Chương 25-2
“Bao cao su, vậy bây giờ em là quý bà giàu có rồi?” Hạ Khôn tiện đà bồi thêm một câu.
Từ “quý bà giàu có” này so với “gảvào nhà giàu” còn thô tục hơn! Hai người kia lịch sự một chút không được sao? Đỗ Lôi Ty len lén nhìn sếp tổng đại nhân, trông anh vẫn bình thản như thường.
Dựa theo kinh nghiệm của Đỗ Lôi Ty, sếp tổng đại nhân không nói lời nào không có nghĩa là anh không tức giận, nói không chừng bây giờ anh đang suy nghĩ xem lát nữa phải chỉnh đốn cô như thế nào.
Không được! Cô phải nịnh bợ mới được!
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến!
Đỗ Lôi Ty đang phiền não làm thế nào để nịnh bợ sếp tổng đại nhân thì một món ăn mới được mang lên – cá dưa chua!
Món cá dưa chua của nhà hàng này nổi tiếng là tươi, cay. Tuy cô không ăn cay nhưng nếu là món ăn nổi tiếng thì chắc chắn rất ngon. Đỗ Lôi Ty hạ quyết tâm, dùng thứ này để nịnh anh xem sao!
Cô niềm nở gắp một miếng cá vào bát của sếp tổng đại nhân, tiện thể thuyết minh thêm: “Anh nếm thử món này xem, ngon lắm đấy!”
Liêm Tuấn nhìn miếng cá rắc đầy hạt tiêu trong bát, tay không hề động đậy.
Không thể nào? Sếp tổng đại nhân hình như giận thật rồi! Đỗ Lôi Ty căng thẳng dùng ánh mắt vô cùng chờ mong bắn về phía anh, trong lòng không ngừng cầu xin: mau ăn đi, mau ăn đi…
Đối mặt với ánh mắt tha thiết của Đỗ Lôi Ty, Liêm Tuấn đành phải nhấc đũa hướng tới miếng cá.
Gắp lên, ăn, rời khỏi ánh mắt vui sướng của cô, lén cau mày.
Đương nhiên, cô nàng ngốc nghếch của chúng ta không chú ý tới chi tiết này, cô còn đang hớn hở vì kế sách nịnh bợ của mình đã thành công vang dội. Phải không ngừng cố gắng, tiếp tục phấn đấu!
Kết quả là miếng cá thứ hai được đặt trước mặt sếp tổng đại nhân.
Rồi lại một ánh mắt vô cùng háo hức…
Cứ như vậy, Liêm Tuấn sống gần ba mươi năm trên đời, lần đầu tiên ăn cá dưa chua, cánh gà cay, gà xào ớt, tôm cay,…
Ăn nhiều đến mức Chu Dao Phỉ phải thốt lên: “Ty Ty, chồng mày ăn cay thật đấy!”
“Đương nhiên, chồng tao mà lại!” Đỗ Lôi Ty cười tươi như hoa, gắp thêm một miếng cua cay, “Đây, anh thử tiếp món này đi!”
Liêm Tuấn: “…”Từ nãy đến giờ, Đỗ Lôi Ty vẫn rất buồn bực.
Cô đã nịnh sếp tổng đại nhân mãi rồi nhưng anh vẫn chẳng hé miệng nói nửa câu, trên mặt chỉ có mỗi nụ cười nhàn nhạt, thế này rốt cuộc là sao?
Đỗ Lôi Ty nghĩ nát óc, chẳng lẽ phải nịnh nọt đến tận lúc về nhà?
Thế nên cô lại càng ân cần gắp thức ăn cho sếp tổng đại nhân. Từ lúc ấy, cái ý cười mờ nhạt duy nhất trên mặt Liêm Tuấn cũng biến mất luôn, chỉ cau mày im lặng không lên tiếng.
Thấy anh như vậy, Đỗ Lôi Ty rốt cục không chịu nổi nữa, mở miệng thử dò hỏi: “Anh không thoải mái ở đâu à?”
