Chương 22
Trở lại trường học, lên lớp, tan học, thỉnh thoảng đi dạo phố cùng Từ Tiểu nhã, tất cả vẫn giống như cũ, trừ việc đột nhiên tôi biến thành cô nhi không có cha mẹ ra thì tất cả đều không thay đổi.
"Tiểu Uyển Uyển, tan học cậu muốn đi đâu không?" Từ Tiểu Nhã vỗ vai của tôi, hỏi.
"Không biết, nhưng có lẽ sẽ đi mua một ít đồ!" Buổi sáng lúc ra cửa anh nói với tôi buổi tối có chút chuyện nên sẽ về trễ một chút, tôi không muốn ở một mình ngồi không trong phòng, vừa vặn mấy hôm trước cùng Tiểu Nhã đi dạo mua được cái bình hoa thủy tinh nhưng vẫn chưa có hoa cắm vào, hôm nay đi mua một ít thôi.
"Tiểu Uyển Uyển hôm nay nhà mình có việc, không thể đi mua đồ với cậu, một mình cậu đi được chứ?" Từ Tiểu Nhã nhìn tôi xin lỗi.
"Cậu đi làm việc của cậu đi, mình đi mua một mình rồi sẽ về." Tôi có chút buồn cười nhìn cô ấy, dù sao tớ cũng ở thành phố này mấy tháng rồi, chẳng lẽ còn có thể bị lạc đường, mà dù có lạc đường tôi cũng sẽ tìm người đi đường mà hỏi, hoặc ngồi xe taxi, thật sự coi tôi là con nít hay sao.
"Vậy mình đi trước, lần sau sẽ đi dạo với cậu." Chuông tan giờ học vừa vang lên, thầy giáo còn chưa kịp tuyên bố thì Từ Tiểu Nhã đã xách cặp lao ra khỏi phòng học. Tôi cũng cất mấy thứ trên bàn vào cặp chuẩn bị rời đi. Mới vừa đi hai bước, dây cột bím tóc không biết bị người nào dùng sức lôi xuống.
"Lý Ngọc Uyển, hôm nay anh trai cuồng yêu em gái của cậu không đi cùng à?" Sau lưng vang lên giọng nói hơi quen thuộc. Tôi xoay người mạnh mẽ giật tóc trong tay cậu ta trở về: "Triệu Tiểu Vũ mắc mớ gì tới cậu!"
"Ha ha, tôi chỉ tò mò là tại sao vị anh trai ưu tú của cậu lại yên tâm để cậu đến cái trường này." Cậu ta cười không có ý tốt, cách ăn mặc của cậu ta hôm nay vẫn không khác gì với tác phong không đứng đắn lúc trước.
"Anh mình cũng phải đi học, làm sao có thể cả ngày ở cùng với mình được chứ." Tôi lui về phía sau hai bước, cả người dán lên tường định thừa dịp cậu ta không chú ý mà chạy đi. Bình thường không bao nhiêu người đi học, mà bây giờ trong phòng học ngoại trừ tôi ra cũng chỉ còn mỗi cậu ta, nếu tôi muốn gọi cứu mạng cũng không có người.
"Không ngờ lại có thể gặp được cậu ở chỗ này, hơn nữa còn học cùng một mái trường cơ đấy." Hình như cậu ta nhìn thấu ý đồ của tôi, chống tay lên tường ngăn tôi chạy trốn.
"Tôi cũng không ngờ." Sớm biết gặp phải cậu ta ở ngôi trường này, có ch.ết tôi cũng không tới đây học. Nhìn thấy cậu ta tôi lại nhớ chuyện bị sỉ nhục suốt ba năm tiểu học.
"Tóc cậu vẫn dài như vậy, hẳn đã là giữ rất lâu rồi, tôi nhớ hình như là hơn mười năm rồi." Cậu ta rảnh rỗi vươn tay cầm sợi tóc của tôi lên nắm vào trong lòng bàn tay rồi vò vò.
"Đã hơn mười năm, cậu đừng có kéo tóc tôi nữa có được hay không, cũng không còn là con nít nữa." Tôi khua tóc ra khỏi bàn tay cậu ta.
