Chương 14
*Editor: Meng*
Cận kề cuối thu.
Trần Miểu cưỡi chiếc xe đạp rẽ vào đầu phố ở phòng trọ mà cậu thuê, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.
Chỉ còn âm thanh lạch cạch của chiếc xe đạp cậu đang cưỡi, đây là chiếc xe second-hand mà cậu mới mua, hơn một trăm tệ. Mua về chạy ngày đầu tiên lốp xe đã bị thủng một lần, chạy được hai tuần thì phanh hỏng lại phải đi thay, cùng với rất nhiều lần tiêu tiền để sửa chửa khác, gộp tất cả lại thì cũng khoảng 200 tệ.
Cho dù mấy năm gần đây Trần Miểu đã biết đề cao cảnh giác đối với nguy hiểm xung quanh mình, nhưng lần này thật sự khó lòng phòng bị.
Có thể là do gần đây ngày tháng trôi qua khá an nhàn, tuy rằng Lục Liễm Ninh khó hầu hạ, nhưng trả nhiều tiền, cậu đem tất cả những lọ xi đánh giày còn thừa mang về trả cho vợ của công nhân kia, tận tâm tận lực làm việc cho Lục Liễm Ninh.
Nhìn số tiền trong thẻ, làm cậu nhẹ nhàng thở phào một hơi, cậu cho rằng mọi chuyện đã bắt đầu phát triển theo hướng tốt đẹp hơn, cho dù chỉ là một ít.
Một đám đàn ông cao to lực lưỡng có ít nhất là năm sáu tên bao vây lấy cậu, Trần Miểu còn chưa kịp dừng chiếc xe mà trân quý của mình lại thì đã bị nện cho một gậy.
Đầu Trần Miểu kêu ong ong, như thể đang có mấy trăm con ong mật bay múa trong đầu.
Cậu chỉ có thể ôm lấy đầu theo bản năng, những tiếng động đục ngầu của côn sắt cứng rắn đập vào cơ thể con người vang vọng trong con hẻm nhỏ vắng người nghe rất đáng sợ .
Trần Miểu cuộn tròn người, tay ôm lấy đầu, cố nén không phát ra âm thanh, cậu biết lúc này mình càng phát ra tiếng kêu đau càng dễ dàng khơi gợi hứng thú hành hạ của những tên kia.
Tay chân cậu đã bắt đầu tê dại không còn cảm nhận được gì, lục phủ ngũ tạng có cảm giác như bị xê dịch, mỗi lần hít thở đều nhói đau, ngay lúc một chân của tên nào đó đá vào bụng, từ cổ họng của cậu dâng lên một cổ tanh ngọt, cậu nuốt xuống ngụm tanh ngọt kia như thể không còn chịu đựng được nữa, dùng giọng nói vỡ vụn, khó khăn mà lên tiếng: "Đừng đánh... Đừng đánh nữa,... Khụ... Nếu các người thật sự đánh ch.ết tôi, thì một đồng các người cũng không lấy được đâu."
Tên Alpha mặc một chiếc áo tay ngắn màu đen vẫn luôn đứng một bên quan sát trận ẩu đả, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc đã hút được một nửa, lúc này mới nhẹ nhàng mở miệng: "Được rồi."
Đám người kia dừng động tác, hơi tản ra, tên đàn ông kia chậm rãi đi tới, tầm mắt Trần Miểu bây giờ mơ hồ mông lung, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mờ ảo trong màn đêm, còn có một điểm ánh sáng đỏ nhỏ bé lấp loé trên tay người nọ.
Hắn nâng chân đá hai cái vào người Trần Miểu như thể đá một xác ch.ết: "Chạy hả? Mày nghĩ mày chạy tới đây thì bọn tao không tìm được mày à?"
Trần Miểu nặng nề mà phát ra một tiếng hít khí "Hưm", dù cho hai cú đá của người này đã nhẹ hơn trận đánh ban nãy rất nhiều rồi, nhưng vẫn chạm vào vết thương trên người Trần Miểu.
Trần Miểu giãy giụa nói: "Không phải... Tôi không phải chạy, tôi chỉ nghĩ đến thành phố lớn, chỗ này có nhiều cơ hội kiếm tiền hơn..." Cậu đè giọng khụ khụ vài tiếng, thở hổn hển tiếp tục nói: "Để ... Nhanh chóng trả lại tiền cho các người."
Người nọ sau khi nghe xong, cảm thấy mấy lời nguỵ biện của Trần Miểu rất buồn cười, hắn ngồi xổm xuống đưa một tay ra túm chặt tóc Trần Miểu, phả khói vào mặt cậu: "Tao không thèm quan tâm chuyện của mày, nhưng mày cần phải nhớ cho dù mày chạy đi đâu cũng sẽ không thoát món nợ này, cho mày thêm ba tháng, nếu vẫn không trả được, đừng trách bọn tao tàn nhẫn."