Liêm Tuấn lắc đầu, không nói gì.
“Thế anh đang… giận em à?”
Cô chợt nhớ ra, nếu nói hai người bọn họ còn hiểu rõ nhau hơn cả đã kết hôn thì quan hệ giữa cô và sếp tổng đại nhân rốt cuộc được coi là hiểu nhau hay là không đây?
Nếu nói không hiểu, thế hành động vừa ôm vừa hôn vừa lăn khắp giường với cô của anh… là thế nào?
Còn nếu nói là hiểu… anh ấy rõ ràng chưa từng nói ba chữ kia với cô, đừng nói là ba chữ, ngay cả nắm tay hẹn hò lúc bắt đầu cũng không có, thế sao có thể gọi là hiểu nhau?
Nghĩ tới nghĩ lui, Đỗ Lôi Ty bấn hết cả người.
Đúng lúc đó, Liêm Tuấn đột nhiên nói với cô: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Đỗ Lôi Ty còn chưa kịp phản ứng.
Liêm Tuấn: “Đi dạo một chút.”
“Nhưng hai người Phỉ Phỉ đã đi rồi mà.”
Liêm Tuấn nhướn mày: “Hai người chúng ta chẳng lẽ không đi dạo được sao?”
Hả? Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên giật mình một cái, nhớ tới vấn đề mình vừa bấn lúc nãy.
Đi dạo phố? Hai người? Đây, đây chẳng lẽ chính là —— hẹn hò trong truyền thuyết! ! !
Không chờ cô phản ứng, Liêm Tuấn đã đi tới nắm lấy tay cô.
Bàn tay anh gần như nắm trọn cả bàn tay cô, chỉ cần hơi dùng sức đã lôi cô đi theo anh một cách máy móc.
Tình cảnh này thật kì lạ.
Một người đàn ông cao ráo tuấn tú nắm tay một cô gái mặt mũi ngây ngô, bước đi chậm rãi trên đường.
Đi được một lát, Liêm Tuấn bỗng dừng bước, bất đắc dĩ nhìn.
“Đỗ Đỗ, anh đâu phải đang dắt chó đi dạo.” Xin em có chút phản ứng đi được không hả?
“Ừm…” Đỗ Lôi Ty gật đầu, chợt tỉnh ra, “Anh, anh, anh mắng em là chó!”
Liêm Tuấn nhún nhún vai: “Đây là em tự nói đấy chứ.”
Đỗ Lôi Ty hận đến nghiến răng, lúc nãy còn cảm thấy sếp tổng đại nhân rất ân cần, thì ra tất cả đều là giả tạo!
Cô giận dữ giậm chân, muốn giằng ra khỏi tay anh nhưng sức lực chênh lệch quá xa, giãy dụa một hồi cuối cùng vẫn vô ích. Cô lại ngẩng đầu nhìn nhìn sếp tổng đại nhân, vẻ mặt kia đúng là y hệt đang chơi với chó.
(ㄒoㄒ )…
Đi cùng sếp tổng đại nhân đúng là chẳng có gì tốt đẹp hết.
Tự dưng bị sếp tổng đại nhân đùa bỡn, Đỗ Lôi Ty sinh lòng oán hận, quyết tâm sống mái một phen.
“Đỗ Đỗ.”
“…” Nghiến răng nghiến lợi, giả bộ không nghe thấy.
“Đỗ Đỗ?”
“…” Ai mà để ý đến anh thì người đấy là con heo!
“Đỗ Đỗ, em có muốn ăn kem không?” Liêm Tuấn bỗng nhiên dừng lại chỗ xe bán kem bên đường.
Đỗ Lôi Ty nhìn chằm chằm vào kem.
