Chương 15
Type: Lê Huyền
Năm giờ sáng, trong văn phòng. Phương Thanh vừa thiếp đi không lâu đã choàng tỉnh. Anh bật dậy rửa mặt rồi ra hành lang làm một điếu cho tỉnh táo. Áng mây cuối trời hửng lên vài tia sáng đỏ, nhưng khí lạnh vẫn quẩn quanh trong lồng ngực anh không sao xua đi được.
Anh bỗng rất muốn trò chuyện với ai đó, bèn ngậm điếu thuốc, lấy điện thoại ra bấm số. Đầu bên kia đổ hồi lâu chuông mới có người bắt máy, giọng nói khàn khàn vẫn còn ngái ngủ truyền sang: “A lô?”
“Em đang làm gì vậy?” Lời vừa thốt ra anh mới phát hiện giọng mình quá đỗi dịu dàng.
Kim Hiểu Triết dường như hơi sửng sốt: “Gọi em có việc gì không?”
“Không có gì, chỉ là…” Nhớ em thôi!
“Hôm trước em gọi đến, lúc đó anh đang ở hiện trường khong nghe máy được. Có gì không?” Giọng anh điểm nhiên như không.
“Thôi, không có gì đâu.” Kim Hiểu Triết dửng dưng đáp.
“À…”
“Không có gì thì em cúp máy đây.”
“Kim Hiển Triết, anh…” Anh nhớ đến đơn xin điều động đang cất trong ngăn tủ.
“Về sau đừng gọi giờ này.” Cô lạnh lùng ngắt lời: “Tối qua em phải quay phim đến khuya, bốn giờ sáng mới ngủ, hôm nay tám giờ còn phải đi chụp hình.Anh có công việc, em cũng có cồn việc.” Sau đó, cô lập tức cúp máy.
Phương Thanh nhìn màn hình điện thoại tối đen trong chốc lát, muốn chửi thề nhưng lại không nỡ mắng cô. Không khí sáng sớm lành lạnh, nhưng lòng anh lại nóng nực. Anh cầm điện thoại vừa buồn bực vừa quyến luyến hồi lâu mới bỏ lại vào túi quần.
Có hai người bước lên cầu thang, nét mặt bình thản ung dung, bóng dáng thấp thoáng trong màn sương sớm. Là Bạc Cận Ngôn và Giản Giao. Phương Thanh thông báo tin tức với họ đầu tiên.
Trước mặt ba người là bản báo cáo của năm vụ án mất tích.
Vụ đầu tiên năm 2008, người mất tích Đường Liên Liên, 24 tuổi, du lịch ở thành phố cổ, sau đó đến huyện thành khác thì mất tích.
Vụ thứ hai năm 2010, người mất tích Đồng Sinh, 23 tuổi, du lịch ở thành phố cổ, sau đó đến huyện thành khác thì mất tích.
Vụ thứ ban năm 2012, người mất tích Triệu Man Man. Vụ thứ tư năm 2014, người mất tích Chu Phương Lâm. Vụ thứ năm 2015, người mất tích Ninh Thiến Duệ.
Phương Thanh tổng hợp lại: “Đây là báo cáo tôi sàng lọc từ kho dữ liệu các vụ án mất tích. Cả năm nạn nhân đề là những cô gái trẻ, xinh xắn. Vụ án của họ đều có nhiều điểm chung như sau: Một, đều đến nơi này du lịch một mình. Hai, đều có nhân chứng tận mắt thấy họ mua vé xe tàu đến nơi khác. Ba, điều tr.a và xử lý những vụ án này là cảnh sát của nhiều tỉnh thành khác nhua, cho nên chúng không được xâu chuỗi lại với nhau. Nhưng hiện tại, ít nhất hai trong số đó rõ ràng có liên quan đến Diêu gia. Tôi nghi ngờ đây là một vụ án liên hoàn. Nơi đây đang ẩn núp một tội phạm biến thái chuyên bắt cóc và sát hại các cô gái trẻ.”
Giản Dao khẽ cắn môi dưới, đáy lòng tuôn trào sự phẫn nộ và bất bình. Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn cũng trở nên trầm trọng. Đôi mắt anh đanh lại, như thể đang nhen nhóm ngọn lửa: “Cho tôi xem tất cả các tư liệu chi tiết.”
