Chương 25: Có những thứ không nên tồn tại
*CẢNH BÁO: NỘI DUNG CHƯƠNG NÀY CÓ NHỮNG TỪ MANG 18+, AI CHƯA ĐỦ TUỔI MỜI ĐỌC NHỮNG CHƯƠNG KHÁC*
*THÔNG BÁO: Cho những bạn theo dõi mình ở Wattpad. Hiện tại do mình có một số vấn đề ở tài khoản cũ nên là mình quyết định chuyển toàn bộ câu chuyện sang tài khoản mới. Các bạn có thể tìm @trtr1409 sẽ ra ngay. Cảm ơn các bạn rất nhiều nhé!
“Có những thứ không nên tồn tại. Minh Ngọc, tôi mong giữa chúng ta không còn những quá khứ
kia.” Lâm Nhật cười nhạt nhìn cô, nụ cười kiên định muốn rũ bỏ những gì quá khứ đã xảy ra. Có thể năm ấy anh còn quá trẻ con, không hiểu nổi được những tổn thương của đứa nhóc năm ấy. Phải, anh đang muốn rũ bỏ! Có lẽ sống với hiện tại khiến anh cảm thấy thoải mái rất nhiều.
“Tôi nợ cô một lời xin lỗi năm ấy, xin lỗi”
Minh Ngọc không thích ứng kịp hoàn cảnh lúc này. Lâm Nhật lúc thì hiền lành lúc thì lạnh lùng.
Dường như bây giờ cô cảm thấy sợ hơn là ngạc nhiên nữa.
“Đừng nói chuyện này nữa. Chúng ta vẫn còn những mục đích phía trước. Vì lợi ích của cả hai và đã là những con người trưởng thành. Đã nhiều năm…tôi không còn nghĩ đến nó nữa” Thực ra cô nói dối đấy, cô vẫn rất để ý đến quá khứ, nó là một vết sẹo hằn sâu vào tim cô. Là vết sẹo chồng chất những vết thương, sao cô không để ý cho được.
Nhưng bây giờ có phải thật sự cần thiết nói ra? Nói ra rồi cô sẽ được gì? Minh Ngọc, tiền đồ của mày thật ít ỏi.
Đôi môi gắng gượng cười, khuôn mặt cô trở nên đỏ dần. Cô sắp khóc!
Lâm Nhật nhìn cô chẳng nói gì. Anh hiểu. Có những việc không cần nói, đối phương sẽ tự hiểu, đó
là quy luật.
“Nghỉ ngơi đi, không làm phiền cô nữa. Chuyện đó tôi chắc chắn sẽ giải quyết sạch sẽ, cô yên tâm” Lâm Nhật tiến bước vỗ vai Minh Ngọc, rồi anh nhanh chóng về phòng.
Đóng sầm cửa phòng lại, anh ngẩng đầu nhìn lên trần. Giấu những cảm xúc kỳ lạ kia, anh nhắm
mắt thật chặt, vết hằn mệt mỏi hiện lên.
"...Đã nhiều năm…tôi không còn nghĩ đến nó nữa"
“Em không ngưỡng mộ mặt trời. Vì không soi sáng được quá khứ của em.
Có những khoảng lặng, chúng ta…đều giống nhau.
Em rất đố kị với thời gian. Có thể trôi đi thật dễ dàng.
Chẳng cần lên tiếng, cũng không cần phải trốn tránh.
Có một loại bi thương.
Là tên của anh chỉ còn lại trong quá khứ của em.
Cùng em hít thở. Quyết định em sẽ vui vẻ như thế nào. Chẳng có cách nào để quên
được.
Có một loại bi thương.
Là phải mỉm cười khi rời xa anh. Thứ có thể ngoảnh nhìn khi nhớ nhung. Chỉ là bóng lưng quay đi.
