Chương 7: Chỗ ở mới
An Uyển im lặng để bàn tay Lục Dật Nhiên dẫn đi. Làm sao cô có thể không nhận ra được sự ích kỉ, tham lam, ham sống sợ ch.ết của những người đó chứ? Chỉ là cô thật sự không muốn đối mặt với sự thật này, những con người đó, làm sao có thể thay đổi nhiều đến thế chỉ qua mấy ngày chứ?
“ Uyển nhi, em không nên nghĩ đến việc đó nữa, có lẽ em không biết, mạt thế xảy ra chính là lúc sự tham lam và ích kỉ của con người đạt đến mức cao nhất. Họ có thể đẩy chính vợ mình, con mình, người thân của mình vào đàn tang thi để có thể chạy trốn, mạt thế đến, cũng chính là lúc tình người cạn kiệt “
Lục Dật Nhiên bất mãn lau đi những giọt nước mặt của cô, làm sao cô có thể rơi nước mắt dễ dàng như thế chứ? Nước mắt này, chỉ nên khóc vì hắn mà thôi.
“ Dật Nhiên, làm sao vậy? “
Mẹ An sợ hãi chạy đến bên người hắn cùng An Uyển, bà đau lòng nhìn con gái của mình, rồi qua cửa kính nhà mà nhìn vào đống người đang ở bên trong vui sướng gào thét.
“ Uyển nhi, con nên tin vào sự thật này. Con người, từ trước đến này cũng đều như vậy rồi “
Bà biết chứ, bà có thể cảm nhận được tâm tình của con gái mình lúc này, khi mạt thế xảy đến, bà cũng đã như con bé, luôn cứu giúp những kẻ bị Zombie đuổi theo, nhưng cuối cùng thì sao chứ? Vì tính mạng của mình, họ lại lấy oán báo ân đủn bà vào chỗ ch.ết, rồi mải mốt chạy trốn. Có lẽ, nếu như Dật Nhiên không xuất hiện, bà đã ch.ết từ lâu rồi
“ Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? “
An Dật quay người hỏi anh. Bây giờ nhà không có, đồ đạc cũng ở hết trong nhà rồi, trước hết là phải đi tìm chỗ ở mới thôi
An Dật vừa dứt lời thì nhìn thấy hàng đàn Zombie miệng đỏ tươi đi về phía này. ch.ết tiệt!!!! Lục Dật Nhiên kéo tay anh lại, hơi lắc đầu
Tất cả mọi người đều sững sờ, bước chân nhanh chóng dừng lại. Chỉ thấy rằng đàn tang thi đang tiến dần đến, có một con người dẫn đầu. Anh ta mang trên mình bộ quần áo bẩn thỉu, khuôn mặt, tay chân đều gầy gò và trắng bệch. Con ngươi đỏ ngầu hơi lóe sáng nhìn về phía An Uyển.
“ Cái gì vậy?”
Chưa kịp định thần lại sự việc xảy ra, chàng trai xinh đẹp đã yếu ớt quỳ xuống, nhẹ lau đi khóe miệng dính đầy máu tươi của mình. Và theo đó là một tràng ư ử kêu lên. Tiếng nói của Zombie, thật sự là ma nó hiểu
“ Ngươi nói là có nhà cho chúng ta về? “
An Uyển vui mừng nắm chặt lấy vai chàng trai.
“ ử,... ử... ử “
“ Uyển nhi, mau bỏ cậu ta ra đi, cậu ta mới chỉ là Zombie cấp 1 thôi, em làm vậy tay cậu ta sẽ lìa ra khỏi vai đó”
“ Cái, cái gì “