Chương 27: Chỉnh đến thảm thương (1)
-------------------------------------------------------------------------------
- Lát nữa vào trong anh mua cho tôi những thứ này. – Diệp Tư Tuyết đưa một mảnh giấy cho Lăng Triệt.
Khó hiểu đưa tay ra nhận lấy, đến khi nhìn rõ những gì ghi trong đó, Lăng Triệt ngổn ngang trong gió, từ đuôi mắt đến khóe môi co giật mãnh liệt với tần số cao chưa từng có, gân xanh trên trán thi nhau nổi lên, nhìn về phía cô gái vẫn thong dong như thường nọ lắp bắp:
- T...tiểu thư, đây...đây...là thứ gì?
- Lăng hộ vệ, đừng nói với tôi anh không biết chữ đấy.
- Không. Ý tôi là không phải như vậy chứ? - Nếu có thể, hắn cũng thực sự mong ngay lúc này đây mình không biết chữ còn tốt hơn.
- Là như vậy đấy.
- Tiểu thư. Tôi là hộ vệ, việc của tôi chỉ là bảo vệ cô, còn những việc khác, không thuộc phận sự của tôi.
- Ồ. Là hộ vệ phải như thế nào?
- Tuyệt đối nghe theo lệnh của chủ nhân. – Tử Trạch tươi cười trả lời.
- Bất kể việc gì chứ?
- Đó là đương nhiên. – Hàn Phong khẳng định.
- Vậy việc này...
- Là việc Lăng Triệt nên làm. – Xích Thiên kết luận, hoàn toàn là một bộ dáng "thấy sắc quên bạn" trong mắt ai đó.
Lăng Triệt lảo đảo đứng không vững, bắn ánh mắt giận dữ về phía ba tên bạn thân " Các cậu không phải bạn tôi". À không, các cậu còn thua cả người dưng nước lã, ai lại đi đẩy bạn thân vào hố lửa như vậy chứ?
Nhận được, Tử Trạch, Hàn Phong, Xích Thiên khinh thường để ý, hành động muốn nói "Cậu nhớ đấy, ra đường đừng nói cậu là bạn chúng tôi. Mất mặt ch.ết đi được."
Ai đó bị bắt nạt suy sụp, không còn gì để nói. Có ai như hắn không, hảo đáng thương a ~
- Nghe thấy rồi chứ? Hơn nữa đấy không phải lấy tư cách là hộ vệ mà là "việc anh có thể làm" để lấy lại những tấm ảnh đó. Anh là quân tử đúng không?
- Tại sao lại là tôi. Sao không phải ba ngươi kia chứ. Cô chủ, cô thật không công bằng. - Một bộ dáng ủy khuất tố cáo, bộ mua những thứ đó còn là quân tử sao?
- Không công bằng, không công bằng chỗ nào? Anh quên chuyện một tháng trước rồi sao?
Lăng Triệt run người, đó là cơn ác mộng đối với người như hắn, nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Hồi tưởng về quá khứ:
- Anna, cô đi đâu vậy? – Lăng Triệt.
- D...dạ. T...tôi mang cà phê cho chủ tịch. – Anna ấp úng đáp lại, đỏ mặt thẹn thùng. Lăng hộ vệ thật sự quá mỹ, chủ tịch của bọn họ làm sao có thể điềm nhiên như không đi giữa bốn người đàn ông đẹp đến từng đường nét như vậy chứ. Nếu là cô chắc đã sớm bị trụy tim mà ch.ết rồi.- Ồ. Tôi cũng có việc đến đó. Để tôi giúp cô.
- Nhưng...
- Tôi rất vui được giúp đỡ mỹ nhân như cô.
- Vâng. Vậy... cảm ơn anh. - Anna trúng mỹ nam kế, không ý thức làm theo lời Lăng Triệt. Nếu có Diệp Tư Tuyết ở đây, cô sẽ giận dữ lật bàn "Nhân viên của tôi, định lực quá kém".
Lăng Triệt đón lấy cà phê từ cô thư ký, quay người đi nhếch môi.
