Chương 82
Type: Le Nguyen
Lúc Phương Thanh chạy đến sườn núi đã nghe thấy tiếng nổ vang trời. Trước mắt anh là ánh lửa bốc cao ngút trời nơi sườn núi xa xa. Chuông báo động trong lòng Phương Thanh rung động liên hồi. Còn chưa kịp đánh giá tình hình xung quanh, bên tai anh đã vọng đến tiếng nổ ầm ầm từ xa đến gần. Khắp sườn núi rừng rực ánh đỏ như rồng lửa chuyển mình thức giấc.
“Nằm xuống!” Anh hét lớn, người trong đội đồng loạt nằm phục xuống đất.
Tiếng nổ mạnh liên tục không dứt, gần như phủ khắp sườn núi. Giờ phút này mưa vẫn đổ xuống như trút nước. Cả đất trời như đang khóc than thảm thiết trước đại nạn sắp ập đến nơi đây.
Mắt và miệng Phương Thanh lấp đầy bùn lầy đặc sệt. Anh trợn trừng mắt nhìn ngọn núi ngập trong biển lửa, chợt nhớ ra An Nham từng nói, các nhà địa chất học đã tiên đoán Phác La sẽ có nguy hiểm bị sạt lở nghiêm trọng, cho nên tất cả huyện thành đều di tản.
Phương Thanh cũng nhớ đến lời chuyên gia địa chất học nói trước khi phía cảnh sát tiến hành công kích: Điều kiện địa chất của Phác La rất kém, tuy 60 năm qua trận sạt lở lớn mang tính hủy diệt kia vẫn chưa xảy ra, nhưng mỗi ngày trôi qua thì nguy cơ lại tăng thêm một chút.
“Không ổn!” Phương Thanh bật dậy khỏi mặt đất, quét mắt nhìn vài căn nhà dân thưa thớt ở dưới sườn núi phía trước: “Mau cứu người! Di tản dân chúng rời khỏi đây ngay.”
Anh nhanh chóng báo cáo sự quan ngại và đề nghị lập tức sơ tán và rút lui với bộ chỉ huy qua điện thoại vệ tinh. Sau đó, anh cắm đầu chạy như bay đến khu vực dân cư phía trước.
***
Em cũng biết đấy, cùng một thời gian nhưng hai cá thể độc lập như chúng ta có thể ở hai nơi hoàn toàn khác nhau trên thế giới này. Em ngồi lặng yên dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, còn anh chạy băng băng trong cơn mưa đêm xối xả.
***
Trong một phòng thu phát sóng của đài truyền hình tiếng tăm nào đó ở Bắc Kinh, ảnh hậu nổi tiếng Kim Hiểu Triết xưa nay luôn yêu nghề kính nghiệp đang thăm gia tiết mục giải trí phát sóng trực tiếp. Bởi vì không kiểm soát tốt về mặt thời gian nên chương trình có khả năng phải kéo dài đến rạng sáng.
Đèn đuốc rực rỡ thắp sáng cảnh đêm hiu quạnh. Kim Hiểu Triết trang điểm xinh đẹp, bình thản ngồi ở hậu trường. Còn mười phút nữa cô sẽ lên sân khấu. Cách một cánh cửa, dù đêm đã khuya nhưng khán giả và người hâm mộ vẫn nồng nhiệt reo hò.
Dẫu vậy, bất kể quản lý hay trợ lý đều cảm giác được tâm trạng hôm nay của Kim Hiểu Triết hơi bất ổn. Thậm trí cô ngồi tập dượt kịch bản chương trình cũng có chút không tập trung. Cô lặng lẽ vuốt ve chuỗi phật châu trên cổ tay rồi liên tục nhìn đồng hồ treo tường.
“Có chỗ nào không ổn hả?” Quản lý khẽ giọng hỏi.
“Không.” Kim Hiểu Triết cúi đầu nhìn điện thoại di động, không có cuộc gọi đến.
Dĩ nhiên tối nay không có cuộc gọi nào cả. Đêm qua Phương Thanh đã nói tối nay có hành động lớn, bảo cô đừng chờ điện thoại. Cô cũng cười đáp tối nay mình có việc quan trọng, nào có thời gian lo lắng cho anh.
