Chương 14: Dụ thiên minh

Khi cậu bé đã khuất bóng, cô lên tiếng:
- Ám Nhị.
- Chủ nhân._ Một người đàn ông khác xuất hiện.
- Chi trả toàn bộ chi phí cho hai cậu bé đó.
- Vâng. _ Cung kính một tiếng rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
- Tư Tuyết, sao cô phải làm vậy. _ Tử trạch lên tiếng.


- Tôi chỉ thích hai cậu bé đó thôi. Với tôi việc này chẳng đáng là gì nhưng với chúng, nó là cả tương lai.
Chính cô cũng không ngờ, hai đứa trẻ ấy sau này trở thành những nhân vật xuất chúng và mãi không bao giờ quên ngày hôm nay, cô gái dịu dàng, ấm áp đã thắp lên cho chúng niềm tin và hy vọng.


Bốn nam nhân nghe vậy cũng không nói gì, những lời của cô nói khiến bọn họ rung động, từng ánh mắt, nụ cười đến cái nhíu mày đã in sâu vào tâm trí họ. Không biết tự bao giờ họ đã có tình cảm đặc biệt với cô.


- Tuyết, người mà cô nhắc đến lúc nãy là ai vậy? _ Lăng Triệt hỏi, ba người khác cũng tập trung. Họ nhận thấy khi cô nhắc đến người này ánh mắt rất phức tạp, hồi tưởng có, yêu thương có, kính trọng có, còn có ưu buồn.
- Hửm?


- Cái người mà cô kính trọng ấy? _ Lăng Triệt nhắc lại, hắn thậy sự muốn biết, người quan trọng với cô như vậy là ai.
- Anh thật muốn biết ? _ Diệp Tư Tuyết đáp lại.


Lăng Triệt vẫn cố chấp gật đầu. Nếu là bình thường nhìn dáng vẻ lúc này của cô hắn sẽ bỏ chạy vì sau đó hắn sẽ bị cô chỉnh đến thê thảm. Diệp Tư Tuyết nhướng mày "xem ra bọn hắn rất để ý đến cô". (tg: các ca yêu chị mà lại).
- Không là ai cả.


available on google playdownload on app store


Cô nhàn nhạt đáp, rồi đi đến chỗ đấu giá không muốn tiếp tục vấn đề này nữa. Bốn người đi sau nhìn bóng lưng nhỏ nhắn, cô độc, u buồn của cô mà đau lòng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Tại nơi đấu giá.


Ở hàng ghế đầu có năm chiếc ghế trang trọng nhất đang được ngồi từ trái sang phải là Diệp Tư Tuyết, Dụ Thiên Minh, Lãnh Ngạo, Âu Dương Thụy và Ngôn Thần Duật. Đừng thắc mắc tại sao lại như vậy, rất đơn giản, Âu Dương Thụy và Ngôn Thần Duật chán ghét cô nên càng cách xa càng tốt, trái lại Dụ Thiên Minh lại là tên ưa gây chuyện, muốn ngồi gần cô tiểu thư xinh đẹp tuyệt sắc nhiều lời đồn cô đây và chỗ còn lại đương nhiên thuộc về Lãnh Ngạo.


Phía sau Diệp Tư Tuyết như thường lệ vẫn là bốn hộ vệ mỹ nam khiến nhiều người chú ý nghĩ thầm "Quả nhiên Diệp tiểu thư lẳng lơ, háo sắc là sự thật. Đi theo còn có bốn mỹ nam cơ mà". Chỗ ngồi của Diệp Tư Tuyết bị liếc đến cháy mắt bởi các nữ nhân, đơn giản thôi vì xung quanh cô là tám cực phẩm nam nhân cơ mà."Ôi trời, cô rất vô tội nha".


Dụ Thiên Minh ngồi bên cạnh cô, đánh mắt mắt khiêu khích về phía bốn nam nhân phía sau "Xem đi,xem đi. Trong lúc chúng tôi đang ngồi thì các cậu phải đứng. Thật tội nghiệp".