Tiếng động côn sắt kéo lê trên mặt đất vọng lại bên tai Trần Miểu nhỏ dần rồi biến mất, cậu chớp mắt, ánh đèn đường mờ ảo hỏng hóc chỗ đầu đường cuối cùng cũng tắt hẳn.
Cậu nằm ở đó, tay chân cũng sắp không còn tri giác.
Trần Miểu xin nghỉ ba ngày, lý do là cơ thể không được khoẻ.
Lục Liễm Ninh không thèm trả lời tin nhắn này, chưa tới ba ngày sau, buổi tối ngày nghỉ thứ hai Trần Miểu đã nhận được tin nhắn của Lục Liễm Ninh.
Kêu cậu đi mua một hộp áo mưa cho cậu ta.
Buổi chiều lúc ba giờ, ngoài cửa sổ giăng đầy mây đen, bầu không khí nặng nề, sắc trời tối tăm mù mịt.
Có lẽ bởi vì mùa thu đã đến, những cơn gió thổi đến đều mang theo khí lạnh.
Phần lớn vết thương của Trần Miểu đều ở trên người, còn trên mặt thì bởi vì tư thế ôm lấy đầu khi bị đánh của cậu nên chỉ có một vài vết trầy nhỏ, da cậu lại ngăm đen, không nhìn kĩ sẽ không thể thấy vết thương.
Bây giờ cậu đã có kinh nghiệm hơn lúc trước, so với lần đầu bị đám người này hành hung, phải nằm liệt giường tận một tuần, thì hiện tại cậu đã học được cách làm thế nào để giảm bớt một phần thương tổn cho cơ thể.
Cậu tới cửa hàng tiện lợi mua một hộp áo mưa, rồi chạy đến nhà Lục Liễm Ninh.
Lúc vào nhà, thì thấy ngay Lục Liễm Ninh và Tiêu Minh đang hôn nhau, toàn bộ cơ thể của Tiêu Minh xụi lơ mềm mại nằm trong lòng ngực Lục Liễm Ninh, quần áo đã bị cởi ra một nửa, sống lưng thon gầy trắng nõn đập thẳng vào mắt Trần Miểu.
Lục Liễm Ninh nghe được tiếng động, nhướng mi mắt lên nhìn qua một cái, bàn tay mò vào trong quần áo Tiêu Minh không biết để làm gì, Tiêu Minh phát ra một ttiếng rên rỉ làm người ta đỏ mặt tim đập chân run.
Trần Miểu vội vàng đưa áo mưa đang cầm trong tay qua cho hai người kìa, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.
Kết quả còn chưa kịp đóng cửa, hộp áo mưa kia đã bị ném đến bên cạnh chân của Trần Miểu: "Mua nhầm loại nhỏ rồi."
Trong không khí tràn ngập mùi hoa lan rất quyến rũ, Trần Miểu hít mũi, phát hiện sau cổ Tiêu Minh không có miếng dán cách trở, hai mắt cậu ấy đầy nước, ôm cổ Lục Liễm Ninh: "Anh Lục, đừng mang bao... Vào thẳng đi mà..." Cậu ấy ghé sát vào mặt Lục Liễm Ninh như thể lấy lòng mà hôn nhẹ vài cái.
Lục Liễm Ninh nhìn qua không có vẻ gì là đang chịu ảnh hưởng bởi pheromone của Tiêu Minh, có thể là do cấp bậc pheromone của cậu ta tương đối cao.
Kết quả là sau khi Lục Liễm Ninh nghe được những lời kia thì cười một tiếng, đẩy Tiêu Minh ra, cậu ta nói: "Được rồi, cậu dùng miệng đi, chờ tên ngốc này chạy đi mua thêm lần nữa, tôi cũng sắp không còn hứng."
Thật ra lúc Tiêu Minh nghe được tiếng cười khẽ không rõ hàm ý kia trong lòng cậu ấy đã rơi vỡ lộp bộp, vội vàng làm theo lời Lục Liễm Ninh, bày ra một bộ dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện, quỳ ở giữa hai chân Lục Liễm Ninh.
Lúc này Trần Miểu đã lui ra ngoài, đóng cửa chính lại.
Nhưng lại nghe giọng Lục Liễm Ninh xuyên qua cánh cửa gọi lại: "Cho cậu đi rồi sao, đi làm cơm chiều nhanh!"
Mùi hương ngọt ngào trong phòng càng thêm dày đặc, Lục Liễm Ninh nheo mắt, cậu ta nghĩ, có lẽ là kỳ động dục của Tiêu Minh sắp tới rồi.
Tới hôm nay cũng coi như Tiêu Minh đã theo cậu ta gần nửa năm, hình như cũng có hơi lâu rồi.
Trần Miểu đứng ở cửa, bị gió lạnh thổi qua người, cảnh tượng kiều diễm ướt át trong nhà đều bị đóng lại sau cánh cửa.
