Chương 62

Type: Nhã


Công việc tìm kiếm thi thể Lạc Lang không hề thuận lợi. Địa thế nơi đây hiểm yếu, núi đá lởm chởm, nhóm cảnh sát đặc nhiệm tốn cả ngày mới xuống được đáy vực sâu hun hút. Gió núi lớn, sông chảy xiết, nếu muốn tìm một thi thể rơi xuống, trong hoàn cảnh này không phải chuyện dễ dàng. Nhưng theo pháp y suy đoán, với tình huống thương tích của Lạc Lang, khả năng may mắn sống sót cực kỳ nhỏ bé. Trừ phi anh ta có hai cái mạng.


Rất nhiều người bận rộn, vô vàn người sốt ruột, nhưng cũng có vô số người vỗ tay reo mừng vì đã phá được vụ án long trời lở đất, làm chấn động cả dư luận.


Tuy nhiên, lúc này, bầu không khí của tổ chuyên án vốn bận tối tăm mặt mũi lại vô cùng yên tĩnh và kìm nén. Trên thực tế, kể từ lúc Lạc Lang nhảy xuống vách núi, không khí trong tổ luôn xám xịt, nặng nề như vậy.


Bầu trời thành phố nhỏ cao vời vợi, yên ắng đến lạ trong đêm tối tịch liêu. Đầu Phương Thanh vẫn còn băng bó, anh hút thuốc bên cửa sổ, chậm rãi thông báo: “Tôi phải lập tức trở về Bắc Kinh.”


An Nham đang chán chường xoay khối rubic trong tay, nghe Phương Thanh nói thế bèn ngẩng đầu nói với Bạc Cận Ngôn: “Lão đại, em muốn trở về một chuyến... Bàng Bàng tốt nghiệp rồi, mấy ngày nay đang đi tìm việc...Em vẫn chưa trở về lần nào.”


available on google playdownload on app store


Giản Dao cũng nhìn Bạc Cận Ngôn. Anh vẫn đeo kính, mặc bộ vest thẳng thớm, ngón tay đeo máy đọc, vẻ mặt toát lên vài phần ôn hoà. “Không thành vấn đề. Sáng sớm mai, tối sẽ sắp xếp xe, mọi người cứ về đi.”
Ba người còn lại đồng loạt im lặng.
“Còn anh?” Giản Dao hỏi.


Rốt cuộc lại quay về vấn đề giằng co giữa hai người.
Bạc Cận Ngôn lạnh nhạt đáp: “Anh đã có kế hoạch và sắp xếp lâu dài cho công việc rồi.”
Phương Thanh “ồ” lên một tiếng.
An Nham phản đối: “Anh không thể đi một mình được.”
Giản Dao không nói lời nào.


Phương Thanh nhìn sắc mặt ba người họ, đưa ý kiến: “Cận Ngôn, tôi đi mấy ngày nữa sẽ trở về. Bất kể anh muốn giết rồng giết cọp cũng không cần gấp gáp trong mấy ngày này. Chờ bọn tôi về rồi hãy bàn tiếp. Chỉ cần mọi người tụ họp đông đủ, có khó khăn đến mấy cũng sẽ vượt qua thôi.”


An Nham gật đầu liên hồi: “Em đồng ý.”
Bạc Cận Ngôn thoáng cười. “Dĩ nhiên, tôi cần mọi người giúp đỡ mà.”
Phương Thanh và An Nham hơi yên lòng. Nhưng Giản Dao chỉ lặng thinh nhìn vẻ mặt thâm trầm của anh.


Đêm xuống, nhóm cảnh sát bận bịu hơn nửa tháng đều đã ngủ say. Nhưng phòng Giản Dao và Bạc Cận Ngôn vẫn sáng đèn.


Chiếc đèn bàn trên đầu giường toả ánh sáng êm dịu, hiền hoà. Căn phòng dành cho khách tuy đơn giản nhưng lại là nơi ấm áp nhất trong suốt một năm qua của Giản Dao. Cô tắm rửa xong, ngồi bên giường chải đầu, thấy Bạc Cận Ngôn đã thay đồ ngủ, đứng trước cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.


