Chương 1

Đã lâu lắm rồi tôi không được nhìn thấy ánh mặt trời tuơi đẹp của buổi sáng đầu đông.
Sáng sớm, mặt trời còn chưa lên, tôi và anh trai được sinh ra ở một bệnh viện trong thành phố T, nghe nói chúng tôi là một trong số rất ít những đôi long phượng thai ra đời ở bệnh viện này.


Sau khi ra đời được năm ngày, chúng tôi được đón về nhà, nhưng đây không phải là nhà của chúng tôi bây giờ, mà là nhà của ba của ba chúng tôi, cũng chính là nhà của ông nội..


Ông nội là quân nhân đã về hưu, ông có một căn nhà nhỏ hai tầng riêng biệt ở đại viện của trụ sở quân đội thành phố T. Vào thời đó, có nhiều người chỉ được ở trong mấy căn nhà trệt 20-30m² hoặc là phân phòng mà ở. Chúng tôi được như vậy coi như đã là rất may mắn rồi.


Dòng họ nhà ba, cả 3 đời đều là sinh con một, mẹ dưới áp lực phải nối dõi tông đường mà mang thai sinh ra anh trai và tôi. Lúc bác sĩ nói cho mẹ biết bà sẽ sinh con trai thì tôi tin tưởng khi đó mẹ sẽ hung hăng mà hít thở chậm lại, còn tôi, chỉ là một cục thịt dư ngoài ý muốn.


Tên của anh trai đã sớm được ông nội đặt cho là Ngự Chương, "Lấy Chương trong Kinh thi: Nãi sinh nam tử, tái tẩm chi sàng, tái ý chi thường, tái hợp chi chương." Cái tên này là hy vọng anh ấy có thể thăng quan tiến chức thật cao, tiền đồ rộng mở.


[Ty Vy: tạm dịch: Đã sinh con trai, cho nằm trên giường, cho mặc áo quần, cho chơi ngọc chương (ám chỉ đức hạnh đẹp như ngọc).]
Mà tên của đứa bé ngoài ý muốn như tôi đây thì là do mẹ đặt: Ngọc Uyển, con gái chỉ cần dịu dàng như ngọc, không cần thăng chức hay tiền đồ rộng mở gì cả.


available on google playdownload on app store


Từ nhỏ trong mắt ông nội, ba, mẹ lúc nào cũng chỉ có anh trai, đồ chơi của tôi nhất định là do anh trai không chơi hoặc là dư thừa, quần áo của tôi chắc chắn là đồ của mấy đứa trẻ họ hàng mặc không vừa nữa, sách tôi học cũng là sách cũ anh trai còn dư lại. Mà quần áo trên người anh trai cho tới bây giờ đều là mới mua, đồ chơi cũng nhất định là mới xé bao, sách càng không cần phải nói, chỉ cần là anh ấy thích, ba mẹ nhất định sẽ không từ chối.


Lúc tôi chỉ biết ăn, ngủ, ngu ngơ chơi một mình hoặc là nhìn người khác ngơ ngác cười, thì anh trai đã biết rất nhiều chữ và từ, hơn nữa còn có thể trước mặt khách của ba đọc thuộc một bài thơ cổ thật là dài.


Những người khách tới nhà sẽ đều vuốt má tôi và nói là “em gái dễ thương”, rồi sau đó sẽ dùng một đống từ ngữ hoa mĩ mà tôi không hiểu để khen ngợi anh trai.






Truyện liên quan