Trước cửa phòng làm việc của Diệp Tư Tuyết.
- Cốc...cốc...cốc.
- Vào đi.
- Tiểu thư. Cà phê của người.
- Sao lại là anh. Anna đâu? – Diệp Tư Tuyết nhíu mày hỏi.
- Cô ấy có việc nên nhờ tôi mang qua cho tiểu thư. Ngài làm việc chắc mệt lắm phải không? mau uống đi.
- Ừ.
Diệp Tư Tuyết cầm ly cà phê lên, đến khi môi chạm đến miệng cốc, đưa mắt nhìn Lăng Triệt rồi đặt ly cà phê xuống.
- Sao thế?
- Anh không bỏ thứ không nên bỏ vào chứ?
- Thứ không nên bỏ? Tôi sao có thể bỏ thứ không nên bỏ vào đó chứ? – Hắn đã bỏ gì vào nhỉ? Một ít đường, một ít muối, một ít giấm, một ít tương ớt, một ít nắm, một ít dầu ăn và một ít cái gì nữa í nhỉ? Chẳng phải toàn là những thứ dùng để nấu ăn sao? Uống vào cũng không ch.ết được. Hơn nữa chỉ một ít mà thôi, chẳng phải trong đó vẫn là cà phê sao?
Lăng Triệt tự biện hộ cho mình, hắn không biết một ít cộng một ít cộng một ít cộng ... của hắn sẽ còn có thể là một ít sao? Trong cái thứ thức uống kia, lượng cà phê còn không bằng những thứ hắn thêm vào còn có thể gọi là cà phê sao? Còn nữa, thứ đó uống vào cũng không ch.ết được nhưng sống được sao?
- Nếu cô không tin tôi có thể uống thử.
- Vậy anh uống đi. - Diệp Tư Tuyết ngay lập tức trả lời.
Lăng Triệt đờ người, theo kịch bản trong phim truyền hình, lẽ ra cô chủ phải trả lời lại "Không cần. Tôi xin lỗi vì đã nghi ngờ lòng trung thành của anh", rồi không do dự uống vào hay sao?
Nếu Diệp Tư Tuyết mà biết được suy nghĩ lúc này của hắn chắc chắn sẽ cười vỡ bụng, châm chọc "Lăng Triệt, rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn tin vào cái tình huống hư cấu của những bộ phim hư cấu kia vậy. Anh ra ngoài đường tôi còn sợ anh bị lừa bán đi đấy".
- Sao còn không uống đi? Chẳng lẽ thật sự có thứ gì? Nếu như vậy anh bị đuổi việc.
"Anh bị đuổi việc".
"Bị đuổi việc".
"Đuổi việc"
"Đuổi việc" sao? Hắn cũng muốn lắm chứ? Nhưng có thể sao? Lúc này, giọng nói của Dụ Thiên Minh lại vang lên trong đầu hắn.
"Các cậu phải làm hộ vệ cho Diệp Tư Tuyết trong hai tháng. Nếu không giữ đúng thời hạn thì sẽ làm không công cho chúng tôi cả đời."Làm không công cho bọn họ cả đời. Không cần nghĩ cũng biết tương lai đen tối phía trước, hắn có khi phải cạp đất mà sống đến cuối đời. "Lấy đất làm giường, lấy trời làm chiếu, lấy sương làm màn". Nghĩ tới viễn cảnh thê thảm như vậy Lăng Triệt lại lắc đầu "Không được. Không thể bị đuổi việc sớm như vậy được a~"
Lại nhìn cốc cà phê lúc trước hắn cho bao nhiêu thứ vào không khỏi nuốt khan " Nhưng cái này cũng không thể uống được nha~"
Cái này không được, cái kia cũng không xong. "Oa, đúng là tự tạo nghiệt không thể sống mà". Lăng Triệt khóc ròng, hắn hối hận muốn ch.ết.
