Chương 6
Đi tàu điện ngầm, ước chừng một canh giờ sau, Phùng Cương Diễm cùng Thi Tuấn Vi đã ở Đài Trung.
Lúc chạng vạng, trời sáng mờ mờ, hai người bọn họ rời khỏi ga tàu điện ngầm, ngồi lên tắc xi, phong trần mệt mỏi đi đến bệnh viện.
Trên đường, Phùng Cương Diễm không nói một câu, chỉ nắm chặt tay Thi Tuấn Vi, ánh mắt nhìn chăm chú vào cảnh phố phường chạy qua cực nhanh ngoài cửa xe, vẻ mặt như có điều gì suy nghĩ.
Thi Tuấn Vi nhìn gò má anh căng thẳng, môi vẫn mím lại thành một đường, bàn tay to nắm tay cô, không tự chủ được càng nắm chặt hơn, khiến cô không khỏi đau lòng lo lắng.
Ngay buổi trưa hôm nay, mẹ kế của anh gọi điện thoại tới thông báo cho anh,tim cha anh đột nhiên tắc nghẽn, sau khi cấp cứu đã vào ở phòng chăm sóc tim đặc biệt để bác sĩ quan sát...
Nghe người thân bệnh nặng, anh lo âu là điều có thể hiểu được, nhưng cô ngoại trù ở bên cạnh làm bạn, thật không biết phải an ủi anh như thế nào mới phải.
Tới hôm nay cô mới biết, tại sao Cương Diễm nói tình cảm trong gia đình không tốt lắm – mẹ của anh đã qua đời, hiện tại mẹ kế xưng dì kia là tình nhân mà cha anh yêu trước hôn nhân, nhưng cha anh vẫn nghe gia đình an bài cưới mẹ của anh hơn nữa còn sanh ra anh, cho đến năm Cương Diễm mười tuổi, người mẹ thân thể yếu ớt bệnh nặng không dậy nổi, đồng ý tiếp nhận tình nhân bên ngoài của chồng vào cửa, để cho cô ta thay nữ chủ nhân lo việc trong gia đình.
Mẹ anh chống giữ được một năm, cuối cùng vẫn hết cách xoay chuyển, buông tay rời khỏi nhân gian, mà dì cũng chính thức ngồi lên vị trí nữ chủ nhân Phùng gia.
Đứng ở lập trường Phùng Cương Diễm, mặc dù sau khi dì vào cửa còn có thể chiếu cố mẹ anh, nhưng đối với anh mà nói, dì cuối cùng vẫn là người xâm lăng, phá hư gia đình của anh. Mà một đứa bé trai đối mặt với một kẻ thay thế mẹ mình, cướp lấy hết thảy của mẹ mình, thì rất khó thân cận.
Khi đó, anh chỉ có mười một tuổi, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng có một số việc cũng đã hiểu được.
Sau khi đau xót chịu tang mẹ, còn phải trơ mắt nhìn cha và dì làm hôn lễ, sau đó qua không bao lâu, dì lại có mang sinh em bé, nhất thời, ba, dì, em trai – bọn họ giống như là một gia đình mới, mà anh, lại giống như là một cục thịt thừa vô duyên...
Trong thời gian ngồi tàu điện, anh yếu ớt kể lại quá khứ với cô, mặc dù khẩu khí bình thản không gợn sóng, nhưng bình tĩnh xem xét, cô lại có thể nhìn thấy nơi đáy mắt anh chứa đầy các loại tình cảm phức tạp, cũng rõ ràng cảm nhận được sự thâm trầm u sầu anh chôn giấu ở sâu trong nội tâm.
Cô cũng không biết một mặt này của Phùng Cương Diễm. Mặc dù giờ phút này cô cảm giác mình càng thêm hiểu rõ, càng thêm gần sát anh, nhưng đồng thời cũng vì anh mà đau lòng.