Nhận được, Lăng Triệt nghiến răng kèn kẹt, ba người còn lại thì không quá để ý vì bọn họ quá hiểu tên này mà, không để ý là cách tốt nhất để trả lại hắn, chỉ có Lăng Triệt là ngu ngốc bao năm qua mà vẫn chưa hiểu đạo lý này. Nói đến đây kể cũng lạ, tên Triệt này thuộc dạng "Khôn chợ dại nhà", ra ngoài thì chỉnh người ta ch.ết lên ch.ết xuống còn đối với bảy người bọn họ và Diệp Tư Tuyết chẳng biết khí phách ấy đi đâu cả rồi.


Thấy ba người Tử Trạch vẫn không để ý, Dụ Thiên Minh thất vọng nhưng may thay bạn nhỏ còn có niềm an ủi là bé cưng Lăng Triệt.


Sau đó Dụ Thiên Minh hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Diệp Tư Tuyết khiến cô không muốn để ý cũng khó "Tiếp tục sự nghiệp quyến rũ nam chính thôi". Cô thở dài trong lòng, hướng ánh mắt si mê về phía Dụ Thiên Minh.
- Dụ tổng dường như rất để ý tôi.


Dụ Thiên Minh có mái tóc...ưm...khụ..."rất đặc sắc" như một bảng pha màu có thể tìm thấy bất cứ màu nào ở trên đầu hắn, đặt giữa rừng người ta có thể phát hiện ra hắn dễ dàng chỉ bằng một cái liếc mắt bởi mái tóc đặt biệt ấy. " Tên này chắc phải bỏ ra không ít công sức. Hắn có thể làm quảng cáo cho các hãng sơn nhà bằng cách chỉ vào tóc mình, nở một nụ cười tươi và nói:" Bạn yêu thích màu nào? Hãy nhìn vào tóc tôi, chúng tôi có tất cả các màu dành cho ngôi nhà thân yêu của bạn." Hãng sơn ấy chắc chắn sẽ trở thành nhãn hiệu nổi tiếng nhất thế giới".


(tg: Tuyết tỷ, người ta là tổng giám đốc tập đoàn Thừa Hy đấy, sao có thể làm như vậy được?
Tuyết: Thì đã sao, mấy tên khác thì không bao giờ nhưng tên này rất có thể.
tg: Em lạy tỷ, Minh ca đừng bao giờ nghe lời tỷ, hình tượng soái ca mà em mất công bồi đắp sẽ trở thành mây khói.)


Thế nhưng mái tóc này không gây cảm giác nhức mắt cho người xem mà lại rất đẹp, các màu sắc sắp xếp theo thứ tự từ đậm đến nhạt, chúng bổ trợ, tôn lên nhau chứ không cạnh trạnh, đồng thời cũng mang lại cho người khác cảm giác phóng túng, tự do, không gò bó, mặc sức thể hiện bản thân. Hắn mang một khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi mắt phượng tuyệt đẹp luôn lấp lánh ý cười, sống mũi cao. Nhìn hắn ta có cảm giác hắn không thuộc về thế giới này, nhìn thấu tất cả trong mắt.


Trong bốn nam chính cô khá thích hắn. Không có gia thế cường đại như ba tên khác, hắn là trẻ mồ côi, một thiên tài có chỉ số IQ cao ngất ngưởng, đi lên từ hai bàn tay trắng. Là hacker số 1 thế giới, có thể ăn cắp bất cứ thông tin mật nào trong hệ thống dữ liệu. Tập đoàn Thừa Hy là ông trùm trong ngành điện tử- công nghệ thông tin, sản xuất các thiết bị thông minh, các chương trình máy tính cao cấp, trở thành một trong năm tập đoàn hàng đầu.


Không chỉ có vậy, cô còn rất thích tính cách tên này, nhìn tùy hứng, cà lơ phất phơ thế thôi nhưng khi vào chuyện quan trọng sẽ tập trung không để ý bất cứ ai xung quanh, là một người trọng tình trọng nghĩa, dám yêu dám hận, khó có ai khiến hắn có thể để vào trong tim nhưng một khi đã vào thì không thể ra được, chỉ cần người đó muốn đến mạng sống của mình hắn cũng cho. Nhờ thiên tài này mà đội bốn người Âu Dương Thụy mới thắng được bốn người Lăng Triệt.






Truyện liên quan