Chương 3: Đi đêm

Trong phòng họp của cục cảnh sát thành phố khói thuốc mù mịt, người tham gia dự họp ai nấy đều cau mày sắc mặt nghiêm trọng. Nửa giờ trước, bọn bắt cóc tống tiền lại liên hệ với gia đình người bị hại một lần nữa, yêu cầu họ ngày mai giao 400 vạn tệ tiền chuộc tại nhà ga, ngữ khí rất cứng rắn, không chấp nhận thương lượng. Tổ chuyên án sau khi thảo luận, quyết định bố trí mai phục tại nhà ga, nhân lúc bọn bắt cóc tống tiền nhận tiền chuộc sẽ tiến hành vây bắt. Quyết định này bị gia đình người bị hại phản đối kịch liệt. Bởi vì một khi hành động vây bắt thất bại, bọn bắt cóc tống tiền rất có khả năng sẽ giết ch.ết Bùi Lam. Lương Trạch Hạo không biết nghe được tin tức từ đâu, lại chạy tới tổ chuyên án quấy rối ầm ĩ, tung tin nếu như Bùi Lam xảy ra chuyện gì, sẽ làm cho người của cả cục công an thành phố bị sa thải. Hành vi của Lương Trạch hạo khiến Phương Mộc rất phản cảm, nhưng cũng không thể không thừa nhận, kế hoạch của tổ chuyên án quả thật không ổn. Việc vây bắt bọn bắt cóc tống tiền tại hiện trường giao tiền chuộc đối với vụ các vụ án loại này là một phương án thường được áp dụng, nhưng vụ án này có nhiều điểm khác với những vụ án bình thường: Thứ nhất là bọn bắt cóc tống tiền đã có thời gian chuẩn bị kế hoạch chặt chẽ chu đáo, không phải là nhất thời nảy lòng tham; thứ hai là, mục đích bắt cóc cũng không phải chỉ đơn thuần là vì tiền bạc, mà còn liên quan đến chuyện ân oán khác; cuối cùng là, mục tiêu, trách nhiệm của cảnh sát không chỉ đơn giản là giải cứu con tin, vây bắt nghi phạm, mà còn bao gồm cả việc ngăn chặn đoạn video bị phát tán đi khắp nơi, mà muốn đạt được 3 mục tiêu này, điểm mấu chốt nhất là phải nắm rõ nơi bọn bắt cóc tống tiền đang ẩn trốn và giam giữ con tin.


Từ Đồng kiến nghị sau khi vây bắt nghi phạm tại nhà ga, sẽ ép hắn nói ra nơi giấu con tin. Tiêu Vọng lắc đầu nói: "Ở nhà ga đông đúc, lại chật chội, hành động vây bắt rất dễ xảy ra tình huống bất thường. Còn nữa, đôi nam nữ này rất có khả năng là tình nhân của nhau, ngộ nhỡ vì bảo vệ nhau, đối phương sống ch.ết không chịu mở miệng thì sao, lúc đó chúng ta sẽ rơi vào thế bị động, ba mục tiêu này chỉ cần một không đạt được, chúng ta lập tức sẽ thất bại."


"Thế theo cậu thì bây giờ chúng ta phải làm sao?" Từ Đồng xem đồng hồ trên tay, " Thời gian không còn nhiều nữa".
Tiêu Vọng không trả lời, mà quay đầu nhìn Phương Mộc.


Không chỉ anh ta, mà dường như tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Phương Mộc. Phương Mộc không ngẩng đầu, nhưng cậu có thể cảm nhận rõ ràng những ánh mắt mong đợi, hoài nghi cùng với thờ ơ lạnh nhạt kia, cậu không cử động, thậm chí không hề thay đổi tư thế.


Phương Mộc đang chờ đợi, cậu cần kiểm chứng suy đoán của mình. Mặc dù nhìn thấy thái độ này, người khác có thể tưởng cậu đã bất lực, nhưng cậu nhất định phải đợi, bởi vì đó chính là chìa khoá của vụ án.


Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Đặng Tiểu Sâm vội vàng tiến tới, tay cầm mấy tờ giấy cùng một cái USB "Phòng vật chứng tỉnh có hồi âm".
Phương Mộc nhảy dựng lên, cơ hồ lập tức giật ngay mấy tờ giấy trong tay Đặng Tiểu Sâm.


available on google playdownload on app store


Đó là một bản báo cáo hóa nghiệm cùng một tấm hình, phòng vật chứng công an tỉnh đã thu được một ít bụi trên bề mặt cuốn băng ghi hình và phong thư, sau khi phân tích đã xác nhận là bột ôxít sắt cùng silicon dioxide. " Bột ôxít sắt....Silicon dioxide..." Phương Mộc thì thào tự nói, "Đúng là vậy".


Tiêu Vọng tò mò cầm tấm hình lên xem, trên hình là cận cảnh nội thất của một gian phòng, nhìn kỹ hơn một chút, anh liền nhận ra bức hình được in ra từ trong cuộn băng kia. Sau khi sau khi sử dụng kỹ thuật phục chế nguyên trạng, thì đã rõ ràng hơn rất nhiều " Đây là cái gì?"


Phương Mộc đã bình tĩnh trở lại, chỉ một điểm trên tấm hình "Anh xem chỗ này".


Đây là một góc rèm che, cái gọi là rèm che, chỉ là một sợi dây kẽm xuyên qua hai mảnh vải bông mà thôi, giữa khe hở, lộ ra môt mảng trời xanh, kỳ quái là, bên ngoài cửa sổ ở một nơi không xa dường như có một làn khói màu hồng thổi qua.


Phương Mộc thu báo cáo hóa nghiệm cùng tấm hình để vào cùng một chỗ, ngẩng đầu hỏi Tiêu Vọng: "Anh nghĩ đến cái gì?"
Tiêu Vọng có chút bối rối, "Cậu thì sao?"
"Xưởng thép" Phương Mộc nhẹ nhàng nói, " Nơi này có thể gần xưởng thép?"


