Chương 43
*Editor: Meng*
Nhất định đã hơn năm ngày, trong lòng Trần Du nghĩ như vậy, cậu ấy đã gọi cho Lý Diễm không biết bao nhiêu cuộc, nhưng điện thoại của anh vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.
Hôm nay có lẽ đã qua bảy ngày, đã một tuần chưa có tin tức Lý Diễm.
Nhưng có vẻ như Lý Diễm để lại cho hộ lý không ít tiền, Trần Du ngồi trên xe lăn, thân thể vẫn rất yếu, nhưng không biết có phải vì hôm nay ánh mặt trời rất rực rỡ hay không, mà nhìn qua sắc mặt của cậu ấy đã hồng hào lên không ít.
Ở trên mặt cỏ xanh biếc trong vườn hoa của khách sạn, Trần Du dùng khuỷu tay chống cằm, nhìn chằm chằm một đứa nhỏ đang chạy tới chạy lui ở chỗ xa xa, đứa nhỏ cầm một cái bong bóng, đằng trước nó còn có một người mẹ đang vươn tay về phía nó, luôn miệng dặn dò nó chạy chậm một chút hai mẹ con cười rất tươi.
Lúc này ngay chỗ cửa bệnh viện có một Alpha thân hình cao ráo mạnh mẽ bước vào, mang một cái kính râm che khuất nửa khuôn mặt, nửa khuôn mặt còn lộ ra là một chiếc cằm đẹp đẽ, và cả cái môi với những đường cong hoàn mỹ.
Sau lưng Alpha đó còn có hai vệ sĩ mặc tây trang màu đen, thần sắc Trần Du rất tự nhiên, căn bản không cảm thấy chỗ nào không đúng, đến tận khi ba người đi về phía cậu ấy.
Hộ lý phía sau hơi khom người về phía trước: "Trần tiên sinh, người quen của ngài hả? Tới tìm ngài sao?" Phải biết rằng từ khi cô bắt đầu chăm sóc Trần Du đến giờ, chưa từng thấy ai đến thăm cậu ấy.
Trần Du thay đổi vẻ mặt, dặt cái tay đang chống cằm kia về lại tay ghế vịn, tên Alpha khí thế bức người kia đã sắp đến trước người cậu ấy, giọng nói rất quyết đoán nhưng lại có một chút châm chọc không rõ ràng: "Trần Du?"
Trần Du không nói gì, nhưng nhìn tư thái này của đối phương, cho dù bây giờ cậu ấy bảo hộ lý đẩy mình về phòng, có lẽ cũng khó mà thoát được.
"Xin hỏi tiên sinh ngài là?" Trần Du ngước mặt lên, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của cậu ấy.
Lục Liễm Ninh nói: "Cậu không cần biết tôi là ai." Đôi môi của cậu ta mím chặt: "Tiền trong thẻ này là khoản phí trị liệu về sau, và cả sinh hoạt phí nửa đời sau của cậu." Cậu ta đưa tấm thẻ đó cho Trần Du.
Trần Du có phần kinh ngạc, chợt nghĩ tới điều gì, thử thăm dò nói: "Anh là bạn của anh Tiểu Diễm sao?"
Khi nhắc đến cái tên này, Trần Du thấy rõ ràng khí thế xung quanh Alpha này đều thay đổi, mím môi càng chặt hơn, đó thật sự không phải một tín hiệu tốt.
"Đúng vậy, là một người bạn rất tốt." Lục Liễm Ninh đột ngột câu môi lên.
Trần Du là một người có tâm tư cực kỳ nhạy cảm, cậu ấy đã thấy có chỗ nào đó không đúng rồi: "Tôi gọi điện thoại nhắn tin cho anh ấy đều không có hồi âm, anh ấy có khoẻ không?"
"Khoẻ." Lục Liễm Ninh nói.
Trần Du bị câu trả lời ngắn gọn như vậy làm nghẹn lại, nhưng cũng không rối rắm lâu lắm, vươn mấy ngón tay thon gầy, nhận lấy tấm thẻ kia, sau đó gương mặt kia lộ ra một nụ cười cực kỳ xinh đẹp: "Vậy thì tôi yên tâm rồi, anh Tiểu Diễm vậy mà có thể có được một người bạn tốt như vậy, hèn chi." Cậu ấy làm ra vẻ thấu hiểu sự hào phóng của vị Alpha xa lạ này.
