Chương 14

Giờ này trong một cái hang động ở phía ngoài cùng của Thú Tràng, một đám người đang lẩn trốn ở đây.
Không ai khác chính là nhóm người của cô gái da đen. Cô gái này tên là El.
Tuy rằng nhóm người của bọn họ ít nhưng toàn bộ đều là tinh anh.


Nhưng sở dĩ cả bọn vẫn còn sống sót được đến giờ phút này là nhờ có trực giác thần thánh của El. Với lại cô cũng thông minh nên được đám đàn ông ở đây tôn lên làm thủ lĩnh của nhóm dẫn dắt bọn họ tiếp tục sống sót ở đây.


Có một chuyện mà bọn họ biết nhưng không dám nói ra đó là, nếu cứ lẩn trốn mãi như thế này thì sớm muộn họ cũng phải ch.ết trong tay đám yêu thú hoặc người khác. Bởi vì cứ một tháng Thú Tràng lại thu hẹp thêm, có một ngày rồi cũng sẽ phải đối mặt mà thôi.


- El, nếu như chúng ta cứ trốn như thế này thì sớm muộn gì cũng…
Goss đi đến bên cạnh El nói nhỏ, nhưng liền bị cô cắt ngang.


- Vấn đề này không phải em không biết. Nhưng mà trực giác của em làm cho em run rẩy khi đến gần con song đó. Lần trước cứ tưởng chỉ là do con bọ ngựa và con cua bên trong đám sương khói. Nhưng mà đợt vừa rồi, tiếng gầm triệu hồi đám cua đó thì suy đoán của em không thể nào sai được. Bên dưới con song kia có cái thứ còn kinh khủng gấp mấy chục lần đàn cua khổng lồ kia.


- Nhưng mà nơi này ngày một thu hẹp lại, rồi đến một ngày chúng ta cũng phải đối mặt với nó. Chi bằng hợp tác với những người khác đối phó thứ đó vẫn tốt hơn mà.


available on google playdownload on app store


Goss gãi gãi đầu nói. Hắn vốn dĩ khá thật thà suy nghĩ vấn đề cũng đơn giản. Ấy vậy mà đánh vỡ suy nghĩ phức tạp của El. Do có trực giác nên từ nhỏ cô chỉ dùng nó để trốn tránh mà chưa từng nghĩ sẽ đi đối mặt. Goss nói làm cho cô tỉnh táo lại. Nếu như không còn đường lui nữa thì làm gì còn chỗ cho cô trốn.


- Anh nói đúng. Tôi quả thật là hồ đồ rồi. Tối nay chúng ta lên cây đi gặp bọn họ. Phải nói cho bọn họ biết về cái thứ khủng bố đó rồi cùng nhau tìm cách giải quyết nó. Dù sao cùng lắm là ch.ết thôi.


Cô cười, nụ cười thật tươi. Không biết là cười sự ngốc nghếch của mình hay cười cái thời đại này nữa. Mà Goss ở một bên như si ngốc nhìn cô.
Bọn họ không biết được là bọn họ chính là một phần tạo nên chiến thắng ở trận đại chiến cuối cùng này.


Buổi tối hôm đó cũng là thời gian bốn thủ lĩnh tập hợp người của mình lại để bàn chuyện, mà vấn đề lần này trùng hợp là về tiếng gầm trước lúc bầy cua xuất hiện.


Một cái bàn hình vuông được đặt ở trung tâm. Bốn vị đại thủ lĩnh ngồi ở bốn phía, bên cạnh lại ngồi hai, ba vị thủ lĩnh dưới trướng của họ. Xung quanh phía sau nữa thì đứng chen chút rất nhiều người.
- Nếu đã có mặt đông đủ thì bắt đầu đi.


Lão già người Hoa nói, sau đó được một người thanh niên đứng sau lưng phiên dịch lại sang tiếng Anh để mọi người có thể hiểu.
Trần Văn Châu tiếp lời của lão.
- Chắc các ông cũng nắm được phần nào việc chúng ta cần trao đổi lần này đúng không?


Nhìn thấy mọi người ai cũng im lặng nhìn mình thì anh ta nói tiếp:
- Tiếng gầm trước khi bầy cua xuất hiện, đó là do một con Rồng phát ra.
- Cái gì? Rồng?