Vẻ mặt Tiêu vọng vẫn mơ hồ, "Sao cậu lại nghĩ tới xưởng thép?"
Phương Mộc kết nối USB với máy tính, mở từ trong đó ra một file âm thanh.
"Đây là âm thanh được tách ra từ băng ghi hình".


File sau khi được mở ra, phát ra một loạt tiếng ồn, Phương Mộc kéo thanh tiến trình đến một điểm trong dải thời gian, trong loa tức thì truyền tới tiếng chuông "đang đang". Tiêu Vọng suy nghĩ, bỗng nhiên mở to hai mắt " đây là tiếng chuông thép!", Tiêu Vọng kích động nói năng lộn xộn "Ở trong thành phố chỉ có một xưởng thép, xưởng thép Tụ Nguyên!".


"Vậy thì đúng rồi" Phương Mộc gật đầu "Bụi, làn khói hồng, tiếng chuông, thứ tôi đợi chính là cái này."


Tiêu Vọng nhìn chăm chăm tấm hình, con mắt không ngừng chuyển động, có vẻ như cũng đang khẩn trương điều chỉnh lại ý nghĩ. Rất nhanh, anh ta liền đem tấm hình và báo cáo nhét vào trong tay Đặng Tiểu Sâm


"Gọi điện thoại cho cục khí tượng, hỏi xem hướng gió của hôm ấy" Tiêu Vọng liền cất bước đi ra ngoài " Dựa vào làn khói, phỏng đoán khoảng cách cùng độ cao của toà nhà và xưởng thép".
Anh ta lôi Phương Mộc đi "Đi, cậu đi với tôi đến xưởng thép".


Xưởng thép Tụ Nguyên ở vùng ngoại ô, đường tới xưởng nhấp nhô gập ghềnh khiến cả hai mất không ít thời gian mới tới được. Vừa đến nơi, cục công an thành phố đã gọi điện thoại tới, theo hướng gió ngày hôm đó, bọn bắt cóc cùng con tin có thể ở trong toà nhà phía bắc nhà máy thép, cách khoảng 2000 mét theo đường thẳng, và địa điểm quay phim có thể là từ tầng 3 trở lên.


Tiêu vọng đứng dưới ống khói cao ngất của xưởng thép, nhìn về hướng bắc, chỉ một dãy nhà cách không xa nói: "Chính là chỗ đó".


Tiểu khu Hoa Thép là một dãy nhà đã xây dựng từ khá lâu ở vùng ngoại ô, kiểu dáng cũ, trên bề mặt tòa nhà gạch men sứ phần lớn cũng bị loang lổ rất xấu xí. Tiêu Vọng nhìn 4 dãy nhà của tiểu khu, mỗi dãy đều có 5 toà nhà riêng lẻ, thấp giọng mắng một câu: "Khốn kiếp, dựa vào hai chúng ta làm sao mà tìm".


Phương Mộc không vội vã, đưa tấm hình kia ra nói: "Kẻ phạm tội, đương nhiên tìm mọi phương pháp để ngăn cản người khác biết được tội ác của chúng, chúng cả ngày phải che rèm cửa."


Tiêu Vọng vỗ trán:" Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ!" Sau khi xem xét tỉ mỉ tấm hình, anh lấy ra một cái ống nhòm, núp ở trong xe quan sát từng tầng từng phòng. Thế nhưng sau khi tìm kiếm khắp 4 dãy nhà, đều không phát hiện được nhà nào treo rèm giống như vậy, Tiêu Vọng không bỏ cuộc, lại tìm kiếm mấy lần nữa, vẫn không có kết quả.


"Mẹ nó, quái thật" Tiêu vọng hơi nhụt chí "Chẳng lẽ chúng ta tìm lầm?".
"Không" Phương Mộc hướng phía bên ngoài cửa kính xe nhìn một vòng, "Bọn chúng chắc chắn trốn ở chỗ này".
"Chẳng lẽ bọn chúng cũng phát hiện cái rèm đã bị quay trong băng thu hình..." Tiêu Vọng cắn móng tay "Cho nên đổi rèm che?"


Phương Mộc gật gật đầu nói có khả năng này, đối phương đã có phòng bị, tìm nơi chúng ẩn náu càng khó, 4 dãy nhà, 20 toà nhà riêng lẻ, 240 hộ gia đình, không thể kiểm tr.a từng cái, một khi đánh rắn động cỏ, hậu quả tùy theo tình huống có thể là con tin bị giết hại hoặc đoạn video sẽ bị phát tán lên mạng. Nhất thời, hai người trong xe đều trầm mặc, sau khi Phương Mộc hút liền hai điếu thuốc, đột nhiên hỏi: "Tôi nhớ lúc điều tr.a tại Vinh Phúc Thiên Địa, người lao công tên là Trần Quyên kia nói phát hiện xe dọn vệ sinh ở cửa tây tầng một?"


"Đúng vậy. Rồi sao?" Tiêu Vọng rầu rĩ đáp.
"Cửa tây tầng một...đi tiếp mấy chục mét là một con đường lớn, đúng không?"
"Đường Sùng Trí." Tiêu Vọng nghiêng đầu nhìn Phương Mộc, "Tại sao cậu lại hỏi chuyện này?".


"Gọi thêm mấy anh em tới đây" Phương Mộc nhìn chăm chăm bên ngoài cửa kính xe, bờ môi nở một nụ cười tự tin " Một người mặc thường phục, hai người mặc cảnh phục, và mang thêm một chiếc xe cảnh sát tới".
"Được?" Tiêu Vọng hơi kinh ngạc "Cậu định làm gì sao?".


"Khà khà" Phương Mộc nheo mắt "Chúng ta sẽ diễn một vở hài kịch".
Nửa giờ sau, trong tiểu khu đột nhiên xuất hiện một thanh niên say khướt, một tay cầm chai bia, tay kia thì cầm một nửa cục gạch.
"Trần Lộ! Trần Lộ!" Anh ta liên tục nốc bia, hét lớn trong họng "Em ra đây! Anh thật sự yêu em mà..."


