Chương 7: PN 1: Ngày sợ hãi mà Ngọt ngào

Edit: Yuuki Titan
Sau khi ở trong phòng tắm không biết liêm sỉ mà cùng baba làm chuyện không nên làm, Lạc Thư vẫn luôn ở trong trạng thái thấp thỏm lo âu.


Cậu bời vì tham luyến cái ôm ấm áp cùng với ôn nhu hôn môi của baba mà bẩn thỉu muốn cùng baba tiếp tục cái loại chuyện không nên làm… Quá vô sỉ! Lạc Thư đem mình chôn sâu ở trong chăn, thân thể cuộn thành một đoàn. Nghĩ đến ngày đó trả lời câu hỏi kia của baba trong phòng tắm… Không biết lại làm sao, lại đi gật đầu! Ba ba sẽ không cảm thấy rằng, mình làm một đứa tẻ không biết thẹn…


“Ta nói rồi, không nên cuộn lại ở trong chăn mà ngủ!” Đột nhiên ở bên ngoài chăn truyền đến âm thanh của baba, khiến Lạc Thư càng hoảng sợ. Baba không phải từ rất sớm đã rời khỏi nhà? Hốt hoảng mở ra chăn đang đắp toàn bộ mình, Lạc Thư vội vàng mà ngồi xuống.


Trước giường, Lạc Dữ Thừa đang đứng ở đó.
“Baba sớm sáng… sáng tốt lành.” Bởi vì đôi mắt u ám của nam nhân khiến Lạc Thư cuống quít rũ mắt xuống, lắp ba lắp bắp hướng nam nhân chào hỏi.


Lạc Dữ Thừa trầm mặc, sắc mặt trước sau đều lãnh đạm, nhưng đường nhìn lại thâm trầm, lại nhìn thấy những vết đỏ tím không tự chủ lộ ra giăng đầy trên cơ thể trắng nõn của con trai nhà mình.


Lạc Thư thấy baba trầm mặc mà bất an, tay càng níu chặt cái chăn, giữa lúc cậu nhịn không được mà nhìn thấy sắc mặc baba, baba chuyển động.


available on google playdownload on app store


Lạc Dữ Thừa liếc nhìn thiên hạ ngoan thuận ngồi ở trên giường, trên mặt thanh tú trắng nõn lại mang chút bất an, đang vô thức nắm chặt chăn. Lúc này, Lạc Dữ mới phát hiện tựa hồ mình đã nhìn chằm chằm con trai quá lâu. Lập tức thu hồi đường nhìn, Lạc Dữ Thừa bước lên một bước ngồi lên giường.


“Sớm.” Thân thể bỗng trở nên nhẹ đi, cả người Lạc Thư đều bị baba ôm, ngồi ở trên đùi trong lòng baba, sau đó trên trán bị hôn lên. Lạc Thư run lên, khuôn mặt trắng nõn nhàn nhạt ửng lên màu hồng, rụt rè bất an nhưng vẫn rất ngoan ngoãn tựa vào lòng baba.


Cái ôm của baba, thân nhiệt của baba, ôn nhu của baba… Đây vốn là hy vọng xa vời mà cậu luôn tâm tâm niệm niệm nhưng căn bản không thể thực hiện, hiện tại đột nhiên lại xảy ra, điều này luôn làm cho Lạc Thư thấp thỏm lo âu, rồi lại chống cự không được. Cậu luyến tiếc đẩy baba ra, luyến tiếc cái ôm của baba, thân nhiệt của baba, ôn nhu của baba… Được baba ôm. từ đáy lòng của cậu sẽ từu từ chậm rãi chảy ra một thứ hạnh phúc khiến cậu vĩnh viễn sa vào đó, khiến cậu nghĩ cho dù cùng baba làm chuyện không nên làm cũng là có thể.


Ý nghĩ muốn luôn ở bên baba, được baba đối đãi như vậy ở trong lòng ngày càng lớn, Lạc Thư chỉ cảm giác thấy mình bẩn thỉu đến cực điểm.


“Ăn.” Ngay lúc Lạc Thư ngẩng người, Lạc Dữ Thừa đã giúp cậu thay quần áo ôm cậu đến phòng ăn, còn vì cậu mà chuẩn bị đũa.
“Vâng.” Hồi thần, Lạc Thư xấu hổ mà cúi đầu, chắc là vì cậu mà baba chuẩn bị bữa sáng.


“Sau này bữa sáng em không cần làm nữa.” Baba đột nhiên nói một cấu, Lạc Thư ngẩng đầu, thấy vẻ mặt của baba không giống lãnh đạm thường ngày, có chút sáng tỏ rồi lại nhanh chóng cúi đầu. Quả nhiên, cho dù baba đáp ứng cùng mình làm chuyện như vậy, cũng không có nghĩa là baba vẫn như cũ thích mình… Bất quá, baba nguyện ý cùng mình làm chuyện như vậy, có đúng hay không đại biểu kỳ thực trong lòng baba mình còn có ích? Lạc Thư cúi đầu càng thấp hơn, trong lòng cảm thấy vừa thoải mái vừa thương xót chính mình.


“… Sáng sớm nghỉ ngơi nhiều một chút, nếu không thân thể em lại chịu không nổi.” Baba thình lình bổ sung một câu, Lạc Thư đang cúi đầu liền mở to cặp mắt của mình, sau đó nước mắt đột nhiên lại rơi xuống.


Phảng phất nghe được tiếng thở dài lại bất đắc dĩ mà đau lòng, Lạc Thư bị bế lại lại bị ấn vào cái ôm ấm áp quen thuộc.


“Ta nói rồi, không được nghi ngờ lời của ta. Nếu như em có thể kiên trì giống như câu trả lời của em, ta sẽ vẫn cho rằng em nhận lời ta. Cái này là lời hứa của ta, em chỉ cần nhớ kỹ mà không cần phải hoài nghi!”


Lạc Thư khóc nức nở ngay cra lời nói cũng không thể nói được, chỉ cảm thấy lời của baba trong nháy mắt khiến trái tim cảu cậu tràn đầy sự ấm áp. Sợ hãi lại không chút do dự vươn ra hai tay mình, Lạc Thư chậm rãi ôm lấy hông mềm dẻo của baba, đem mặt chôn sua vào lòng baba.


“Baba… ” Lúc này đây, Lạc Thư đem thanh âm luôn quyến luyến trong lòng gọi ra.


Mà Lạc Dữ Thừa, đã sớm nhìn thấy đôi mắt rưng rưng nước mắt của con trai cùng với tiếng nức nở đã vô pháp kiềm chế lại tĩnh táo, hiện tại lần đầu tiên được đáp lại cái ôm, lại nghe được tiếng kêu êm dịu tràn ngập quyến luyến, đôi mắt hẹp dài hoàn toàn tối lại lại nhìn người trong lòng một giây, vẫn là thấp đầu, hôn môi.


Lại nỉ non nói, hắn chỉ cho phép cậu khóc vì hắn.






Truyện liên quan