Phương Thanh in tài liệu cho hai người. Giản Dao đang xem tỉ mỉ từng dòng chữ thì Bạc Cận Ngôn ngồi cạnh cô đọc lướt qua cực nhanh. Anh cầm bút khoanh vùng vài chỗ trong tập tư liệu. Cô nhìn sang các nội dung được đánh dấu.
Tính cách hướng nội; bạn bè không nhiều; cha mẹ đều mất; cha bệnh qua đời, mẹ sống ở Hồ Nam; điều kiện kinh tế bình thường; gia cảnh túng thiếu…
Điểm cuối cùng bị anh khoanh trong ở cả năm bộ hồ sơ là bến xe hoặc bến tàu.
Bạc Cận Ngôn đưa ra đánh giá: “Những cô gái này đều trạc tuổi nhau; dáng vẻ, khí thế có nét tương đồng chứng tỏ sở thích của tên tội phạm rất ổn định. Tính cách họ đều hướng nội, không có nhiều bạn bè, kinh nghiệm xã hội hạn chế, quan hệ gia đình đơn giản, thậm chí cha mẹ đều mất nên dễ dàng bị tên tội phạm khống chế và không khiến cảnh sát chú ý. Điều kiện kinh tế gia đình không tốt, thuộc nhóm yếu thế, như vậy dễ dàng thõa mãn tâm lý cường thế của kẻ gây án. Hơn nữa, cách “biến mất” của họ trong mỗi vụ án đều giống nhau. Khoảng cách thời gian mỗi vụ cũng có quy luật, có thể gộp lại để điều tra.”
“Nhưng mà…” Giản Dao thắc mắc: “Tại sao lần nào cũng có người chứng kiến họ rời thành phố cổ, làm thay đổi hướng điều tr.a của cảnh sát?”
Bạc Cận Ngôn và Phương Thanh đưa mắt nhìn nhau.
Bến tàu Thương Lăng phía Tây thành phố cổ là thắng cảnh du lịch, cũng là bến tàu vẫn chuyển khách hàng. Hiện giờ sắp đền mùa đông khách nên dòng người qua lại ở đây khá nhộn nhịp.
Bạc Cận Ngôn, Giản Dao và Phương Thanh đeo kính râm đứng quan sát từ xa. Mọi người ở đây đều trong trạng thái vội vã: vội thăm thú xung quanh, vội lên tàu, vội rời đi…
“Haiz.” Bạc Cận NGôn thở dài. “Cách đi du lịch là khác với nước ngoài. Chen chúc ồn ào như vậy, hai người cho rằng tỷ lệ nhân chứng thấy thật sự rõ ràng khuôn mặt nạn nhân là bao nhiêu?”
Đầu óc Giản Dao chợt tỉnh ngộ: Ý anh là…
Phương Thanh khẽ nhếch môi cười: “Có hai nhân chứng trong vụ án đều là nhan viên bán vé trong trạm. Có điều bây giờ đã đổi người rồi, muốn tìm ra họ phái tốn chát thời gian.”
Bạc Cận Ngôn lập tức gằn giọng: “Rất biết lựa chọn nhân chứng. Lưu lượng người ở bến tàu quá lớn, chắc chắn lúc cảnh sát điều tr.a có thể tìm được nhân chứng xác thực.”
Ba người đến gần trạm bán vé quan sát trong chốc lát. Giản Dao phát hiện họ không khác bất cứ nhân viên bán vé nào ở khi du lịch, luôn ngồi sau khung cửa, cau có và không hề ngẩng đầu lên.
“làm thực nghiệm đi.” Bạc Cận Ngôn đề nghị.
Phương Thanh gật đầu: “Để tôi đi gọi một cảnh sát nữ đến đây.”
Giản Dao đoán được dụng ý của họ, nhưng hơi ngạc nhiên vì hai người này mới biết nhau vài ngày đã ăn ý đến vậy sao? Mối quan hệ với phái nam của Bạc Cận Ngôn trở nên tốt đẹp hơn từ khi nào thế? Chắc không phải vì chuyện kết hôn mà sức hút của ảnh với người xung quanh đột nhiên tăng lên đấy chứ? Bắt đầu… được mấy cảnh sát hình sự ư thích rồi sao?
