Chương 28: CUỘC CHIẾN PHÁ VÂY THÀNH HÀM ĐAN
Giai đoạn hiện giờ phi kiếm của bọn người chơi đều là rác rưởi, nếu như có thể có một thanh tiên kiếm phối hợp cùng pháp thuật của Đường Hoa, muốn đánh gục nó phỏng chừng không khó. Còn không thì phải có pháp sư mạnh tiến hành công kích liên tục. Nhưng chính bản thân Đường Hoa biết được, lúc mà mình chưa mở Lượng Thiên Xích thì một cái tia chớp của mình chả đủ cho người ta chú ý tới.
Cái này là phòng ngự cực hạn. Ví dụ như trong trò chơi thông thường, quái cấp 1 đánh ngươi thì ép buộc khấu trừ 1 máu, quái cấp 10 đánh ngươi cũng là 1 máu. Khi mà công kích của quái vật đạt tới trình độ nhất định, có thể đánh xuyên qua phòng ngự của ngươi, thì khi đó mới bắt đầu tính toán chính xác.
Cho nên chỉ có thể nói cái nỏ chân này phòng ngự quá biến thái, năng lực tự chữa trị quá mạnh...
Tử cục...
"Hướng cửa Bắc giết ra một con đường máu."
"Lao ra nào!"
Mọi người đều thấy là một tử cục, nên bắt đầu điều khiển phi kiếm ra sức xông tới.
Lúc này Đường Hoa nhận được một cái mời tổ đội, nhìn thoáng thấy là Nhược Hãn, điểm xác định xong xem như đã tiến tổ.
Quả nhiên ở cửa Bắc cũng có một cái nỏ chân xông tới bọn người chơi. Lui về phía sau thì hẳn phải ch.ết chắc, tổ đầu tiên gồm mười tên người chơi dẫn đầu hướng phía xen kẽ hai bên cùng trên đầu nỏ chân mà bay đi. Một loạt tiếng nỏ vang lên, chỉ có ba tên người chơi còn nửa máu lao ra khỏi cửa Bắc.
Đám người Đường Hoa xẹt qua, nỏ chân vẫn phun mưa tên tứ phía tiếp. Mắt thấy mưa tên buông xuống, Nhược Hãn đột nhiên ném ra một luồng cầu vồng, nháy mắt bao bọc lấy hai người. Sau khi chịu lấy vài lần công kích, cầu vồng bị đánh quay về túi Càn Khôn của Nhược Hãn, nhưng hai người cũng đã nhờ nó lao ra được cửa Bắc.
Pháp bảo phòng ngự tập thể chỉ có điểm ấy là không tốt, so với pháp bảo phòng ngự đơn thể Hỗn Thiên Lăng của Thiên Sứ có thể đón được một kích của Tà Kiếm Tiên thì hiệu quả phòng ngự thực sự là kém quá xa.
* * * * * *
"Ta x, Tần Thủy Hoàng từ lúc nào có không quân vậy!" Gần một trăm tên người chơi may mắn sống sót đều bị một màn trước mắt làm chấn động, có vài tên tố chất tâm lý không tốt, thậm chí bị té rớt trực tiếp từ trên thân kiếm xuống. Chỉ thấy mưa tên đã dừng, trên bầu trời đông nghìn nghịt đầy những loại cọp có cánh, sư tử có cánh... Càng đáng giận hơn là còn có một đàn cá mập có cánh nữa.
"Có lầm hay không a... Cá mập mà cũng có cánh à... Không có lẽ trời a, Thượng Đế ngươi mở mắt ra mà xem đi..." Một anh bạn khóc thảm một tiếng.
"Ta cũng có!" Một tên người chơi ăn mặc như phương sĩ vung giấy xếp trong tay lên một cái, một con cá trắm có cánh trôi nổi ở trước mặt hắn: "Đây là pháp thuật Quỷ Cốc xếp giấy thành binh, nghe nói còn có rải đậu thành binh, vẩy mực thành binh. Coi bộ đối phương có cao nhân, rất khả năng là BOSS cùng cấp bậc với mấy anh đại trong môn phái."
