Chương 33: Đồng bệnh tương liên
Cuối năm, ngày tháng lao đi như tên bắn, nháy mắt đã hai mươi tháng chạp, nha môn phong ấn, nhà nhà bận rộn. “Hai mươi ba, tiễn ông Táo về trời; hai mươi tư, quét dọn nhà cửa; hai mươi lăm, dán lại cửa sổ; hai mươi sáu, hầm thịt lợn; hai mươi bảy, mổ gà trống; hai mươi tám, ủ bột; hai mươi chín, dán câu đối xuân; ba mươi, cả nhà cùng ngồi ăn sủi cảo.” Đó là bài đồng dao kể chuyện mỗi gia đình phải làm khi năm hết tết đến.
Đang lúc cả nhà bận tối mắt tối mũi, nhà Phong Nhạc lại có chuyện, vẫn là một chén tổ yến gây họa.
Sau khi Mi Thư Nhi bị mắng oan, Đỗ Tình Lam cuối cùng đã cân nhắc được một chút đạo lý, không đối đầu với Phong Nhạc nữa, hai bên sống yên ổn được một thời gian.
Ngày hôm đó Phong Nhạc ăn sáng cùng Đỗ Tình Lam, tâm huyết dâng trào đi thăm Thụy Ca Nhi, phát hiện hai mẹ con phải ăn sáng rất khó coi, chỉ có hai chén cháo trắng, thêm hai cái bánh bao chay, ngoài ra không có chút thịt thà nào, nói khó nghe một chút là, hầu gái xinh xắn trong phủ còn được ăn ngon lành hơn mẹ con Hướng thị.
Lần này Phong Nhạc nổi giận thật sự, lại nghĩ đến chén canh tổ yến Đỗ Tình Lam ăn, chỉ một chén canh nhỏ đấy cũng đủ cho mẹ con Hướng thị chi tiêu cả tháng. Phong Nhạc tìm Đỗ Tình Lam chất vấn, Đỗ Tình Lam ung dung nói là phần mỗi người thế nào đều có quy định cả rồi, Hướng thị chỉ là một di nương, không thể làm ngoại lệ. Ngay chính bản thân Tình Lam muốn ăn gì ngoài phần đều phải tự lấy bạc đi sai nhà bếp.
“Cô cho rằng ta là kẻ ngốc sao? Cô có thể ăn huyết yến mỗi ngày, Hướng thị lại chỉ được ăn bánh bao chay, khi ta ở bên đó rõ ràng không ăn cháo trắng và bánh bao chay, rõ ràng là cô giả vờ trước mặt ta, sau lưng ta bắt nạt hai mẹ con cô ấy, Đỗ Tình Lam, cô thật quá nham hiểm.”
Phong Nhạc thật sự nói đúng tim đen của Đỗ Tình Lam, cô ấy đã làm thế. Đồ ăn của Hướng thị là cô ấy sai nhà bếp giảm đi, còn thưởng thêm cho người hầu làm cơm, đương nhiên là người hầu nghe lời.
“Ta ăn huyết yến thì làm sao, đây là ta tự bỏ hồi môn ra mua, không tin ngài đi hỏi xem, xem có đúng là ta tự bỏ tiền ra không. Cô ta muốn ăn thì tự đi mà bỏ tiền.” Đỗ Tình Lam nói thế là bắt chẹt Hướng thị xuất thân bần cùng. Đỗ Tình Lam đã cho người dò hỏi rõ ràng, nhà Hướng thị nghèo vô cùng, gả cho Phong Nhạc cũng là bởi vì mẹ cô ấy không có tiền, bán cô ấy cho Phong Nhạc làm hầu gái, lâu dần thành nảy sinh tình cảm.
“Cô khinh người quá đáng.” Phong Nhạc tuy biết Đỗ Tình Lam cố ý bắt chẹt Hướng thị, nhưng không thể làm gì, xoay người thở phì phì bỏ đi, Đỗ Tình Lam ở lại cao hứng vì chiến thắng một lần.
Đáng tiếc Đỗ Tình Lam không cao hứng được lâu, chỉ ngày hôm sau Hướng thị cũng ăn huyết yến, cô ấy lấy đâu ra tiền, sau khi nghe ngóng mới biết được là Phong Nhạc đưa hết lương bổng tích cóp mấy năm cho Hướng thị.
