Chương 63
Mỹ mạo của Lan là một trong những nguyên nhân làm cho Vương lo lắng, nhưng cái y càng để ý hơn, chính là quan hệ của hắn cùng Hồng Lân.
Cảm tình của hai người rõ ràng rất thâm giao (cảm tình sâu), cùng hiểu rõ và ăn ý trong lúc vô tình bày ra, làm cho Vương trong lòng cảnh chung đại hưởng (chuông báo động vang lớn).
Giữa Hồng Lân cùng Lan giống như có một loại khí tràng đồng loại không thể nói rõ. Kể cả khi hai người cùng ngồi trước mặt Vương, thậm chí trong nháy mắt làm cho Vương sinh ra một loại cảm giác chính mình là người ngoài cuộc.
Loại cảm giác này làm cho Vương cực kỳ sợ hãi, địch ý đối với Lan không thể ức chế được.
Hồng Lân tín nhiệm, yêu mến, lý giải người gọi là Lan kia.
Hơn nữa Lan không chỉ có mạo nhược thiên tiên (dung mạo như thiên tiên), trên người còn có một loại khí chất thuần chân (trong sáng) không nhiễm trần thế, loại khí chất này, lại có sức hấp dẫn không thể miêu tả đối với người khác.
Vương rất hiểu Hồng Lân. Y biết Hồng Lân thích dạng người nào. Trải qua sự kiện của Vương hậu, Vương lại hiểu được, chính mình chưa bao giờ là đối tượng chờ mong trong suy nghĩ của Hồng Lân. Cho dù là sau khi Hồng Lân trở nên thành thục cường đại, về phương diện này hắn đối chính mình cũng không thể tiếp nhận. (ta chém)
Không thể không nói, trí tuệ của Vương thực hiếm có, trực giác cùng sức quan sát của y cũng thập phần cường đại. Cho dù tinh thần lực không có khả năng thăm dò lòng người, y cũng có thể nhạy bén mà nhận thấy được những sắc thái nhỏ nhất của người bên cạnh.
Nguyên nhân chính là vì Hồng Lân đối xử với Lan không giống người thường, cho nên Vương không thể ức chế lần thứ hai lâm vào tình tự giống như sự kiện Vương hậu lúc trước.
Lan người kia như vậy mỹ mạo như vậy đơn thuần, nhìn qua mặc dù có chút lạnh lùng, nhưng không thông thế sự thiên chân (ngây thơ) như vậy lại là người hấp dẫn…
Hơn nữa hắn cũng là ân nhân cứu mạng của Hồng Lân, hai người ở chung với nhau thời gian hai tháng.
Tưởng tượng đến đây, Vương rốt cuộc ngồi không được, mãnh liệt ghen tỵ cùng cảm giác nguy hiểm làm cho y lửa giận bùng lên, lập tức đứng dậy.
Y không dễ dàng nổi giận, nhưng một khi tức giận, đó là lôi đình vạn quân (sấm vang chớp giật). Không nói lúc trước huyết lưu thành hà (máu chảy thành sông) trên đại điện, ngay cả Hồng Lân trong nguyên kịch, cũng là dưới cơn thịnh nộ của Vương mà bị diệt đường con cháu.
Nhưng là lần này Vương quên mất tình huống thân thể hiện tại của chính mình.
Khi y đứng lên động tác rất mạnh, tâm tình lại bất ổn, vừa muốn sai người đi đem Hồng Lân “trảo” (bắt) trở về, đột nhiên cảm thấy bụng đau đớn.
Vương không hề chuẩn bị, hừ một tiếng, ôm bụng lui về phía sau từng bước, ngã ngồi lại xuống giường.
Trong bụng lại truyền đến đau nhức.
Khi Yam chạy về tẩm thất, chỉ thấy Vương nằm ở trên giường đầu đổ đầy mồ hôi.