Tiêu Vọng dùng ống nhòm thăm dò động tĩnh trong tiểu khu, vui vẻ cười khà khà, Phương Mộc cũng không nhịn được cười: "Trần Lộ là ai vậy?"
"Là bạn gái nhóc con này" Tiêu vọng để ống nhòm xuống "Nếu Trần Lộ biết hắn dùng cái tên này để phá án, không xé xác hắn thì mới lạ".


Người thanh niên kêu gào một hồi lâu, đương nhiên không có người nào xuất hiện, lại có mấy căn nhà có người từ trong cửa sổ thò đầu ra xem náo nhiệt. Người thanh niên dường như đã mất đi lý trí, ném chai bia đi, cầm cục gạch đập liên tiếp vào chiếc xe bên cạnh, vừa đập vừa gọi: "Em có ra hay không ra, có ra không?". Trong nháy mắt, những chiếc xe đậu dưới toà nhà đều bị anh ta đập mấy nhát, bỗng một tiếng còi báo động vang lên chói tai, người thanh niên ném cục gạch đi, co cẳng chạy mất.


Phương Mộc cầm bộ đàm lên: "Các anh em, 3 phút đồng hồ nữa lái xe tiến vào tiểu khu". Vừa mới đặt bộ đàm xuống, người thanh niên kia liền chui luôn lên xe, chưa kịp ngồi yên, đã vội vã không đợi người khác hỏi, hỏi luôn: "Thế nào, tôi diễn có được không?".


"Không được, không được" Tiêu Vọng vỗ vỗ bờ vai anh ta "Nhóc con, ngươi nhẹ tay một chút, đừng có nện quá mạnh như vậy, sau này chúng ta bồi thường không nổi đâu".


"Yên tâm đi, tôi đã ghìm bớt lực lại rồi" người thanh niên vội vàng bổ sung một câu, "Tiêu ca giữ bí mật giúp tôi nha, đừng để bạn gái tôi biết, sẽ trở mặt với tôi đó".
Mọi người trong xe đều cười rộ lên.


Lúc này, trong tiểu khu đã tụ tập chủ nhân của mấy chiếc xe, nhao nhao kiểm tr.a hư hại của xe mình, thái độ đầy căm phẫn, cũng có người chửi ầm lên. Rất nhanh, một chiếc xe cảnh sát đã tiến vào tiểu khu, hai người mặc cảnh phục bước xuống xe, một người mở sổ ghi chép ở trong tay ra "vừa rồi là ai báo cảnh sát vậy, nghe nói nơi này có người đập xe?".


Nhóm chủ xe liền xúm lại, mồm năm miệng mười yêu cầu cảnh sát nghiêm khắc xử lý. Hai cảnh sát một người kiểm tr.a hư hại của từng chiếc xe, một người thẩm tr.a đối chiếu chủ xe.


"1,2,3...6,7" Tiêu Vọng kiểm tr.a một lượt, quay đầu hướng Phương Mộc nói "8 chiếc xe bị đập, chỉ xuất hiện 7 người chủ xe, quả thật có một người không dám xuống".
"Ừ". Phương Mộc cầm bộ đàm lên "Anh em, điều tr.a thêm về chiếc xe vắng chủ nhân, báo số xe lại đây".


Suy đoán của Phương Mộc là: tên nữ nghi phạm mang Bùi Lam từ cửa tây tầng một của Vinh Phúc Thiên Địa vội vã rời khỏi hiện trường, như vậy chắc chắn có người lái xe tiếp ứng cô ta, chiếc xe này có lẽ đang đỗ ở trong khu vực này. Phương Mộc dàn dựng màn đập xe này, một mặt không đến mức khiến đối phương sinh nghi; mặt khác, bọn bắt cóc tống tiền theo bản năng thường sợ hãi cảnh sát, cho dù là việc điều tr.a không liên quan gì tới hành vi bắt cóc, cũng sẽ cố gắng tránh né, cho nên, chủ nhân của chiếc xe không xuất hiện kia, có khả năng chính là một kẻ trong bọn bắt cóc tống tiền.


Số xe nhanh chóng được tr.a rõ ràng, nhưng số xe đó là của một chiếc xe Alto màu xanh lam, mà chiếc xe trong tiểu khu lại là một chiếc Mazda màu xám bạc, Tiêu Vọng có chút thất vọng: "Có lẽ là biển số giả."


Phương Mộc gật gật đầu, lại yêu cầu thẩm tr.a xem có người nào dùng tên Canh Tiểu Mỹ đăng ký xe hay không, đối chiếu số chứng minh thư của cô ta, muốn kiểm tr.a rõ ràng chẳng hề khó, kết quả thẩm tr.a cho thấy, cuối năm 2006 Canh Tiểu Mỹ mua một chiếc xe cá nhân, kiểu xe chính là Mazda màu xám bạc. Phương Mộc lập tức yêu cầu cục công an cử người xem đoạn video của camera trên đường Sùng Trí thời điểm Bùi Lam bị bắt cóc, tin tức phản hồi lại rất nhanh, lúc ấy, chiếc Mazda màu xám bạc kia đích xác đã xuất hiện trên con đường này, mà hướng nó chạy ra, chính xác là cửa tây toà nhà Vinh Phúc Thiên Địa!


