Chương 34
Một kiếm đột nhiên của Trần Văn Châu vậy mà lại bị lớp vảy rồng của nó cản lại.
- Đừng nghĩ nâng lên cảnh giới bằng ta là có thể phá vỡ được phòng ngự của ta.
Giao Long quay người, một trảo chụp vào đầu Trần Văn Châu nhưng hắn lại hoá thành một đám khói đen biến mất. Sau đó lại xuất hiện ở phía sau lưng Giao Long liên tục tấn công nó.
Mặc dù là không gây được thương tích cho Giao Long nhưng nó cũng không thể đánh trúng được hắn dù chỉ một lần.
“Cái chó má Thiên Ma Biến này đúng là khó chịu quá. Không thể nào bắt được hắn”. Giao Long rất là bực mình hoá thành bản thể của mình.
Cả hai chiến đấu kinh thiên động địa, âm thanh cùng với kình khí phát tán đi ra tạo nên từng cơn sóng chấn động kinh người.
Cuối cùng nó biến hóa trở lại bản thể là một con Giao Long cuộn mình bay lên không trung. Trần Văn Châu cũng lao theo tấn công nó.
Hắn đặt thanh kiếm trước mặt, miệng niệm chú ngữ sau đó hai tay cầm kiếm. Một cái ảo ảnh Thiên Ma cao hàng trăm mét tay cầm cốt kiếm to gấp nghìn lần bản thể của nó xuất hiện sau lưng Trần Văn Châu.
Trần Văn Châu động, ảo ảnh Thiên Ma ở phía sau cũng chuyển động ý như hắn. Một kiếm bổ thẳng đến bản thể của Giao Long.
Nó cũng không yếu thế, cuộn mình xoay đầu rồi tụ lực sau đó phóng ra một quả cầu sấm sét cực kì to lớn bay đến chặn lại hư ảnh cốt kiếm.
“Ầm Ầm Đùng”
Từng tiếng nổ khủng bố do hai bên va chạm tạo nên làm cho không gian như chấn động.
Đám người còn sống sót từ trên cổ thụ nhìn lại đây đều vô cùng sợ hãi. Họ không ngờ Giao Long lại khủng bố đến như vậy. Lại càng không ngờ Trần Văn Châu có thể đánh ngang tay với nó.
Lúc đầu ở đây chỉ có vài người biết được thân ảnh đang chiến đấu với Giao Long là Trần Văn Châu. Ngoài bọ ngựa nhỏ ra thì còn có Thiên Nhi, Linh, El và Diệp Chấn Thiên.
Bọn họ nhìn thấy bản thể của Trần Văn Châu nhưng không có ai có đủ kiến thức để nhận ra hắn là Ngọc Cốt Thiên Ma cả.
Bọn họ đang ở đó cổ vũ cho hắn để hắn có thể chiến thắng Giao Long để mọi người có thể rời khỏi nơi đây.
Nhưng mà trước đó không lâu có một người vô cùng run sợ, sắc mặt trắng bệch ở đó nhìn ra chiến trường.
Do trực giác quá mẫn cảm với nguy hiểm mà đối diện lại là cấp độ quá kinh khủng so với mình cho nên El đang run. Run sợ từ sâu bên trong tâm hồn làm cho cô muốn chạy cũng khó khăn vô cùng.
Nhanh chóng gọi Goss và Dean lại cùng một chỗ với mình. Sau khi nghe cô nói gì đó, hai người vậy mà mang theo dụng cụ bay ẳm cô bay đến hướng chiến trường.
Do lúc này mãi nhìn cảnh tượng chiến đấu trên không trung cho nên không ai chú ý đến ba người bọn họ.
Nhưng không chỉ có ba người bọn họ, mà một bóng đen cũng đã nhanh chóng chạy đi đến chiến trường trước cả bọn họ. Khí tức trên người bóng đen vậy mà hoàn toàn không có, cứ như một cơn gió lướt đến vùng chiến trận.
Ba người kia thì xông thẳng ra giữa sông, còn bóng đen thì lao qua con sông xông thẳng vào khu rừng đối diện.
Dĩ nhiên mục tiêu của hai bên là khác nhau. El thì đang hướng đến bia đá, cô ta muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Còn bóng đen kia thì lao nhanh đến cái tổ mà Nữ Vương để lại. Từ bên trong đó nó cảm nhận được có thừ mà nó cần, mặc dù không biết là thứ gì.
Cuối cùng nhóm người El đến bia đá. Cô ta đặt cái vòng tay vào trong cái khe trên mặt bia đá. Sau đó một trận pháp phù văn được khởi động, ánh sáng loé lên một cái rồi ba người liền biến mất khỏi Thú Tràng.