Cô có thể hiểu được cảm thụ của anh, càng đau lòng khi anh từ cái tuổi kia đã bị vùi lấp trong tâm tình phản đối khôn tả, cho tới bây giờ vẫn không quên được... Có lẽ, anh nhiệt tình yêu thương tự do, chỉ là vì muốn che giấu đứa bé trai bị tổn thương cô đơn tịch mịch ở dưới đáy lòng!
Khát vọng yêu thương mà không chiếm được, không thể làm gì khác hơn là tuyên bố mình không chịu quản thúc, không muốn dừng lại...
Nghĩ đến đây, sự không đành lòng cùng yêu thương không khỏi hội tụ dưới đáy lòng, lòng bàn tay mềm mại bị anh ôm trọn,cô trở tay cầm ngược lại tay anh, cho anh lực lượng để đối mặt.
Cảm giác được sự quan tâm Tuấn Vi truyền đến, Phùng Cương Diễm quay đầu, ánh mắt thâm u nhìn về phía cô.
"Đừng lo lắng, bác sẽ không có chuyện gì." Thi Tuấn Vi an ủi nói.
Phùng Cương Diễm miễn cưỡng giật giật khóe miệng, ráng mỉm cười.
Trong ấn tượng của Phùng Cương Diễm, cha là một người đàn ông cứng rắn như bàn thạch, nhưng hôm nay anh lại nhận được tin tức ông đột nhiên ngã xuống, nên anh thật sự rất kinh ngạc.
Không thể không nói, giờ phút này, trong lòng anh tràn đầy sợ hãi, không biết được khi nhìn thấy cha mình sẽ biến thành cái bộ dáng gì?
"Hiện tại y học rất tiến bộ, anh đừng suy nghĩ tiêu cực mà." Cô tiếp tục trấn an vỗ vỗ tay anh.
"Ừ, anh biết." Hiểu tâm tình của mình ảnh hưởng đến cô, Phùng Cương Diễm không trầm mặc nữa."Thật xin lỗi, lần đầu tiên em cùng anh đến gặp người nhà lại là loại tình huống này."
"Làm chi mà khách sáo với em như vậy?" Cô liếc anh một cái, ngay sau đó nghiêng đầu nhẹ nhàng dựa lên bả vai anh."Thành thật mà nói, em thật cao hứng có thể ở bên cạnh anh vào thời điểm này." Tình yêu chân chính không chỉ đơn thuần là tình yêu nam nữ, còn có rất nhiều chia sẻ cùng gánh chịu, không phải kích tình nhất thời, mà là tình cảm dài lâu.
Mà tình ý ôn nhu của cô giờ phút này, nhẹ nhàng quấn quanh trong lòng anh, mang lại cho anh cảm thụ ấm áp, không vì sự khủng hoảng kia mà run sợ nữa.
"Anh cũng rất an tâm vì có em ở bên cạnh." Anh mỉm cười với cô một cái, nói lời cám ơn từ tận đáy lòng.
Hôm nay, nếu không phải vừa lúc có cô bên cạnh, ổn định tâm thần của anh, thì khi nghe thấy tin dữ này anh cũng không tưởng tượng được mình sẽ kinh hoảng đến mức nào, càng không nói đến trên đường đuổi tới Đài Trung, trong lúc trái tim vô cùng đau khổ mệt nhọc này, nhờ có có cô làm bạn mà cũng được an ủi ít nhiều.
Chuyện này không thể nghi ngờ đã chứng minh, sau khi trải qua đoạn thời gian làm bạn, Thi Tuấn Vi đã chiếm cứ một địa vị trọng yếu không thể thay thế trong lòng anh.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Phòng chăm sóc đặc biệt có quy định thời gian thăm nuôi, buổi sáng, buổi chiều, buổi tối khác nhau, mỗi lần chỉ có nửa giờ, thời gian còn lại cũng không thể lưu lại, nếu người nhà không yên lòng muốn ở lại giữ bệnh nhân, chỉ có thể đợi trong phòng nghỉ ngơi mà bệnh viện thống nhất an bài thân nhân tại đó.