Thứ còn lại chỉ là chút cố chấp. Và tấm ảnh chúng ta chụp cùng nhau…”
(Có Một Loại Bi Thương - Dã Khu Ca Thần, Dịch: Chuối Tiêu Tiên Sinh, Nguồn: Youtube)
Hai bên tai cô cứ da diết giọng ca ấy. Cô rất thích bài này, năm ấy cô nghe không dưới 100 lần. Năm ấy rất buồn, vô tình cô tìm thấy bài hát này, nhịp điệu, lời ca, cô nghe đều không kìm được nước mắt.
Cô có một loại bi thương, đó chính là thích anh, bi thương không quên được anh. Lâu lắm rồi cô mới nghe lại, cảm giác vẫn như ngày đó, chỉ có đều không còn giống nhau nữa. Năm ấy là sự đau lòng, bây giờ là chấp nhận. Phải rồi, cô đang tìm kiếm gì chứ? Cô phải chấp nhận, chấp nhận rằng là không còn nữa. Anh nói đúng, có những thứ không nên tồn tại. Không nên từ lúc bắt đầu.
Bài hát ấy cứ lặp lại bên hai tai cô. Căn phòng màu trắng ấy tĩnh lặng vô cùng nhưng bên trong ấy lại rất ầm ỉ.
“Đã xử lý, thưa anh Nhật” thư ký Khang báo cáo lại tình hình tìm IP, đã xóa đi rất triệt để.
“Anh nghỉ ngơi đi” Lâm Nhật tắt máy rồi giục điện thoại sang một bên.
Đã hơn 1 giờ sáng, Lâm Nhật đứng bên ngoài ban công. Trên tay anh cầm điếu thuốc đang cháy dở, dưới đất đã có biết bao tàn thuốc xung quanh. Anh đã hút rất nhiều, nhiều đến nỗi nó khiến anh thật phiền muộn.
Phà khói thuốc ra, anh lại rít một hơi dài. Phiền muộn, thật sự phiền!
Tì người vào lan can, trong đầu anh cứ lưu lại hình ảnh của Minh Ngọc lúc ấy, bi thương và…sự đau lòng. Anh tự hỏi là tại sao mình phải phiền muộn như thế nào? Là dằn vặt sao? Nghìn tỉ câu hỏi anh không thể trả lời.
Tiếng chuông điện thoại lại reo lên một lần nữa
Anh lười nhác không muốn để ý. Tiếng chuông reo lên rồi lại tắt, cứ thế liên tục như vòng luân hồi. Đến khi không chịu được, anh xoay người cầm lên nghe.
“Chuyện gì?” Giọng anh lạnh lùng đến mức đáng sợ.
“Bên đây hơi đáng sợ, anh có thể qua với em không?” Hà Linh ngập ngừng nói.
Cô nhận ra giọng của anh có chút khác thường, trông đáng sợ hơn thường ngày. Chỉ mới nửa ngày không gặp anh mà tâm trạng anh đã như thế này. Đã có chuyện gì xảy ra?
Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, Hà Linh có chút mất bình tĩnh: “Alo, Nhật, anh có ở đó không?”
“Nửa tiếng nữa anh sẽ qua”
Anh nói xong liền tắt máy.
Hà Linh ngớ người ra, lần đầu tiên…Nhật tắt máy cô. Cô thông minh cô sẽ hiểu hôm nay đã có chuyện gì không hay? Một điều gì đó sắp lung lay mối quan hệ của cô và anh. Trong lòng cô run lên lo sợ. Điều cô lo sợ nhất, không lẽ…sẽ xảy ra sao?
Nửa tiếng sau, tiếng gõ dưới nhà vang lên.
Hà Linh chạy xuống mở cửa, cô thấy Lâm Nhật bản thân mặc vest nhưng trông thấy anh mất hẳn sức sống “Anh đến r…Ừm”
Lâm Nhật liền ôm lấy Hà Linh hôn mãnh liệt, Hà Linh có chút không thích ứng với nụ hôn này của
anh nhưng thân thể lại nhanh chóng hòa hợp với nó.
Đêm đó, căn phòng vang vọng tiếng rên rỉ của Hà Linh.
“Mạnh quá, Nhật, từ từ…A”
“Đừng, em sắp ra…”.
“A…”.