“Chào anh, cho tôi mua vé tàu đến huyện Chu.”
“Hai mươi tệ.”
“Tiền…Ối!”
Nghe thấy tiếng kêu khẽ, nhân viên bán hàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cô gái mặc áo thun màu xanh nhạt, đội mũ và đeo kính râm đang khom lưng nhặt tiền trên mặt đất. Chiếc chuông gió nhỏ treo trên túi xách màu đỏ khẽ kêu vang.
Nhân viên bán vé lại cúi đầu.
Cô gái cầm vé lên tàu. Người trên đó khá đông, nhưng cô nàng đến sớm, ngồi ở vi trí gần mũi tàu, mải mê ngắm cảnh đẹp hai bên. Người lái tàu thấp thoáng thấy được bóng dáng của cô qua lớp cửa kính.
Đến huyện Chu, cô gái kéo thấp vành mũ bước xuống tàu. Cô vẫn đeo kính trong lúc hỏi thăm nhân viên đường đi đến một khách sạn. Chiếc chuông gió trên túi lay động theo mỗi bước chân.
Một giờ sau.
Cốc cốc! Nghe thấy có người gõ cửa kính, nhân viên bán vé ngẩng đầu nhìn lên. Một tấm thẻ cảnh sát và khuôn mặt nghiêm túc của Phương Thanh cuất hiện trước mắt ông.
“Cho hỏi cô gái này có từng đến đây không?”
Cô gái với dáng người mảnh khảnh, tóc dài qua vai lúc nãy xuất hiện trong tấm ảnh. Nhân viên cố gắng nhớ lại: “Có, có! Khi này có đến, còn mua một vé tàu đến huyện Chu nữa.”
“Anh chắc không? Thấy rõ chứ?”
“Thấy rõ, đúng là cô ấy mà.”
Lên tàu, Phương Thanh đưa hình cho nhân viên trên tàu xem này xem một lượt. họ trầm ngâm nhớ lại rồi ồ lên: “Có, ngồi ở chỗ kia, còn rất xinh đẹp.”
“Các anh thấy rõ không? Chắc chắn là cô ấy hả?”
“Phải, chắc chắn không sai.”
Xế chiều, ba người Bạc Cận Ngôn và cô cảnh sát điều đến làm thực nghiểm ngồi ăn bún trong một cửa tiệm nhỏ gần bến tàu. Cô cảnh sát đã trả quần áo cho Giản Dao và mặc lại trang phục của mình. Họ phát hiện ra một vấn đề, nhưng điều này không hề khiến người ta vui vẻ mà chỉ cảm thấy bất lực.
“Cũng không thể trách mấy “nhân chứng” kia được.” Bạc Cận Ngôn thản nhiên giải thích. “Nếu muốn ghi nhớ thông tin về một người xa lạ, thông thường người ta sẽ chú ý thông qua chi tiêt hoặc đặc trưng mấu chốt nào đó. Ví dụ như quần áo, túi xách, thậm chí trong trường hợp này là phụ kiện trang trí đặc biệt của Giản Dao. Chúng ta đã thấy trong các hồ sơ mất tích, “nhân chứng” nhận biết chính xác quần áo, trang sức, thậm chí là vóc dáng đặc trưng của nạn nhân. Huống chi, nếu có thể giúp được gì đó trong một vụ án hình sự qua trọng, người bình thường sẽ có cảm giác tồn tại và đóng góp rất lớn. Kiểu xu hướng tâm lý này khiến họ tin tưởng hơn vào trí nhớ vốn mơ hồ của mình, càng nghĩ càng rõ, càng đoán càng tin chắc.”
“Cũng không thể trách cảnh phá án năm đó.” Giản Dao giải thích. “Bởi thời gian và địa điểm xảy ra các vụ án đều khác nhua, không xâu chuổi lại nên khong phát hiện ra quy luật. Tội phạm cẩn thận, kỹ càng như vậy nên rất khó phát hiện được vấn đề bên trong.”
“Những cô gái mất tích này…” Cô cảnh sát xem lời: “Bây giờ đang ở đâu?”