Diệp Tư Tuyết buồn cười nhìn khuôn mặt cứng đơ của ai đó cảm thán "Ôi trời, Các chủ Ám các mà kém như vậy sao? Nhưng cũng rất dễ thương nha~ Chơi với tên này vui ch.ết đi được".
Cái này cũng không thể trách Lăng Triệt, hắn đúng là chỉnh người rất tàn nhẫn, ai động vào hắn không mất tay thì cũng mất chân, không móc mắt thì cũng cắt lưỡi, không ch.ết thì cũng chẳng thể sống. Nói chung là từ trước đến giờ, hắn chỉ dùng hình để tr.a tấn người khác. Trò trẻ con như vậy vẫn là lần đầu tiên làm. Thực ra hắn không ghét cô gái này nhưng chuyện lần trước khiến hắn nuốt không tiêu nên mới nhân cơ hội này. Nào ngờ...
- Sao rồi? - Diệp Tư Tuyết lên tiếng đánh thức ai đó.
- Nếu anh không uống thì nghỉ v...
- Không. - Lăng Triệt hốt hoảng ngăn câu nói của cô, cắn răng đáp:
- Tôi uống. - Uống thứ này cùng lắm chỉ khổ vài ngày nhưng bị đuổi việc là phải chịu khổ cả đời đó. Suy nghĩ đắn đo thiệt hơn, bạn nhỏ đã chọn nốc hết cái thứ kinh khủng do chính mình tạo ra vào bụng và kết quả là....
Hắn phải nhập viện một tuần, chỉ ăn cháo trắng. Đến giờ nhìn thấy món gì mặn một chút, ngọt một chút, chua một chút, cay một chút, nhiều dầu mỡ một chút,... là hắn đã cảm thấy dạ dày sôi trào.
Lần kế tiếp...
Một ngày nắng đẹp trời sau khi xuất viện được vài ngày. Lăng Triệt mở cửa vào phòng làm việc của cô chủ, vừa định lên tiếng nhắc nhở đã đến giờ họp. Nhưng nhìn đến cô gái xinh đẹp đang gục mặt lên bàn ngủ say thì lời nói đến cuống họng lại không dấu vết nuốt vào. Lúc này, trong người Lăng Triệt lại nung nấu ý chí trả thù mãnh liệt. Nhìn đến cây bút trên mặt bàn hay là...
Không được, nhỡ bị phát hiện rồi bị đập lại thì tiêu. Cô chủ Diệp sẽ không tha cho hắn a~
Nhưng hắn lại rất muốn trả thù nha~
Phải làm sao bây giờ? Lăng Triệt đấu tranh nội tâm, cuối cùng ác quỷ đã chiến thắng. Diệp Tư Tuyết đang ngủ, hắn sẽ thành công thôi.
Hắn bước nhẹ nhàng đến gần cô, cầm cây bút trên bàn, mở nắp ra, cuối cùng là đưa xuống trên gương mặt cô chủ thì ai đó lẽ ra nên ngủ lại đột nhiên mở mắt tỉnh táo, không có dấu hiệu nào của một người vừa ngủ dậy.
- Bắt hắn lại. - Diệp Tư Tuyết ra lệnh.
Tử Trạch, Hàn Phong, Xích Thiên không biết từ đâu xuất hiện giữ lấy Lăng Triệt.
Ai đó khi ý thức mình đã bị tóm không biết diễn tả tư vị trong lòng như thế nào. Tại sao kế hoạch luôn thất bại vào bước cuối cùng, nếu đã bị bắt thì ít nhất cũng phải vẽ được một nét, à không một chấm thôi cũng được trên khuôn mặt kia chứ. Hướng ánh mắt cún con ủy khuất đáng thương không thể đáng thương hơn về phía ba người bạn " Tha cho tớ đi".
Tử Trạch lắc đầu ngán ngẩm, "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép". Hàn Phong chọn cách ngơ lơ, "Tôi không thấy, lương tâm sẽ không cắn rứt". Xích Thiên nhún vai, lực bất tòng tâm, "Tôi xin lỗi,cậu phải chịu khổ rồi". Nếu bây giờ được quyền phát ngôn chắc chắn bọn hắn sẽ nói:
- Tôi không thể thả cậu, nếu như vậy sẽ bị đuổi việc a~ - Tử Trạch.