Chuyện này thật là quá sức chịu đựng. Trượng phu của mình có tiền không giao cho vợ, lại đưa cho đồ tiện nhân kia, khiến Hướng thị kia hưởng thụ ngang với mình, Đỗ Tình Lam làm sao chịu đựng được, chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ
Đỗ Tình Lam tìm Thái phu nhân làm loạn lên, nói Phong Nhạc sủng thiếp diệt thê, Hướng thị kia muốn đè đầu cưỡi cổ cô ấy, cô ấy là kiệu tám người khiêng vào Quốc công phủ lại không bằng đồ tiện nhân xuất thân hầu gái. Phong Nhạc chỉ trích Đỗ Tình Lam lá mặt lá trái, ngược đãi mẹ con Hướng thị và Thụy Ca Nhi một cách khắc nghiệt. Không ai nhượng bộ ai, Hướng thị kia lại vừa quỳ vừa khóc, cầu xin Phong Nhạc đừng vì cô ấy mà lạnh nhạt với Tam phu nhân. Thái độ yếu đuối một cách mù quáng, khiến Phong Nhạc đau lòng.
Thái phu nhân nhìn thấy thế, lòng thầm giận Đỗ Tình Lam không làm nên trò trống, lại ghét Hướng thị nũng nịu giả mù sa mưa, nhưng lại sợ Đỗ Tình Lam làm rùm beng, tổn hại thanh danh Phong Nhạc, lần này lão Tam hồi kinh là để xin thăng chức.
Thái phu nhân đành mắng Phong Nhạc mấy câu, lại an ủi Đỗ Tình Lam, “Được rồi được rồi, tất cả là lão Tam không phải. Con bớt giận đi, ta đã thay con mắng nó, con về nhà ngoại ở mấy ngày đi, ta sẽ dạy dỗ Hướng thị. Con cũng phải học tập mẫu thân con cho tốt.” Thái phu nhân nói rất rõ ràng.
Nhà Định Viễn Bá nhiều người phức tạp, phu nhân Định Viễn Bá lại có thể thu phục tất cả từ thấp đến cao, khiến đám cơ thiếp nghe lời, rất có bản lĩnh. Nhưng chính vì bà ấy quá bản lĩnh, mới khiến cô con gái là Đỗ Tình Lam lớn lên trong nuông chiều, không học được chút bản lĩnh nào của mẹ.
Thanh Hề nhìn Đỗ Tình Lam tuyệt vọng đau khổ vì sự xuất hiện của Hướng thị, trái tim như chìm dần.
Thái phu nhân biết rõ Thanh Hề buồn bực không vui nhưng không biết phải an ủi nàng thế nào. Khốn cảnh này tuy là Phong Cẩm gây ra cho Thanh Hề, nhưng Thanh Hề cũng là người khởi xướng, thế nên Thái phu nhân cũng không có cách nào.
Đến khi dùng cơm tối, Thanh Hề khen món măng hôm nay rất thơm, nên tặng mỗi nhà một phần, Thái phu nhân tất nhiên không ngăn cản, cả Hướng thị Thanh Hề cũng tặng một phần. Nếu nhà nào cũng tặng, đương nhiên Phong Lưu ở Tứ Tịnh Cư cũng không phải ngoại lệ.
Thanh Hề vừa dẫn Lâm Lang mang phần măng đi, Thái phu nhân và Viên mama liền nhìn nhau cười.
“Tôi phải nói là phu nhân Quốc công rất linh lợi.” Viên mama ngồi xuống ghế trống nói chuyện với Thái phu nhân, đây là đãi ngộ đặc biệt mà Thái phu nhân dành riêng cho bà ấy, mama tầm thường nếu được thế hẳn phải mất ngủ mấy đêm.
Thái phu nhân cười cười, nhưng đổi sang nét mặt lo lắng rất nhanh, “z, chỉ sợ lão Đại không đón nhận. Lúc trước ta thấy hai đứa bất ngờ ngủ chung, nào biết chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Ngươi nói xem rốt cuộc là lão Đại không đón nhận Thanh Hề hay là do vết thương…”
“Tôi thấy Quốc công gia đối với phu nhân là có tình, nếu không người bận rộn như ngài ấy đã không bỏ thời gian dạy phu nhân luyện chữ.”
Thái phu nhân nghe thế an tâm hơn một chút, “Nhưng nó thấy Thanh Hề là dạy dỗ, khiến con bé thấy bóng nó liền trốn.”
“Chờ phu nhân lớn thêm mấy tuổi là được, cô ấy chưa biết đằng sau vẻ mặt lạnh lùng của Quốc công gia là trái tim Bồ Tát.” Viên mama trông nom Phong Lưu từ nhỏ, tất nhiên là hiểu hắn.
Lại nói đến chuyện Thanh Hề đến Tứ Tịnh Cư thật là đúng lúc.