Anh im lặng giây lát mới đáp: “Đối tượng hắn chọn đều có nét chung, có thể thay thế được chứ không phải nhiều loại hình khác nhau. Khoảng cách thời gian các vụ án khá ổn định, đều trên một năm. Hơn nữa, thời gian gần đây, khoảng cách càng ngày càng ngắn lại. Thông thường, một món đồ chơi chơi cũ đã hỏng mới cần đến món đồ mới.”
Phương Thanh uống cốc bia, đanh giọng: “Tôi nhất định bắt được tên biên thái này, lôi cổ hắn ra trước pháp luật.”
Tuy đã xác định được được thân phận của nạn nhân và mánh khóe tên tội phạm sử dụng để tung hỏa mù với cảnh sát, thậm chí kẻ tình nghi đã hiện rõ trước mắt nhưng họ khó có thể tìm được chứng cứ sâu hơn.
Họ xem lại hồ sơ năm đó, liên lạc với cảnh sát hình sự trực tiếp điều tr.a khi ấy, dò la khắp thành phố cổ nhưng không tr.a được manh mối gì mới. Phương Thanh bế tắc ngồi trước bàn làm việc, Bạc Cận Ngôn bước đến chỗ anh cười nhạt.
Phương Thanh không hề ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì không?”
Bạc Cận Ngôn thờ ơ cất lời: “Xem ra anh đã quên mất lời tôi nói rồi. Khi điều tr.a truyền thống bất lực thì tâm lý tội phạm phải dũng cảm bước ra.”
Phương Thanh ngẩng phắt đầu lên: “Anh có cách hả?”
Bạc Cận Ngôn nhếch môi. “Tôi có lúc nào… mù mờ như anh không?”
Phương Thanh nghẹn họng.
Phòng họp rộng lớn chỉ có Phương Thanh, Giản Dao và mấy cảnh sát hình sự chủ chốt. Bạc Cận ngôn mặc vest chỉnh chi đứng trước bảng trắng, một tay cầm bút, một tay bỏ túi quần. Những ngày qua, Bạc Cận Ngôn đã đưa ra vô số suy luận, nhưng đây là lần đầu tiên anh chính thức phát hiện báo cáo tóm tắt cho đội cảnh sát thành phố cổ.
“Có chứng cứ cho thấy, Diêu Viễn Qua có liên quan đến hai trong năm vụ án mất tích chúng ta đã tổng hợp lại. Nhưng không có chứng cứ tiếp chứng minh hắn là tội phạm. Cho nên chúng ta không thể loại bỏ khả năng có tồn tại đối tượng khả nghi khác. Tạm thời gọi hắn là A.
Ham muốn mãnh liệt nhất của A là “sưu tầm” những cô gái trẻ đẹp và yếu đuối. Điều này phản ánh dục vọng chiếm hữu tột độ và vị trí thống trị trong mối quan hệ năm nữ của hắn. Thời kỳ thanh niên, hắn cực kỳ thiếu tự tin trong quan hệ nam nữ. Điều này có liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành và tuổi thơ của hắn. Hắn đến từ một gia đình không hòa hợp hoặc từng bị người khác phái ngược đãi.
Căn cứ vào vụ án mất tích đầu tiên năm 2008, hiện tại tuổi A ít nhất phải trên 30. Căn cư vào thủ đoạn dụ bắt tinh vi, có thể súy đoán A và đồng lõa B của hắn theo dõi và lựa chọn nạn nhân từ trước.
Đầu tiên, họ tìm kiếm mục tiêu ở đâu? Nạn nhân đều là du khách, nơi họ thường đi đều là điểm tham quan du lịch, thành cổ, quán bar, nhà hàng và khách sạn. Những địa điểm này nhất định phải cho A hoặc B có đầy dủ thời gian để quan sát nạn nhân, thậm chí có cơ hội trò chuyện với họ. Hơn nữa, A hoặc B thường xuyên xuất hiện ở đó mà không thu hút sự chú ý của người khác. Cho nên địa điểm này khôn thể ngẫu hứng đi dạo. Khách sạn nạn nhân ở cũng khác nhau. Cho nên, khả năng cao nhất chính là quán bar, quán cà phê hoặc nhà hàng, quán ăn. A hoặc B là khách quen ở nơi này, thậm chí là nhân viên làm việc ở đấy.
