Chương 55
Triển Phi khôi phục rất nhanh. Có thời điểm dù không thể khống chế cảm xúc, hắn sẽ không khóc, nhưng cũng không nói chuyện, chỉ im lặng mỏi mệt để Quý Ngật Lăng ôm vào ***g ngực, cố gắng điều chỉnh hô hấp.
Vài phút yên tĩnh như vậy qua đi, Triển Phi nhẹ rời khỏi người Quý Ngật Lăng đi vào phòng tắm, khi hắn một lần nữa bước ra đã không nhìn thấy bộ dáng mất kiểm soát đâu nữa, vẻ mặt bình tĩnh, không chút biểu tình. Đương nhiên nếu có thể bỏ qua hai vành mắt đen cùng tơ máu thì càng hoàn mĩ.
Nhìn Quý Ngật Lăng đang nằm trên giường quan sát hắn, Triển Phi xoay người đi lấy hòm thuốc nhỏ rồi đến bên người cậu, bắt đầu giúp cậu bôi thuốc.
Vết cắn không sâu, nhưng da bị rách chảy máu, đã vậy còn bị nước mắt thấm ướt, chẳng khác nào sát muối lên vết thương.
Lấy nước sạch rửa miệng vết thương, sau đó đơn giản sát khuẩn, hắn vốn chỉ định dùng băng cá nhân dán lại, nhưng lại phát hiện miệng vết thương không nhỏ, dùng băng cá nhân không tốt lắm, rốt cuộc vẫn phải buột lại bằng băng vải.
“Thật xin lỗi. . . . . .” Triển Phi không dự kiến chính mình lại có thể đi cắn Quý Ngật Lăng như vậy.
Nhìn thẳng vào đôi mắt xám của Triển Phi, Quý Ngật Lăng vươn tay, sờ sờ gò má lạnh lẽo của hắn, nhàn nhạt nói một câu, “Đi ngủ sớm một chút, ban ngày còn phải làm việc.”
Triển Phi nghe lời cậu gật gật đầu, sau khi dọn dẹp hòm thuốc thì trở lại giường, cởi áo ngủ, nhấc một bên chăn chui vào. Sau khi thấy Triển Phi đã nằm xuống ngay ngắn, Quý Ngật Lăng mới tắt đèn đầu giường.
Trong phút chốc cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Không lâu sau đó, thân thể Triển Phi liền áp sát lại, vươn tay vuốt ve giương mặt Quý Ngật Lăng rồi hôn lên môi cậu.
Quý Ngật Lăng không cự tuyệt, mặc Triển Phi chậm rãi khẽ ɭϊếʍƈ bờ môi mình, sau đó hắn mở miệng cậu để đầu lưỡi thăm dò tiến vào.
Triển Phi biết, giờ khắc này, Quý Ngật Lăng sẽ không đẩy hắn ra, cũng sẽ không cự tuyệt hắn.
Quý Ngật Lăng cũng biết vào giờ khắc này, Triển Phi sẽ không định tiến xa hơn.
Nụ hôn này vừa triền miên dây dưa vừa ôn nhu, nhưng không ẩn chứa dục vọng ham muốn, chỉ đơn giản hôn môi mà thôi. Triển Phi hôn thật lâu, mỗi một chỗ bên trong khoang miệng quen thuộc của Quý Ngật Lăng đều được hắn ɭϊếʍƈ qua, động tác dịu dàng, thật dễ chịu. Nhưng dù nhìn Triển Phi chủ động như vậy, kỳ thật chỉ có hai người bọn họ biết là ai đang trấn an ai.
Quý Ngật Lăng khe khẽ mở miệng, đón nhận sự xâm nhập của Triển Phi, có khi cũng sẽ đáp lại hắn một chút, nhưng phần lớn thời gian, cậu cố gắng khống chế không để nụ hôn này biến hóa thành một thứ sâu xa hơn.