Trên thế giới này nếu có thứ gì mà Đỗ Lôi Ty không thể từ chối nổi thì chỉ có hai cái —— sếp tổng đại nhân và kem. Bây giờ sếp tổng đại nhân đang nắm tay cô hỏi cô có muốn ăn kem hay không, đối mặt với sức hấp dẫn lớn đến thế, Đỗ Lôi Ty quyết định tạm thời làm heo một lần.
ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, cô gật đầu dứt khoát, “Có!”
Vào một ngày hè nắng chói chang, tay phải cầm một que kem to đùng, tay trái kéo theo một anh chàng đẹp trai, đãi ngộ như thế không phải chuyện người bình thường có thể có được.
Vì thế, tâm trạng bực bội lúc nãy của Đỗ Lôi Ty đã bay hết sạch, cô ɭϊếʍƈ que kem, nheo nheo mắt một cách vô cùng hưởng thụ.
Liêm Tuấn nhìn thấy cảnh này, không kìm được bật cười.
Cô bé này, vừa rồi còn giận ngút trời mà mới cho có mỗi que kem đã vui như trúng xổ số rồi, thật không biết trong đầu chứa cái gì nữa.
Anh nghĩ nghĩ, bất lực lắc đầu.
Động tác nhỏ này khiến Đỗ Lôi Ty chú ý.
“Sao thế?” Cô hỏi, từ lúc nãy sếp tổng đại nhân đã nhìn cô một cách rất kì lạ rồi, chẳng lẽ…
A! Cô tỉnh ra, nhất định là sếp tổng đại nhân muốn ăn kem. Chắc là ngại lớn rồi mà lại ăn kem trên đường nên mới thèm thuồng nhìn que kem trên tay cô.
Sếp tổng ơi là sếp tổng, chắc anh khó chịu lắm!
Cho nên cô hào phóng đưa que kem trên tay ra: “Cho anh cắn một miếng này!”
“Ừ.” Liêm Tuấn khẽ mỉm cười, cúi đầu xuống cắn một miếng.
Có điều, anh chẳng cắn vào kem mà lại nhằm ngay vào chút kem còn dính trên môi người ta. Răng nhẹ nhàng cắn vào môi, đầu lưỡi chậm rãi ɭϊếʍƈ kem.
Ầm một tiếng, Đỗ Lôi Ty chỉ cảm thấy trong đầu như có cái gì đó nổ tung, sức nóng cuồn cuộn bốc từ trong ra ngoài chỉ lát sau đã làm đỏ bừng cả khuôn mặt. Cô định đưa tay đẩy anh ra nhưng một tay lại bị anh nắm, cái tay kia… Oái, phải cầm kem -_- [] [] []
ɭϊếʍƈ hết môi một lượt xong anh còn chưa thấy đủ, đầu lưỡi tiếp tục di chuyển, linh hoạt tách miệng cô ra…
Này này, đang đi trên đường lớn đấy!
Đỗ Lôi Ty thoáng cảm nhận được những ánh mắt từ bốn phương tám hướng lia tới nhưng trong nhất thời suy nghĩ hỗn loạn, tinh thần không tỉnh táo, đành phải để lưỡi anh đang thăm dò môi cô tiến dần vào, cướp đi hơi thở của cô.
Đúng lúc này, cô bỗng cảm thấy quần bị kéo xuống. Lực kéo không mạnh, chẳng qua chỉ tụt xuống một ít thôi.
“Chờ… Chờ một chút…”
“Sao thế?” Cảm giác bị gián đoạn thật không dễ chịu, giọng Liêm Tuấn hơi bực.
“Có… Có cái gì ấy…”
Đến lúc cô quay đầu lại nhìn thì… rầm một tiếng, cô hóa đá luôn.
Một cô bé con khoảng bốn năm tuổi ôm gấu bông trong tay, vô cùng ngây thơ nhìn hai người: “Anh ơi, chị ơi, hai người đang làm gì thế?”
Ba người sáu con mắt, nhìn chằm chằm vào nhau không nói được tiếng nào.
