đốc, cậu có thể bế Ni Ni nhà chúng tôi được không?”
Không đợi anh trả lời, cô bé đã đưa tay, bập bẹ: “Chú rùa ơi bế con!”
Chú rùa? Đỗ Lôi Ty ú ớ.
Dì Trương vội cười giả lả: “Trẻ con không hiểu gì, đừng lạ, đừng lạ…” Sau đó trừng mắt nhìn cháu gái, “Rùa cái gì? Là rùa vàng!”
Cô bé ngẩn ngơ rồi cười he he đưa tay ra: “Chú rùa vàng ơi bế con!”
Đỗ Lôi Ty: “…”
Đỗ Lôi Ty cứ ngỡ rằng sếp tổng đại nhân chắc chắn sẽ tức giận, ai ngờ anh chỉ ngần ngại một chút rồi lại đưa tay bế cô bé trong tay dì Trương.
Được anh bế, cô bé rất vui, vỗ tay hét lên: “Rùa vàng rùa vàng… Ni Ni sau nyà cũng phải câu rùa vàng…”
Đỗ Lôi Ty dở cười dở mếu: dì Trương à, trẻ con không thể giáo dục từ nhỏ như thế được!
o đau khổ, Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã đưa “rùa vàng” của cô lên lầu.
Chưa kịp bấm chuông cửa thì cửa đã mở. Sau đó, không ngoài dự đoán, một đoàn ba cô sáu bà đã vây quanh sếp tổng.
“Tổng giám đốc Liêm, nghe nói năm nay cổ phiếu Liêm Thị tăng cao, có phải thật không? Tôi có thể mua vào không?” Dì Ba lên tiếng đầu tiên.
Liêm Tuấn gật đầu: “Đúng vậy, dì cứ yên tâm mua.”
“Được được, thế tôi sẽ mua nhiều hơn!” Dì Ba hài lòng gọi điện cho ông chồng.
Cô Hai cũng không chịu yên: “Tổng giám đốc Liêm, nghe nói loại bảo hiểm toàn gia đình mà bảo hiểm Liêm Thị vừa tung ra rất ổn, có thật thế không? Tôi định mua cho cả nhà tôi đấy!”
“Được, cô có thể liên hệ thẳng với giám đốc công ty cháu, nói là cháu giới thiệu.”
“Thật không? Vậy cám ơn cậu nhé!” Cô Hai mừng rỡ đi mua bảo hiểm.
“Cháu rể, tòa nhà vừa đầu tư chỗ chúng tôi thuộc tài sản của Liêm Thị, giá cả có thể ưu đãi hơn không?” Ông Tư đang định mua nhà cho con trai cũng chen vào.
“Không thành vấn đề, giá cả thì dễ thương lượng, cháu sẽ bảo trợ lý liên hệ thẳng với ông.”
“Tốt quá tốt quá!” Ông Tư vuốt râu, hài lòng báo tin vui cho con trai.
Ông Tư vừa đi thì Ba cũng len vào: “Tổng giám đốc Liêm, bảo hiểm mà cậu nói lúc nãy…”
…
Cứ thế, theo thống kê sơ bộ của Đỗ Lôi Ty thì buổi chiều ấy, sếp tổng đã bán hết hai ngôi nhà, mười mấy gói bảo hiểm, quét sạch cổ phiếu, thậm chí còn làm giúp cho cả nhà chú Hai mỗi người một thẻ tín dụng trong khu thương mại của Liêm Thị.
Đỗ Lôi Ty đứng một bên nhìn mà mắt muốn đứng tròng, bất đắc dĩ phải khâm phục đầu óc kinh doanh của sếp tổng, ngay cả “hồi môn” mà cũng làm ăn được nhiều thế, rất tốt! Rất mạnh!
Nhưng điều khiến Đỗ Lôi Ty sửng sốt nhất không chỉ có thể, mà cô bất ngờ nhất là quy mô sản nghiệp của Liêm Thị, không nghĩ rằng lĩnh vực mà Liêm Thị can thiệp lại nhiều đến mức ấy, chẳng trách Ni Ni dưới lầu ôm sếp tổng đại nhân mà gọi “rùa vàng”. Sếp tổng đại nhân có là rùa vàng đâu, mà chính xác là “rùa kim cương Nam Phi” thì có!
Cuối cùng sau khi đã nhận thức triệt để rằng mình đã câu được một con rùa vàng có tài sản vô cùng hùng hậu như thế, tâm trạng Đỗ Lôi Ty thật khó mà hình dung.
