Chương 152: Chương 117: Em rất kiên quyết
Chu Cẩn Du mở to mắt nói dối.
Anh nói muốn nghiêm túc yêu đương với Vương Tĩnh Kỳ hoàn toàn là sự thật, ngay từ lúc bắt đầu anh đã biết rồi, cô gái này không giống với loại phụ nữ có thể chơi đùa như những người lúc trước anh từng quen biết, nếu trêu chọc cô, anh có thể dự đoán những ngày tháng sau này của mình sẽ phải gặp phiền toái không ngừng.
Nhưng anh không thể từ bỏ được, anh cũng có cảm nhận của mình, thứ nhất, trên người Vương Tĩnh Kỳ có một loại sức quyến rũ kỳ lạ hấp dẫn anh, khiến anh mà không có được cô sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, mà có được cô rồi sẽ khó mà nhịn được muốn cô, anh lớn từng này tuổi rồi, cũng biết đời người ngắn ngủi có mấy chục năm, lúc còn có mọi thứ trong tay thì không nên bạc đãi chính mình, cho nên anh mới nghĩ tất cả biện pháp mà trói cô về. Cái thứ hai, anh vẫn luôn nghĩ đó là nhiệm vụ mà mình phải hoàn thành, từ khi anh ba mươi tuổi, anh đã biết mình phải kết hôn, con đường phát triển sự nghiệp của anh cũng cần phải có một cuộc hôn nhân ổn định. Trước kia khi anh chưa tìm được đối tượng vẫn thường nghĩ về điều này, nhưng kể từ khi anh gặp Vương Tĩnh Kỳ, sinh hoạt với cô hơn hai tháng nay, anh đã cảm thấy người phụ nữ này cực kỳ phù hợp với mình.
Nói tóm lại, vị trí của cô trong lòng anh càng ngày càng quan trọng.
Lúc trước khi về nhà đón năm mới, Chu Cẩn Du đã hỏi Vương Tĩnh Kỳ có muốn về nhà cùng anh hay không, nhưng sau khi bị cự tuyệt, anh đã biết, cô gái nhỏ này còn chưa chuẩn bị tốt, mà anh cũng không vội, nên chỉ có mình anh về nhà.
Anh cũng biết cô còn để ý chuyện mình đã từng kết hôn một lần, cho nên sau khi về nhà, anh cũng không cố ý giấu giếm chuyện mình đã có bạn gái, anh muốn trước hết để mọi người trong nhà biết đến sự tồn tại của cô, cho bọn họ điều tr.a về cô, để bọn họ còn biết trước chuyện của cô mà chuẩn bị tâm lý.
Không ngờ kế hoạch thay đối, đột nhiên ông nội lại hàn huyên với cô suốt từ trưa đến chiều, lại còn muốn anh đi đón cô về.
Anh suy nghĩ, cũng đồng ý, lại không ngờ vì chuyện này, mà cô để lộ ra một mặt từ trước giờ anh chưa từng nhìn thấy.
Lúc cô ở trước mặt người lớn nhà họ Chu, gương mặt luôn luôn ôn nhu mỉm cười, nói chuyện hành xử đều rất ôn hòa trầm ổn, thần thái tiểu thư khuê các. Mà trước mặt anh thì là lần đầu tiên lộ ra bộ móng vuốt nhọn hoắc, làm cho anh thấy được, phụ nữ một khi nổi giận cũng rất đáng sợ.
"Trở lại, chúng ta nói tới vấn đề thái độ của người nhà. Anh thừa nhận là người nhà anh không phải ai cũng hài lòng về em, nhưng mà điều này không phải rất bình thường sao? Anh nói một câu hơi khó nghe, em có phải là tờ nhân dân tệ đâu mà mọi người đều yêu thích em chứ, có phải không? Haizzz, em ngoan ngoãn xem nào, nghe anh nói cho xong!" Chu Cẩn Du bịt chặt tay lại, để cho cô gái đang có ý định muốn há mồm phản kháng mình yên tĩnh một chút, anh còn chưa có nói xong mà.
