Chương 18: Nữ chính

Nhưng Diệp Tư Tuyết không biết đối với việc cô làm vừa rồi, tám nam nhân ở đây không những không phản cảm mà còn rất thưởng thức. Nếu với nhiều người hành động của cô như vậy là ngạo mạn tùy hứng thì đối với họ đó là điều hiển nhiên. Là chủ tịch của một trong năm tập đoàn lớn nhất, là người kế thừa chiếc ghế gia chủ đời tiếp theo của Diệp gia mà lại để cho người khác khinh thường thì làm sao quản lí được nhân viên, thuộc hạ của mình.


Một cô tiểu thư mới 18 tuổi mà đã có sự âm trầm lão luyện, tàn nhẫn quyết đoán, một tay quản lí cơ nghiệp đồ sộ khiến họ không thể không chú ý. Trên thực tế họ không biết thật ra Diệp Tư Tuyết tuổi hai kiếp đã là 36 tuổi, nhiều năm đi theo Phong Vũ cũng đã bị lây nhiễm không ít khí chất và thủ đoạn của hắn.


Điều đặc biệt nhất khiến họ hứng thú là cách ăn nói của cô, ai có thể biết nói mình "chua ngoa kiêu ngạo, lẳng lơ háo sắc" hợp tình hợp lí như một điều vốn dĩ như thế. Còn thái độ thong dong đáp trả Phùng Khải khiến ông ta mất mặt thật đáng thưởng thức. Lăng Triệt, Tử Trạch, Hàn Phong, Xích Thiên thì đã chứng khiến không ít nhưng đối với bốn người Âu Dương Thụy, Ngôn Thần Duật, Lãnh Ngạo, Dụ Thiên Minh thì đây là lần đầu, nội tâm bốn nam chính:


"Mắt nhìn người của mình không tệ. Diệp Tư Tuyết, chúng ta đúng là một cặp trời sinh." - Dụ Thiên Minh tự sướng.
"Vị hôn thê này cũng không tệ." - Lãnh Ngạo.
"Thật thú vị" - Ngôn Thần Duật nhếch môi.


"Diệp Tư Tuyết, thật ra cô là người như thế nào? Đâu mới là con người cô đây. Tôi thật tò mò đấy". - Âu Dương Thụy ánh mắt thâm thúy.
Nếu Diệp Tư Tuyết mà biết được chắc chắn mắng "Đầu óc không bình thường" (tg: Nam chính thì có ai đầu óc bình thường đâu tỷ).


Lúc này cô đang diễn vai lẳng lơ của mình. "Lúc nãy thì tự tiện đuổi khác trong ngày sinh nhật của Lãnh gia chủ chắc chắn ông ấy không hài lòng cô con dâu này rồi. Giờ phải thật háo sắc để Lãnh Ngạo có cớ hủy hôn nữa là xong".


available on google playdownload on app store


Trên ghế ngồi dài ở một nơi mà bất cứ ai cũng có thể thấy, Diệp Tư Tuyết ngả người dựa vào Hàn Phong bộ dạng hưởng thụ, tay xoa xoa đầu Lăng Triệt, Tử Trạch bóp vai, còn Xích Thiên đút từng thìa bánh ngọt cho cô. Cảnh tượng này thật giống...ưm...vua chúa hưởng thụ trong sự chăm sóc của các phi tần trong các bộ phim cổ trang ...khụ...nếu đổi lại giới tính. Tất cả thật tự nhiên cứ như ở đây chỉ có 5 người họ.


Bộ dạng ăn chơi xa đọa chỉ nhìn thấy ở những quán bar lại diễn ra ở một nơi trang trọng, trong tiệc sinh nhật của gia chủ Lãnh gia thật khiến người ta không còn gì để nói. Nhưng ai dám làm gì, đến nhìn họ còn không dám, họ vẫn chưa quên Phùng Khải đâu.