Lúc này, một người phụ nữ chạy đến, kéo cô bé đi: “Ai yô, tiểu tổ tông của tôi ơi! Bảo con đừng chạy lung tung rồi mà, sao không nghe lời mẹ hả?” Nói xong ngại ngùng cười cười với Liêm Tuấn và Đỗ Lôi Ty, “Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi…”
Tiếp tục, tiếp tục cái đầu chị á!
Đỗ Lôi Ty vô thức nắm tay sếp tổng đại nhân, chạy vụt đi trong ánh mắt cực kì tò mò của cô bé.
Tóm lại, đợi đến khi cô thở dốc dừng lại, chuẩn bị ăn một miếng kem cho thuận khí thì phần kem trên tay đã bị rơi mất trong lúc chạy trốn, chỉ còn lại mỗi cái bánh ốc quế trong tay.
55555*… Vua kem ơi, tôi thật có lỗi!
(*: 555555 nghĩa là hu hu hu hu hu vì số 5 của Trung Quốc đồng âm với tiếng khóc hu hu)
“Anh đi mua cho em que khác.” Liêm Tuấn đứng bên cạnh nói.
“Không cần đâu.” Cô vội vàng từ chối. Một que cô đã không chịu nổi rồi, nếu mua thêm nữa ai mà biết sếp tổng đại nhân sẽ làm gì cô chứ? Thật sự là… đáng sợ quá!Mấy chuyện hẹn hò thế này không phải là Đỗ Lôi Ty chưa từng làm bao giờ. Ví dụ như người bạn trai Trịnh Minh Minh đồng nghiệp giới thiệu cho đầu năm nay chẳng hạn. Người này thích nhất là đi dạo siêu thị, hứng thú nhất là được thưởng thức miễn phí các loại sản phẩm mới. Thế cho nên số lần hẹn hò không nhiều của Đỗ Lôi Ty và anh ta đều là ở chỗ mấy quầy thử sản phẩm miễn phí của siêu thị cả.
Khi đó Đỗ Lôi Ty chỉ cảm thấy đơn giản là người ta yêu nhau đương nhiên phải nhường nhịn nhau. Vậy nên dù có thấy việc thử sản phẩm miễn phí trong siêu thị mất thể diện đến mức nào, cô cũng hết sức giữ bình tĩnh.
Nhưng hôm nay, tình huống hoàn toàn khác hẳn!
Đối tượng hẹn hò của cô là sếp tổng đại nhân, khí chất không phải loại người như Trịnh Minh Minh có thể so sánh được. Bởi vậy cho dù chỉ là nắm tay đi trên đường thôi cũng đã khiến Đỗ Lôi Ty cảm thấy hồi hộp đến mất hết cả sức lực rồi.
Hơn nữa sếp tổng đại nhân trời sinh ngoại hình nổi bật, đi trên đường không thể không hấp dẫn ánh mắt hâm mộ của một đám nữ đồng bào cùng một số nam đồng chí. Đi một đường như thế, Đỗ Lôi Ty không kìm được cảm thán trong lòng: Mẹ ơi, đây là hẹn hò mà, sao mà cứ như đi diễu hành thế!
Cảm xúc của Đỗ Lôi Ty hiện rõ hết trên mặt, đương nhiên cũng bị Liêm Tuấn nhìn thấy, anh không nhịn được muốn trêu cô mấy câu: “Đỗ Đỗ, em đang hồi hộp đấy à?”
Oái, sếp tổng đại nhân, anh nói thẳng thế!
Đỗ Lôi Ty đỏ mặt: “Không… Làm gì có…”
Còn chưa nói xong anh đã vòng tay qua eo cô, dùng sức ôm cả người cô vào lòng. Cúi đầu, hơi thở tươi mát phả ra theo lời nói: “Chỉ là một nụ hôn thôi mà, em không cần phải căng thẳng thế đâu.”
Anh không nhắc tới nụ hôn kia thì thôi, vừa nói đến đã làm mặt Đỗ Lôi Ty đỏ au như mông khỉ.