Cô chưa quên rằng đây vẫn là cuộc kết hôn giả. Tuy giấy chứng nhận là thật, hôn lễ cũng là thật, hồi môn cũng là thật, nhưng dù sao tình cảm không phải là thật.
Vô số sự thật hãi hung đã nhắc nhở cô: Hôn nhân không tình cảm sẽ đến bờ vực diệt vong, rồi sẽ có ngày, cô và sếp tổng đại nhân ly hôn, sẽ trở thành hai người xa lạ không có chút quan hệ nào.
Nghĩ đến đó, Đỗ Lôi Ty lại lén lút nhìn sếp tổng đại nhân đang cười nói vui vẻ, song thực chất nội tâm lại cực kỳ ngang ngược, ác độc, hà khắc, có thù tất báo.
Người ấy sẽ có ngày rời xa mình? Vốn dĩ là chuyện rất vui vẻ, nhưng tại sao lại không thấy vui nổi? Lẽ nào…
Tiêu rồi! Đỗ Lôi Ty bỗng thoáng suy nghĩ, mình đã lung lay rồi!
Chắc chắn là do cô đã quá tôn sung sếp tổng đại nhân, trong vô thức đã phạm phải sai lầm là đầu hàng anh, mà xem thường sự kiên nhẫn, vững bền và nghị lực của một cô gái trí thức thời đại mới mà cô đang là đại diện.
Lúc ấy, bà Đỗ bỗng lên tiếng: “Ty Ty à, bây giờ đã muộn rồi, buổi tối các con lái xe về không an toàn, hay là ở đây một đêm nhé. Lát nữa mẹ quét dọn lại phòng mẹ và bố, nhường các con ngủ.”
Đỗ Lôi Ty sáng mắt, cơ hội phản kháng đến rồi.
Không đợi sếp tổng đại nhân trả lời, cô đã cướp lấy: “Mẹ! Hay thôi không cần đâu!”
Liêm Tuấn đứng cạnh gật đầu: “Như thế đúng là không hay lắm!”
Hiếm khi sếp tổng lại thống nhất ý kiến với mình, Đỗ Lôi Ty hơi bất ngờ.
Tiếc là, cô còn chưa kịp bất ngờ xong thì sự kinh hoàng tiếp theo đã đến, vì sếp tổng đại nhân đã bổ sung: “Bọn con ngủ ở phòng khác vẫn hay hơn!”
ng khác thực ra là phòng mà Đỗ Lôi Ty trước kia đã từng ngủ, cả căn phòng không đến mười mét vuông, ngoài một chiếc bàn sách hơi lớn một tí thì chỉ còn lại một chiếc giường ngủ chỉ đủ ngủ một người.
Một giường, hai người, làm sao ngủ?
Vì thế, Đỗ Lôi Ty rất băn khoăn.
Sao sếp tổng lại không bàn bạc với cô chứ, mà đã tự ra quyết định rồi? Dù gì cũng là nhà cô mà, ở sào huyệt của anh thì anh nói gì cũng nghe theo, đến nhà vợ mà cũng đòi làm chủ! Quá bất công chứ còn gì!
“Lúc nã sao anh lại nhận lời mẹ em?” Đỗ Lôi Ty lấy hết can đảm, hỏi.
“Có à?” Liêm Tuấn nhướn mày, “Không phải em bảo anh nói thế hả?”
Không chỉ tự quyết, mà còn đổ tội! Đỗ Lôi Ty cuống lên, “Em đâu có?”
“Không à? Nhưng vừa nãy rõ rang em muốn nói thế mà…” Bỗng Liêm Tuấn chuyển đề tài, ánh mắt sắc nhọn quét đến, “Chẳng lẽ em cho rằng anh không xứng ngủ ở phòng em?”
Chớp mắt, khí thế vừa tích tụ ban nãy của Đỗ Lôi Ty đã bay sạch như bong bóng xì hơi.
“Đâu có đâu có… Em chỉ sợ anh ngủ giường nhỏ thế này mà khó chịu thôi…”
“Không.” Liêm Tuấn tỏ vẻ thờ ơ, “Một người ngủ, vừa khéo.”
“Một người?” Đỗ Lôi Ty giật mình, sếp tổng chẳng lẽ muốn cô ngủ trên sàn?
“Nếu không, em muốn ngủ cùng anh?” Liêm Tuấn hỏi ngược lại.
“… Em vẫn thích ngủ sàn nhà hơn.”
Đỗ Lôi Ty lần đầu phát hiện, thì ra sàn nhà phòng cô ở mười mấy năm lại cứng đến thế!