Thông tin này khiến mọi người đều rất hưng phấn. Phương Mộc chỉ thị hai người cảnh sát mặc đồng phục rút khỏi tiểu khu, những người khác ở lại trên xe tiếp tục theo dõi. Ước chừng 40 phút đồng hồ sau, một người đàn ông từ toà nhà số 3 dãy nhà thứ 2 đi ra, hắn đứng trên bãi đất trống của tiểu khu, đầu tiên nhìn bốn phía xung quanh một chút, sau đó châm một điếu thuốc chậm rãi hút, trông có vẻ nhàn nhã tự tại, nhưng thực tế là đang cẩn thận, dè dặt quan sát động tĩnh. Hút xong một điếu thuốc, hắn lại nhìn ngó xung quanh một chút, bước nhanh tới một chiếc xe bị đập, chính là chiếc Mazda màu xám bạc kia, nhanh chóng xem xét qua tình trạng hư hại của chiếc xe, lại sờ sờ mui xe đằng trước đang lõm xuống, sau khi chắc chắn xung quanh hoàn toàn yên ắng, mới chui vào khởi động xe.


Tiêu Vọng lập tức nhả phanh tay "Chuẩn bị hành động!"
Phương Mộc vội giữ tay anh ta " Đừng vội, Bùi Lam rất có khả năng còn đang bị Canh Tiểu Mỹ khống chế".
"Không bắt thì sẽ muộn mất" Tiêu Vọng vẻ mặt nôn nóng "ngộ nhỡ để hắn chạy mất thì xử lý thế nào?".


"Không được!" Phương Mộc quả quyết nói "Đừng hành động!"
Quả thật, người đàn ông chỉ chạy xe đến dưới toà nhà số 2, khoá kỹ, sau đó lại từ từ đi bộ trở lại toà nhà số 3 dãy nhà thứ 2.


"Có theo hắn lên lầu không?" Tiêu Vọng dường như đã bắt đầu tin tưởng phán đoán của Phương Mộc "có thể sẽ tr.a ra căn phòng hắn ở".
"Việc đó sẽ đánh động hắn" Phương Mộc lắc đầu "tên này rất ranh ma, có lẽ giờ hắn đang ngồi trên tầng hai nghe ngóng động tĩnh".


"Vậy phải xử lý thế nào?" Tiêu Vọng nhìn ra ngoài cửa xe "trời sẽ tối rất nhanh".
Phương Mộc suy nghĩ "Đi gặp quản lý tòa nhà xem thử".


Tại ban quản lý toà nhà không thu hoạch được manh mối gì, trưởng ban quản lý toà nhà, dáng người béo tốt, khi được hỏi về tình hình quản lý các hộ gia đình thuê nhà cũng như chi tiết các phòng cho thuê đều trả lời là không nắm rõ. Nét mặt Phương Mộc xem ra vẫn không hề thất vọng, dường như cậu đã dự liệu tất cả. Tiêu Vọng thì rất bực bội liền khiển trách ông ta tác trách trong quản lý công tác an ninh, trật tự. Phương Mộc lại đề xuất một yêu cầu ngoài dự liệu của mọi người, cậu muốn mượn một bộ đồng phục nhân viên thu dọn rác trong tiểu khu.


Tiêu Vọng là người đầu tiên phản ứng, cầm điện thoại lên gọi về cục cảnh sát yêu cầu phái một nữ cảnh sát tới đây hỗ trợ điều tra. Sau khi nữ cảnh sát tới, Phương Mộc yêu cầu cô đóng giả một nhân viên thu dọn rác, thu hết túi rác trước cửa các căn nhà từ tầng ba trở lên của toà nhà thứ hai xuống, cẩn thận dặn dò mỗi túi rác đều phải đánh dấu số phòng.


Hành động tiến triển hết sức thuận lợi, chưa tới một tiếng đồng hồ sau, nữ cảnh sát đã thở hồng hộc đẩy một xe rác trở lại điểm tập kết.
"Nhiều như vậy sao?" Tiêu Vọng nhìn chiếc xe cơ hồ ngập đầy rác "vất vả cho cô quá".


"Không có gì" nữ cảnh sát lau mồ hôi trên mặt "tôi sợ nghi phạm trên lầu lén theo dõi, nên đã hành động rất cẩn thận, rác rưởi ở mấy tầng này tôi đều thu hết".
"Thứ chúng ta cần đâu?" Tiêu Vọng vội vã hỏi.


"Ở đây" nữ cảnh sát xoay người lấy từ trên xe rác ra một cái thùng giấy, "Tôi đã cẩn thận tách riêng, mỗi túi đều có băng dính đánh dấu số phòng".


Phương Mộc không kịp nghĩ phải cảm ơn cô, lập tức đổ một túi rác ra cẩn thận bới tìm, lúc tìm đến cái túi rác thứ tư, tốc độ của cậu chậm lại, sau khi tỉ mỉ xem xét mỗi loại vật phẩm, Phương Mộc cẩn thận niêm phong nó, lại mang qua một cái túi khác tiến hành so sánh, cuối cùng gỡ cái nhãn trên túi thứ tư xuống, đưa cho Tiêu Vọng.


"502?" Tiêu Vọng nhìn Phương Mộc "Chắc chắn không?"
"Chắc chắn là phòng này." Phương Mộc chỉ chỉ túi rác, "Anh xem, trong túi rác phần lớn là cơm hộp, đồ ăn nhanh, túi giấy và lon bia."


"Ừ" Tiêu Vọng nhìn cái nhãn dường như tập trung suy nghĩ "Bọn chúng đúng là không còn tâm trí đâu mà nghĩ tới việc nấu ăn".
"Đúng" Phương Mộc lau vết bẩn trên tay "Đem túi rác này về, nếu có thể xét nghiệm ra DNA của Bùi Lam, có thể khẳng định bọn chúng đang ở trong phòng 502".


Mọi người lập tức hành động, Tiêu Vọng lưu lại một tổ tiếp tục theo dõi động tĩnh, sau đó cùng Phương Mộc lái xe trở về cục.


Sau khi báo cáo với chỉ huy tổ chuyên án, vật phẩm trong túi rác được khẩn trương đem đi xét nghiệm DNA. Hai ngày một đêm không chợp mắt, trong khi chờ đợi kết quả kiểm tra, Phương Mộc cảm thấy mệt mỏi tức thì phả vào mặt. Sau khi hút liên tiếp mấy điếu thuốc, mí mắt vẫn cứ nhíu lại, Phương Mộc cứ để y nguyên quần áo ngả người xuống chiếc ghế dài trong phòng họp, vừa mới nhắm mắt, đã ngủ say.