Đang trong lúc vô cùng rối trí, đột nhiên anh lại cúi đầu, nhanh như chớp hôn nhẹ lên môi cô một cái, “Em xem, chuyện như vậy ở nước ngoài rất bình thường mà.”
>_______
Cái đầu Đỗ Lôi Ty mặc dù chẳng thể thông minh lên được nhưng cô cũngđoán ra, nếu bây giờ mà không nói sang chuyện khác thì lát nữa sếp tổng đại nhân có khi sẽ biểu diễn tiết mục 18+ trên vỉa hè mất.
“Thế… anh thật sự đã từng hôn Phỉ Phỉ rồi à?”
Liêm Tuấn hơi sững sờ, rồi phá lên cười. Cô bé này thật đúng là biết lảng sang chuyện khác ghê, thôi cũng được, còn trêu nữa có khi sẽ khóc mất.
“Ừ.” Anh gật đầu, buông bàn tay đang đặt trên eo cô xuống.
Phù… Đỗ Lôi Ty thở phào nhẹ nhõm trong lòng, tiếp tục hỏi: “Vậy sao bọn anh không tiến triển thêm?”
Vợ mà lại đi hỏi chồng sao không tiến triển tiếp với cô gái chồng đã từng hôn, lời này đúng là chỉ có sinh vật đơn bào như Đỗ Lôi Ty mới hỏi nổi.
Liêm Tuấn có chút bất đắc dĩ, nhún vai: “Không có cảm giác.”
“Tại sao? Phỉ Phỉ là hoa khôi của khoa y trường em đấy.” Năm đó vì nhà trường có chút trục trặc trong việc phân phòng ngủ nên cô phải ngủ cùng phòng với học sinh khoa y, từ đó mới quen biết với Chu Dao Phỉ trong truyền thuyết. Quan điểm của Đỗ Lôi Ty là, chỉ cần Chu Dao Phỉ sửa cái tính quái đản đi thì vẫy vẫy tay mấy cái sẽ có luôn một xe tải đàn ông quỳ gối dưới váy cô.
Thấy cô tiếp tục đi sâu vào vấn để, Liêm Tuấn thản nhiên nói: “Anh không thích phụ nữ quá thông minh.”
“Phụ nữ thông minh có gì không tốt đâu…” Đỗ Lôi Ty thấp giọng lẩm bẩm, đột nhiên phát hiện ra có gì đó không đúng lắm. Ngẩng mạnh đầu lên, cô hỏi: “Anh mắng em ngốc?”
Phản ứng đúng là không phải chậm bình thường, Liêm Tuấn nhếch nhếch khoé miệng: “Đây cũng là tự em nói đấy nhé.”
T____T Sếp tổng đại nhân, anh không ném đá giấu tay không được à!
Trong cuộc sống, chuyện đau đớn nhất chính là bị nói là ngốc lại còn không nhận ra mà gật đầu đồng ý. Tâm trạng của Đỗ Lôi Ty bây giờ phải dùng từ bi phẫn để hình dung.
Lúc này Liêm Tuấn lại nhìn cô một cái thật sâu xa, trong ánh mắt tựa như đang ẩn chứa điều gì đó.
Gì vậy? Đỗ Lôi Ty thật sự không nhìn ra được.
Liêm Tuấn thở dài: “Đỗ Đỗ, em thật sự là rất ngốc.”
Liên tục hai lần bị nói ngốc, Đỗ Lôi Ty rốt cục cũng tức lên: “Em sao mà ngốc? Em…” Nói đến đây, cô bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, há hốc mồm lâm vào tình trạng hóa đá.
Sếp tổng đại nhân vừa mới… vừa mới nói không thích phụ nữ quá thông minh… Sau đó anh… anh còn nói cô ngốc… Ý của anh chẳng phải là nói anh… anh thích cô sao? Thích, thích, thích…
Đến tận lúc cái từ này luẩn quẩn trong đầu Đỗ Lôi Ty như trục quay của máy giặt thì cô mới tỉnh lại được.