"Nhưng là mùi hương trên người cậu vân giống hồi đó, hơn nữa cậu cũng đẹp hơn trước kia." Đột nhiên một khuôn mặt đưa sát vào một bên tóc mai của tôi, hơi thở cực nóng thổi bên tai tôi. Tôi bị tình huống đột nhiên này dọa đến ngây ngẩn cả người, cậu ta đang làm cái gì. Không phải cậu ta rất ghét tôi sao? Tôi nhớ năm đó khi tôi khóc rồi méc với thầy giáo là cậu ta giật tóc tôi, tôi nhớ cậu ta còn nói với mấy bạn học khác là bởi vì tôi rất thích khóc lại hay dính anh trai nên cậu ta thấy ngứa mắt mà giật tóc tôi. Cậu ta vươn tay định tháo dây cột tóc phía sau của tôi ra "Tôi vẫn thích cậu xõa tóc hơn."
Tôi sợ hết hồn đẩy cánh tay đan chắn ngang của cậu ta ra, chạy ra khỏi phòng học
“Uyển Uyển, em đang nghĩ gì vậy?”
“A, giấy của anh đây.” Tôi lấygiấy bên cạnh mình đưa cho anh.
“Uyển Uyển, anh muốn lấy tờ báo trên tay em kìa!” Anh vỗ vỗ đầu của tôi đặt giấy lên trên khay trà.
“Dạ, báo của anh đây.” Tôi lại đặt tờ báo lên tay của anh một lần nữa.
“Hôm nay xảy ra chuyện gì sao?” Anh vươn tay ôm tôi vào trong ngực.
“Không có gì. Chỉ là suynghĩ lung tung một chút thôi.”Tôi áp đầu vào ngực anh, anh cầm tay tôi lên vuốt vuốt.
“Ở trường học có tốt không, học vớibạn học như thế nào?” Anh cầm một nắm tóc của tôi lên quẹt nhẹ qua mặt tôi.
“Rất tốt... cũng chỉ là đi học, rồi lại tan học, em cũng không quen mấy bạn cùng lớp nên không nói chuyện gì cả.” Tôi bắt lấy bàn tay anh đang nắm đuôi tóc của tôi rồi ngậmvào trong miệng.
“Thế Triệu Tiểu Vũ thì sao, có làmphiền em không?”
“A... Không có...” Hôm nay chuyện kia cũng không tính là làm phiền nhỉ.
“Anh, lúc còn nhỏ anh có thích chọc ghẹo mấy bạn nữ hay không?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh đang xem báo. Không biếtđã từng đọc ở quyển sách nào đó, nói là khi còn bé có một cậu bé thích một cô bénhưng lại không tìm được cách biểu đạt nên đã bắt nạt cô bé ấy. Nhưng kì lạ ở chỗ cô bé bị bắt nạt trong nhiều năm kia, sau này khi lớn lên lại quen dần với việc bị cậu bé kia bắt nạt.
“ Không có.”
“Vậy anh có từng cảm thấy bạn nữ nào thật đáng yêu không?” Có lẽ anh không giống người khác đi, nên có nghĩ thế nào tôi cũng không tưởng tượng được dáng vẻ bắt nạt người của anh.
“Có!” Anh thả tờ báo trong tay xuống rồi ôm tôi gật đầumột cái.
“Là ai ? Là ai, làai?” Tôi đổi sang ngồi ở trên đùi anh bắt lấy tay của anh lắc lắc, tôi chưa từng nghe thấy anh nói cảm thấy bạn nữ nào đáng yêu cả.
“Uyển Uyển ghen sao?” Anh kề trán lên trán tôi.
“Ừm. Đương nhiên rồi!” Tôi dùng sức gật đầu, anh là của tôi, làcủa một mình tôi, tôi không muốn người khác giành với tôi.
“Lúc còn nhỏ anh cảm thấy cô bé dễ thương nhất chính là Uyển Uyển.” Môi anh nhẹ nhàng đặt lên môi tôi, hơi thở nóng rực phả vào trong miệng
“Tan học ngày mai anh sẽ tới đón em!”