Bóng ma ám ảnh vẫn tồn tại, Quý Ngật Lăng so với bất kỳ ai lại càng ý thức rõ điều đó. Cho dù cùng Triển Phi một lần nữa dây dưa, có một số việc vẫn vô pháp nhắm mắt làm ngơ. Giống như lần hắn bị gãy xương, chính mình vì hắn mà thủ ***, xem như mục đích của hắn đã thành công. Tự tay cầm lấy dục vọng của Triển Phi, bỏ qua cảm giác kỳ thị đối với việc đụng chạm thân mật, Quý Ngật Lăng mỗi lần nhớ đến không khỏi bội phục độ dày mặt của hắn.
Nhưng lần đó không phải hoàn toàn không có hậu quả. Ít nhất đêm hôm đó khi Quý Ngật Lăng đi tắm, cậu đã dùng xà bông rửa tay hơn mười phút, rửa đến mức muốn lột xuống một tầng da.
Không biết Triển Phi có chú ý hay không, nhưng chính cậu rõ ràng ý thức được tình ái của bản thân, không có khả năng triệt để bình đẳng.
Bất quá nói đi thì phải nói lại. Sự kiên trì nhẫn nại của Triển Phi không phải là không thành công. Thân thể của cậu quả thật có biến hóa, dần dần có chút phản ứng, cả Quý Ngật Lăng lẫn Triển Phi đối với chuyện đó đều rõ như ban ngày. Giống như nụ hôn hiện tại, Quý Ngật Lăng không cách gì khiến chính mình thờ ơ được.
Lưu luyến buông tha đôi môi bị mình cắn ʍút̼ có chút sưng đỏ, Triển Phi cúi mặt chôn đầu vào sườn cổ Quý Ngật Lăng, hắn cẩn thận chọn một tư thế thoải mái không chạm vào vết thương trên vai cậu, dùng sức xiết chặt vòng tay, đem Quý Ngật Lăng ôm vào lòng.
Hô hấp của Triển Phi ôn nhuận, khí lực trên tay lại rất lớn, giống như nếu không tận lực ôm lấy, Quý Ngật Lăng sẽ trốn mất.
Lúc sau, hai người không ai mở miệng, cũng không cử động, chỉ nằm ôm nhau rồi chậm rãi tiến vào giấc ngủ.
Không biết đã ngủ được bao lâu, khi Quý Ngật Lăng chợt rùng mình bừng tỉnh, phát hiện giường bên cạnh vô cùng trống trãi, cậu sờ soạng, dựa vào nhiệt độ biết Triển Phi rời đi đã lâu. Quý Ngật Lăng nhíu mắt ngồi dậy, liền bắt gặp Triển Phi đang ngồi trên thành đá cẩm thạch xa xa ngoài ban công, mặt hướng về phía bầu trời đêm thăm thẳm chi chít sao. Hắn đang uống rượu, nhìn số bình rượu bày bên người cũng biết được hắn đã uống không ít, dường như còn định uống thêm nữa. Dù hắn mang cả thuốc lá và bật lửa nhưng bên trong lại không thấy khói, có lẽ hắn sợ khói thuốc sẽ đánh thức cậu nên không châm lửa.
Sườn mặt của Triển Phi vẫn như cũ, tìm không ra một chút bi thương. Chẳng qua nhìn dáng vẻ vô cảm của hắn bên kia khung cửa, khiến người ta đặc biệt cảm thấy tịch mịch khó tiếp cận. Đúng vậy, trước kia cũng khó tiếp cận, nhưng chưa bao giờ có cảm giác tịch mịch như vậy.
Lẳng lặng nhìn Triển Phi hồi lâu, hắn thậm chí không phát hiện Quý Ngật Lăng đã tỉnh giấc, chỉ chuyên tâm uống hết ngụm này đến ngụm khác thứ chất lỏng màu hổ phách, cả người vắng lặng.