"Vì sao?"
"Bởi vì cá trắm của ta mới cấp 1, cá mập của hắn là cấp 30." Anh bạn phương sĩ này lệ chảy ròng ròng. Cái đầu lớn hơn đã không nói, người ta là vương giả trong biển, là động vật được liên hiệp quốc bảo hộ, của mình thì là hàng nuôi trong nước ngọt, thích hợp để hấp luộc. Một cái ở trên trời, một cái ở dưới đất...
Lúc này chỉ nghe thấy mặt Nam truyền đến vài tiếng tiêu thổi, nháy mắt lũ cọp lũ cá mập vốn đang trôi nổi trên không trung đột nhiên ánh mắt tĩnh lại, toàn thân ngập sát khí xông như che trời lấp đất về hướng người chơi.
"Số 1 số 1, phía sau ngươi có ba con cọp truy kích, hướng 3 giờ phát hiện một đàn bạch tuộc, hướng 4 giờ phát hiện sư tử, hướng 9 giờ phát hiện một đàn rắn độc... Cánh trái bị đột phá, máy bay số 3 rơi nát... Máy bay của ta nhiên liệu cạn rồi, không thể khởi động nhảy dù khẩn cấp được, vĩnh biệt các chiến hữu..." Đây là báo cáo của một phi hành viên không quân đã xuất ngũ.
Trăm tên người chơi đột ngột bị trùng kích, bị phân cắt thành rất nhiều khối, mọi người chỉ có thể phối hợp quy mô nhỏ vừa bay vừa đánh. Bay thì lại không biết nên bay hướng nào, lũ cọp, sư tử đông đến che trời ngăn nắng, con nào ch.ết liền hóa thành giấy vụn bay lả tả trên bầu trời, lại càng che lại tầm mắt của bọn người chơi, ngăn trở bọn người chơi tiến hành hợp lực.
Nói đến thì lũ động vật này công kích cũng không sắc bén, lực phòng ngự cũng không cao, phi kiếm tam giai xẹt một cái là có thể giải quyết một con.
Nhưng vấn đề lại là, lũ động vật này thực sự là nhiều lắm, hơn nữa lúc nào cũng có thêm quân hăng hái gia nhập, căn bản là cái lũ giết không hết. Rất nhiều người ch.ết không phải là do động vật công kích, mà là do pháp lực hao hết nên ngã ch.ết.
Đường Hoa tu hành tuy là pháp anh, tốc độ khôi phục pháp lực và hạn mức pháp lực rất cao, nhưng pháp thuật của hắn cũng hao phí khá lớn, liên tục ra ba cái Tam Muội Chân Hỏa là phải nghĩ biện pháp ngồi xuống nghỉ ngơi. Còn may phụ cận hắn có hơn mười tên kiếm thủ bảo hộ, đương nhiên cũng không thể thiếu sự trợ giúp của các đệ tử Huyễn Nguyệt am.
"Đang!" Một tiếng, một tên kiếm thủ cả người lẫn kiếm bị một tia chớp đánh thành bụi cám, một tên nam tử tay cầm roi Thiên Lôi, tựa như thiên thần đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn người Đường Hoa.
"Đệt, giấy xếp cũng có BOSS, có còn cho người ta sống nữa không."
Chỉ thấy nam tử kia roi trong tay vụt một cái, một tia chớp xuất hiện từ không trung, chuẩn xác đánh đến trên đầu kẻ vừa nói - Đường Hoa. Nhưng trừ việc giật Đường Hoa đến lông tơ dựng đứng lên thì hắn vẫn cứ mạnh khỏe dồi dào đọc giây như cũ.