Lão già người Hoa giật nảy mình đập bàn đứng dậy. Hắn hết sức không bình tĩnh được. Rồng là biểu tượng của Trung Hoa, là thần thú đại diện cho quyền quy. Mà từ bên trong sách cổ có nói lấy được máu rồng có thể tăng cường sức mạnh cũng như có thể chế được thuốc trường sinh bất lão. Nhưng mà Rồng chỉ là sinh vật trong truyền thuyết. Không chỉ có lão ta mà rất nhiều thế hệ người Hoa qua nhiều năm tìm kiếm cũng chưa từng thấy được cái bóng của Rồng nữa, đừng nói đến một con Rồng thật sự.


Mà những người khác cũng không kém phần giật mình. Tuy là có nghe thấy hoặc là nghe thuộc hạ nói lại có tiếng gầm, nhưng mà họ chỉ cho rằng đó là tiếng gầm của yêu thú của hổ báo hay một yêu thú nào đó do động vật trên Trái Đất biến đổi mà thành thôi. Vả lại không ai biết được tiếng gầm đó phát ra từ đâu cả.


- Phải. Là một con Rồng. Hay nói đúng hơn là một con Giao Long, sắp sửa có thể hóa Giao thành Long.
- Ngươi có thể nhìn thấy được nó?
Garen cũng tò mò hỏi. Quan niệm về Rồng của hắn khác với Rồng của Châu Á. Nhưng cũng là sinh vật huyền thoại có sức mạnh vô cùng khổng lồ.


*Cũng có truyền thuyết nói rằng, bên trong tứ đại thánh kiếm của bọn họ mỗi thanh có phong ấn một con Rồng ở bên trong. Cuồng Chiến phong ấn một con Rồng Lửa. Thiên Phong phong ấn một con rồng Gió. Xuất Thủy phong ấn một con Rồng Nước. Phá Sơn phong ấn một con Rồng Đất.


- Chẳng phải Rồng chỉ là sinh vật trong truyền thuyết của các ngươi hay sao? Lẽ nào người thật sự có thể nhìn thấy nó ở bên dưới con song kia sao?
Thủ lĩnh người Philippines tên Ramon có chút không tin nói.
- Không phải ta thấy mà là một thuộc hạ của ta chính mắt nhìn thấy được.


Sau khi được Trần Văn Châu ra hiệu, một cô gái từ phía sau đi đến. Cô gái này tên là Thiên Nhi khoảng hai mươi hai tuổi. Gương mặt cô gái này đẹp tới mức khiến tất cả đám đàn ông ở đây đều run động. Cao khoảng một mét sáu tám, chỗ cần lồi có lồi, chỗ cần lõm có lõm. Phải nói thân hình chuẩn đến từng mi li mét.


Mà lúc này run động nhất không phải đám đàn ông ở đây mà là bọ ngựa rồi. Do đến đây rất sớm và ngồi trên vai của Linh ngồi vào ghế bên cạnh của Trần Văn Châu cho nên bọ ngựa không có quan sát những người ở phía sau. Mà Thiên Nhi không ai khác chính là cô bạn gái kiếp trước của nó lúc còn là con người.


Bản năng làm cho nó không kìm chế được mà từ trên vai của Linh bay đến bên cạnh cô.
Nhưng mà lại làm cho cô vô cùng sợ hãi thét lên rồi tè ngã dưới mặt đất. Bọ ngựa thì sững sờ trên không trung nhìn cô.


Điều này cũng làm cho bầu không khí đã căng thẳng lại càng nặng nề hơn. Trần Văn Châu đưa tay túm lấy bọ ngựa. Do đang trong trạng thái tâm tình bất ổn cho nên bọ ngựa cũng không có phản kháng tại.
Linh thì hốt hoảng sợ Trần Văn Châu giết bọ ngựa nên vội vàng nói.


- Anh Chậu, đây là sủng vật của bọn tôi.
- Cô mau giữ nó lại. Đừng để nó chạy lung tung như vậy chứ. Nếu còn có lần sau thì đừng có trách tôi.
Hắn có chút không vui đem bọ ngựa trả lại cho cô, có chút buồn bực nói. Hắn quay sang nắm tay Thiên Nhi đỡ cô đứng dậy rồi nhẹ nhàng nói.