- Đuổi việc sẽ làm không công cho bốn tên kia nha~ - Hàn Phong.
- Như vậy chúng tôi sẽ phải chịu khổ. Nên một mình cậu chịu khổ còn hơn để cả bốn người chúng ta cùng chịu khổ không phải sao?- Xích Thiên.
- Nhưng làm bạn có phúc cùng hưởng, có họa...- Lăng Triệt.
- Tự chịu. Người không vì mình, trời tru đất diệt. - Ba người đồng thanh.
-... - Lăng Triệt.
- Cô chủ, tôi không làm gì cả. Tôi chỉ muốn đánh thức cô, đến giờ họp rồi. - Lăng Triệt bộ dạng " Cây ngay không sợ ch.ết đứng, bắt trộm phải bắt tại trận".
- Tôi đã định nếu anh xin lỗi tôi sẽ bỏ qua. Nhưng anh... Hazzz...lấy camera cho Lăng hộ vệ xem đi. - Diệp Tư Tuyết làm bộ thất vọng.
- Ấy... cô chủ, tôi sai rồi. Tôi xin lỗi. - Hắn vội vàng nhận lỗi, muốn bao nhiêu thành thật có bấy nhiêu thành thật, so với bộ dáng "thấy ch.ết không sờn" lúc nãy quả là biến hóa "nghiêng trời lệch đất", lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
- Quá muộn rồi. Ám Nhất lấy bút của ta ra đây. - Diệp Tư Tuyết ra lệnh, còn không quên nói thêm:
- À. Thật ra không có camera đâu. Tôi lừa anh đấy.
Ầm...ầm ...ầm...Lăng Triệt hóa đá "Ba, mẹ, rốt cuộc hai người đã nuôi dạy con thế nào mà trước mặt cô gái này con luôn trở thành tên hề vậy?"
Sau đó, Diệp Tư Tuyết lấy bút vẽ loạn lên mặt Lăng Triệt, vừa vẽ vừa nói:
- Anh nên thấy vinh hạnh khi được kiến trúc sư có bàn tay vàng như tôi vẽ lên mặt đấy.
Tượng đá Lăng Triệt rạn nứt, cứng ngắc đáp lại:
- Vậy tôi có nên rửa mặt không.
- À. Không cần đâu. Loại mực này ba ngày mới xóa được.
Rầm... Tượng đá sụp đổ. Một câu so với một câu còn đáng sợ hơn. Nói chuyện với cô gái này, hắn sẽ sớm bệnh tim thôi....
Và kết quả của lần đó, sau khi vẽ xong, Diệp Tư Tuyết còn chụp ảnh lại. Đó là những tấm ảnh ngày hôm nay đây...
Lần tiếp theo. Không có lần tiếp theo. "Quá tam ba bận", một lần so với một lần bị chỉnh còn thê thảm hơn. Lăng Triệt thề rằng " Hắn không bao giờ đắc tội với Diệp Tư Tuyết nữa". Từ đó, hắn an an ổn ổn làm hộ vệ cho cô, cô nói một hắn không dám nói hai, cô bảo bước sang Đông hắn không dám bước sang Tây. Những tưởng thế là xong nhưng hôm nay...
Uầy, vậy mà tại sao hắn lại đi thích cô gái này cơ chứ. Chẳng lẽ hắn có xu hướng thích ngược bản thân sao? Đồng ý là lấy vợ về để sủng, nhưng không có nghĩa là để vợ ngược mình nha~
Cho đến tận sau này, khi đã có cô gái ấy bên mình hắn không khỏi vuốt ngực nhẹ nhõm, so với nhiều tên khác, hắn vẫn còn tốt chán...
Quay lại với hiện tại...
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Tác giả: Chương này có nhảm không các nàng? Ta đọc đi đọc lại vẫn thấy làm sao sao ý ... T ^ T