Cận Ngôn của cô bây giờ cũng bắt đầu có tâm sự rồi ư?
Cô đi đến, ôm chặt anh từ phía sau.
Anh cúi đầu cười: “Lúc nào anh cũng thích vòng ôm của em. Giống như một chú chim nhỏ quyến luyến anh, lại giống như một thân cây nhỏ vừa khoẻ mạnh vừa ấm nóng bao bọc lấy anh.”


Giản Dao không kìm được bật cười, từ từ xoay người anh lại. Đôi mắt đen láy của cô nhìn thẳng vào anh: “Cận Ngôn, có phải anh có gì muốn nói với em không?”
Bạc Cận Ngôn thoáng im lặng, lát sau mới khẽ lên tiếng: “Giản Dao, bây giờ, anh không thể nói gì cả.”


Giản Dao thấy lòng chua xót, vừa buôn tay đã bị anh nắm lấy.
Cô giận dỗi: “Anh buông ra!”
Thế nhưng anh lại nắm chặt hơn. “Anh không buông.”
Giản Dao quay người lại, đưa lưng về phía anh. “Anh muốn đi một mình phải không?”


Anh không trả lời, lát sau liền ôm lấy cô, khẽ gọi: “Bà xã…” Giản Dao không thèm để ý, vung tay muốn đẩy anh ra. Nhưng mỗi một chỗ trên người anh như được bôi keo dính, cứ dán chặt vào cô không hề suy chuyển. Cuối cùng, hai người ngã xuống giường.


Anh lần đến gương mặt cô, thì thầm trấn an: “Em đừng lo lắng, anh đã có kế hoạch vẹn toàn.”
Giản Dao cười khổ: “Em không ở bên cạnh anh, không nhìn thấy anh, kế sách này sao tính là vẹn toàn?”


Bạc Cận Ngôn khẽ cắn môi, cúi đầu hôn lên môi cô. Hai đôi môi lành lạnh, khô khốc quấn quýt nhau. Tay Giản Dao vịn lấy bả vai anh, hỏi bâng quơ: “Cận Ngôn, cuộc đời anh tìm kiếm điều gì?”


Anh kiên định nói: “Điều anh tìm kiếm và bảo vệ trước sau vẫn không thay đổi. Cho dù mắt không thể thấy, cho dù từng rời xa em, cũng thề không đổi.”


Giản Dao ngắm gương mặt khôi ngô trắng trẻo và mái tóc đen tuyền của anh, lòng đau đớn khôn xiết: “Vậy anh đừng rời xa em nữa. Sao anh lại có thể rời xa em lần nữa?”


Bạc Cận Ngôn chợt thấy trái tim như bị ai siết chặt, nỗi đau ấy như xộc lên mắt anh. Anh nắm tay cô: “Giản Dao, anh nhất định sẽ trở về. Đây là lời hứa của anh với em.”


Nước mắt Giản Dao tuôn rơi lã chã. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: Cô muốn đưa anh về nhà. Cô chỉ muốn đưa Bạc Cận Ngôn cô đơn một mình về nhà thôi.
An Nham luôn nhìn ra cửa sổ, căn phòng Bạc Cận Ngôn ở tối qua vẫn im lìm. Phương Thanh ló đầu ra nhìn Giản Dao: “Em không về cùng bọn anh hả?”


Giản Dao cười gật đầu: “Cứ yên tâm đi đi, em sẽ ở bên anh ấy, chờ hai người trở lại. Tổ chuyên án của chúng ta sẽ lại chung vai sát cánh.”


Phương Thanh gật đầu, giọng nói trở nên trầm lặng: “Anh giải quyết xong chuyện của Hiểu Triết sẽ quay lại ngay. Nói với Cận Ngôn, đó không chỉ là mối thù của cậu ấy, mà còn là thù chung của chúng ta. Chuyện anh đau đáu suốt cả năm qua chính là phải trói đám cầm thú kia đưa ra trước pháp luật. Ba cây chụm lại nên hòn núi cao, nhất định phải chờ bọn anh trở về.”


An Nham cũng nhắn nhủ: “Chị dâu, em nhanh hơn anh Phương Thanh, em chỉ đi thăm Bàng Bàng một chuyến rồi trở lại ngay.”
Giản Dao cười tươi trấn an: “Ừ, hai người yên tâm đi đi.”