Sếp tổng đại nhân vừa mới tỏ tình với cô rồi!!!
Đỗ Lôi Ty nuốt nuốt nước miếng, hy vọng có thể thấy được bằng chứng trong mắt Liêm Tuấn. Nhưng anh chẳng nói lời nào mà chỉ cười.
Chính nụ cười này lại khiến trái tim nhỏ bé của Đỗ Lôi Ty nhảy mạnh lên trong lồng ngực. Cô rất muốn mở miệng hỏi nhưng sợ lỡ anh không thừa nhận thì chẳng phải cô tự tưởng bở sao? Nhưng nếu không hỏi thì trong lòng lại vừa mừngvừa lo… Ầy, cảm giác như vậy thật là đau tim quá đi!
Đúng lúc này, Liêm Tuấn kéo tay cô, tiếp tục đi về phía trước.
Đỗ Lôi Ty nhắm mắt theo đuôi, tâm trạng khác hẳn vừa rồi. Cô cảm thấy bàn tay mình được anh nắm còn nóng hơn cả tiết trời mùa hè, lòng bàn tay đang không ngừng chảy mồ hôi, ẩm ướt khó chịu.
Bỗng nhiên, lòng bàn tay trở nên mát mẻ. Sau đó, Đỗ Lôi Ty rốt cục cũng phát điên rồi.
Liêm Tuấn đưa tay cô lên trước miệng, nhẹ nhàng hà hơi, thổi khô từng giọt từng giọt mồ hôi trong lòng bàn tay cô…
——- Tôi là đường phân cách xộc xệch đến không nói nên lời——
Đỗ Lôi Ty ngồi trên ghế dài trong công viên, đầu óc ngẩn ngơ.
Cũng chỉ tại cái lúc không biết là bao lâu trước đó, cô đã nhận được lời tỏ tình vô cùng quái dị của sếp tổng đại nhân cùng với hành động trêu chọc vô cùng trắng trợn, kết quả là trái tim nhỏ bé yếu ớt mong manh của cô dưới sự vận hành quá tải đã hỏng hết cả rồi.
“Cho em này.” Liêm Tuấn đi tới, đưa cô một que kem.
Đỗ Lôi Ty không dám nhìn vào mắt anh, cúi đầu nhận lấy, lè lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ. Hơi lạnh đánh sâu vào thần kinh đại não, sau đó chẳng may cô lại nghĩ tới cảm giác mát mẻ, tê dại đến từ lòng bàn tay kia…
Trời ơi, đất hỡi, để cô ngất luôn đi cho xong! T____T
“Ăn ngon không?” Liêm Tuấn ngồi xuống, một bên người không biết vô tình hay cố ý đụng vào cô.
Đỗ Lôi Ty máy móc gật đầu, ánh mắt ngơ ngẩn: “Có.”
“Để anh nếm thử xem…”
“Ừm…” Đỗ Lôi Ty đáp lời, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Đến lúc muốn mở miệng nói không cho thì môi đã bị phủ lên, lại là một lần chiếm đoạt nóng bỏng không chừa cho nửa đường sống. Bàn tay cũng nhân tiện lần vào bên trong lớp áo mỏng, chạm vào vùng eo trần trụi.
Rất rõ ràng, người nào đó lúc nãy chưa ăn no bây giờ đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Hôn xong, Liêm Tuấn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, hài lòng nói: “Ừm, rất ngọt.”
Quay sang Đỗ Lôi Ty, hai mắt mê ly, môi hơi sưng đỏ, tóc tai lộn xộn, quần áo xộc xệch… ( Đỗ Lôi Ty: Người kia, cô có thể đừng miêu tả sắc tình như thế được không? -_- [] [] [] )
Một giây đó, Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên ý thức được mình giống như con chim cút, càng lùi bước thì sếp tổng đại nhân lại càng được voi đòi tiên.Cứ tiếp tục như vậy, con chim cút này rất có khả năng sẽ biến thành chim cút 18+ mất!