Trong mơ màng, cậu tựa hồ trở lại khoảnh sân nhỏ của Thiên Sứ Đường. Cảnh sắc tươi đẹp chiếu rọi trên cao, khắp nơi là một màu xanh, Nhị Bảo cùng những đứa trẻ khác đuổi nhau, cãi lộn ở trong sân, bên tai dường như còn mơ hồ truyền tới giọng chị cả Triệu đang quát tháo. Ở mảnh vườn trồng ômai kia, những trái ômai hồng hồng điểm xuyết giữa một tảng lớn lá cây, Liêu Á Phàm ngồi xổm ở đó, lúm đồng tiền như hoa. Tất cả thể xác và tinh thần Phương Mộc đều bị cảm giác tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn thậm chí có chút lười biếng vây quanh. Đột nhiên ánh mặt trời bị mây đen càng ngày càng dầy che kín, tầng hai Thiên Sứ Đường đang từ từ sụp xuống, những hòn đá không ngừng rơi, mảnh vườn ô mai kia cũng bắt đầu dần dần lún xuống, chiếc váy trắng trên người Liêu Á Phàm trong phút chốc trở nên vẩn đục và bắt đầu tan ra, nét mặt cô đau đớn, một bàn tay che cái bụng hở ra, một bàn tay khác hướng phía Phương Mộc mà với tới...Phương Mộc cố hết sức giữ chặt bàn tay kia, lại phát hiện mình làm cách nào cũng không thể cử động. Mắt nhìn khoảng cách tay Liêu Á Phàm với mình càng ngày càng xa, hơn một nửa thân thể cô đã rơi vào cái vực sâu vô tận kia, Phương Mộc lo lắng cùng tuyệt vọng, nhịn không được gào to lên.


"A...."
Tay chân bỗng nhiên cử động được trở lại! Phương Mộc nhất thời không biết mình đang ở chỗ nào, liền cố gắng ngồi dậy, đảo mắt nhìn người trước mắt, phút chốc giật nảy mình.


"Bình tĩnh!" Tay Tiêu Vọng còn nắm một góc chiếc áo đa dụng của cảnh sát, anh ta nhìn cậu chăm chú định kéo cái áo đắp cho Phương Mộc, "Cậu làm sao vậy?"


Phương Mộc sững sờ nhìn chăm chăm vào khoảng không trước mặt, chừng 5 giây sau mới hồi phục tinh thần trở lại, Cậu buông tay xuống, thanh âm khàn khàn thì thào nói: "Không sao."
"Thấy ác mộng hả?"
"Ừ" Phương Mộc không muốn giải thích nhiều, "Có kết quả chưa?"


"Chưa có", trong mắt Tiêu Vọng đầy tia máu, xem bộ dạng hình như vẫn chưa ngủ "cậu ngủ tiếp một lát đi, có chuyện gì tôi gọi".


"Không ngủ nữa" Phương Mộc cuốn cái áo đa năng ở trên người lại, hướng Tiêu Vọng xin một điếu thuốc. Sau khi hút hơn phân nữa điếu, cậu cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, liền đứng lên cho giãn tay giãn chân, cảm thấy toàn thân đau nhức khủng khiếp.


Tiêu Vọng nhe răng trợn mắt nhìn cậu, bật cười khà khà, "Mẹ kiếp, thật không giống người sống nha"
"Biết làm sao được" Phương Mộc tiện tay cầm nửa bình nước khoáng trên bàn lên, uống ừng ực một ngụm lớn "ai bảo tôi chọn ngành này, người theo dõi bên kia thế nào?"


"Không có tin tức, phòng 502 vẫn kéo rèm che kín mít, cũng không thấy người đàn ông kia trở ra".
"Khốn kiếp, vậy bây giờ chỉ có thể đợi kết quả xét nghiệm DNA".


"Đúng vậy" Tiêu Vọng mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương " bên phía đội trưởng Đặng đã chuẩn bị phương án vây bắt cơ bản, chỉ chờ có kết quả, khẳng định lại một vài chi tiếp liền lập tức hành động."


Đang nói chuyện, thì Từ Đồng đẩy cửa bước tới, nhìn thấy bình nước khoáng Phương Mộc uống dở, anh ta không nói lời nào liền cầm ngay lấy uống ừng ực.
"Con bà nó, tiên sư thằng này" Từ Đồng quệt quệt nước chảy xuống khoé miệng "hắn cho mình là ai chứ?"


Tiêu Vọng đờ người nhìn Từ Đồng một chút "Sao?"
"Khuyên nửa ngày, hắn cũng không chịu cút!" Từ Đồng sắc mặt hằm hằm “sau đó phó cục trưởng Vương phải ra mặt thuyết phục, cái đồ phá hoại vô tích sự đó mới chịu nhượng bộ bỏ đi!"


Phương Mộc nghe không hiểu thế nào "Các anh nói tới ai vậy?"


"Lương Trạch Hạo" Tiêu Vọng cười khổ một tiếng "Vừa rồi thằng nhóc này không biết nghe được tin tức ở đâu, nói chúng tôi đã tìm thấy chỗ ẩn náu của bọn bắt cóc tống tiền, nói chúng tôi không báo cho hắn, hắn muốn mang mấy chục người đi cướp Bùi Lam về".


Phương Mộc nhíu mày, suy nghĩ, không nhịn được hỏi: "Lương Trạch Hạo cuối cùng là người có thân phận thế nào?"


Tiêu Vọng và Từ Đồng nhìn nhau một chút, đều không trả lời, cuối cùng Tiêu Vọng nói: "Có thể có mang nữ minh tinh màn bạc về tay mình, cậu nói xem hắn là người như thế nào? Cậu cũng đừng hỏi, xem hắn như *** chó là được."


