Quyển 2 - Chương 20: Nàng khóc?
Mạc Nhược Băng khóe miệng lơ đãng rút rút, trục lại vân đạm phong khinh, thản nhiên nói:
"Xem ra, Bản Vương thật đúng là đánh giá thấp nàng."
"Không biết Vương Gia có ý gì." Cất rõ ràng giả bộ hồ đồ, đây tuyệt đối là một loại cảnh giới.
"Nàng rất rõ ràng."
"Thần thiếp không rõ."
"Giả ngu?"
"Thiếp không dám, kính xin Vương Gia chỉ rõ."
"Không gọi Bản Vương là tướng công hay là nhân tình?"
"Vương Gia không thích a? Cái kia thiếp liền gọi phu quân đi." - Song Sinh Linh cố ý gây nên.
Tướng công cũng được, hay gọi trượng phu. Mà hắn đường đường tôn quý vô cùng Vương Gia! Gọi tướng công, không thể nghi ngờ là giảm xuống hắn thân phận, làm gì, cũng gọi một tiếng phu quân đi.
"Có việc gì cần?" - Mạc Nhược Băng tựa như là cố ý, nhất định phải tại lúc này cắt ngang nàng lời nói.
"Có, nhưng Vương Gia ngày mai có rảnh hay không, có thể đi cùng ta hay không... "
"Ồ? Được"
**
Sáng hôm sau! Chim chóc đều đang trên cây hót vang ở Thập tam phủ đệ.
Lê Viện, ánh mặt trời đã lên tới đỉnh nóc từ lâu. Và tất nhiên chủ tử của nó cũng thế cũng đúng hơn lại chưa thấy người đã thấy tiếng.
"Không thể nào?! "
"Kim La, Vương Gia làm sao lại không rảnh?" - Song Sinh Linh kéo Kim La lại, nhất định phải đem sự tình hỏi được cái sự thật rõ ràng.
(@Song: Kim La là em trai ruột của Kim Phong nha ^^)
Người trong thiên hạ đều biết Mạc Nhược Băng là cái tên Vương Gia rảnh rỗi nhất từ trước tới giờ. Mỗi ngày phong hoa tuyết nguyệt, làm nhạc phổ ca.
"Vương phi bớt giận, vương gia là bị hư bụng do đêm ăn phải đồ không tốt" - Kim La áy náy rồi ngượng ngùng nhìn Tố Đào.
"Hư bụng ư? Có mà lại bên Yên Hà ấy!! " - Song Sinh Linh nghĩ đến càng nóng bức hơn, nàng ghét nhất là thất hứa.
"Không! Không phải đâu vương phi" - Kim La cúi đầu cung kính.
"Tránh ra, ta tìm tìm hắn" - Song Sinh Linh hùng hổ gạt hắn ra rồi gia hiệu cho Tố Đào chặn Kim La lại.
"Vương phi, người đi đi để em chặn hắn" - Tố Đào chặn hai tay trước mặt Kim La lại khiến hắn càng khó sử.
"Muội, làm gì vậy"
"Muội chỉ giúp vương phi của muội thôi, huynh đừng cản muội".
Song Sinh Linh chạy thẳng vào phòng Mạc Nhược Băng thấy cảnh tượng trước mặt...
"A!!! Vương phi, người.. A a" - Yến Hà đang đảo mực cho Mạc Nhược Băng vẽ cái gì đó.
"Cút ngay cho ta!!! " - Song Sinh Linh giơ hai tay lên trời hét toáng lên.Trên dưới trong phủ chỉ tủi thân che tai lại khóc thầm.
"Làm loạn đủ chưa? " - Thanh âm lạnh lẽo của tảng băng Mạc Nhược Băng vang lên.
"Ngươi dám thất hứa ta hừ?! " - Song Sinh Linh đi tới túm cổ áo hắn rữ rằn nói.
"Nàng muốn làm gì? " - Mạc Nhược Băng buông bút xuống ngước đôi mắt phượng lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của nàng.
"Trần đời ngươi biết ta ghét nhất là thứ gì không? " - Song Sinh Linh thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Là..? "
"Thất hứa và bỏ rơi"
Ánh mắt phượng đẹp của hắn bõng loé lên điều gì đó. Nàng cũng sợ? Nàng khóc?
"Ta xin lỗi" - Hắn gỡ nhẹ đôi tay nàng ra cầm lấy rồi đứng lên.
"Biết rồi thì áp dụng " - Song Sinh Linh hất tay hắn ra quay ra hướng cửa.
Một động tác nhanh nhẹn kéo lấy tay nàng lại ôm nàng vào lòng y.Hơi thở mê man của hai người quấn lấy nhau.Điều chỉnh lại gương mặt nàng đối diện gương mặt hắn.
Gương mặt thanh tú bỗng thoáng u sầu. Đôi tay thon dài của hắn lướt nhẹ lên đôi môi mỏng đỏ mộng của nàng. Không ân hận muốn nhai nuốt lấy nó, hắn liền đè môi mình lên đôi môi của nàng.
Ngọt?
Chua?
Cay?
Đắng?
Và... Mặn chát!!!