Chương 47
Từ sau hôm đột ngột ngắt ngang cuộc gọi, Triển Phi có liên lạc với Quý Ngật Lăng vài lần nhưng đều bị thư ký hoặc trợ lý từ chối khéo, không phải đang họp thì lại bận công việc phải đi ra ngoài. Mà nếu Triển Phi có nhờ bọn họ nhắn Quý Ngật Lăng gọi lại, thì cũng chưa một lần nhận được hồi âm
Nếu nói không phải cố ý tránh né thì thật khó tin. Mà Quý Ngật Lăng vốn chẳng bận tâm, cậu quả thật lười tái cùng Triển Phi dây dưa qua lại. Nếu dự án đã hoàn thành, cậu tự nhiên sẽ quay về Anh, hai người không có lý do gì để xuất hiện cùng một chỗ, nếu cứ tiếp tục dây dưa không dứt đối với cả hai người chỉ trăm hại vô lợi.
Đúng như lời Triển Phi nói, ba ngày này Quý Ngật Lăng hoàn toàn ung dung tự tại, thậm chí có thể ở nhà nghỉ ngơi mà không cần đến công ty. Danny là một trợ thủ đắc lực, nhờ y mà áp lực công việc được giảm tải rất nhiều. Lật xem hạng mục công ty, Quý Ngật Lăng có chút mệt mỏi hạ mi mắt. Trong khi cậu đang do dự có nên về nhà ngủ một giấc hay uống một tách cà phê cho đỡ buồn ngủ hơn không thì di động lại lần nữa vang lên.
Màn hình hiện lên tên của Triển Phi, tực hồ nháy máy đem toàn bộ mệt mỏi của Quý Ngật Lăng đánh bay hết.
Đúng là đã đạt đến trình độ bám dai như đỉa.
Cậu không tiếp máy mà chỉ nhìn di động không ngừng chấn động ở trên bàn, sau một hồi giằng co rốt cuộc cũng từ từ dừng lại. Quý Ngật Lăng khẽ thở dài, bỏ báo cáo tài vụ vào ngăn bàn rồi gọi điện thoại nội bộ cho Danny, nói mình sẽ về nhà nghỉ ngơi một chút, nếu có chuyện gì thì điện sang cho cậu, rồi cầm áo khoác rời khỏi văn phòng.
Từ sau khi cùng Triển Phi phát triển quan hệ xác thịt một lần nữa, Quý Ngật Lăng không hề tìm đến Danny. Giữa hai người dường như chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, ngoài ra không còn bất kỳ mối quan hệ cá nhân nào khác. Đây quả thật là cách làm ích kỷ, Quý Ngật Lăng biết rõ Danny sẽ không chủ động yêu cầu bất cứ thứ gì, y chỉ biết chấp nhận cùng âm thầm chờ đợi, cũng sẽ tuyệt đối không bày tỏ ý kiến.
Biết rõ y vẫn đang chờ đợi, chờ đợi quyết định cuối cùng của cậu. Nhưng Quý Ngật Lăng không cách nào cho y một đáp án, bởi chính cậu cũng không biết câu trả lời là gì.
Chạy xe vào gara, Quý Ngật Lăng đến bên cổng biệt thự chuẩn bị mở cửa. Khi cậu bất ngờ ngẩng đầu thì cư nhiên nhác thấy bóng người ngồi chờ ở nơi đó, Quý Ngật Lăng nhất thời cả kinh, khó tin nhìn Triển Phi cũng đang kinh ngạc đứng lên, phủi phủi bụi trên ống quần.
“Cậu thế nào lại về sớm như vậy? Đã tan ca rồi sao?” Lời nói Triển Phi có chút thân thiết quá mức.
Giây phút sửng sờ qua đi, Quý Ngật Lăng nhíu mày. Mà tựa hồ từ sau khi gặp lại Triển Phi, lông mày của cậu không có thời điểm nào được thư giãn, hắn luôn không ngừng khiến cậu khiếp sợ, đúng vậy, chứ không phải là kinh hỉ.
“Vì sao anh lại ở đây?”
“Cậu nếu không chịu đến chỗ tôi, tôi trừ bỏ đến đây tìm cậu thì đâu còn biện pháp nào khác. Tôi nghĩ muốn gặp cậu đến sắp phát điên rồi.” Triển Phi nói lời đó với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn vươn tay muốn chạm vào mặt Quý Ngật Lăng nhưng lại bị cậu quay đầu tránh đi.