Phùng Cương Diễm cùng Thi Tuấn Vi vội vã chạy tới bệnh viện, bởi vì quá vội, không nghĩ đến điểm này, bọn họ liền đến phòng nghỉ ngơi dành cho thân nhân tìm được Thẩm Lỵ Hoa –mẹ kế của Phùng Cương Diễm.
Bà chỉ kể lại quá trình phát bệnh nước mắt đã rơi như mưa, đến nay thoạt nhìn vẫn còn sợ hãi, từ bộ dáng chật vật tiều tụy kia, có thể đoán được mấy ngày nay bà đã trải qua bao nhiêu mệt nhọc.
Thi Tuấn Vi nhìn Phùng Cương Diễm không được tự nhiên lắm an ủi dì Thẩm, trong lòng không yên tâm. Chưa nhìn thấy ba, so với bất cứ ai khác anh càng lo lắng hơn, nhưng bây giờ anh lại chỉ có thể trấn an dì Thẩm trước.
"Trước khi cho vào thăm còn một ít thời gian, em nghĩ dì cũng chưa ăn gì? Để em đi mua chút cơm nắm hoặc là sandwich, muốn chiếu cố bệnh nhân phải có thể lực mới được." Thi Tuấn Vi nghĩ xem mình có thể làm được gì, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể làm những chuyện đơn giản này, giảm bớt gánh nặng cho bọn họ.
"Cũng được, em đi đi." Phùng Cương Diễm gật đầu một cái, bị lây không khí bệnh viện, vẻ mặt anh cũng nghiêm túc theo.
Thi Tuấn Vi đáp thang máy rời đi, Thẩm Lỵ Hoa nhìn cô rời đi, cảm khái mở miệng: "Ba con cứ luôn nói con đến tuổi này cũng nên lập gia đình đi, nếu ông ấy nhìn thấy con mang bạn gái về nhà, nhất định sẽ rất cao hứng, đáng tiếc hiện tại... " Vừa nói vừa khóc không thành tiếng.
Phải không? Ba có nhớ tới mình sao? Phùng Cương Diễm nhíu chặt mày, anh vẫn cho là, trong lòng ba chỉ có dì và em trai...
" Trước đây ba có bệnh tim sao?" Phùng Cương Diễm không nói tiếp đề tài trước, mà nghi vấn hỏi.
"Ông ấy vốn có bệnh cao huyết áp, đã già còn thích đi xã giao với người ta, dì khuyên mấy cũng không nghe... Lúc trước có một lần lên huyết áp phải vội vàng đi khám gấp, ông ấy a, chính là đã lớn tuổi còn không chịu già... " Thẩm Lỵ Hoa đầy một bụng oán trách mà không biết trút vào đâu, vừa đúng dịp liền mở đài cho Phùng Cương Diễm nghe.
"Vào ở phòng chăm sóc đặc biệt nghĩa là tình huống rất nghiêm trọng sao?" Anh tiếp tục hỏi. Truy cứu nguyên nhân đã không có bao nhiêu tác dụng, chuyện đã phát sinh, anh quan tâm đến tình hình chữa trị hơn.
"Bác sĩ nói muốn quan sát thêm, phòng chăm sóc đặc biệt có thiết bị và dụng cụ đầy đủ, bác sĩ có thể tùy thời coi bệnh trạng điều chỉnh phương thức xử trí, ở trong đó tương đối bảo đảm."
Phùng Cương Diễm vuốt cằm, trái tim vẫn treo ở giữa không trung.
Anh biết rõ, mình cũng không hoàn thành bổn phận làm con, những năm gần đây, bởi vì khúc mắc, cha và gia đình cũng không thân cận lắm, luôn làm theo cảm tính...