- Nhi. Em đừng sợ, có anh ở đây. Em từ từ nói cho bọn họ biết những gì em đã nhìn thấy được đi.
Thiên Nhi từ từ đứng dậy, có chút sợ sệt nhìn bọ ngựa rồi nhìn Trần Văn Châu cùng mọi người. Một lúc sau cô mới nói lại những gì mình đã nhìn thấy được cho mọi người.


Mà lúc này Linh cũng không chú ý ở trước mà đang dùng tay mình giữ bọ ngựa lại không để nó bay loạn nữa. Cô hỏi nó
- Ngươi quen biết cô gái kia sao? Mà không đúng nếu quen biết thì tại sao cô ta lại sợ hãi ngươi đến như vậy? Ngươi hôm nay làm sao vậy?


“Tôi biết cô ấy. Cô ấy tên Phan Trần Thiên Nhi. Nhưng cô ấy có lẽ không còn nhớ tôi nữa rồi”. Một dòng chữ từ cái điện thoại hiện ra trước mặt Linh làm cô cũng thở dài.


Bọ ngựa nhìn thấy Trần Văn Châu đỡ Thiên Nhi thì nó cũng hiểu. Dù sao kiếp trước nó cũng đã ch.ết, người ta yêu thích người khác thì cũng không trách được. Nó chỉ cảm thấy buồn thôi.
“Cô ở đây hợp đi. Tôi về trước đây”.


Sau nó nó bay đi. Linh vẫn ở lại cùng mọi người bàn bạc.
Mà chuyện Thiên Nhi nhìn thấy Giao Long được là do cô ấy có thiên phú dị năng đặc biệt của cô. Mắt cô bị biến dị từ sau khi tiếp xúc ánh trăng màu máu đó do lần đó cô trực tiếp nhìn thẳng lên mặt trăng.


Mắt cô khi khởi động không những có thể nhìn xa như bọ ngựa mà còn có thể nhìn xuyên qua mọi vật. Trước đây vì tò mò tấm bia đá ở giữa sông nên muốn mở dị năng nhìn xem thử thì phát hiện có thứ gì đó đang nhìn cô từ phía dưới lòng sông. Sau khi cô quay sang nhìn nó thì phát hiện nó là một con Giao Long làm cho cô cũng giật nẩy mình. Nhưng sau đó bị nó dùng ánh mắt tấn công làm mắt cô bị thương một thời gian. Cũng may được Trần Văn Châu và mọi người che chở cho nên mới có thể sống sót đến giờ này.


Mà Trần Văn Châu từ lúc gặp cô cũng liền yêu thích không rời cho nên lúc nào cũng đem cô theo bên người che chở cho cô. Mà hắn lại rất mạnh mẽ cho nên dù muốn đoạt lấy Thiên Nhi cũng không kẻ nào có dũng khí để ra tay.


Ai cũng cho rằng đây là yêu thú bậc B cho nên đều muốn cùng nhau hợp tác đánh ch.ết nó. Còn về việc phân chia chiến lợi phẩm thì chia đều bốn phần.
Nhưng mà lúc này đám người El cũng đến tham gia vào. Cuối cùng quyết định chia thành năm phần.


Họ quyết định chuẩn bị bảy ngày sau sẽ tiến hành tấn công Giao Long vào buổi tối. Bởi vì Thiên Nhi nói cho họ biết cô nhìn thấy nó là vào ban đêm chứ không phải chỉ xuất hiện ban ngày như những con yêu thú khác.
Mà bọ ngựa bây giờ rất là khó chịu trong lòng. Nó cần tìm chỗ để phát tiết.


Một thân một mình bay xuống thân cây cổ thụ đến dưới gốc cây. Một đêm này chém giết, hơn tám trăm con yêu thú cua khổng lồ bị ch.ết dưới song liêm của nó. Thân thể của nó cũng chịu va đập tạo nên vô số vết thương. Nhưng đều là thương nhẹ không đáng kể. Yêu thú bậc C bây giờ căn bản không phải là đối thủ của nó nữa rồi. Nhưng mà qua ngày là số lượng yêu thú cua vẫn sẽ được bảo trì ở con số ba mươi. Ngoài ra các yêu thú cấp bậc thấp hơn vẫn sẽ xuất hiện nhưng số lượng sẽ giảm nhiều.