"Em phải biết là lời nói thật thường rất khó nghe, đừng mới nghe vài câu không hay là đã muốn phản bác. Hơn nữa, ông nội anh tuy ngồi nhìn người ta châm chọc như vậy, nhưng ông rõ ràng là rất thích em, còn có anh chị cả, hai người họ cũng thích em mà."
Chu Cẩn Du nói mấy lời này thì Vương Tĩnh Kỳ cũng đồng ý, quả thật ở nhà họ Chu cũng có vài người tốt.
"Thái độ của chị hai anh đúng là không tốt, nhưng ở cái tuổi này của chị, thời kỳ mãn kinh ảnh hưởng đến tâm lý, em cũng biết mà. Vả lại, về sau là em gả cho anh, chứ không phải gả cho người nhà họ Chu, chỉ cần anh luôn đứng về phía em là được rồi! Thái độ của anh hôm qua em còn chưa thấy sao?"
Chu Cẩn Du không có ý định nói, cả cuộc đời chị hai anh, hầu hết thời gian đều là ở thời kỳ mãn kinh. Dù sao anh cũng ở riêng, đoán chừng sau này kết hôn xong đa phần cũng là ở ngoài, lâu lâu thì về nhà ăn Tết chừng một hai ngày, tính cách của chị hai đã như vậy rồi, không cần quan tâm đến chị ta là được.
Vương Tĩnh Kỳ chớp chớp mắt suy nghĩ, quả thật biểu hiện ngày hôm qua của Chu Cẩn Du cũng không tệ, lúc chị hai Chu gây phiền phức, anh đã lập tức phản kháng lại rồi.
Chỉ có điều không phải chuyện này là anh đương nhiên phải làm sao, cô được mời tới nhà anh, bị người ta khi dễ mà anh không thèm nói gì, cái đó mới là quá đáng.
"Ngược lại anh muốn hỏi em, chúng ta đặt ra ba điều quy ước từ khi nào?" Chu Cẩn Du trừng mắt: "Anh nói với em là, chỉ cần anh không nói gì, thì em phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh."
Vương Tĩnh Kỳ cố hết sức bình sinh mới đẩy được bàn tay to lớn đang bịt kín miệng mình ra, rốt cuộc cũng có thể hít thở thông thoáng rồi.
"Thật là vô lý, đương nhiên một vị công tử nhà giàu như anh không cần để ý đến mấy thứ này rồi, anh có nghĩ đến cảm nhận của em không? Nếu sau này càng ngày anh càng chán ghét em, không cần em nữa liền vứt bỏ em, anh nghĩ rằng em có thể sống tốt sao? Sau đó em sẽ phải bày ra khuôn mặt tươi cười để nghe người khác sỉ vả mà không thể phản kháng được, vậy đúng là em có bệnh rồi, vốn đang sống rất tốt, tại sao phải vào nhà anh để chịu cực khổ!"
Vương Tĩnh Kỳ nói như vậy thật ra là đúc kết từ đời trước, là những gì mà cô đã phải trải qua, cho nên đời này cô quyết không để bản thân mình lặp lại những bất hạnh như trước kia nữa.
Chu Cẩn Du nghe cô nói như vậy, chăm chú nhìn cô, lúc bắt đầu Vương Tĩnh Kỳ còn có thể kiên cường đối mặt với anh, nhưng trầm mặt càng lâu, cô lại vô thức cảm thấy chột dạ.
"Anh, anh nhìn cái gì! Em nói cho anh biết, uy hϊế͙p͙ em cũng không có tác dụng đâu, em rất kiên quyết!" Vương Tĩnh Kỳ ra oai nhe hàm răng ra với anh.
Kể từ khi Vương Tĩnh Kỳ gặp được Chu Cẩn Du, cô đã lần lượt thỏa hiệp mọi chuyện, nhưng cô cũng có giới hạn cuối cùng của mình chứ.
Nói là yêu đương cũng được, làʍ ȶìиɦ nhân cũng được, dù sao cô là trùng sinh lên, không còn là cô gái mới vào đời nữa, cô cũng có nhu cầu của mình, nhưng cô tuyệt đối không cho phép mình gả vào một gia đình không thích hợp với mình, không tôn trọng gia đình mình.