Mấy ngày trước là những ngày làm việc cuối cùng, Phong Lưu bận tối mặt, đến hôm nay mới được nghỉ ngơi, đang dự định ở nhà xả hơi. Nhưng đột ngột nhàn hạ, tâm lý có chút không thích ứng kịp, liền cảm thấy hơi cô dơn.
Phong Lưu chuẩn bị ghi thiếp hẹn khách, vốn định sai một đứa hầu nhỏ đi gọi Thính Tuyền, nhưng nghĩ một chút liền tự đi, ra khỏi vườn, đến phòng phía Tây cho người hầu, thấy trong phòng tối om, chỉ có một ngọn đèn nhỏ đang leo lét, Phong Lưu đi đến dưới mái hiên, còn chưa lên tiếng đã nghe thấy mấy câu đùa ɖâʍ đãng, theo giọng nói thì chính là Thính Tuyền chứ không ai khác.
Nếu là ngày xưa tất là phạt nặng, nhưng giờ đang sắp tết, hai ngày trước lại bắt Thính Tuyền vất vả muốn bã cả người, giờ là lúc nghỉ ngơi, bọn họ muốn tìm chút vui vẻ, thân là chủ nhân cũng không thể quá mất nhân tính.
Cũng không biết là nguyên do gì, Phong Lưu dừng bước, lẳng lặng đứng dưới mái hiên, nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng hai người hôn nhau, lại nghe Thính Tuyền nói: “Bảo Bối có nhớ ta không.”
Một lúc sau có tiếng con gái cúi đầu cười duyên, “Đáng ghét, đồ tồi, anh sờ đi đâu vậy.”
Rồi có tiếng cởi quần áo, chỉ một lát sau đã nghe tiếng giường cũ kêu kẽo kẹt.
Phong Lưu sờ sờ mũi rồi đi về, vào Tứ Tịnh Cư, sai Cần Thư hâm nóng một bầu rượu, tự rót tự uống, khó tránh suy nghĩ lung tung từ chuyện vui của Thính Tuyền.
Cần Thư thấy Phong Lưu ngồi lạnh lẽo dưới đèn, liền hỏi: “Quốc công gia chờ Hàn Sơn tiên sinh sao?” Hàn Sơn tiên sinh là môn khách của Phong Lưu, là người rất được Phong Lưu nể trọng, hai người rất thán phục nhau, ông ấy ở trong một ngõ nhỏ sau Quốc công phủ, những khi đọc sách một mình, Phong Lưu thường mời ông ấy đến uống rượu tán gẫu, cũng là một chuyện thú vị. Vì thế Cần Thư mới hỏi vậy.
Phong Lưu lúc này làm sao có tâm tư tìm môn khách tán gẫu, huống chi hắn cũng thông cảm mấy ngày vừa rồi Hàn Sơn tiên sinh bận rộn không ít, giờ là lúc gia đình đoàn tụ, không muốn quấy rầy ông ấy, mà giờ hắn cũng chẳng có tâm trạng nào tán gẫu, “Hâm một bầu rượu mang đến đây.”
Cần Thư ra khỏi Giá Tuyết Trai, hâm nóng rượu chuẩn bị đồ nhắm, đi ra vừa lúc thấy chủ tớ Thanh Hề cầm đèn lồng đi đến, vội nghênh đón.
“Quốc công gia có ở đây không?” Thanh Hề hỏi.
“Quốc công gia đang ở Giá Tuyết Trai.” Cần Thư cầm đèn dẫn đường, đến hành lang, Cần Thư cao giọng báo: “Gia, phu nhân đã tới.”
Phong Lưu có chút ngạc nhiên và vui mừng đứng dậy, đã thấy tiểu nha đầu vén rèm cho Thanh Hề vào.
Thanh Hề nhìn Phong Lưu, cười híp mắt nói: “Hôm nay nhà bếp làm món măng vừa thơm vừa mềm lại ngon miệng, thiếp mang một phần đến mời Đình Trực ca ca.” Người ta có câu không tát người đang cười với mình, vì vậy Thanh Hề cười thật ngọt ngào
Phong Lưu đứng dậy ra cửa đón, rồi lại nghĩ không muốn bản thân lộ vẻ vội vàng, bèn quay đầu sai Cần Thư gọi người hầu mang hai chậu than vào, xưa nay hắn không sợ lạnh, thế nên Tứ Tịnh Cư không sưởi sàn, không đốt than, rất lạnh.
Lâm Lang giao hộp thức ăn cho Cần Thư, xoay người đến cởi áo khoác cho Thanh Hề, bị nàng từ chối.
“Lâm Lang ngươi lui xuống trước, tìm Cần Thư tỷ tỷ của ngươi trò chuyện đi.”