“Triển Phi, anh quả nhàn rỗi lắm tiền không biết dùng vào chỗ nào sao?”Khoảng cách mười mấy giờ bay, hắn như thế nào lại có thể, cứ như vậy mà dễ dàng bỏ qua!? Hiện tại tâm huyết dâng trào, nhưng một ngày nào đó sẽ tự cảm thấy phiền phức, cảm thấy mỏi mệt. Có nhất thiết phải tiếp tục bất chấp tất cả để níu kéo hay không?
Đừng nói khoảng cách xa như vậy, cho dù trước kia còn ở Thượng Hải, Triển Phi cũng chưa từng vì nhớ nhung mà bỏ mặt chuyện gia đình hay công ty, luôn luôn chỉ có một cú điện thoại, nếu không phải gặp nhau ở khách sạn thì chính cậu sẽ đến nhà hắn.
Một kẻ thích thao túng người khác như hắn . . . . .
“Lăng, cậu không những không chịu đến gặp tôi mà còn không thèm tiếp điện thoại. Cậu khiến tôi ngoại trừ bay sang đây, còn có thể làm gì được nữa? Vốn định cùng cậu trở về Anh Quốc sau khi cùng đi Dương Châu, hiện tại chỉ có thể tự mình đến sớm một bước.”
Điều Triển Phi nói, Quý Ngật Lăng thật không hiểu nỗi, hoàn toàn không có khả năng tiếp nhận, nên chỉ có thể đứng im nhìn hắn. Mãi đến khi hắn một lần nữa tiếp cận, không cho cậu có cơ hội cự tuyệt mà trực tiếp đem người ôm vào lòng, tay kéo đầu cậu áp lên bả vai, cảm thụ hương vị của riêng cậu.
“Lăng, lời nói của tôi, cậu vẫn không tin phải không? Tôi không định sẽ để mất cậu thêm lần nào nữa . . . . . . Mỗi một lời nói ra đều là thật tâm. Chẳng phải chỉ là khoảng cách giữa Trung Hoa và Anh Quốc thôi sao, lúc nhớ cậu, bấy nhiêu đó không thể cản nỗi tôi.”
Phải nghe càng lúc càng nhiều thanh âm trầm thấp của Triển Phi bên tai, Quý Ngật Lăng khẽ cắn môi dưới, bắt đầu giãy giụa, cố gắng thoát khỏi vòng tay hắn. Cái ôm tràn ngập hơi thở của hắn khiến Quý Ngật Lăng có chút mất khả năng suy xét.
“Nhẹ nhẹ thôi Lăng, vết thương của tôi. . . . . . Ô. . . . . ” Có lẽ cậu đụng phải vết bỏng trên ngực, làm Triển Phi khẽ than một tiếng, nhưng vẫn không chịu buông người trong lòng ra. Nhưng lần này bị ăn đau, trái lại đủ khiến Quý Ngật Lăng đình chỉ động tác.
“Triển Phi, anh còn muốn đứng trước cửa bao lâu nữa? Mau buông ra!”
Nghe vậy Triển Phi mới ngoan ngoãn nới lỏng cánh tay, giống như đứa trẻ mắc lỗi vô tội đưa mắt nhìn gương mặt có chút phiếm hồng của Quý Ngật Lăng, “Tôi chỉ đang sợ cậu bỏ trốn. . . . . .”
“Trốn cái gì, đây là nhà của tôi. Tôi còn trốn đi đâu được nữa?” Cậu vừa dứt câu cũng không thèm nhìn Triển Phi mà lướt nhanh qua hắn đến bên cửa. Triển Phi không lập tức đi theo, hay nên nói, cái chân bị thương của hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, không thể bước nhanh như trước được. Nhìn Triển Phi đi đứng có phần mất tự nhiên, Quý Ngật Lăng chỉ có thể bất đắc dĩ mở cửa, chờ hắn tiến vào.
Nhìn Triển Phi nằm dài trên giường của mình, Quý Ngật Lăng đau đầu tiến đến ý muốn kéo hắn dậy, “Này, đừng cứ như vậy ngủ trên giường của tôi, dơ quá, mau đi tắm . . . . . .”
Không biết là do Triển Phi quá cao lớn, hay Quý Ngật Lăng dùng sức chưa đủ, kết quả không những không đạt được mục đích, ngược lại còn bị người kéo ngã xuống giường. Khoảng khắc thân thể chạm vào ra giường mềm mại, liền bị Triển Phi xoay người áp dưới thân, động tác liền mạch lưu loát.
Không nói gì, chỉ đơn giản thâm tình chân thành đối diện nhìn người kia, sau đó Triển Phi chậm rãi cúi đầu, hôn lên đôi môi hắn ngày đêm điên cuồng tưởng niệm.