Không được, cô nhất định phải phản kháng!
“Anh đừng…”
Nói đến một nửa lại bị ánh mắt giết người của sếp tổng đại nhân chặn đứng, Đỗ Lôi Ty nuốt một nửa còn lại vào họng, cười gượng: “Trời nóng cẩn thận củi lửa nha…”
Liêm Tuấn nghiêm túc nói: “Đỗ Đỗ, bây giờ là mùa hè.”
Mùa hè thì chẳng phải là cần cẩn thận cháy nhà sao? Nếu không thì làm gì mà lau súng lửa nhiều lần thế? >____
Công viên sau buổi chiều mùa hè, cây cỏ xanh tốt.
Bây giờ là mùa mưa của thành phố này, trên thảm cỏ còn lưu lại vài hạt sau cơn mưa sáng nay. Những giọt nước được ánh mặt trời chiếu vào nhìn từ xa giống như những viên ngọc ẩn trong bụi cây.
Đỗ Lôi Ty ngắm thảm cỏ trước mắt đến ngẩn ngơ, nghĩ lại những cảnh rung động lòng người cả ngày hôm nay mà nóng bừng cả mặt.
Quả nhiên, ở bên sếp tổng đại nhân cần phải có một trái tim cứng rắn!
Lúc này, bỗng nhiên có một chú chó Nhật màu trắng xuất hiện trước mắt cô, bộ lông trắng muốt nhảy tới nhảy lui trên bãi cỏ xanh biếc nhìn thật dễ thương.
Hai mắt Đỗ Lôi Ty sáng lên, đưa tay ra ngoắc con chó nhỏ.
“Ngoan nào, lại đây lại đây lại đây…”
Con chó kia như nghe hiểu được tiếng người, lắc lư cái mông đi tới, lúc đến bên cạnh còn lè lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ ngón tay Đỗ Lôi Ty.
“A! Thật là đáng yêu quá đi!” Cô không kìm được khen nó, quên sạch sự lúng túng vừa rồi.
Liêm Tuấn nhướn mày nhìn cô chơi với con chó nhỏ, hỏi: “Em thích à?”
“Đương nhiên rồi!” Đỗ Lôi Ty chớp chớp mắt nhìn con chó nhỏ, “Anh không cảm thấy nó rất giống một người bạn nhỏ sao? Đáng yêu quá…”
Bạn nhỏ? Liêm Tuấn bật cười, chậm rãi nói: “Đỗ Đỗ, thật ra em cũng có thể tự sinh một…”
“Này, nó là chó mà!” Đỗ Lôi Ty giận trừng mắt lên, đột nhiên cảm thấy không khí có chút khác thường, chẳng lẽ sếp tổng đại nhân đang ám chỉ… thật ra thì bọn họ có thể sinh…
Khuôn mặt vừa bình thường lại đỏ ửng hết lên.
“Đáng ghét!” Cô đỏ mặt lên, tỏ vẻ ngượng ngùng.
Liêm Tuấn bật cười nhìn cô, nhưng khoé miệng đang cong lên chợt cứng lại.
“Đỗ Đỗ, chúng ta đi thôi.” Nghe giọng nói của anh có gì đó không ổn.
Đỗ Lôi Ty hỏi: “Đi đâu?”
“Đi bệnh viện.” Anh trả lời, sắc mặt hơi tái nhợt.
Đỗ Lôi Ty đỏ mặt, hai tay vân vê áo: “Đáng ghét! Người ta còn.. còn chưa có thai mà… Đi bệnh viện cái gì chứ… Ghét ghét ghét…”
“Đỗ Đỗ…” Liêm Tuấn bất lực cắt đứt dòng suy nghĩ lung tung của cô, cười khổ: “Chúng ta không đi khoa phụ sản, mà phải đi khoa dạ dày.”