Đúng là, anh đã lấy được tự do mà mình muốn, nhưng khi nhận được tin ba bị bệnh, Phùng Cương Diễm đột nhiên cảm thấy mình bỏ lỡ rất nhiều...
Anh cho là, tình cảm đối với ba đã đạm bạc, nhưng lập tức, trong nháy mắt đầu trống không, trong lòng chua sót như bị ai bào, đã cho anh biết, anh còn rất yêu thương ba mình.
Mặc dù tỉnh ngộ hơi trễ, nhưng ít ra cha anh vẫn còn sống!
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Thi Tuấn Vi ở Đài Trung hai đêm, cô rất muốn tiếp tục ở lại – Phùng Cương Diễm coi chừng cha, cô lại thay anh thu xếp, tránh để anh bỏ quên bản thân mình, nhưng khổ nỗi trong tay còn dự dự án chưa xong , chủ nhà lại đang thúc giục, cho nên không thể làm gì khác hơn là ngày thứ ba ngồi chuyến xe đêm trở về Đài Bắc.
"Thật xin lỗi, phải để em một mình trở về Đài Bắc." Phùng Cương Diễm tự mình đưa Tuấn Vi đến trạm xe, giúp cô mua vé xe xong, cùng nhau đi về hướng bến xe.
"Làm chi phải nói xin lỗi a!" Cô ôn nhu cười một tiếng, trong mắt có sự đau lòng, hai ngày nay, mặc dù không cần canh giữ coi chừng bên cạnh giường bệnh, nhưng tâm tình lo lắng vẫn không giảm."Ba anh ngã bệnh, đương nhiên phải lưu lại chiếu cố bác."
"Anh không xác định ngày nào mới có thể trở về, tình huống của ba... " Đột nhiên trở lại Đài Trung, lại không thể không lưu lại, hết thảy đều hỗn loạn.
"Em hiểu." Cô trấn an cắt ngang lời anh, thay anh suy nghĩ chu đáo." Chủ nhật em sẽ tới nữa, thuận tiện giúp anh mang thêm một ít quần áo." Biết anh sẽ ở lại, cho nên hôm qua cô đã mua sẵn hai bộ quần áo để anh thay.
"Được." Anh nâng khóe miệng lên, nhưng mày vẫn nhíu chặt, thần sắc u buồn, không có ý cười.
Cô nhón chân lên, thương tiếc khẽ vuốt cặp lông mày nhíu chặt của anh."Anh đừng quá lo lắng, không phải bác sĩ có nói tình huống của bác càng lúc càng ổn định sao?"
"Ừ, bất quá người vẫn còn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, liền chứng tỏ có một chút nguy hiểm." Anh vừa nói ý kiến của mình, lông mày được cô nhu ấn dần dần giãn ra.
Cô cũng không có phản bác lối nói của anh, chỉ muốn nắm chặt bảng giờ giấc ân cần dặn dò."Nhớ a, anh đừng vì chiếu cố bệnh nhân, mà quên chiếu cố mình, nhất định phải ăn no mặc ấm, mới có đầy đủ thể lực và tinh thần."
"Anh biết." Cảm nhận được tâm ý săn sóc của cô, sự buồn rầu nới đáy mắt cũng hơi nhạt đi.
"Không được, em cảm thấy nói không anh không nhớ, phải gọi điện thoại nhắc nhở anh mới được." Chưa từng nhìn thấy bộ dạng tâm thần không tập trung như thế của anh, mặc dù Thi Tuấn Vi được anh đáp ứng, vẫn không có biện pháp yên tâm.
"A, anh thấy em là sợ quá nhớ anh, cho nên tìm cớ trước, muốn gọi điện thoại cho anh đúng không?" Tròng mắt đen nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên.
Cô ngẩn ra, ngay sau đó liếc ngang anh một cái, mỉm cười."Tốt, còn biết nói giỡn! Vậy là em có thể yên tâm rồi."