Đám người Vương thái y vẫn ở lại trong cung tùy thời đợi lệnh, so với Yam còn tới sớm hơn một bước, lúc này nơm nớp lo sợ nói: “Điện hạ…chỉ sợ là phải sinh”
Tình thiên phích lịch! (sét đánh giữa trời quang)
Thật vất vả giữ thai lâu như vậy, nghĩ đến lần này nhất định có thể đợi cho thai nhi đủ tháng xuất thế, ai ngờ lại vẫn là sớm hơn nửa tháng.
Vương nghe vậy chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất đi.
Yam thật không biết đây là chuyện gì xảy ra. Căn cứ khoa học sinh thái nhân loại cho thấy, thai nhi khi bảy tháng đã phát dục đầy đủ, kém hơn mười ngày sinh ra cũng không tính rất nguy hiểm. Hơn nữa thai nhi trong bụng Vương Kì sớm phát dục thành thục, tinh thần lực cũng đủ khỏe mạnh.
Y trấn định nói: “Vậy các ngươi còn không mau đi chuẩn bị? Đều ở trong này làm cái gì? Cái gì nên làm thì mau đi làm đi”
Có thể là sự bình tĩnh của y lây sang cho mọi người. Đám người Vương thái y cùng nội cung đều phục hồi tinh thần lại, vội vàng lui xuống chuẩn bị.
Yam ở bên giường ngồi xuống, cầm tay Vương, an ủi nói: “Điện hạ, không cần lo lắng, ta ở bên cạnh ngài”
Vương trừng mắt liếc nhìn hắn một cái. Lúc này tuy rằng khó chịu, nhưng nhớ tới nếu không phải chuyện của hắn với Lan làm cho chính mình sinh khí, chỉ sợ cũng không phải sinh non như vậy a.
Y oán hận hừ một tiếng, trầm giọng chất vấn nói: “Ngươi vừa rồi đi đâu? Vì cái gì không ở trong phòng?”
Yam có chút kinh ngạc Vương lúc này còn có thể quan tâm vấn đề này, liền nói: “Ta đi tìm Lan. Ta thấy hắn không quá quen thuộc với quy củ trong cung, cho nên muốn chỉ dạy hắn, để tránh hắn trong lúc vô ý phạm vào cung quy”
Kỳ thật Yam sợ hắn trong lúc vô ý xúc phạm Vương mới là thật a.
Vương cả giận nói: “Lúc này ngươi như thế nào có thể rời khỏi ta? Chẳng lẽ trong cung chỉ còn lại có một mình ngươi sao? Muốn dạy hắn quy củ trong cung có rất nhiều…Ách, a——”
Đau bụng sinh đột nhiên đột kích, Vương không thể nói thêm gì được nữa.
Yam đã hiểu được ý tứ của y. Hắn mặc dù ở phương diện tình cảm có chút trì độn (không nhạy bén), nhưng vẫn là hiểu ý Vương, vội nói: “Kì, ngươi không cần hiểu lầm, ta cùng Lan không có gì. Nếu ngươi không thích, về sau ta không đi tìm hắn nữa. Ngươi lập tức phải sinh, cảm xúc không cần quá kích động”
Vương gắt gao nắm lấy cổ tay hắn, khí lực rất lớn, giống như phải bẻ gãy tay hắn.
“Hồng Lân, ta cảnh cáo ngươi, ngươi không được đi tìm hắn nữa! Lý do gì cũng không thể!”
Yam bất đắc dĩ nói: “Ngươi yên tâm, ta đáp ứng ngươi”
Hắn xem như được mở mang kiến thức, sắp sinh đến nơi, Vương thế nhưng còn không quên ghen.
Vương tuy rằng còn có chút lo lắng, nhưng thấy thái độ của Hồng Lân không có gì bất mãn, hơn nữa hiện tại cũng thật sự cố không được, liền tạm thời từ bỏ.
Có kinh nghiệm lần trước, Vương đối với việc sinh sản đã có chuẩn bị tâm lý. Nhưng chính bởi như vậy, sắc mặt trắng bệch, đối với đau đớn khi sinh sản sắp đến không tránh khỏi nơm nớp lo sợ.