Môi lưỡi giao triền, mang theo nhu tình không chút dục vọng, thong thả đem nỗi nhớ mong của mình truyền cho đối phương. Theo góc độ biến hóa mà nhiệt độ dần tăng lên, thẳng đến khi phần hạ thể tiếp xúc nhau có chút bất thường.
Không ngăn cản tình huống phát sinh có xu hướng trở nên nguy hiểm. Việc này cũng giống như sự xuất hiện của Triển Phi, lần nào cũng kèm theo một màn ân ái lâm li tẫn trí. Vô luận có như thế nào đi nữa, đối với bọn họ lúc này mà nói chính là dùng thân thể đối phương để triệt để phóng thích dục vọng.
Bởi muốn làm, mới nghĩ đến đối phương., bởi nghĩ đến đối phương, nên mới muốn làm. Quan hệ nhân quả này không phải là chuyện tất yếu có thể hiểu rõ. Chỉ khi Quý Ngật Lăng tiến vào trong thân thể Triển Phi, lại muốn cứ như vậy tiếp tục,kẻ nghiện ở đây đến tột cùng là ai?
Sau khi đạt tới cao trào, Triển Phi kéo lê thân thể mỏi mệt đi tắm rửa, lúc sau trở ra liền nằm ôm Quý Ngật Lăng ngủ say như ch.ết. Nhưng Quý Ngật Lăng có cố thế nào cũng không ngủ được. Trong đầu vẫn còn lặp đi lặp lại câu nói trước đó của hắn, “Ba ngày sau, tôi sẽ cho cậu một trận kinh hỉ.”
Kinh hỉ? Ha ha, chỉ sợ vĩnh viển chấn kinh chứ đừng mong hoan hỉ.
Tuy rằng cười lạnh như thế, nhưng Quý Ngật Lăng vẫn bất giác tưởng tượng,đến tột cùng là cái dạng kinh hỉ gì? Triển Phi gần đây bận rộn chuyện gì? Hắn đối với mình nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng mình đối với hắn, quả thật cái gì cũng không biết.
Ba ngày sau, lúc Quý Ngật Lăng nhận được điện thoại của Triển Phi, hắn nói muốn cậu đi đến một địa chỉ, Quý Ngật mang theo sự hiếu kỳ lái xe tới nơi thì thấy Triển Phi đang đứng chờ trước một tòa nhà cao tầng.
“Lăng, lên đây xem văn phòng mới của chúng tôi.”
Văn phòng mới của các người? Ở Anh Quốc? Tại sao? Hoàn toàn chưa từng nghe qua Triển Phi muốn đặt cơ quan ở đây.
Dường như biết được nỗi nghi hoặc trong lòng Quý Ngật Lăng, Triển Phi chỉ khẽ cười đưa cậu vào xem tòa nhà vô cùng hiện đại, “Bởi đã lũng đoạn thị trường đồ chơi Anh Quốc, tôi không cho phép buông tha cơ hội tốt như vậy nên chuẩn bị đem tổng bộ công ty con đặt ở đây.”
Theo thang máy lên tầng 29, Quý Ngật Lăng kinh ngạc nhìn văn phòng đã được sửa sang kha khá, vẫn còn đang trong quá trình lắp đặt thiết bị, chưa có bất kỳ đồ dùng nội thất nào, nhưng cũng đã đủ khiến người ta rung động!
Triển Phi ra quyết định này lúc nào? Bắt tay vào làm từ bao giờ? Tốc độ của hắn đúng là không tránh khỏi có điểm quá nhanh.
Không giải thích gì nhiều trước vẻ ngạc nhiên của Quý Ngật Lăng, Triển Phi chỉ cười cười kéo tay cậu cùng bước vào khoảng không gian rộng lớn, đi tới căn phòng nhận được nguồn ánh sáng tốt nhất, “Bên này là văn phòng của tổng phụ trách.”
“Lần này anh định cử ai đến quản lý khu vực Anh Quốc?” Nếu tổng bộ công ty con đặt ở đây, vậy cũng cần phải đem người phụ trách chính kéo sang. Bất quá nếu đối phương không muốn rời Trung Quốc, vậy tổn thất nhân tài lần này quá lớn. . . . . .
“Việc tốt như vậy, tôi sao có thể cam lòng đem tặng cho người khác được.”
Hài lòng nhìn đôi mắt Quý Ngật Lăng từ từ trợn lớn, sau đó lộ ra biểu tình khó tin, Triển Phi cười đến vô cùng vui vẻ, thậm chí khóe mắt hiện lên cả nếp nhăn. Hắn nhẹ cúi đầu khiến mũi hai người khẽ chạm vào nhau rồi hôn lên môi Quý Ngật Lăng.
“Lần này, cậu có tin vào tấm lòng của tôi không?”