Phương Mộc nhún nhún vai, quay đầu hỏi Từ Đồng: "Kết quả xét nghiệm DNA bao lâu nữa mới có?"
"Vừa rồi tôi mới gọi điện hỏi" Từ Đồng nhìn đồng hồ, "chắc cũng phải nửa đêm, hai người các anh tìm chỗ nào ngủ một giấc đi, có tin mới tôi sẽ báo lại".


Phương Mộc trong lòng thầm tính toán, ước lượng thời gian, nói khẽ với Tiêu Vọng: "Hiện tại anh có rảnh không ?"
"Sao?"
"Đưa tôi đến một chỗ"


Đêm gần về khuya thành phố S chìm dần vào yên tĩnh, không khí lành lạnh, trên đường hình như không có một người đi bộ nào, có mấy chiếc xe lẻ loi vô tình lướt qua ánh đèn đường, Tiêu Vọng dừng xe trước cửa toà nhà bưu chính, lấy ra ở trong cặp một chiếc dùi cui cảnh sát cầm ở trong tay.


"Đi thôi" Anh ta chỉ chỉ một căn nhà hai tầng phía bên kia đường, "đó chính là nơi cậu muốn tìm".


Còn chưa đi đến gần, đã nghe tiếng ồn ào, hỗn loạn từ căn nhà truyền tới, đẩy cửa ra, đập vào tai là tiếng nhạc heavy metal rock and roll đinh tai nhức óc, mùi thuốc lá trộn lẫn cùng mùi mồ hôi quán đản. Trong phòng game nhồi nhét đầy người, mỗi dãy bàn chơi game đều có một đám thiếu niên 17, 18 tuổi vây quanh, người lạ bất ngờ đi vào bọn chúng cũng không để ý, vẫn như cũ dắm chìm trong thế giới ảo đánh đấm, bắn súng, bay chạy; ngược lại ở một góc tường có mấy người liền đứng dậy, vẻ mặt không chút thân thiện nhìn Phương Mộc và Tiêu Vọng, một người đàn ông đầu bóng lưỡng, thoáng nhìn dùi cui trong tay Tiêu Vọng, lập tức thò tay xuống dưới quầy hàng.


Tiêu Vọng quét mắt nhìn hắn một cái, chẳng thèm để ý, hướng cầu thang bước tới. Ngay tức khắc liền có mấy người đàn ông xông tới định ngăn cản bọn họ, Tiêu Vọng không chút khách khí một tay xô ngực người đàn ông cao to trước mặt, một chân đạp vào cầu thang, giơ dùi cui chỉ mấy người đang rục rịch hằm hè, ra hiệu Phương Mộc lên tầng.


Phương Mộc bước nhanh đi lên tầng 2, trái ngược với tầng dưới đèn sáng trưng, trên tầng tối tăm hơn, cái mùi quái đản cũng đậm đặc hơn nhiều, diện tích trên này và dưới tầng bằng nhau, một gian đại sảnh, hai phòng hướng nam bắc dùng ván gỗ làm vách ngăn, qua cánh cửa khép hờ, có thể nhìn thấy bên trong có ghế sofa cũ nát và bàn trà. Ở giữa đại sảnh cũng ngổn ngang mấy chiếc ghế sofa, lờ mờ thấy một vài người ngồi ở trên. Trên một chiếc ghế sofa gần Phương Mộc, một người phụ nữ tóc dài chỉ mặc nội y đang nằm, cô ta vẫn ngủ mê man trong không gian tiếng nhạc chói tai điên cuồng. Phương Mộc biết trong đại sảnh này, phía sau vách ngăn, có rất nhiều đôi mắt đang nhìn mình chòng chọc, cậu phớt lờ những cái nhìn trầm mặc đó, nghĩ đến Mễ Nam đang mang thai mà đã phải trải qua những ngày khiếp đảm ở chỗ này trong lòng đầy tức giận.


Tiêu Vọng cũng lên tới rất nhanh, cao giọng hô một tiếng: "Đại Bân, ra đây!".
Một người đàn ông cao gầy nghe tiếng bước ra, Tiêu Vọng dùng dùi cui chỉ chỉ hắn "Bật đèn, còn nữa, tắt hết nhạc cho tôi!"
Trong nháy mắt, đại sảnh bừng sáng, khiến những người kia vô cùng bực tức, tiếng nhạc cũng biến mất.


Tiêu Vọng nhìn cảnh hỗn loạn trong đại sảnh, lạnh lùng nói với người tên Đại Bân kia: "Động tác rất nhanh hả, đồ đạc đều giấu hết cả rồi?"
Đại Bân đôi mắt láu cá, khiến người ta có thể liên tưởng đến một con rắn độc, mỉm cười, nhưng trong mắt lạnh băng "Nói chơi sao, anh Tiêu".


Đại Bân chừng bốn mươi tuổi vẫn gọi tiêu vọng là anh “Nơi này của tôi không có “đá” cũng không có “hàng trắng” nha, cho dù có chăng nữa, cũng là khách mang tới, không liên quan gì tới tôi nhé".


Tiêu Vọng hừ một tiếng: "Cảnh cáo đàn em của ông, lần sau còn dám rung chuông báo tin cho ông, tôi lập tức đánh gãy tay hắn".
"Không dám, không dám" Đại Bân liên tục gật đầu "anh Tiêu, anh hôm nay tới là ..."
"Tôi tìm Lạc Hoa."
"Lạc Hoa?" Đại Bân làm bộ suy nghĩ "Tôi không biết người này nha".


Tiêu Vọng nheo mắt "Ông lặp lại lần nữa xem?"
"Tôi quả thật không có biết hắn ta", Đại Bân xòe đôi bàn tay làm ra vẻ oan ức, hướng mấy người ngồi ở trên ghế trề môi, "không tin anh hỏi bọn họ đi".