Yam mặc dù đang ở cùng y, nhưng đối với đau đớn thân thể của y lại không có biện pháp, đành phải phát động tinh thần lực, giúp y bổ sung lực lượng tinh thần.
Hắn âm thầm nhìn quét một chút thân thể của Vương, bởi vì không phải lần đầu tiên sinh sản, năng lực thừa nhận của thân thể vẫn tốt. Hơn nữa lần này do chính mình bồi bên cạnh Vương, cho dù có xảy ra vấn đề gì, cũng có thể đúng lúc dùng tinh thần lực thay đổi cấu tạo thân thể của Vương, bảo đảm hài tử thuận lợi sinh ra.
Đám người Vương thái y đã đem thang dược (chén thuốc) linh tinh chuẩn bị đầy đủ. Hoàng nội cung nguyên bản hôm nay không phải trực, nhưng nghe nói Vương sắp phải sinh, cũng vội vàng chạy tới.
Yam đối với lần trước Vương sinh sản cũng không rõ ràng, nhìn thấy mọi người vội vội vàng vàng, chính mình cũng không giúp được gì, đành phải canh giữ ở bên giường, chuyên tâm bồi Vương.
Mặc dù có Hồng Lân bên người, làm cho Vương an tâm không ít, nhưng y tính tình cao ngạo, cũng không nguyện ý để cho Hồng Lân nhìn thấy bộ dáng của chính mình khi sinh sản.
Cố nén một canh giờ, cảm giác phía dưới từng trận ẩm ướt, nghe được Vương thái y phải kiểm tr.a thân thể của y. Vương biết kế tiếp phải như thế nào, liền nói: “Hồng Lân, ngươi ra bên ngoài chờ. Trẫm một mình được rồi”
“Không, ta phải ở trong này cùng ngươi”
Vương an ủi xoa xoa tay hắn, trên gương mặt tái nhợt bài trừ một cái mỉm cười, cố hết sức nói: “Ngươi yên tâm, trẫm không có việc gì đâu. Ngươi ở trong này, ngược lại, ngược lại sẽ làm ta phân tâm…Ách—-”
Yam thấy y nói như vậy, biết y tự tôn cao ngạo vô cùng, không muốn để cho chính mình thấy bộ dáng chật vật cùng ô uế của y, liền gật gật đầu: “Ta ngay tại bên ngoài. Điện hạ, ngài phải cố gắng a” Nói xong cúi đầu ở trên trán y nhẹ nhàng hôn một cái, lui đi ra ngoài.
Len nguyên bản ở trong phòng của chính mình nghỉ ngơi, nhưng nhận thấy được một cỗ tinh thần lực dị động, lại liên tưởng đến vừa rồi nội cung vội vàng chạy tới truyền lời với Yam, cũng biết Vương là phải sinh sản.
Hắn đối với vấn đề cổ đại thân thể nhân loại như thế nào sinh sản tử tự thập phần tò mò (ở trong mắt hắn nam nhân sinh sản cùng nữ nhân sinh sản cũng không khác nhau nhiều lắm). Thành thành thật thật ở trong phòng đợi đến chạng vạng, nhưng vẫn chưa thấy tinh thần lực của thai nhi có cái gì biến hóa, rốt cuộc kiềm chế không được, theo cổ dao động kia tìm được tẩm điện của Vương.
Khí chất của hắn xuất trần, mỹ mạo vô cùng, thần thái đạm nhiên (hờ hững, thản nhiên) như tiên, người trong cung nhìn thấy hắn đều giống như nhìn thấy thần tiên, rốt cuộc không có ai cản trở hắn.
Hắn thuận thuận lợi lợi đi vào tẩm điện ngoại (bên ngoài) của Vương, đứng ở hành lang.