Cô không hề nói dối, đây là chương trình truyền hình có tỷ lệ người xem đứng nhất nhì cả nước, tham gia chương trình này sẽ khiến danh tiếng của cô ngày càng vang xa. Nhưng lạ thay, từ sáng đến giờ, cô luôn có chút bồn chồn bất an. Đây là cảm giác gì vậy? Cô mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra, nhưng không rõ là chuyện gì.
“Chị Kim, đến lượt chị lên sân khấu rồi.” Nhân viên chương trình tươi cười đến thông báo.
Quản lý lập tức cười nói: “Được, ra ngay đây.” Rồi cúi đầu nhìn Kim Hiểu Triết: “Em lên sóng được không? Không có gì chứ?”
Kim Hiểu Triết gật đầu đứng dậy: “Không có gì.”
Quản lý theo thường lệ đưa tay định cầm lấy di động của cô, nhưng lần này cô phá lệ bỏ điện thoại vào túi áo mình, giống như quên mất lại có vẻ như cố ý. Nhưng lúc này không còn thời gian để nhiều lời nữa, nhân viên đã vây quanh để hộ tống Kim Hiểu Triết lên sân khấu.
Sải bước trong hành lang u tối, Kim Hiểu Triết hít sâu một hơi, dằn lòng tạm gác chuyện của Phương Thanh sang một bên. Xưa nay cô không phải kiểu phụ nữ làm việc theo cảm tính. Ánh đèn sáng lên, tiếng vỗ tay vang rền, cô nở nụ cười ôn hòa duyên dáng như mọi khi. Toàn bộ tinh thần và tầm mắt của cô điều hướng về sân khấu.
***
Phương Thanh lao vùn vụt trong cơn mưa rào rạt, thấy mấy ánh đèn leo lét phát ra từ mấy ngôi nhà, còn có đám người tò mò ló đầu ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn đã biết là dân thường.
“Chúng tôi là cảnh sát! Mọi người xuống núi, lập tức theo chúng tôi xuống núi, rời khỏi đây ngay, sắp sạt lún rồi!” Phương Thanh và nhóm cảnh sát hò la.
Mấy người dân đều luống cuống tay chân, còn muốn thu dọn một chút gia sản khiến Phương Thanh nổi nóng: “Đã là lúc nào rồi, đi thôi!” Mãi đến khi cưỡng ép kéo từng người ra khỏi nhà, họ mới bịn rịn rời ngôi nhà cũ kỹ.
Tiếng nổ mạnh dần lắng xuống, khắp ngọn núi đều lập lòe ánh lửa. Mưa cũng mỗi lúc một lớn hơn, Phương Thanh dường như láng máng nghe thấy từng trận ầm ầm truyền đến từ trên núi.
Là đất lở? Là vụ sạt núi được tiên đoán từ sáu mươi năm trước sao? Nó thật sự xảy đến sau khi tất cả số đạn dược của tổ chức Phật Thủ cất giấu nổ tung ư?
Những tên sát thủ mặt nạ điên khùng kia rốt cuộc muốn làm gì? Lòng Phương Thanh dâng lên ngọn lửa phẫn nộ, anh bắt được một cư dân bản xứ, hét lớn: “Trên núi còn có người không? Đều sơ tán hết chưa?”
Người dân kia run run chỉ về phía bên cạnh: “Miếu thần… khi nãy vụ nổ xảy ra, có hai nhà dân chạy lên miếu…”
Phương Thanh tái mặt, buông ra một tiếng chửi thề rồi ngẩng đầu nhìn ngôi miếu nhỏ tồi tàn cách đó không xa. Nếu đất đá trôi xuống, ngôi miếu này chỉ e sẽ bị đè bẹp trong nháy mắt. Anh nói với những người khác: “Các cậu đưa họ xuống núi trước, tôi đến miếu dẫn người ra ngoài.” Nói xong lập tức chạy đi không hề ngoảnh lại.
Trong miếu tối om như mực. Phương Thanh vừa chạy vào, nương theo ánh đèn pin đã thấy nước lênh láng trên đất. Ngôi miếu chật hẹp nhưng trần lại khá cao, mấy bức tượng phật sứt mẻ đóng đầy mạng nhện đứng sừng sững trong bóng tối. Anh tai thính mắt tinh, lờ mờ nghe thấy tiếng sột soạt và bóng người co rúm nơi góc miếu.