Tiêu Vọng cười lên khà khà, đột nhiên cử động túm lấy mái tóc dài của người phụ nữ nằm xụi lơ trên ghế sofa, làm cô ta ngã xuống đất. Anh ta chỉ chỉ người phụ nữ vẫn nằm hôn mê, lạnh lẽo hỏi: "Cô ta hít nhiều hay ít?"
"Cô ta không có hít heroin, uống nhiều thôi".


"Thật không?" Tiêu Vọng cười cười, "là uống nhiều hay là hít nhiều, gọi người tới xét nghiệm thử máu liền biết."
Đại Bân lập tức biến sắc, vẻ tươi cười cũng biến mất không còn bóng dáng, hắn cắn chặt răng, miễn cưỡng thấp giọng nói: "Anh Tiêu, cần gì phải vậy chứ? mọi người..."


"Lạc Hoa ở chỗ nào?" Tiêu Vọng lập tức cắt ngang lời nói của hắn "kêu hắn ra đây".


Đại Bân trừng mắt nhìn Tiêu Vọng vài giây, vẻ giận giữ, chỉ chỉ vách ngăn phía bắc. Tiêu Vọng đi tới, đá một đá văng cửa gỗ, một người phụ nữ nhuộm tóc đỏ lập tức thét chói tai chạy ra ngoài, một thanh niên ngồi trên ghế sofa, cởi trần, ánh mắt đờ đẫn, hình như không thấy hai người vừa bước vào, trong miệng vẫn còn lẩm ba lẩm bẩm, thỉnh thoảng yếu ớt vẫy vẫy tay.


"Hừ" Tiêu Vọng cười lạnh mấy tiếng "Còn đang xem tranh thu nhỏ nhỉ?" (sau khi hút thuốc phiện, trước mắt kẻ nghiện sẽ xuất hiện ảo giác, được gọi là xem tranh thu nhỏ)
Phương Mộc cúi mình xuống, nhìn chằm chằm vào mắt người thanh niên hỏi: "Lạc Hoa?"


Lạc Hoa dường như không phản ứng, vẫn duy trì dáng vẻ và điệu bộ vừa rồi. Tiêu Vọng chửi thề một câu, nhìn bốn phía, cuối cùng xách từ góc tường lên một thùng đá "tránh ra!" lời còn chưa dứt, một thùng lớn nước đá đã xối lên trên đầu Lạc Hoa.


Lạc Hoa giật nẩy mình, đôi mắt cũng linh hoạt trở lại vài phần, hắn lau nước ở trên mặt, lắc lắc đầu, tựa hồ để ý đến hai người trước mặt "các anh..."
"Cậu có biết Mễ Nam không?" Phương Mộc mặt không biểu cảm nói "đưa đồ vật của cô ấy cho tôi".


Lạc Hoa không trả lời, lại lôi từ gáy ra một cục nước đá to, hắn nghi ngờ nhìn cục đá đang tan chảy trong tay mình, rất nhanh liền hiểu chuyện gì xảy ra, nét mặt nhanh chóng biến thành tức giận.


"Mẹ mày..." Lạc Hoa nhảy dựng lên, ném cục đá trong tay ra, mới phun ra từ miệng một câu thô tục liền bị nghẹn ở trong cổ họng, Tiêu Vọng một đá đạp vào ngực hắn ngã ngửa trên ghế sofa.
Lạc Hoa che lồng ngực ho khan kịch liệt, vừa quằn quại ở trên ghế sofa vừa khàn khàn hô lớn: "Anh Bân! Anh Bân!"


Không có ai để ý đến hắn, thậm chí không có người bước tới nhìn, Lạc Hoa cuối cùng hiểu rõ tình cảnh của mình, hắn vừa lăn vừa bò đến một cái ghế sofa trong góc khuất, nơm nớp lo sợ nhìn Phương Mộc và Tiêu Vọng.


Phương Mộc tiến lên phía trước một bước, nói gắn gọn, rõ ràng: "Đồ vật của Mễ Nam đâu lấy ra cho tôi".
"Mày...các anh là thế nào với Mễ Nam?" Lạc Hoa đang vạn phần hoảng sợ nhìn Phương Mộc một chút, lại nhìn nhìn Tiêu Vọng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên dùi cui trong tay Tiêu Vọng.


Phương Mộc không nói gì, nhìn chằm chằm Lạc Hoa một lúc lâu, Lạc Hoa chỉ kiên nhẫn được vài giây liền buông xuôi, cầm một chiếc áo khoác trên ghế sofa ném tới. Phương Mộc lấy áo khoác lật hết trong ngoài mấy lần, tìm thấy chứng minh thư của Mễ Nam.


"Bút máy đâu?" Phương Mộc cau mày, Tiêu Vọng thấy vậy, mang dùi cui chỉ thẳng vào mũi Lạc Hoa.
"Hiệu cầm đồ Đại Hâm!" Lạc Hoa ra sức co rúm về phía sau, nhìn chằm chằm dùi cui trên tay Tiêu Vọng "Tôi bán cho lão Phì".


Tiêu Vọng nhìn Phương Mộc, Phương Mộc hơi trầm ngâm, khẽ gật đầu. Tiêu Vọng cầm áo khoác ném lên trên người Lạc Hoa "đi theo chúng tao!"


Lúc dẫn Lạc Hoa xuống lầu, Phương Mộc quay đầu lại, nhìn vẻ mặt u ám của Đại Bân nói: "Đưa cô ta đi bệnh viện đi" Cậu hơi hất cằm về phía người phụ nữ có mái tóc dài mặc nội y vẫn nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, "Coi chừng ch.ết người đấy".


Hiệu cầm đồ Đại Hâm ở phía tây thành phố, tới đó phải mất 20 phút, ba người ngồi trong chiếc xe Jeep chạy như bay, tất cả đều trầm mặc không nói. Lạc Hoa đột nhiên hít hít mũi rên rỉ, mắt lại không ngừng đảo qua qua đảo lại nhìn Phương Mộc và Tiêu Vọng. Do chán ghét hắn, Phương Mộc chẳng thèm để ý, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.