Nam tử hơi giật mình lui về phía sau một bước, Đường Hoa nhìn thoáng qua thuộc tính ngũ hành của mình, sét 29, gió 0. Khặc khặc, không biết được bố mày đây trừ chịu đốt ra thì chịu điện giật cũng tốt lắm hay sao? "Trả lại ngươi một tia!"
Thiên Lôi Không Phá đánh trúng đầu của nam tử, nam tử cũng giống như Đường Hoa, trừ mái tóc bị toàn bộ dựng ngược lên, thì không cảm thấy có gì không ổn.
Nam tử tay giương lên, động vật chung quanh toàn bộ tránh khỏi khu vực này. Hắn dường như cười lên, mở miệng nói: "Chỉ cần các ngươi bỏ vũ khí xuống, đầu hàng triều Tần, ta có thể thả cho các ngươi một con đường sống."
"Oa... Giấy xếp cũng biết nói kìa." Lời tuy là ra vẻ rất sửng sốt, nhưng hơn mười tên người chơi đều rất ch.ết lặng. Cá mập mà cũng bay được, thì còn có chuyện gì mà không có khả năng.
"Ta tên là Bình Chiết, là đệ tử thứ tư của sư phụ, ta không phải là giấy xếp."
"Sư phụ ngươi là ai?"
"Quốc sư nước Tần Xích Tùng Tử, các vị trốn không được đâu, không bằng đầu hàng chúng ta, còn có thể tránh khỏi trừng phạt tử vong."
"Đầu hàng ngươi cũng không phải là không được a, nhưng vấn đề là có chỗ tốt gì." Đều là người Trung Quốc, mà mình lại không phải là quân Triệu, đầu hàng hay không đầu hàng gì chứ. Cơ hồ toàn bộ mọi người đều có chung một cái nhìn.
"Không có chỗ tốt gì, nhưng lại có chỗ hỏng, nhiệm vụ của các ngươi sẽ thất bại. Bất quá vẫn còn hơn là ngoan cố chống cự, không chỉ nhiệm vụ thất bại, còn phải gánh lấy trừng phạt tử vong nữa."
"Cái này... Cũng không phải là không được a, các ngươi thấy sao?" Đường Hoa hỏi mọi người.
"Tùy tiện tùy tiện đi, mệt ch.ết rồi." Mọi người đều là mặt mũi mệt mỏi, cả ngày nay quả thật là đừ quá.
"Tốt lắm..." Bình Chiết còn chưa nói xong, bầu trời truyền đến một tiếng chim cu hót thanh thuý, sắc mặt hắn đột nhiên đại biến nghiến răng nói: "Lại là nhà họ Mặc."
Đường Hoa ngẩng đầu nhìn lại, hướng Đông Nam đột nhiên xuất hiện một con chim cu gỗ đồ sộ, sau đó là thanh âm của một cô gái: "Mạn Thiên Cái Địa Thỉ!" Từ thân thể chim cu gỗ bay vụt ra vô số mũi tên, nhìn thoáng một cái tựa như là giữa hồ nước nhộn nhạo lên một trận ba đào... Một vòng quét qua, lũ động vật đông như mây đen trên bầu trời đã bị quét sạch một tảng lớn.
"Các huynh đệ, uýnh đi, bạn của ta đến rồi." Đường Hoa khởi động Lượng Thiên Xích, thiên lôi đánh xuống, Bình Chiết không dám đón đòn này, giấy xếp trong tay vung một cái bày ra phép che mắt, thiên lôi chỉ đánh rơi có một tờ giấy.
Bình Chiết rút đi, các động vật lại chen chúc tới, Đường Hoa không suy nghĩ đánh ra ba cái Tam Muội Chân Hỏa, quét ra một mảng trời không.
------------------------
*** tử cục: cục diện hẳn phải ch.ết.
*** phương sĩ: người cầu tiên học đạo, thường ăn mặc như đạo sĩ
*** Mạn Thiên Cái Địa Thỉ: thỉ = mũi tên, mạn thiên cái địa = đầy trời đầy đất