Quý Ngật Lăng nhẹ nhàng đứng dậy, xốc chăn, phủ thêm áo choàng rồi chậm rãi đi đến chỗ hắn. Thời điểm Triển Phi nhận thức được sự chuyện động quay đầu lại, Quý Ngật Lăng đã vươn tay lướt qua người hắn cầm lấy gói thuốc đặt trên thành ban công rút ra một điếu, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Mãi đến khi đã hút xong điếu thuốc, Quý Ngật Lăng mới lên tiếng, “Hãy lưu cho họ một con đường sống đi.”
Không trả lời, Triển Phi chỉ yên lặng lấy ra một điếu thuốc khác đặt lên môi, khi hắn chuẩn bị châm thuốc, thì bất ngờ bị Quý Ngật Lăng đoạt mất, cậu nghiêng người, dùng đôi môi ngàn ngập mùi khói thuốc thay thế điếu thuốc kia.
Sau đó vài ngày, Triển Phi đã triệt để khôi phục lại dáng vẻ bình thường, biết hắn không có khả năng không báo thù, toàn bộ công ty từ cao đến thấp trái lại dị thường đoàn kết, không tốn vài ngày, khiến cho công ty đồ chơi Hàn Quốc kia phải tuyên bố phá sản, đương nhiên, quyết định này như trước không thể giúp thành phần quản lý cao cấp của bọn họ tránh được tội tham nhũng.
Thân thể Triển Thiên Khung ở bệnh viện rốt cuộc nhờ nỗ lực của bản thân đã dần dần ổn định. Đứa nhỏ đặc biệt bình tĩnh lại càng khiến mọi người cảm động, đau đớn do vết thương gây ra nhiều như vậy nhưng cậu vẫn cố gắng chịu đựng. Tuy nhiên nếu tình cờ nhìn thấy mẹ chảy nước mắt cậu sẽ nhịn không được mà vừa khóc vừa xoa mặt mẹ nói, “Mẹ đừng khóc, Thiên Khung không đau.”
Cũng chính tại thời điểm tưởng chừng như mọi việc đã kết thúc, Quý Ngật Lăng lại nhận được cuộc gọi từ Danny, báo cho cậu biết lão gia bất ngờ gặp chuyện, bị xuất huyết não, nhưng may mắn đã được kịp thời cứu chữa, tạm thời không quá đáng lo ngại, nhưng y vẫn hy vọng Quý Ngật Lăng có thể về nước thăm hỏi một chút.
Nói thật, khi nghe đến tin này, Quý Ngật Lăng đã bị dọa đến kinh hách, trái tim không nén được đập cuồng loạn.
Trong phút chốc, Quý Ngật Lăng nghĩ đến,chuyện gì sẽ xảy ra nếu lỡ như cha không được cấp cứu kịp thời? Vì sao trong thời khắc cha gặp chuyện, chính mình vẫn còn đang ở nơi xa xôi này, thậm chí ngay cả một chút tin tức cũng không biết?
Không ngừng nghỉ, Quý Ngật Lăng sau khi xác định tâm tình của Triển Phi đã khôi phục trạng thái bình thường thì lập tức trở về nước.
Mấy ngày nay Quý Ngật Lăng đều trú lại nhà Triển Phi, nhưng giữa bọn họ không phát sinh bất kỳ chuyện gì. Lần này cậu rời đi quá nhanh, Triển Phi hiện đang ở một khu nghỉ dưỡng nào đó ở Thượng Hải hội họp, di động bị khóa, Quý Ngật Lăng cũng chưa nói chuyện được với hắn, đã trực tiếp thu dọn hành lý đi ra sân bay.
Cậu tin rằng không cần chính mình nói ra, Triển Phi cũng có thể đại khái nắm bắt được tình hình. Quý Ngật Lăng ở sân bay gọi vào di động của Triển Phi lần cuối, nhưng hắn vẫn như trước tắt máy, vì thế cậu chỉ có thể để lại tin nhắn, báo cho hắn biết cậu trở về Anh, rồi nhấc chân bước lên máy bay.