Trên đùi cậu có vết bầm, có chỗ còn sưng lên, cậu đang phân vân không biết có nên ngồi xuống không, nhưng sợ ngồi xuống sẽ chạm vào vết thương.
Cậu chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho Lục Liễm Ninh làʍ ȶìиɦ nhanh nhanh một chút.
Lục Liễm Ninh đương nhiên không nghe thấy lời cậu nguyện trong nội tâm cậu, chân Trần Miểu cũng đã đứng tới mức tê cứng, mới được mở cửa cho vào nhà.
Lần này Trần Miểu đi vào, trông Lục Liễm Ninh có vẻ dễ chịu hơn một chút vì mới trải qua ȶìиɦ ɖu͙ƈ, không tiếp tục truy cứu việc Trần Miểu không hoàn thành tốt nhiệm vụ mua áo mưa nữa.
Ban đầu khả năng nấu nướng của Trần Miểu chỉ tạm được thôi, nhưng Lục Liễm Ninh kén ăn, nên cậu đã phải tốn không ít công sức trao dồi.
Trần Miểu thấy Tiêu Minh vẫn còn ở đây, cho nên cũng làm đồ ăn luôn phần của cậu ấy.
Cậu không ngồi lên bàn ăn, sau khi dọn cơm lên cho bọn họ, thì cậu lại đi đến bên sô pha mà lau dọn dưới mặt sàn, thuận tiện sắp xếp lại bàn trà vì hai ngày cậu không đến mà trở nên lộn xộn bừa bãi.
Hình như Tiêu Minh đang nỗ lực làm dịu đi bầu không khí do Lục Liễm Ninh tạo ra nên cố ý tìm kiếm chủ đề nói chuyện: "Trợ lý mới nhà anh có tài nấu nướng lắm đó, món cá kho này, nhìn là biết khó làm."
Lục Liễm Ninh không gắp cá, ánh mắt đang dừng trên người Trần Miểu nhanh chóng thu về.
Bình thường khi Trần Miểu kho cá, sẽ đến lóc xương cho cậu ta, nhưng hôm nay có vẻ như Trần Miểu không có ý định đến dẻ xương cá cho cậu ta.
Lục Liễm Ninh trả lời qua loa: "Cũng đúng, Cố Thần tìm tới đây mấy người, chỉ có tên ngốc này là giỏi hầu hạ người khác nhất."
Thật ra cậu ta khá hài lòng với Trần Miểu, không nói nhiều làm việc thì nhanh nhẹn, tuy rằng có hơi ngốc, nhưng có thể khiến cậu ta bớt lo không ít.
Tiêu Minh lại hi hi ha ha tìm lời mà nói, nói một hồi, Lục Liễm Ninh không thèm tiếp chuyện cậu ấy nữa, kêu Trần Miểu lấy hai bình rượu đến.
Một lát sau, đưa cho Tiêu Minh một cái thẻ tín dụng, giọng nói bình đạm: "Cậu cũng đã theo tôi được nửa năm rồi, tháng sau tôi phải đi quay phim mới, phải đến thành phố H một khoảng thời gian tạm thời không về được, cậu đừng tới đây nữa, khi nào tôi trở về có thời gian rảnh lại gọi cho cậu."
Sắc mặt tươi cười của Tiêu Minh dần trở nên gượng gạo, những câu như chờ có thời gian lại liên lạc không còn nghi ngờ gì chính là một lời từ biệt khách sáo.
Trong lòng cậu ấy đã có chuẩn bị trước, kết quả này không phải chưa từng nghĩ đến, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Trong những người anh em mà cậu ấy quen biết được bên cạnh Lục Liễm Ninh hơn ba tháng đã xem như thời gian dài rồi, cậu ấy kéo dài được tới bây giờ đã rất lợi hại.
Cậu ấy hít một hơi, khóe miệng lại tiếp tục cong lên, duỗi tay nhận cái thẻ tín dụng trước mặt: "Cảm ơn anh Lục, em về chờ điện thoại anh Lục nhé, khi nào nhớ người ta thì phải gọi đó nha."
Hai người trên bàn cơm, một người thì đắm chìm trong cảm giác mất mát mặc dù đã cố xem như không để tâm, một người thì cau mày, gắp thêm một ít cá ăn hai miếng rồi buông đũa, trong lòng có hơi bực mình, nhưng cậu ta cũng không muốn kêu Trần Miểu tới nhặt xương cá cho mình trước mặt Tiêu Minh, đành làm ra vẻ như mình không thích ăn cá.
Cả hai người đều không phát hiện Trần Miểu đang quét nhà ở chỗ kia đã dừng động tác, mắt dán chặt lên tấm thẻ được Tiêu Minh đặt một bên, cả người không nhúc nhích được một lúc rồi.