Cuối cùng, xe của họ cũng lăn bánh. Giản Dao trở về căn phòng không một bóng người. Mới vừa sáng sớm, Bạc Cận Ngôn đã lặng lẽ bỏ đi trong khi cô ngủ say vì khóc mệt. Anh đi hệt như lần đầu tiên, im lặng và dứt khoát, chỉ mang theo vài bộ quần áo, gậy dò đường, máy đọc, mắt kính và một khẩu súng.


Giản Dao đứng tựa vào cửa thẫn thờ trong chốc lát rồi xách túi hành lý của mình đi ra. Sắc mặt cô vẫn bình thản và tự nhiên, không gấp gáp, không tức giận, không buồn bã cũng không oán trách.
***
Mấy giờ sau.


Đây là ga tàu hoả chật chội, dơ dáy, ồn ào ở một huyện nhỏ của một thành phố phía Tây Nam. Mấy năm qua, những toa tàu màu xanh đã không còn phổ biến. Bình thường, chúng chỉ chạy đến những nơi hẻo lánh, lạc hậu nhất mà thôi.


Anh ngồi yên trong phòng chờ. Nhân viên, nông dân, thỉnh thoảng có vài hành khách đeo ba lô đi ngang, hoặc ít hoặc nhiều đều liếc nhìn anh. Dù rằng anh chỉ mặc một chiếc áo bình thường và quần thể thao dài, nhưng cây gậy nắm trong tay, cặp kính râm trên mặt và nhất là khí chất trầm tĩnh, lạnh lùng vẫn khiến người khác chú ý.


Lúc này, mặt trời đã xuống núi, thời gian khởi hành cũng sắp đến. Anh trông yên tĩnh và kiên nhẫn đến lạ, cho đến khi có tiếng bước chân thong thả đến gần.


Người bên cạnh đều tò mò quay sang nhìn họ. Dù sao, chuyện về một cô gái xinh đẹp và một người đàn ông mù loà cũng là chủ đề khiến người khác quan tâm. Cô ấy ngồi xổm trước mặt người đàn ông mù kia, ngẩng đầu nắm lấy tay anh. Đôi mắt trong veo tĩnh lặng khiến cô trở nên khác biệt so với những người phụ nữ khác.


Có tiếng thì thầm to nhỏ, nhưng không ai nghe rõ họ đang nói chuyện gì.
“Cận Ngôn, em đã nói rồi, về sau, em muốn trở thành người duy nhất trên đời này không cần anh bảo vệ, mà sẽ bảo vệ anh.”
Anh ngồi một mình quá lâu, ngón tay lạnh ngắt, yên lặng không nói câu nào.


Cô lại thủ thỉ: “Anh có kế hoạch của anh, em cũng có kế hoạch của em. Đó là ở bên anh, thề không thay đổi. Cho dù có nguy hiểm đến đâu, em đều theo anh. Anh đi đâu, em đi đấy. Một ngày, một tháng một năm, một đời, chỉ cần ở bên nhau là được.”


Bạc Cận Ngôn cúi đầu, cặp kính che khuất đôi mắt ươn ướt. Anh buông gậy ra, ôm chặt lấy cô: “Giản Dao...Anh hứa với em, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa.”
***


“Haiz, anh không có hứng thú với chuyện hứa hẹn, nhưng nếu cứ cách mười phút, em hôn anh một cái, thì bất cứ chuyện nhàm chán nào anh cũng sẽ làm với em.”


“Đôi mắt của anh không thấy nữa. Sau này, đổi lại, em chủ động hôn anh. Cứ cách mười phút hôn anh một lần, em sẽ cùng anh đi làm bất cứ chuyện nguy hiểm nào trên đời này.”
….


Người đàn ông quái gở sống một mình trong ngôi biệt thự nơi núi sâu. Người đàn ông đỏ mặt dắt rùa đến cầu hôn. Tất cả những đôi mắt sáng trên đời này vẫn không rạng ngời bằng vầng trăng sáng trong lòng anh. Xin anh đừng rời xa em nữa.






Truyện liên quan