"A... Vậy giới hạn cuối cùng của em là cái gì?" Chu Cẩn Du nghe cô nói như vậy rất tò mò, anh vẫn luôn cho rằng bình thường cô gái này có hơi ngốc, chỉ cần anh dụ dỗ mấy câu là cô đã không còn phân biệt được đông tây nam bắc nữa rồi. Đôi khi cô có tức giận, nhưng không có cái gì làm khó được, anh thật không biết cô còn có giới hạn cuối cùng.
Lúc này đến lượt Vương Tĩnh Kỳ trầm mặc, mặc dù sinh hoạt với anh hơn hai tháng nay, đã đến nhà họ Chu luôn rồi, nhưng cô còn chưa từng nghĩ đến chuyện về sau sẽ chung sống cùng anh như thế nào, dù sao chênh lệch về thân phận của hai người cũng không hề nhỏ, cho nên trước giờ cô chưa từng bàn bạc vấn đề này với anh.
Vương Tĩnh Kỳ suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn là nên nói với anh: "Tạm thời bây giờ em có hai yêu cầu, thứ nhất, em muốn anh tuyệt đối chung thủy với em, mặc kệ là về tinh thần hay thể xác."
Vương Tĩnh Kỳ nhìn nụ cười vui vẻ của Chu Cẩn Du, có chút mất hứng, cô đang nói chuyện rất nghiêm túc, anh cười cái gì, cô có nói cái gì buồn cười đâu.
"Anh đừng có cười, em nói thật đó. Đương nhiên em cũng sẽ chung thủy với anh. Mà nói hai người sống chung với nhau cũng không nhất định là sẽ bên nhau trọn đời, em không có bá đạo như vậy. Nếu không yêu nữa, hoặc đã yêu người khác, vậy thì dứt khoát chia tay thôi, không ai làm chậm trễ ai hết."
Vương Tĩnh Kỳ nói xong nhìn chằm chằm Chu Cẩn Du, muốn xem thái độ của anh như thế nào.
Cô vẫn cho rằng, người có thân phận cao như Chu Cẩn Du, cho dù anh giữ mình trong sạch, nhưng cũng sẽ có mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp chủ động dán lên người anh. Mà Chu Cẩn Du trên căn bản không có tính tự chủ, nếu không anh cũng sẽ không có lý do gì mà kéo cô lên giường, huống chi là bị người ta quyến rũ năm này qua tháng nọ. Cho nên bây giờ trong lòng Vương Tĩnh Kỳ, cô đương nhiên cho rằng về sau Chu Cẩn Du sẽ phản bội cô, nhanh hay chậm thì chỉ là vấn đề về thời gian thôi. Cô chỉ có một yêu cầu, cuộc hôn nhân này về sau phải là một với một.
Vương Tĩnh Kỳ hoàn toàn không che dấu suy nghĩ của mình, sự không tín nhiệm của cô cũng hiện rõ trên mặt, làm Chu Cẩn Du nhìn thấy liền tức giận. Anh buồn bực đưa tay hung hăng nhéo mặt cô một cái, mói nói: "Anh đồng ý yêu cầu này của em!"
Anh vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, đồng ý con khỉ ấy, mặc kệ là cái gì, chỉ cần anh thích, thì thứ đó nhất định là của anh, bất kể tình huống nào cũng sẽ là như vậy. Vậy mà cô gái này lại nghĩ anh là một người lạm tình như vậy sao? Nếu như so sánh với mấy đứa bạn của anh, thì anh còn được coi là một hòa thượng đó nha.
"Còn nữa, em chưa bao giờ cho rằng hôn nhân là chuyện của hai người, em nghĩ đó là chuyện của hai gia đình. Lần này anh dẫn em về nhà, mặc dù không có nói rõ, nhưng em nghĩ rồi, hẳn là anh muốn tiến thêm một bước nữa với em." Vương Tĩnh Kỳ nói xong dừng lại một chút, nhìn Chu Cẩn Du.
Thấy Chu Cẩn Du không phản đối cũng không gật đầu, cô buồn bực trong lòng, chẳng lẽ muốn mình phải nói rõ ra sao.