"Yên tâm trở về đi thôi." Bàn tay vuốt qua má cô, anh đặt lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Thi Tuấn Vi đưa mắt nhìn anh, lưu luyến không rời đi vào sân ga, trái tim lại ở lại trên người anh.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Cha của Phùng Cương Diễm Phùng Giang Hải rốt cuộc vào ngày thứ năm, bác sĩ cho phép ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, chuyển vào phòng bệnh bình thường tiếp tục quan sát, Phùng Cương Diễm cũng bắt đầu cùng Thẩm Lỵ Hoa thay phiên trông chừng trong phòng bệnh.
Ở trong trí nhớ của Phùng Cương Diễm, trước khi mẹ mất, cha luôn bận rộn với sự nghiệp, hai người vốn không thân cận, mà sau khi mẹ qua đời, quan hệ càng thêm tồi tệ, không nghĩ tới lần đầu tiên cùng cha mặt đối mặt chung đụng trong thời gian dài, lại là ở trong phòng bệnh, khi cha bị bệnh không dậy nổi.
Càng không nghĩ tới chính là, nhờ trận bệnh này ban tặng, hai cha con lại có thời gian nói chuyện, thổ lộ rất chuyện chưa từng nói ra khỏi miệng.
Có lẽ là vì bệnh, cũng có lẽ trải qua sống ch.ết trước mắt, tâm tình thay đổi, cách nói chuyện cùng thái độ cũng có biến hóa, vì vậy Phùng Giang Hải rốt cuộc có thể hiểu rõ nguyên nhân con trai từ từ xa lánh nhiều năm qua, cũng nói ra lời trong lòng, thừa nhận tình cảm dành cho con trai.
Về phần Phùng Cương Diễm, lần này cha bị bệnh thật sự đã dọa hỏng anh, nỗi sợ mất đi cha đã làm anh tỉnh ngộ, khiến cho thái độ anh trở nên mềm mại, khúc mắc trong tim, qua những lần nói chuyện cũng từ từ lỏng ra, côột loại cảm giác nhẹ nhõm rộng mở trong sáng, không hề vì sự tiếc nuối mất mát thân tình mà cảm thấy nội tâm không được trọn vẹn nữa.
Nhưng cũng bởi vì như thế, anh có ràng buộc, nên không còn tự do , lúc cha mở miệng yêu cầu thì không có biện pháp thẳng thắn từ chối, không có biện pháp quả quyết lạnh lùng nói không –
"A Diễm a, về nhà đi, người một nhà nên sống cùng nhau."
Phùng Cương Diễm đang đưa lưng về phía giường bệnh thay cha gọt lê, động tác khựng lại, mấy giây sau mới xoay người lại mở miệng.
"Con ở Đài Bắc mua phòng, ở quen rồi." Ngay cả khi khúc mắc đã giải quyết, Cương Diễm vẫn không quen." Ba yên tâm, con sẽ đợi đến khi ba xuất viện mới trở về."
"Mua phòng thì có quan hệ gì? Bệnh tim của ba, giống như quả bom hẹn giờ, lúc nào phát tác cũng không biết, cũng không phải xuất viện là vô sự ." Phùng Giang Hải lấy bệnh của mình ra thuyết phục anh.
Phùng Cương Diễm hơi dao động, sau khi chần chờ tiếp tục nhã nhặn từ chối."Có dì chăm sóc ba rồi, con ở đây cũng vô ích."
"Đúng vậy a, bà ấy dĩ nhiên sẽ chăm sóc ba, nhưng công ty thì làm sao bây giờ?" Phùng Giang Hải bình tĩnh nhìn anh, lấy bệnh tim, công việc ra dọa... Nghĩ hết lý do để thuyết phục thành công."Chẳng lẽ muốn ba kéo cái thân thể già nua này, tiếp tục chăm lo sự nghiệp sao?"