Lục Liễm Ninh đột nhiên nhẹ giọng lặp lại một lần: "Vậy là mày yên tâm rồi hả."
Ý cười trên mặt Trần Du cứng lại trong một cái chớp mắt, sau đó che giấu biểu cảm đó rất nhanh, gật đầu: "Đúng thế, anh ấy có thể quen biết được một người bạn như ngài, tôi đương nhiên vui mừng thay cho cho anh ấy."
"Người bạn như tao? Tao là dạng người nào?" Lục Liễm Ninh tháo kính râm xuống, lộ ra ánh mắt lạnh nhạt vô tình lại mang theo vài phần đánh giá: "Mày mừng thay cho anh ta? Mừng cái gì, mừng vì đã nhận được tiền rồi hả?"
Cậu ta nhìn ý cười dối trá trên khuôn mặt yếu ớt của Trần Du, phát ra một tiếng cười nhạo: "Có phải mày đã dùng cái bộ dạng này bám chặt lấy Lý Diễm bắt anh ta cứu mày không, sao mày không hỏi anh ta rốt cuộc kiếm tiền phẫu thuật cho mày ở đâu, phải trả cái giá lớn như thế nào mới đổi được cuộc sống như hôm nay cho mày?"
Ý cười của Trần Du rốt cuộc không duy trì được nữa, vì thế cậu ấy không diễn nữa, nắm chặt tấm thẻ tín dụng trên tay, khôi phục bộ dáng vốn dĩ có hơi âm u do bệnh tật của mình: "Vậy thì như thế nào chứ? Là anh ấy cam tâm tình nguyện, tại sao tôi lại không thể nhận? Nếu tôi không nhận, vậy những cái giá mà anh ấy phải trả không phải đều uổng phí sao. Tôi chẳng qua chỉ muốn tiếp tục sống, anh ấy cũng muốn như thế, dù sao tôi cũng không phụ những nỗ lực của anh ấy." Cậu ấy liếc mắt nhìn Lục Liễm Ninh một cái: "Hơn nữa, tôi rất ghét ánh mắt mà anh ấy nhìn tôi mỗi lúc thất thần, chẳng qua là đang thông qua tôi để nhìn chị hai, để bổ khuyết cảm giác tiếc nuối khi không cứu được chị tôi mà thôi."
Trần Du thật sự là một người thông minh, cậu ấy biết rất rõ những chuyện này, hơn nữa nhìn Lý Diễm vì mình mà trả giá, cậu ấy cũng có thể yên tâm mà hưởng thụ, tựa như mỗi lần mình nói cảm ơn với Lý Diễm, thì sẽ không cần hỏi thăm những vết thương trên người anh, hoặc là hỏi xem anh sao có thể kiếm đủ tiền phẫu thuật cho mình, thật ra Trần Du cũng không quan tâm.
Mà giờ phút này Lục Liễm Ninh cũng đã thấy rõ ràng điều này, cậu ta đột nhiên cảm thấy toàn bộ những chuyện này đều rất nực cười, cuộc đời của con người tên Lý Diễm này thật là đáng buồn.
Cho nên cậu ta nhìn khuôn mặt không thẹn với lòng kia của Trần Du, ngay cả quan tâm giả dối cũng không thèm bày ra nữa: "Anh ta bán thân cho tao rồi, nên mới có thể đổi nhiều tiền cho mày như vậy đó."
Trần Du tạm dừng trong một cái chớp mắt, sau đó nhìn về phía Lục Liễm Ninh, nhếch miệng cười: "Vậy cũng không tệ, thoạt nhìn ngài rất có tiền, về sau anh Tiểu Diễm cũng coi như là..."
"Mày nghĩ đi đâu vậy, anh ta không muốn đâu." Lục Liễm Ninh cắt ngang lời nói kia, mang một loại ác ý lớn đến độ chính bản thân cậu ta cũng bất ngờ mà nói: "Cho nên tao lại phải ra tay ép anh ta vào khuôn khổ, mỗi lần anh ta giãy dụa, tao sẽ lập tức dùng dây lưng quất, làm anh ta đau đến mức không chịu nổi nữa thì tao lại ấn anh ta xuống đất, làm cho cả người anh ta chảy đầy máu."
Sắc mặt Trần Du đột ngột trắng bệch, nghiến chặt hàm răng: "Câm miệng!"
Nhưng Lục Liễm Ninh không dừng lại: "Không phải mày thắc mắc sao đã lâu rồi mà không thấy anh ta liên lạc hả? Thật ra anh ta luôn muốn ra ngoài thăm mày, cho nên tao chỉ còn cách xích anh ta lại......"