Thành phố vào ban đêm xem ra so với ban ngày khác nhau một trời một vực, tất cả ngã tư đường và nhà cửa dường như đều vắng lặng. Phương Mộc bỗng nhiên có một loại ảo giác đang đi ở một thế giới khác, không sai, đây chính là thế giới trong giấc mơ, ở nơi này, cho dù là quy tắc đi lại hay làm việc của con người, hết thảy đều không cần thiết.


Bỗng nhiên, điện thoại của Tiêu Vọng đổ chuông, anh ta nhét tai nghe vào tai, nhận điện thoại, Phương Mộc cảm thấy xe Jeep đột nhiên tăng tốc, ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Tiêu Vọng trong kính chiếu hậu.
"Đã xác định chắc chắn" Tiêu Vọng nói đơn giản "Phòng 502".


Phương Mộc không nhịn được ngồi thẳng người dậy "Đi về trước đã?".
"Không" Tiêu Vọng đạp hết ga "Xử lý việc của cậu trước đi”


Hiệu cầm đồ Đại Hâm đã đóng cửa, Tiêu Vọng dùng dùi cui gõ một lúc lâu trên cánh cửa, mấy hộ gia đình chung quanh đều bật đèn lên, lão Phì mới chửi mấy câu khoác áo bước ra cửa, thấy dùi cui trong tay Tiêu Vọng, lão Phì hơi run run, lắp ba lắp bắp nói mình vẫn tuân theo pháp luật..v..v. Tiêu Vọng bình tĩnh nói mục đích đến đây của mình, hắn liền khôi phục vẻ mặt làm ăn, mở miệng liền đòi 5000 tệ.


"Con mẹ ngươi!" Lạc Hoa trợn tròn hai mắt "Ta bán cho ngươi có 1000 tệ!".
"Ta đâu có ép ngươi bán" lão Phì chậm rãi nói "đó là cây bút Parker bản gốc nha".


Tiêu Vọng nói: "Đừng nhiều lời, đem bút ra đây", sau khi kiểm tr.a chính xác là nó, Tiêu Vọng lôi ví tiền từ trên người Lạc Hoa ra, ném ở trên quầy, cầm lấy cây bút nhét vào tay Phương Mộc, xoay người đi.
"Đợi một chút!" lão Phì ở phía sau kêu to "đây mới có 800 tệ".


"Đó là chuyện của hai người" Tiêu Vọng không quay đầu lại nói, vẫy tay kêu Phương Mộc lên xe, đi được một đoạn xa, Phương Mộc nhìn qua kính xe vẫn nhìn lão Phì với Lạc Hoa đang lôi lôi kéo kéo.


Phòng vật chứng phát hiện trong túi rác một chiếc thìa nhựa có chất nhờn trong khoang miệng, qua xét nghiệm DNA xác thực là của Bùi Lam. Tổ chuyên án nhanh chóng triển khai phương án vây bắt, thành viên tham gia hành động chia làm hai tổ, một tổ do Từ Đồng chỉ huy, phụ trách vây bắt tại nhà ga, một tổ khác do Tiêu Vọng chỉ huy, phụ trách vây bắt và giải cứu con tin tại tiểu khu Hoa Thép, do yêu cầu của Tiêu Vọng, Phương Mộc được sắp xếp vào tổ này.


Sau khi tất cả được chẩn bị chu đáo, Vương phó cục trưởng lệnh cho tất cả cảnh sát tham gia hành động nghỉ ngơi tại chỗ đợi lệnh, Phương Mộc muốn về qua khách sạn, đồng thời cũng cam đoan trước 7h chắc chắn sẽ trở về đơn vị. Vương phó cục trưởng đồng ý, bố trí Tiêu Vọng đưa Phương Mộc trở về.


Trên đường về khách sạn, Phương Mộc ngồi thu mình lại trong ghế sau, kiểm tr.a lại một lần nữa trong đầu kế hoạch vây bắt. Đang mãi suy nghĩ, tay phải trong lúc lơ đãng đụng tới cây bút máy trong túi áo.Cậu vươn tay vỗ vỗ bờ vai Tiêu Vọng "Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều".


Tiêu Vọng không quay đầu, lại ném một điếu thuốc xuống "Khách khí cái gì, đều là người mình cả".
Phương Mộc châm điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, nghĩ nghĩ rồi cười hỏi: "Sao anh không hỏi tôi và Mễ Nam có quan hệ gì?"


"Cậu muốn nói với tôi, thì đã sớm nói" Tiêu Vọng cũng châm một điếu thuốc, "Còn nữa, người tôi giúp là cậu, cô gái kia là ai với tôi không quan trọng".


Phương Mộc mỉm cười, im lặng hút thuốc, đúng vậy, nếu như Tiêu vọng hỏi quan hệ của cậu với Mễ Nam, cậu cũng không biết phải trả lời như thế nào, im lặng đúng lúc, có lẽ là ưu điểm của Tiêu Vọng.


Trong phòng một bóng đèn nhỏ vẫn sáng, Mễ Nam đã ngủ. Trong không khí dày đặc mùi thuốc sát trùng, Phương Mộc nhìn trên chiếc tủ đầu giường, một bát canh đã ăn hết, bên cạnh trên một tờ khăn giấy là mấy miếng xương gà, gò má Mễ Nam còn thấp thoáng nước mắt, nhưng vẻ mặt lại rất bình thản. Phương Mộc yên lặng nhìn cô một hồi, lấy ra cây bút máy để ở bên gối của cô. Hôm nay cô mất đi đứa con của mình, nhận lại được cây bút máy này, có lẽ sẽ cảm thấy được an ủi chút ít.


Khoảnh khắc đóng cửa phòng, Phương Mộc nhẹ nhàng nói ‘‘chúc ngủ ngon, Mễ Nam’’.
‘‘Chúc ngủ ngon, Á Phàm’’.






Truyện liên quan