Tuổi ông đã lớn, khát vọng kết thân cũng sâu sắc hơn, hơn nữa đứa con trai lớn từ thời kỳ thiếu niên đã xa lánh mình này, hiện tại vất vả lắm mới có dấu hiệu mềm hoá, đương nhiên ông phải nắm chắc cơ hội.
Phùng Cương Diễm cầm dĩa lê đã cắt gọt sạch sẽ đi tới, ngồi ở bên cạnh giường bệnh, xiên mọt miếng lê đưa cho cha.
"Thân thể yếu thì ba tận lực bớt can thiệp vào chuyện công việc đi, buông tay để cho những nhân tài chuyên nghiệp trong công ty đi làm, trả tiền lương bồi dưỡng nhân tài là để dùng và những lúc như thế này đó." Phùng Cương Diễm khách quan nói lên ý kiến.
"Con không có hứng thú với kinh doanh công ty, ba giao cho Tiểu Lỗi đi." Anh cự tuyệt thẳng, giao cho em trai cùng cha khác mẹ, bởi vì anh có hứng thú cùng hoạch định tiêng của mình, cũng không lưu luyến đối với sản nghiệp của cha.
"Tiểu Lỗi còn nhỏ tuổi, hơn nữa hiện nay ở nước ngoài, việc học còn chưa hoàn thành." Phùng Giang Hải cười, như là cười anh tìm cái cớ từ chối quá kém."Dù Tiểu Lỗi trở lại, con cũng là con trai lớn, nó phải phụ giúp con, con phải chịu trách nhiệm dẫn dắt nó, hướng dẫn nó."
Phùng Cương Diễm phát giác mình có chút nói không lại ông, không thể làm gì khác hơn là liếc nhìn cha, cố gắng nghĩ ngợi nên cự tuyệt như thế nào.
Phùng Giang Hải cơ trí thấy thế công ôn nhu có hiệu quả, lập tức thừa thắng xông lên, đưa bàn tay khô gầy ra, cầm tay của con trai.
"A diễm, ba ba lớn tuổi rồi, trái tim lại không tốt, cũng không biết còn có thể sống thêm bao lâu, những năm này thời gian chúng ta chung đụng đã ít lại càng ít, nếu như không nắm chắc cơ hội hiện tại, khi nào mới có cơ hội đây? Con hãy chuyển về nhà, giúp ba một chút, ở bên cạnh ba đi!"
Giọng nói cảm thán, ánh mắt khẩn cầu, ông tin tưởng tâm địa có sắt đá thế nào đi nữa, chỉ cần là cốt nhục của ông, cũng sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt nữa.
Phùng Cương Diễm nhìn ông, xúc cảm trong tay làm tim anh đập nhanh. Anh cũng không mở miệng từ chối được nữa, đây là lần đầu tiên cha nắm lấy tay của anh như vậy ...
Con tim của anh rung động, hòa tan ra, đúng là không hạ được quyết tâm làm cho ông thất vọng, vì vậy, lập tức nói không ra lời.
Hơn nữa vào lúc này, trong đầu anh vẫn còn rất phối hợp hiện lên một câu nói: cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, con muốn dưỡng mà cha mẹ không thể chờ...
Cha nói không sai, ông đã hơn sáu mươi tuổi, hiện tại trái tim lại có vấn đề, ít ngày trước nếu xảy ra chuyện không may, vào lúc này cũng đã thiên nhân vĩnh cách, mà cả đời này trong lòng anh phải vĩnh viễn ôm sự tiếc nuối.
Hiện tại, thật vất vả có thể bình an vượt qua, là trời cao cho cha con bọn họ thêm một cơ hội chữa trị quan hệ, cũng phải cẩn thận quý trọng mới đúng...
"Đừng do dự nữa, con nên đáp ứng trở lại đi!" Phùng Giang Hải thúc giục, lực đạo trong tay nắm thật chặt.
Phùng Cương Diễm nhẹ nhàng thở dài."Con sẽ suy nghĩ thật kỹ ."