"Tôi nói im miệng! Đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe!" Trần Du mãnh liệt ngồi thẳng dậy, đôi tay nắm chặt tay vịn xe lăn, ánh mắt nhìn Lục Liễm Ninh tràn ngập oán độc.
"Buồn cười ch.ết tao! Mày nhìn tao như thế làm gì? Anh ta là một Beta đã bỏ học từ hồi cao trung, sao có thể kiếm đủ tiền phẫu thuật cho mày chứ? Mày không hỏi là có thể làm như không biết hả!?"
Chuyện này quả thật nằm ngoài dự đoán của Trần Du, thật ra ngày ấy Lý Diễm tới thăm Trần Du trên người anh có dính một luồng pheromone của Alpha. Lý Diễm là Beta, không quá mẫn cảm với mấy thứ như pheromone, cũng không biết che đậy.
Nhưng Trần Du không giống vậy, cậu ấy đã gần như xác định được, đó là mùi pheromone của một Alpha cao cấp.
Cậu ấy cho rằng Lý Diễm đã đi theo một Alpha, mà Alpha kia hẳn là rất vừa ý anh, dù sao Alpha và Beta ở bên nhau cũng không nhiều, người đó đã chọn Lý Diễm thì nhất định sẽ không đối xử quá tệ với anh.
Cậu ấy đã mang tâm lý tự thuyết phục bản thân như vậy, mà yên tâm thoải mái hưởng thụ tất cả mọi thứ mà Lý Diễm cung cấp cho mình.
Tim của Trần Du chấn động kịch liệt, nhìn Lục Liễm Ninh, muốn bản thân bình tĩnh lại: "Anh đừng uổng phí sức lực, cho dù anh làm vậy anh ấy cũng không thích anh đâu, anh sẽ chỉ càng ngày càng đẩy anh ấy ra xa mà thôi, anh ấy thích Omega, sẽ không chọn Alpha đâu."
"Bởi vì chị của tôi rất mềm yếu hiền lành, cho nên anh ấy cảm thấy tất cả Omega đều cần được bảo vệ, bảo hộ Omega gần như trở thành bản năng của anh ấy, sâu trong nội tâm anh ấy lại rất truyền thống......"
Lục Liễm Ninh đột nhiên cắt ngang lời Trần Du: "Mày lại hiểu sai vấn đề nữa rồi, tao cần anh ta thích làm gì, chẳng qua là một món đồ chơi ở trên giường thôi, tao chỉ cảm thấy hai đứa mày quá không biết điều." Cậu ta từ trên cao nhìn xuống Trần Du: "Hơn nữa mày còn ngu ngốc như vậy, ở trước mặt tao mà dám làm ra vẻ, quá ngu xuẩn."
Cậu ta lại đột nhiên cười lên: "Nhưng mà cũng không sao, cùng lắm tao lại bỏ thêm chút công sức dạy dỗ anh ta là được."
Rõ ràng là một nụ cười rực rỡ dưới ánh mặt trời, khuôn mặt kia cũng cực kỳ xuất sắc, thế nhưng đáy lòng Trần Du lại buốt lạnh đến mức run lên một cái.
Lục Liễm Ninh nói xong, thì mang kính râm lên, cậu ta đã trì hoãn ở chỗ này lâu lắm rồi.
Trần Du nhìn bộ dáng muốn rời đi của cậu ta, chợt luống cuống: "Anh đứng lại! Anh Tiểu Diễm rốt cuộc đang ở đâu!? Anh không thể làm như vậy......"
"Khốn nạn! Tôi không cần tiền của anh!" Cậu ta ném tấm thẻ ngân hàng về phía cái bóng của Lục Liễm Ninh, bởi vì cảm xúc kích động, thân thể cúi về phía trước, nên ngã từ trên xe lăng xuống mặt cỏ, một tiếng la hét, hộ lý cũng chạy tới, Trần Du nghiến răng nghiến lợi trên mặt tràn đầy phẫn hận, mà cái th ngân hàng cậu ấy ném, ngay cả góc quần góc áo của Lục Liễm Ninh cũng không chạm tới được.
Phía sau vẫn đang vờ vịt mắng gì đó, Lục Liễm Ninh đã không nghe rõ nữa, dường như tất cả những trò hề kia đều bị cậu ta ném lại sau lưng.