Yam ở nội thất ngoại gian cảm ứng được hắn, đi ra, nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
Len nói: “Đã muốn bốn tiếng ba mươi sáu phút, như thế nào hài tử vẫn chưa sinh ra a?” Hắn nói chính là chế độ thời gian hai mươi bốn tiếng sau này địa cầu sử dụng, cùng thời gian vũ trụ và canh giờ ở cổ đại thế giới này bất đồng.
Yam nói: “Không có nhanh như vậy. Lần trước sinh chính là một ngày một đêm a”
Len hơi hơi nhíu mi, thấp giọng nói: “Thân thể sinh dục thế nhưng thời gian dài như vậy? Xem ra quả nhiên gian nan”
Ngũ quan của hai người đều so với người thường nhạy bén gấp mấy lần. Động tĩnh ở trong phòng Vương, kỳ thật hai người đều nghe được nhất thanh nhị sở (rõ ràng).
Yam nguyên bản tâm tình nôn nóng nan an, nhưng thấy Len đến đây, hai người nói chuyện một lát, bất tri bất giác cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Trong nội thất Vương đột nhiên trong lòng cảm giác được, đứt quãng hỏi: “Hồng, Hồng Lân đâu?”
Hoàng nội cung nói: “Hồng Tổng quản ở ngoại gian chờ ngài”
“Hắn…đang, làm, làm cái gì…”
Hoàng nội cung mới vừa đi ra ngoại gian đoan dược (lấy thuốc), nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, nói: “Vị Lan tiên sinh kia đến đây, cùng Hồng Tổng quản nói chuyện ngoài hành lang”
Vương lập tức trừng lớn mắt. Nguyên bản song mâu mê mang mệt mỏi lập tức phát ra đốm lửa. (=)))
“Ngươi nói cái gì!?”
Hoàng nội cung không hiểu, thật cẩn thận lặp lại một lần nữa.
Vương trong lòng giận dữ, giãy giụa ngồi dậy: “Bảo hắn vào đây!”
“Điện hạ…”
“Bảo hắn vào đây!”
Hoàng nội cung vội chạy nhanh ra ngoài, đem Hồng Lân đang ở trên hành lang thỉnh quay về nội thất.
Yam cũng nghe được thanh âm trong phòng Vương, vội vàng trở lại nội thất, hỏi: “Điện hạ, ngài làm sao vậy?” Ánh mắt của hắn đảo qua bụng của Vương, thấy thượng phúc (bụng trên) của y lược bình (hơi xẹp xuống), thai nhi đã muốn đi xuống dưới, sắp sinh ra.
Vương một phen cầm lấy cổ tay hắn, khí lực thật lớn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi, ngươi không phải đáp ứng với trẫm rồi sao…không, không gặp lại hắn nữa?”
Tay của Vương ướt đẫm, có chút lạnh lẽo, trên người cũng đều là mồ hôi.
Yam đau lòng cực kỳ, giải thích nói: “Ta không có đi tìm hắn. Là hắn nghe nói ngài phải sinh, có chút lo lắng, lại đây nhìn xem. Hắn…y thuật của hắn rất giỏi, không bằng…”
“Trẫm không cần hắn quản! Trẫm chính mình…có thể sinh!”
Vương kỳ thật cho dù ghen tỵ căm tức, cũng sẽ không rõ ràng hiện rõ trên mặt như vậy. Nhưng là y sắp sinh, cảm xúc mẫn cảm bất ổn, tựa như quả pháo chỉ cần một chút liền dễ dàng bạo phát.
Lúc này y nghĩ đến Hồng Lân vi phạm lời hứa, lại đi cùng Lan gặp mặt, liền lửa giận công tâm, quên mất Hồng Lân chính là đáp ứng không đi tìm Lan mà thôi, vẫn chưa nói qua Lan tìm đến hắn cũng không gặp.
Vương trong cơn phẫn nộ khí lực thật lớn, nghĩ đến Hồng Lân nói muốn cho Lan vì y bắt mạch, thật chí tiếp sinh, lại nóng vội, khí lực kiềm nén liền hướng phía dưới thôi (đẩy).