Nhờ có điều này mà sức mạnh của mọi người ngày càng tăng mạnh do hấp thụ được năng lượng sau khi đánh ch.ết yêu thú và cả việc hấp thụ yêu hạch để nâng cao sức mạnh.
Trở về cái căn phòng của mình, vì quá mệt mỏi cho nên bọ ngựa liền say ngủ.


Từ trong tất cả các căn cứ, các dị năng có thể sang tạo vật dụng hoặc có thể tạo ra sắt thép đều hoạt động hết công suất của mình để tạo ra vũ khí chuẩn bị cho đại chiến.


Và mỗi đêm, đám người El cùng với một số dị năng hệ thổ cùng dị năng hệ tinh thần len lén cùng nhau dùng đất để lắp đi một phần con sông hướng thẳng đến trung tâm chỗ bia đá.


Năm ngày qua đi, con sông rộng lớn hôm trước nay cũng đã nhỏ lại. Những cây cầu bằng sắt bắc qua con sông để cho mọi người hai bên bờ sông qua lại bây giờ được xây dựng kiên cố thêm. Để cho những phù thủy hay dị năng công kích tầm xa có thể từ bên trên đó tấn công xuống giữa sông.


Từ bên dưới lòng sông, một con Giao Long đang mở hai mắt của mình ra nhìn lấy đám người nhỏ bé đang chạy tới chạy lui làm đủ thứ mọi việc làm nó cũng tò mò.


“Không hiểu bọn chúng đang làm gì nữa. Đợi qua đợt săn bắn này nữa thì ta cũng thu thập đủ năng lượng để hóa Long. Đến lúc đó mớ dây xích này cũng không cản trở được ta rời khỏi nơi này nữa rồi”.


Giao Long suy nghĩ rồi nó nhắm mắt lại không nhìn đám người đó nữa. Nó đang tụ tập năng lượng để chuẩn bị lột xác hóa long. Những con kiến hôi trước mắt này sớm muộn cũng trở thành năng lượng cho nó. Nhưng mà hiện tại đám này còn quá yếu chưa phải lúc để thưởng thức. Đợi sau khi bọn chúng đánh bại được hết đám kia, nâng cao sức mạnh thêm một chút nữa rồi mới đến lúc nó thu hoạch.


Còn tiếng gầm lần trước là nó phát tiết vì buồn chán chứ không phải vì gọi ra đám cua ra.
Đám cua xuất hiện hoàn toàn là do đến giờ cho nên Thú Tràng tự động huyễn hóa ra yêu thú cho đám người này rèn luyện mà thôi.


Mà ngày mai mới chính là ngày mở ra yêu thú bậc B. Còn Giao Long chỉ là bị giam cầm ở bên dưới lòng sông mà không phải là đối tượng để đám người rèn luyện. Nó bị nhốt ở đó hàng triệu năm rồi. Lúc đầu căn bản nó không có cách để mà rời khỏi lòng sông, chỉ có thể từ bên dưới nhìn lên đám người bên ngoài thí luyện.


Nhưng hơn ba nghìn năm trước, có kẻ vậy mà mạnh mẽ đánh vỡ phong ấn của nó làm cho nó có thể rời khỏi tế đàn ở dưới sông này. Nhưng vẫn bị Thiên Niên Trọng Xích khóa lại ở đây không thể rời khỏi được. Dù cho nó biến hóa nhỏ đi thì Thiên Niên Trọng Xích cũng nhỏ lại theo giữ nó lại.


Mà nó dùng hết sức lực cũng không thể cắt đứt dây xích này. Cho nên nó mới dùng cách bắt lấy những kẻ vào đây rèn luyện để từ từ lột xác hóa long.


Nhưng một lần không thể tiêu diệt tất cả cho nên nó chỉ len lén bắt lấy số ít kẻ mạnh mẽ để nâng cao năng lực của mình và thả đi một số khác ra bên ngoài.


Mà số lượng nó bắt ngày càng nhiều hơn. Lần này có thể là lần cuối cùng rồi nên nó đã quyết định hốt cú chót rồi sẽ hóa long rời đi. Ra khỏi vùng không gian này, vùng thế giới này.
HẾT CHƯƠNG






Truyện liên quan