Chương 14
Đại điện tiếp kiến kết thúc, Vương rời đi, chúng thần cũng tạm lui, đợi một lát đến khi chạng vạng chuyển tới quảng trường rộng lớn phía trước đại điện, tham gia yến hội long trọng.
“Điện hạ, có mệt không?” Yam một tấc cũng không rời theo sát Vương, nhìn sắc mặt, cảm thấy được tinh thần của y có chút mỏi mệt.
“Không phiền lụy. Một lát nữa còn có yến hội” Vương có chút tâm mệt mỏi, bất quá không xem trọng, chính là cười cười, giang rộng hai tay để cho các nội cung giúp y cởi bỏ triều phục, thay đổi phục sức yến hội, nói: “Hồng Tổng quản, không bằng ngươi đi ăn chút gì trước đi. Ngươi phải luôn bảo hộ trẫm trong suốt yến hội, e rằng sẽ đói bụng”
Yam nói: “Thần đã quen. Không ngại” Trước mặt người ngoài, hắn vẫn tự xưng là “thần”.
Vương lại khuyên hắn lần nữa, thấy hắn vẫn không chịu rời đi, trong lòng khẽ động, nhớ tới chuyện hắn điều binh khiển tướng mấy ngày nay, nói: “Hồng Tổng quản, có phải là ngươi đang lo lắng chuyện gì? Hay là có chuyện gì phát sinh mà trẫm không biết?”
Yam nói: “Hiện tại thần cũng không thể nói sao cho tốt. Nhưng thỉnh điện hạ yên tâm, vô luận phát sinh sự tình gì, vi thần đều sẽ sống ch.ết bảo hộ điện hạ!”
Thái độ của hắn thập phần kiên định.
Vương đã thay xong y phục, khoát tay ý bảo đám người Hoàng nội cung toàn bộ lui ra, trong phòng chỉ còn có y cùng Hồng Lân hai người.
“Hồng Lân, nếu có chuyện gì, nhất định phải nói cho trẫm. Trẫm không hi vọng một mình ngươi gánh vác tất cả. Không nên hơi một tí lại nói cái gì liều ch.ết bảo hộ trẫm”. Y thật sâu nhìn Yam, nhẹ giọng nói: “Hồng Lân a, chẳng lẽ ngươi không biết sự tồn tại của ngươi đối với trẫm có bao nhiêu trọng yếu sao?”
Yam bị Vương thâm tình chăm chú nhìn, hai má bất giác có chút nóng lên, ngực còn không ngừng đập liên hồi.
Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ mình trúng độc?
Yam có chút mơ mơ hồ hồ, chỉ biết ngơ ngác nói: “Điện hạ…”
Vương cười cười, yêu thương sờ sờ khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nói: “Tốt lắm. Chúng ta đi thôi, đại yến cũng sắp bắt đầu”
Vương xoay người đi ra ngoài, lát sau Yam phục hồi tinh thần lại đi theo.
Hắn nắm chặt trường kiếm bên hông, cảm thấy được trận tim đập mãnh liệt vừa rồi còn không có đình chỉ. Nhìn theo bóng dáng Vương, Yam đột nhiên cảm thấy được tinh thần lực lúc nãy mình sử dụng hết giống như lập tức khôi phục lại, trong khoảnh khắc cảm thấy được khí lực của chính mình lại trở nên đầy đủ.
Yam có chút mờ mịt.
Hắn không biết, đây chính là sức mạnh của tình yêu. (sến =)))
Yến hội chưa bắt đầu, tất cả các đại thần đều tọa hảo (ngồi tốt) ở vị trí của chính mình, chờ đợi Vương cùng Vương hậu giá lâm.
Vương đến trước, khi đi lên Vương tọa, nhìn thấy bên phải vị trí của Vương hậu, động tác ngừng lại một chút.
“Vương hậu còn chưa đến sao?”
Hoàng nội cung cẩn thận trả lời: “Điện hạ, Vương hậu nương nương còn đang chuẩn bị, lập tức sẽ tới”
Vương gật gật đầu, bất động thanh sắc liếc nhìn một cái Hồng Lân bên tay trái, thấy hắn chuyên chút quan sát những người tham gia yến hội bên dưới, thần sắc nghiêm túc, hai mắt hữu thần, giống như không có nghe thấy lời vừa rồi y mới nói.
Vương ngồi ngay ngắn như cũ, mắt hướng về văn võ bá quan phía dưới. Đúng lúc này, Vương hậu đến.
“Vương hậu nương nương” Các nội cung cùng thị nữ đều nghiêng người nghênh đón.
Vương nhìn về phía Vương hậu, thấy Vương hậu một thân đoan trang hoa lệ lễ phục, gầy đi không ít, sắc mặt tái nhợt, tuy rằng dùng yên chi (son phấn) nhưng tinh thần vẫn là có chút không tốt.
“Vương hậu” Vương mỉm cười, đứng lên vươn tay, cực kỳ ôn nhu tự tay đỡ Vương hậu đứng ở bên người.
Vương hậu từ lúc xuất hiện ở đây, liền nhìn chằm chằm vào Hồng Lân. Chính là Hồng Lân lại luôn nhìn thẳng về phía trước, hắn giống như thị vệ bình thường sau khi hướng nàng khom mình hành lễ liền yên lặng quay trở về vị trí của mình – phía sau Vương. Cả quá trình đều không có liếc nhìn nàng một cái.