Mà lúc này cũng là lúc hư ảnh Cốt Kiếm và quả cầu sấm sét va chạm vào nhau. Tiếng nổ và dư chấn làm cho ánh sáng của trận pháp dịch chuyển mờ nhạt đi.
Chưa hết, cũng tại lúc này khí tức Luân Hồi chi lực cũng hoàn toàn biến mất. Cái bóng đen kia cũng đã biến mất không còn một chút dấu vết để lại.
Sau vụ va chạm, Cốt Kiếm đổ vỡ, dư chấn vậy mà đẩy thân thể khổng lồ của Giao Long văng ra xa. Trên người để lại mấy cái vết thương máu me khắp người.
Trần Văn Châu cũng không khá hơn là mấy. Mặc dù hắn bị thương nhẹ hơn Giao Long do lợi thế Ngọc Cốt Thiên Ma thể, nhưng thân thể cũng bị bắn thẳng xuống đáy sông.
Mà khí tức của lực lượng luân hồi biến mất làm cả hai đã ngừng tay quay về hướng cái tổ ban nãy thì làm gì còn thấy nó nữa.
Ngay cả khi chiến đấu, cả hai đều phân ra một tia ý thức trông chừng cái tổ. Nhưng lúc toàn lực sử dụng chiêu thức mạnh nhất của mình thì cả hai đều không còn hơi sức để chú ý vào nó. Vậy mà trong chốc lát đó nó đã biến mất không chút dấu vết.
Cả Giao Long và Trần Văn Châu đều vô cùng nổi giận. Giao Long gầm rú hét.
- Là kẻ nào cướp đoạt cơ duyên của ta? Mau ra đây.
- Không phải tên ngu ngốc nhà ngươi quá hổ báo thì ta cũng không phải đánh nhau với ngươi làm cho kẻ khác có cơ hội cướp đoạt đi lực lượng Luân Hồi rồi.
Trần Văn Châu chỉ thẳng vào mặt Giao Long hét lên. Hắn hận không thể một kiếm đâm ch.ết con lăng quăng ngu ngốc này.
- Ngươi trách ta? Haha. Nếu từ đầu ngươi hiện ra thực lực thì ta hơi sức đâu mà đi đánh nhau với tên biến thái nhà ngươi.
- Bây giờ làm áo cưới cho kẻ khác rồi. Ngươi còn cười được sao?
Trần Văn Châu âm trầm cười lạnh. Hắn biết người lấy được cũng không thể trốn khỏi đây. Bây giờ việc cần làm chỉ có một.
Cùng suy nghĩ với hắn, Giao Long cũng động. Cả hai vậy mà lao đến tấm bia đá ở giữa hồ. Bởi vì cho dù kẻ kia có lấy được cái tổ thì cũng không thể hấp thu lực lượng luân hồi ngay được. Mà khi đem cái tổ ra khỏi không gian chứa đồ thì lực lượng luân hồi sẽ bị hai người bọn họ cảm ứng được. Còn nếu muốn rời khỏi Thú Tràng thì con đường chỉ có một. Chính là bia đá ở đây.
- Xem ngươi ngu ngốc như vậy mà phản ứng cũng không kém nhỉ.
Trần Văn Châu nhìn Giao Long nói. Nó vô cùng tức giận, chưa bao giờ nó bị chửi nhiều lần như vậy trong cùng một ngày, làm sao có thể nhẫn nhịn. Nó hét thẳng vào mặt Trần Văn Châu.
- Ngu cái con khỉ. Ngươi cút! Chổ này là địa bàn của ta.
Trần Văn Châu cười lạnh nhìn nó.
- Xem ra ngươi vẫn còn muốn đánh nhau. Xem ra vết thương ban nãy vẫn chưa đủ sâu nhỉ?
Mặc dù mạnh miệng nhưng mà Giao Long cũng không muốn đánh nhau lúc này. Chưa tìm được lực lượng luân hồi, hai người bọn họ đánh nhau thì ai cũng không có lợi. Hơn nữa nếu không sử dụng toàn lực hắn không nắm chắc có thể đánh bại kẻ này. Hay nói khó nghe hơn một chút là chắc chắn thua thiệt.
Mà kẻ lấy được cái tổ lúc này đang liên tục di động trong rừng cây. Thân hình thoát ẩn thoát hiện không có một chút khí tức lộ ra bên ngoài. Kẻ này không ai khác chính là bọ ngựa nhỏ nhà chúng ta.
Nó không dám lộ ra thân ảnh của mình. Bới vì nó biết chuyện mình lấy đi cái tổ này đã bị Trần Văn Châu đoán ra. Bởi vì nó thấy được ánh mắt sang rực của hắn lúc trước khi nhìn thấy được cái nhẫn đeo trên eo của nó.
Giao Long mở ra thần thức của mình kiểm tr.a xung quanh thì cũng không phát hiện được tung tích kẻ trộm đi cái tổ.