Thứ hai, họ đã gây án như thế nào? Những cô gái này thích cách hướng nội nên sẽ không tới mấy nơi vắng vẻ xa xôi. Thành phố cổ nhiều người qua lại nên khả năng bắt cóc bạo hành thấp, lại dễ dàng để lộ dấu vết. Vì thế, địa điểm dụ bắt phải là những con đường nhỏ không ai chú ý. Hơn nữa, người dụ bắt là B chứ không phải A, B là phái nữ, có một chiếc xe riêng, vì họ không thể nào chắc chắn là nam sẽ bằng lòng lên xe của một người đàn ông mới quen mấy ngày. Nạn nhân là những cô gái sống nội tâm, B là phụ nữ sẽ dễ tiếp cận họ hơn.
Quan hệ của A và B vô cùng thân thiết. Họ là vợ chồng, tình nhân hoặc người thân. A có chỗ ở độc lập, thuận tiện cho việc xử lý nạn nhân. Thời gian nạn nhân mất tích là trước ngày mua vé xe, vé tàu một hoặc hai ngày, Bởi vì thời gian càng cách xa thì càng dễ bị cảnh sát phát hiện sơ hở. Với điều kiện kinh tế của nạn nhân, họ đều ở khách sạn giá rẻ, quản lý lỏng lẻo, dù họ lẳng lặng biến mất cũng không gây chú ý.
Thi thể nạn nhân đến nay chưa bị phát hiện, hoặc vẫn bị A giam giữ trong nhà, hoặc bị vứt bỏ ở nơi cố định. Nơi đó ít ai lui tới, có thể là một nơi riêng tư của A.”
Bạc Cận Ngôn nói xong, tất cả đều im lặng. Lát sau, một cảnh sát hình sự bật thốt: “Trời ạ, Diệu Viễn Qua trúng hết mấy điều trong này.” Anh ta lật tài liệu. “Năm nay ông ta 48 tuổi, năm bà vợ trong nhà hoàn toàn có thể là đồng lõa. Bà vợ cả Minh Lan đứng tên một quán bar, sở hữu một chiếc Audi đen.”
“Đúng vậy.” Bạc Cận Ngôn mỉm cười. “Tuy không thể loại trừ khả năng ngươi khác gây án, nhưng có thể xem Diệu Viễn Qua và Minh Lan là đối tượng khat nghi số một.”
“Vậy chúng ta bắt tay từ đâu?” Một cảnh sát khác hỏi: “Bây giờ, chứng cứ không đầy dủ, không thể xin lệnh lục soát Diêu gia.”
“Điều tr.a Minh Lan.” Phương Thanh lạnh giọng: “Điều tr.a xe của bà ta.”
“Đúng vậy.” Bạc Cận Ngôn tán thành. “Đa phần du khách đến đây du lịch sẽ không vượt qua bốn hoặc năm ngày. Bắt đầu từ hai nan nhân cuối cùng là Chu Phương lâm và Ninh Thiến Duệ, bởi thời gian càng gần, số lượng camera giám sát sẽ càng nhiều hơn, ghi chép cũng đầy đủ hơn. Từ ngày tháng trên vé xe và vé tàu, chúng ta tr.a được về trước ba đến sáu ngày. Điều tr.a hành tung chiếc xe của Minh Lan, nhất là những con đường vằn vẻ trong nội thành. Không có tội ác thật sự hoàn hảo, dấu vết sẽ để lại đâu đó. Hãy tìm hình ảnh bà ta tiếp xúc với nạn nhân của chúng ta.”
“Khối lượng công việc không nhỏ.” Một cảnh sát nói khẽ: “Chúng ta lập tức hành động thơi.” Phương Thanh gật đầu.
Lục này, Bạc Cận ngôn lại lên tiếng: “Các anh phí công làm mấy chuyện đó làm gì? Cứ giao cho người của tôi là được. Giản Dao, gọi điện cho An Nham. Gần đây, trong tôt không có vụ án, cậu ta nhàn rỗi cũng lãng phí, nên để cậu ta cống hiến rồi.”
Giản dao tóm tắt ngắn gọn mọi chuyện cho An Nham bởi giọng nói bên kia đầu dây còn lơ mơ chưa tỉnh ngủ, Giản Dao quá quen với việc này rồi, dân IT hầu như đều vậy cả.