"Anh không nói lời nào, em xem như là anh im lặng, vậy thì chúng ta sẽ nói đến chuyện sau này. Lấy tình huống ngày hôm qua mà nói, thì theo như em thấy, người nhà của anh một nửa đồng ý, một nửa không đồng ý về em. Ba mẹ và chị hai của anh là không đồng ý. Em lấy ví dụ, nếu hai chúng ta thật sự kết hôn, về sau chắc chắn em sẽ phải thường xuyên xuất hiện trước mặt ba mẹ anh, em nghĩ bây giờ ba mẹ anh không thích em, vậy thì sau này hẳn cũng sẽ không thích. Anh cho rằng bây giờ em và cha mẹ chồng không hòa thuận với nhau, thì về sau cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ có hạnh phúc sao?
Cho nên em cho rằng hai chúng ta yêu nhau thì được, nhưng nếu kết hôn thì em muốn tìm một gia đình hoàn toàn tiếp nhận em, nếu như em không tìm được, thì thà em độc thân còn hơn."
Thông qua kinh nghiệm cả đời của cô, cô cực kỳ tán thành quan điểm "hôn nhân là sự kết hợp giữa một gia đình và một gia đình khác".
Có mâu thuẫn với cha mẹ mình, bị mắng một trận, là một đứa con gái tuyệt đối sẽ không căm thù cha mẹ, nhưng làm mẹ chồng nàng dâu, nếu có sinh ra mâu thuẫn, quan hệ của hai người sẽ càng lúc càng căng thẳng. Hai người phụ nữ kẹp ở giữa một người đàn ông, có thể nghĩ đến hậu quả sau này ra sao.
"Em nói xong chưa?" Chu Cẩn Du nhàn nhạt hỏi.
"Ừm..."
"Vậy bây giờ đến lượt anh nói. Đầu tiên, em nói về vấn đề chung thủy, anh cực kỳ đồng ý, dù sao anh cũng là một người đàn ông khá truyền thống, cũng tự nhận bản thân mình không phải là một người đàn ông lăng nhăng, cho nên anh hy vọng vợ mình cũng sẽ giống như vậy.
Tiếp theo, em nói về vấn đề gia đình, anh nghĩ cái vấn đề này thật ra cũng không có gì quá lớn. Em cũng thấy đó, nhà anh cũng coi như là một gia tộc lớn, con cháu không ít, hôm nay em mới nhìn thấy gia đình của anh cả anh thôi, ngay mai không chừng gia đình anh hai cũng sẽ đến đây. Còn có con cái chú hai của anh nữa, cho nên gia đình anh có không ít người, sau này anh kết hôn xong cũng không có khả năng sống cùng ba mẹ. Vả lại, bây giờ anh đang phát triển sự nghiệp ở thành phố D, ba năm sau không chừng có thể được chuyển lên tỉnh, chờ đến khi anh được chuyển về thủ đô, ít nhất cũng là chuyện của mười năm sau.
Trước lúc anh được chuyển về thủ đô, cũng chỉ có lúc nghỉ Tết, chúng ta mới quay lại thủ đô để đoàn tụ với gia đình, tối đa cũng khoảng bảy ngày là cùng. Hơn nữa, anh tự nhận mình không phải là một người con hiếu thảo."
Mấy lời này đã cực kỳ rõ ràng, sau này ở bên cạnh anh chủ yếu là hai người sẽ ở nhà riêng, rất hiếm khi sẽ sinh hoạt cùng người nhà họ Chu, mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu vì vậy cũng sẽ ít đi, dù sao một năm cũng gặp nhau có mấy lần, được gặp nhau mừng còn không kịp, làm sao lại cãi nhau chứ.
Vương Tĩnh Kỳ nghe cũng hiểu, vô thức tưởng tượng, mười mấy năm sau mới có thể về lại thủ đô, tới cái tuổi đó của ba mẹ anh, không biết lúc đó còn sống hay đã ch.ết nữa. Hơn nữa đầu năm đầu tháng, ai lại đi kiếm chuyện cãi nhau cơ chứ. Nghĩ như vậy, cô cảm thấy mấy vấn đề mình vẫn luôn bận tâm bây giờ đơn giản hơn rồi.
"Em đã không còn vấn đề gì nữa, vậy thì tới lượt anh đặt ra yêu cầu của mình. Anh hy vọng về sau hai chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau." Lúc này đến lượt Chu Cẩn Du.