Phương Thanh lập tức gào lên: “Tôi là cảnh sát, bây giờ trấn Phác La đã được cảnh sát tiếp quản. Ngọn núi sắp sạt lở rồi, các người lập tức ra ngoài, theo tôi xuống núi rời đi. Nếu không hậu quả khôn lường. Nhanh!”
Sau một lúc yên lặng, tiếng sột soạt lại vang lên, có người do dự hỏi: “Cậu thật sự là cảnh sát à?”
Phương Thanh gằn giọng: “Phải, đi mau, đi thôi! Tôi sẽ bảo vệ an toàn cho mấy người!”
Rốt cuộc có vài người từ từ chui ra khỏi bóng tối. Phương Thanh soi đèn pin đến, trước mắt hầu như đều là người già và trẻ con khiến cơn giận giữ của anh xẹp xuống, đành ôn hòa thúc giục: “Đi mau, theo tôi ra ngoài.” Đồng thời cởi áo mưa ra, phủ lên người một ông cụ và cháu ông ấy.
Tất cả lần lượt đi ra, Phương Thanh đi cuối cùng để bảo vệ họ.
Chính vào lúc này, một tiếng ầm long trời đột ngột vang lên. Đó là âm thanh gầm rú kịch liệt không sao tả nổi. Nếu có ai từng chính tai nghe thấy, sẽ cảm thấy được sự phẫn nộ của mẹ thiên nhiên kinh khủng đến nhường nào. Những người dân kia đều ngây dại dừng bước. Mắt Phương Thanh trợn trừng, dù gan dạ như anh vẫn thấy sờn gai ốc.
“Chạy!” Anh quát ầm lên, sau lưng miếu chính là triền núi cao dốc và trống trải.
Họ như được thức tỉnh sau cơn mơ màng, liều mạng chạy ra ngoài. Bấy giờ, mái ngôi miếu vang đến tiếng răng rắc liên hồi như bị gì đó va đạp đè ép. Có thứ gì sắp sửa ập tới đây.
Những người cuối cùng đã chạy gần sát đến cửa. Đúng lúc này, một đứa trẻ ngã lăn xuống đất, khóc òa lên. Phương Thanh tức thì dừng bước. Là cảnh sát hình sự, hành động và phản ứng đôi lúc phải dựa cả vào trực giác. Hệt như tình cảnh năm ngoái anh hoàn toàn phản xạ theo trực giác và thính giác, túm lấy An Nham xông cửa thoát ra khỏi nhà của Kha Thiển, vậy nên hai người mới có thể sống sót. Giờ khắc này cũng vậy, cơ thể anh ngay lập tức phản ứng trước khi não bộ kịp xử lý, tóm lấy đứa nhỏ, vận dụng sức lực toàn thân ném cậu bé ra ngoài.
Chỉ vọn vẹn một phần nghìn giây cuối cùng.
Đứa trẻ vừa thoát ra, lại một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, giống như cơn sóng thần bủa vây bốn phương tám hướng. Anh nhìn thấy thanh xà ngang trên đầu mình đứt đoạn rời rạc như mấy thanh gỗ đồ chơi sụp xuống trong nháy mắt.
***
Kim Hiểu Triết cố gắng áp chế sự bất an vẫn bủa vây nơi đáy lòng, nhiệt tình giao lưu với khán giả tại trường quay. Mỗi một câu hỏi MC đặt ra, cô đều trả lời khóe léo và dí dỏm, không chỉ khiến MC bật cười liên hồi mà khán giả cũng kích động không thôi, gần như muốn kéo lên sân khấu. Quản lý đứng bên cánh gà len lén bật ngón cái khen ngợi cô. Kim Hiểu Triết mỉm cười duyên dáng.
“… Câu hỏi tiếp theo.” MC ra vẻ thần bí, vừa cười vừa nói: “Cũng là câu hỏi được người hâm mộ tại đây cũng như toàn thể khán giả cả nước vô cùng quan tâm. Đó chính là… Hiểu Triết, cô có bạn trai chưa?”
Dưới sân khấu vang lên tiếng thét chói tai cuồng nhiệt.
Kim Hiểu Triết mỉm cười, đưa tay ra hiệu mọi người im lặng. Câu hỏi này quả thực khiến trái tim cô xao động, tuy nhiên đáp án đã được chuẩn bị sẵn rồi.