“An Nham, hồ sơ vụ án đều gửi qua cho cậu.”
“Được.”
“Cận Ngôn hy vọng cậu tr.a ra…” Giản Dao truyền đạt yêu cầu,
“Ừ, được.”
“Có khó khăn gì không?” Giản Dao quan tâm.
“Không có.”
“À… Vậy khi nào có thể gửi kết quả cho chị?”
“Chưa biết được. Em làm xong sẽ gửi luôn cho vợ chồng chị.”
“Được, vất vả rồi. Không còn gì nữa, chị cúp máy đây.”
“Chị dâu, mua cho em bánh hoa đào ở thành phố cổ nhé, loại ngọt một chút ấy.” Cậu ta vội vàng nói trước khi điện thoại bị dập máy.
“Ồ, được.”
Cúp điện thoại, Giản Dao nhìn Bạc Cận Ngôn đối diện. Bây giờ, trong văn phòng chỉ có hai người họ. Anh vẫn lật xem hồ sơ, còn Giản Dao nằm nhoài trên bàn, ngắm nhìn anh. Cứ thế, anh suy luận từng bước, trong vài ba câu đã tìm ra con đường tắt đi đến chân tướng phía sau màn sương mù.
Tôi đã quen điều tr.a bằng đườngtắt, cô phải làm quen với việc này, hơn nữa còn phải theo kịp.” Lúc mới làm việc cùng nhau, anh tưng nói với cô bằng giọng điệu cực kỳ ngạo mạn. Đến giờ, ký ức đó vẫn còn nguyên vẹn trong cô.
“Khi điều tr.a truyền thống bất lực, tâm lý tội phạm phải dũng cảm bước ra.” Câu nói nhẹ bẫng của anh đã khiến cô nhiệt huyết sôi trào, cô rưng rưng nước mắt.
Dưới ánh đèn, cô có thể thấy rõ mái tóc đen mượt, áo sơ mi trắng tinh và gương mặt anh tuấn của anh. Đa số thời gian, anh đều bình tĩnh và lặng lẽ. Khi hai người ở riêng với nhau, anh sẽ nói mãi không ngừng, còn quá trình tr án hoặc xem tài liệu, anh hiếm khi nói chuyện với cô. Nhưng cô cảm thấy, anh như vậy mới chính là Cận Ngôn tốt nhất trên đời.
“Sao cứ nhìn anh chăm chú vậy?” Anh vẫn cúi đầu, hỏi cô bằng giọng điệu trầm ấm.
“Không có gì.”
Ấy vậy mà anh lại đặt hồ sơ xuống, nhìn cô chăm chú hồi lâu, Tiếp đó, anh đột nhiên kề đến hôn lên đôi môi cô.
“Lúc anh làm việc, đừng nhìn anh bằng ánh mắt đắm đuối như vậy. Anh có thể cảm nhận được, cả người sẽ nhộn nhạo, sức phản đoán sẽ bị ảnh hưởng.”
Lát sau, Giản Dao mới hiểu hàm ý của từ “cả người nhộn nhạo”, mặt cô lập tức nóng bừng. Anh uống ngay một ngùm trà lạnh, sau đó quay lưng về phía cô, đứng trước cửa sổ xem hồ sơ.
Chập tối, An Nham gửi kết quả đến. Nhóm cảnh sát hình sự và Phương Thanh xem xong đêu mừng như điên, cảm xúc vui sướng và phấn khởi tràn đầy lồng ngực. Họ vừa muốn cười một trận sảng khoái vừa muốn mắng chửi thật to.
“Lập tức xin lệnh lục xoát!” Phương Thanh quát: “Đến Diêu gia!”
Mấy hình ảnh An Nham gửi đến đều chụp được biển sổ xe của Minh Lan rất rõ nét. Trên con phố thưa người, sườn mặt bà ta hiện ra bên cửa sổ xe, cười nói với nạn nhân thứ tư Chu Phương Lâm. Camera ở ngã tư cũng chụp được hình ảnh nạn nhân thứ năm Ninh Thiến Duệ ngồi ở ghế lái phụ trong xe bà ta.