Diệp Tư Tuyết thì khỏi phải nói, cô làm gì có dây thần kinh xấu hổ,hơn nữa đây lại là do cô cố tình làm. Bốn hộ vệ cũng hết sức phối hợp, họ có tình cảm với cô, như vậy được ăn chút đậu hũ còn tuyên bố quyền sở hữu đối với bốn tên kia dại gì mà không làm.


Nếu người ta biết Các chủ Ám Các lúc này được cô xoa đầu như một thú cưng mà còn ra bộ dáng hưởng thụ, vua tốc độ "Xạ Tốc" người người ngưỡng mộ lại đi bóp vai cho cô, ông trùm vũ khí Hàn Phong lạnh lùng cam tâm tình nguyện làm gối dựa, còn "Đệ nhất sát thủ" ai ai cũng run sợ lại vui vẻ đút từng miếng bánh cẩn thận cho Diệp Tư Tuyết chắc chắn sẽ lòi tròng mắt, mò mẫn nhặt quai hàm mất.


Đừng nói chi ai đến bốn người Âu Dương Thụy, Ngôn Thần Duật, Lãnh Ngạo, Dụ Thiên Minh còn khó tin nữa là. Kia có thật là bạn họ không vậy, cái bộ dáng thê nô kia là sao? Diệp Tư Tuyết rốt cuộc đã bỏ bùa gì mà trong một tháng đã khiến bốn tên ghét phụ nữ thành dạng này. Đồng thời chẳng biết từ đâu dấm chua nồng nặc, sát khí cuồng cuộn khiến không ít người đưa tay lau mồ hôi tự hỏi "Sao thế nhỉ?".


Lúc này từ cửa lớn bước vào một nhà ba người, một người đàn ông trung niên, hai người phụ nữ khoác tay hai bên có vẻ như là vợ và con gái. Sự xuất hiện của họ cũng không gây chú ý lắm, Diệp Tư Tuyết ánh mắt nghiêm túc đánh giá cô con gái. Nếu cô không nhầm thì đây là nữ chính Giang Đình Đình, tiểu thư tập đoàn Giang thị đi. Cô ta có mái tóc đen nhánh xõa ngang vai, khuôn mặt không trang điểm, mắt đen to, da trắng, môi đỏ,ăn mặc đơn giản, "thanh tú có thừa mà xinh đẹp thì chưa tới". Ở đây cô ta và Diệp Tư Tuyết là nổi trội nhất, nếu nói Diệp Tư Tuyết là "hạc giữa bầy gà" thì cô ta chính là "gà giữa bầy hạc". Quả nhiên người ta nói đúng, muốn nổi bật bạn phải trở thành hoặc người đẹp nhất hoặc người xấu nhất.


Đừng thắc mắc tại sao tác giả lại không ưu ái cho nữ chính. Rất đơn giản, bà ta tạo ra một nữ phụ xinh đẹp tuyệt mỹ khiến nữ nhân ghen tỵ, có một gia thế hùng hậu cùng tài năng xuất chúng nhưng tính cách lại thối nát đến cực điểm để xứng tầm đối đầu với đám nam chính biến thái, tạo ra sóng gió, đồng thời tạo nên hình tượng nam chính không mê sắc đẹp, không ham lợi ích gia tộc. Còn nữ chính có vẻ ngoài khá mờ nhạt, gia thế cũng không là gì so với nữ phụ nhưng tính cách lại lương thiện, chính nghĩa, đây là ví dụ cho câu " Tốt gỗ hơn tốt nước sơn". Cô ta cần gì tài giỏi khi có nam chính bảo vệ, cần gì xinh đẹp khi nam chính không để ý đến nó, cần gì gia thế khi nam chính chẳng quan tâm.


Đang quan sát Giang Đình Đình, Ám Nhị xuất hiện cung kính:
- Chủ nhân, gia chủ muốn gặp ngài.






Truyện liên quan