“Đây là việc đời tư của tôi.” Cô cười đáp: “Trước mắt còn chưa có đối tượng kết hôn thích hợp. Nhưng nếu ngày nào đó có tin vui, tôi nhất định sẽ thông báo với mọi người vào thời điểm thích hợp.”
Tiếng hoan hô reo hò không ngừng vang lên bên dưới.
Kim Hiểu Triết mỉm cười cúi đầu. Lúc này giọng nói lảnh lót của MC lại hỏi câu hỏi gì đó, nhưng Kim Hiểu Triết không nghe rõ được. Điện thoại trong túi đang rú liên tục.
Trong lúc đang ghi hình mà lấy điện thoại ra nghe là hành động vô cùng không chuyên nghiệp và bất lịch sự. Kim Hiểu Triết không bao giờ cư xử lỗ mãng như vậy. Nhưng vào giờ khắc này, lòng dạ cô bỗng có chút rối loạn, trời xui đất khiến thế nào cô lại lấy điện thoại ra xem.
MC thảng thốt, khán giả bên dưới cũng yên lặng, vẻ mặt quản lý ngạc nhiên, không tin vào mắt mình.
Kim Hiểu Triết nhìn chằm chằm màn hình di động, nhất thời đã quên mất mình đang ở đâu. Đó là một dãy số rất lạ, có lần Phương Thanh gọi cho cô bằng điện thoại vệ tinh cũng hiển thị số máy như vậy. Cô nhanh chóng bắt máy, áp điện thoại vào tai.
Toàn trường quay tĩnh lặng như tờ.
“A lô.” Cô khẽ giọng.
Bên kia vô cùng ồn ào, như có đồ vật gì đó liên tục va chạm vào nhau. Cô kiên nhẫn chờ đợi, qua giây lát mới nghe được tiếng thở dốc và giọng nói khàn khàn của Phương Thanh truyền đến: “A lô, Hiểu Triết.”
“Ừ.”
“Em đang làm gì vậy?”
Cô nghe thấy bên kia có tiếng gầm rú ầm ầm và hỗn tạp hòa lẫn trong tiếng mưa rơi.
“Đang tham gia chương trình.”
Bên dưới có khán giả bắt đầu xì xầm bàn tán, hào hứng đưa ra suy đoán.
Anh lặng đi chốc lát mới nói: “Bà xã, xin lỗi em, có thể anh phải thất hẹn rồi. Anh không về được.”
Kim Hiểu Triết nắm chặt điện thoại như hóa đá, không thốt ra được một lời.
Phương Thanh khản giọng nghẹn ngào: “Hiểu Triết, anh…”
Điện thoại ngắt ngang, truyền đến tiếng tút tút liên hồi. Trên mặt Kim Hiểu Triết không còn bất kỳ cảm xúc nào, toàn trường quay cũng lặng ngắt. Cô bấm điện thoại gọi đi gọi lại mấy lần nhưng không hề có tín hiệu.
…
“… Hiểu Triết, Hiểu Triết?” MC ngồi đối diện gọi cô. Ánh mắt Kim Hiểu Triết giờ mới tập trung vào ống kính, chợt nhận ra mình còn đang tham gia một chương trình nổi tiếng hàng đầu cả nước.
“Hiểu Triết vừa nhận cuộc điện thoại quan trọng lắm đúng không?” MC cười giả lả. “Chúng ta có thể tiếp tục chứ?”
Kim Hiểu Triết từ từ đặt điện thoại xuống, lúc này mới thấy được quản lý luống cuống đến mức mặt đỏ gay, khán giả toàn trường quay đang chăm chú nhìn mình, vô số ánh đèn và ống kính chiếu tới xung quanh.
“À.” Cô bình tĩnh đáp, “Được, chúng ta tiếp tục.”
MC nở nụ cười, như thể sự gián đoạn khi nãy không hề xảy ra: “Hiểu Triết, câu hỏi tiếp theo là từ người hâm mộ. Thời gian tới, cô sẽ mang đến tác phẩm thế nào cho mọi người?”
“Thời gian tới…” Từng câu từng chữ đã soạn sẵn trước đó máy móc hiện ra trong đầu Kim Hiểu Triết, cô trả lời rành mạch: “Tôi luôn là người thích khiêu chiến, không thể quá an phận đâu, tôi nghĩ, tôi sẽ lựa chọn một vài phim chính kịch có đề tài lịch sử.”