Lúc Vương tự mình thân thủ cầm lấy ngón tay nhỏ xinh trắng noản của Vương hậu, Vương hậu khe khẽ run lên, tựa hồ có chút lãnh (lạnh).
Nàng giống như mọi khi cung kính cúi đầu: “Điện hạ”
Vương ôn nhu nói: “Vương hậu, tay ngươi có điểm (có chút) run, có phải hay không cảm lạnh?” Giọng nói của y trầm thấp thuần hậu (êm tai), đặc biệt khi đè thấp thanh âm nói chuyện có chút khàn khàn, thập phần quyến rũ.
Vương hậu lại khẽ run lên, không tự giác âm thầm trộm liếc mắt nhìn Hồng Lân một cái, thùy hạ mi mắt nói: “Đa tạ điện hạ quan tâm. Có thể là do nô tì vội vàng đến đây, cũng không có gì đáng ngại”
Vương gật gật đầu, cùng Vương hậu sóng vai mặt hướng về phía văn võ bá quan dưới quảng trường, sau đó song song tọa chủ vị.
Vương cùng Vương hậu đều đã đến, tất cả các triều thần đứng dậy hành lễ.
Vương nhượng mọi người bình thân, sau đó ra hiệu yến hội có thể bắt đầu.
Nhạc khúc Triều Tiên du dương vang lên, mĩ tửu (rượu ngon) hòa mĩ thực (đồ ăn ngon) luân phiên dâng lên, giữa quảng trường các vũ nữ Triều Tiên mĩ lệ (xinh đẹp) bắt đầu khởi vũ (nhảy múa).
Bởi vì Triều Tiên chỉ là một tiểu quốc, Vương lại không có nhiều thực quyền, uy tín không thể so sánh với hoàng đế Nguyên triều, cho nên từ trước tới giờ triều thần tại yến hội đều là vô câu vô thúc (tự do hoành hành), quá mức phóng túng. Thật chí có người ở trước mặt Vương làm trò ôm cung nữ hoặc cung phi phẩm cấp thấp mà ve vãn, Vương cũng chỉ có thể làm như không biết.
Yam nhớ rõ trong nguyên kịch, trong một lần yến hội, các đại thần thậm chí “bức” Vương tự mình hạ trường (đi xuống) đạn tấu (đánh đàn) biểu diễn.
Đường đường quốc vương Triều Tiên, lại như con hát ở trước mặt mọi người đàn hát, mà những người đó lại như đang mua vui trong hoan ca tiếu lạc. (khung cảnh giống như trong lầu xanh) (khúc này ta ko coi, Vương thật đáng thương a T^T)
Tình cảnh này trong trí nhớ của Hồng Lân không có, bởi vì lúc ấy hắn chính là bận rộn hẹn hò với Vương hậu ở thư khố, không nhìn thấy quẫn bách cùng bất đắc dĩ của Vương.
Nhưng là Yam “thấy”. Khi hắn xem điện ảnh tư liệu đến đoạn này liền thật sâu vì Vương mà đau xót.
Thân là nhất đại quân vương (một đời là vua), cho dù là Triều Tiên chỉ là một tiểu quốc, cũng có tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của vương giả, huống chi Vương Kì lại là một người thiên tính vô cùng mẫn cảm.
Lúc ấy Yam cảm thấy vũ nhục như vậy, cho dù là chính mình chỉ là người đứng xem, cũng vì Vương mà cảm thấy chua xót cùng đau lòng. Mà nhạc khúc lúc ấy Vương diễn tấu trên quảng trường chính là tên của bộ phim, “Sương hoa ***”.
Yam không rõ lắm về lịch sử Triều Tiên, nhưng sau khi kế thừa trí nhớ của Hồng Lân, lại biết được đây là một bản tình ca của Triều Tiên được truyền lưu từ mười mấy năm trước, nói về tình cảnh cùng tâm tình lúc hẹn hò của những người yêu nhau.
Hắn đoán có lẽ lúc ấy Vương là nghĩ đến Hồng Lân. Đây là ca khúc đối Hồng Lân thổ lộ, đáng tiếc tên ngốc Hồng Lân, lại lãng phí cùng với nữ nhân hẹn hò, hoàn toàn không cảm nhận được tâm tình của Vương.
Khụ, đương nhiên, hiện tại hắn chính là Hồng Lân, không thể tiếp tục mắng chính mình ngu ngốc.
Bất quá yến hội hôm nay, các đại thần phía dưới rõ ràng thu liễm (bớt phóng túng) rất nhiều, không giống như trước làm càn. Bởi vì chỉ cần bọn họ nhìn đến những chỗ trống bên cạnh, sẽ nghĩ đến những người đối Vương vô lễ, toàn bộ đều đã xuống địa ngục. Cho dù là võ tướng hồi quốc (về nước), cũng không dám quá mức phóng túng.
Yam đối tình huống này thực vừa lòng. Tinh thần của hắn thật sự rất căn thẳng, một mực chú ý chặt chẽ tình hình mọi người phía dưới, tùy thời tùy lúc đều xem xét có hay không thích khách lẫn vào bên trong, bởi vậy đối với ánh mắt liên tục nhìn đến của Vương hậu căn bản không chút để ý.