Sự thực tàn khốc lại chứng minh mạnh mẽ rằng, những gì đẹp đẽ hoa mỹ trong phim truyền hình đều là giả, cái gì mà nam chính tuy cứng miệng nhưng mềm lòng, cuối cùng vẫn nhường giường cho nữ chính, ch.ết tiệt thật!
Trước mặt sếp tổng đại nhân, mọi sự thương hại đều là phù vân, là phù vân!
Khi Đỗ Lôi Ty ngủ thiếp đi với cơn giận đầy bụng, cô hoàn toàn không ngờ chuyện xảy ra sau đó lại khiến sếp tổng đại nhân cả đời cũng không quên được.
Đồng hồ phòng khách gõ mười hai giờ đêm, Liêm Tuấn trở mình trên giường.
Chiếc giường nhỏ thực sự khó mà ngủ nổi, thật không hiểu cô ngốc này trước kia ngủ thế nào. Nhưng ngay cả giường cũng khó ngủ thế thì chắc sàn nhà càng khó ngủ hơn chăng…
Nghe nói hễ đến nửa đêm, ý chí con người sẽ yếu đuối lạ lùng, đúng là vậy.
Liêm Tuấn bỗng thấy hơi hơi tội lỗi.
Thế là anh định gọi Đỗ Lôi Ty đang ngủ dưới đất dậy, mới lật người đã giật bắn mình trước cảnh tượng ấy. Chỉ thấy có người đang ngồi bên giường, nhìn anh chằm chằm.
“Sao… em tỉnh dậy?” Liêm Tuấn hỏi.
Đỗ Lôi Ty không trả lời.
“Nếu em muốn ngủ thì nhường em nửa giường.”
Vẫn không trả lời.
Liêm Tuấn cuối cùng không nhịn được: “Này! Em nói đi chứ!”
Trong lúc nói, Đỗ Lôi Ty bỗng chồm lên, vừa đánh vừa đẩy vừa cắn anh.
Vật vã chống cự một lúc lâu, Đỗ Lôi Ty bỗng há miệng, cắn vào cánh tay Liêm Tuấn.
“Ôi cha!” Liêm Tuấn không ngờ lại có chiêu này, nhất thời luống cuống rồi ngã lăn khỏi giường, đến khi anh tức tối đứng dậy, bật đèn định dạy dỗ cô nàng không biết trời cao đất dày kia, thì anh bỗng ngẩn người.
Đỗ Lôi Ty đang nằm dang tay dang chân trên giường, ngủ say sưa.
Có nhầm không? Tên này lại mộng du!
Sáng sớm hôm sau, trong nhà bếp.
Bà Đỗ hạ giọng, nói với chồng ra vẻ bí ẩn: “Bố nó, tối qua ông có nghe thấy phòng kế bên có âm thanh gì không?”
“Có à?” Ông Đỗ hoang mang, “Ty Ty ngủ có tật xấu, lại rơi xuống giường chứ gì.”
“Ôi dào, đúng là không hiểu gì cả!” Bà Đỗ nhìn chồng vẻ kỳ thị, “Rơi xuống giường cái gì, rõ rang là chúng ta sắp được bế cháu rồi!”
“Cháu? Cháu ở đâu ra?”
“…”
“Mẹ, bố mẹ đang nói gì đó?” Đỗ Lôi Ty ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi phòng.
“Không có gì không có gì…” Thấy con gái ra, bà Đỗ lập tức bỏ vẻ mặt bí ẩn, cố ý hỏi, “Con gái à, tối qua hai đứa ngủ có ngon không?”
“Tối qua?” Đỗ Lôi Ty lại ngáp, “Ngon lắm ạ.”
Bà Đỗ không cam tâm, hỏi tiếp: “Không xảy ra chuyện gì à?”
Lần này Đỗ Lôi Ty đã bị hỏi trúng.
Nếu nói xảy ra chuyện gì thì đúng là có một chuyện rất lạ kỳ, cô nhớ tối qua rõ ràng là ngủ trên sàn nhà, tại sao sáng nay tỉnh lại đã thấy ngủ trên giường? Hơn nữa ban nãy suýt tí nữa là cô đã đạp trúng sếp tổng đang nằm dưới đất.
Khoan! Sếp tổng đại nhân lại ngủ dưới đất à!
Đỗ Lôi Ty tỉnh hẳn.
Trời ạ, sếp tổng đại nhân ngay cả ngồi tàu hỏa cũng không quen, sao có thể ngủ dưới đất? Lẽ nào là vì cô…
Nghĩ thế, Đỗ Lôi Ty đã hồn bay phách tán thành công.