“Ồ, vậy hay quá!” MC hỏi tiếp: “Vậy cô muốn hợp tác hoặc có thể sẽ hợp tác với đạo diễn nào không?”
“Có.” Kim Hiểu Triết liệt kê như cái máy: “Ví dụ như đạo diễn Trâu Siêu, đạo diễn Mộ Lê…”
Chẳng biết tự lúc nào, những âm thanh ồn ào xung quanh đã im bặt. Cô vẫn chậm rãi nói như không hề phát hiện ra chuyện gì. Cho đến khi câu trả lời kết thúc, MC lặng lẽ rút tờ khăn giấy bên cạnh đưa cho cô, Kim Hiểu Triết mới phát hiện mọi thứ trước mắt mình đều nhòe đi, không còn thấy rõ gì nữa.
Mặt cô nhạt nhòa nước mắt, những người khác cũng nín bặt.
Kim Hiểu Triết áp mặt vào mấy tờ khăn giấy, cúi đầu òa khóc nức nở.
…
Người yêu của tôi, anh ấy là một anh hùng. Là anh cảnh sát hình sự cường tráng có thể cõng tôi chạy hết một vòng men theo tường thành, cũng là người đàn ông tôi không sao từ bỏ được. Anh ấy luôn cúi đầu hút thuốc, mỉm cười nhìn tôi say đắm.
Tôi luôn lo sợ một ngày nào đó anh ấy sẽ rời xa tôi. Và giờ đây, anh ấy thật sự không trở về nữa rồi.
…
Cơn mưa tầm tã rơi xuống nền đất đã ướt sũng bùn lầy. Phương Thanh nằm bất động trong bóng tối. Ngôi miếu này đã sụp gần hết rồi, chỉ còn vài cây xà nhà và tượng phật vẫn sừng sững đứng thẳng. Vừa rồi trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Phương Thanh nhìn rõ kết cấu và địa hình xung quanh, bèn lăn một vòng đến dưới chân tượng phật, quả nhiên may mắn tránh thoát được đống trụ gỗ và đất đá trên núi lăn xuống. Chỉ có một phần rơi trúng vào người anh, tuy đau nhưng không đến mức mất mạng ngay.
Nhưng sau đó có một cây xà nữa đổ xuống, nện thẳng vào người anh. Bắp chân bị đè chặt khiến anh không nhúc nhích được. Anh biết rõ, vừa rồi mới chỉ là “màn chào đầu” của trận sạt lở thôi, vẫn còn từng đợt đất đá quy mô lớn sắp trôi xuống cùng tiếng ì ầm vang vọng khắp núi rừng. Trong tình huống nguy cấp thế này, những chiến hữu bên ngoài không có cách nào xông vào giải cứu cho anh.
Giờ phút này, đầu óc anh trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết. Anh biết thời gian của mình không nhiều nữa, có lẽ còn không đủ cho một cuộc điện thoại.
Vì vậy, lần đầu tiên trong đời, anh không màng đến công việc hay anh em, mà lựa chọn gọi điện cho người phụ nữ ấy. Anh nhất định phải nói vài lời với cô trước khi ch.ết, nhất định phải nói…”
“A lô…” Anh nghe được giọng nói của cô, cũng nghe tiếng đất đá trên núi cuồn cuộn trôi xuống. Trong khoảnh khắc đó, anh bỗng thấy yên bình và thư thái lạ lùng.
Người phụ nữ của anh quả nhiên bình tĩnh hơn người, nghe xong lời vĩnh biệt mà không hề bối rối. Anh thầm cười trong lòng, như vậy mới đúng là cô người yêu kiên cường của anh chứ. Dẫu vậy, sự áy vẫn trào dâng thiêu đốt trái tim anh. Phương Thanh biết rõ cô sẽ vô cùng đau khổ và cô độc. Anh muốn nói: Xin lỗi Hiểu Triết, anh không thể ở bên em trong nửa quãng đời còn lại.
Thế nhưng, lời xin lỗi ấy vẫn chưa tròn câu. Anh chỉ vừa thốt ra đôi chữ: “Hiểu Triết, anh…” thì phần mái nhà cuối cùng của ngôi miếu đã sụp xuống trong nháy mắt. Anh trơ mắt nhìn pho tượng Phật cao lớn nhất trên đỉnh đầu nghiêng ngả đổ sụp về phía mình.