Chương 52: Phiên Ngoại 1: Hạnh phúc thoáng qua [1]
Chuông còn chưa reo, tôi thỏa mãn thở ra khoan khoái, vùi đầu vào cái gối xốp mềm mà cọ cọ, tiếp tục an tâm thổi bong bóng. Liên tục tăng ca hơn một tuần nay, cuối cùng đã có thể ngủ một lèo mười mấy tiếng đồng hồ, thật sự hạnh phúc vô biên.
Trong mơ thấy tiền lương được tăng một bậc.
Sếp tươi cười nói với tôi, "Vì cậu thể hiện rất tốt nên cấp trên quyết định, cho cậu..."
"Dậy đi."
Hể?
Bậy nào, tiếp tục mơ coi.
Tự dưng cái phong bì tiền ngày càng phình to ra.
"Là em khiêu khích anh trước đấy nhé."
Tiền biết nói sao?
Sao lại nặng đến vậy?... Không thở được ô ô ô, nghẹt thở sẽ ch.ết đó, con không cần tiền nữa...
Tôi liều mạng dùng cả hai tay đẩy cái cục tạ nặng trịch đang dính trên mặt mình ra, thế mà ngay một đầu ngón tay cũng không động đậy được.
"Ngay cả ngủ cũng không ngoan chút nào."
Nếu không tỉnh dậy, tôi sợ rằng sẽ bị tiền đè ch.ết. Ngọ nguậy mở một con mắt ra, khuôn mặt tươi cười đáng hận đang được zoom to trước mặt.
"Anh làm cái gì?"
Tôi bị ác mộng vật cho một trận muốn xiểng liểng, cũng quên phéng mất làm thế nào mà thằng cha này tối qua rõ ràng đã bị đuổi ra ngoài, khai là đã giao nộp chìa khóa phòng, giờ lại nghiễm nhiên nằm trên giường của tôi.
"Gọi em dậy, rồi cùng đi tới công ty."
Cười nham hiểm thế là sao??
"Thế à? Vậy anh cởi áo ngủ em làm gì?"
Không đợi não bộ chậm chạp ngái ngủ của tôi nghĩ ra đáp án, hắn đã dùng hành động để giải thích.
Mới sáng sớm đã bị tập kích thế này là ngoài mức độ có thể chấp nhận và tưởng tượng, tôi hoàn toàn chỉ có thể la ú ớ, cuối cùng cả tiếng kêu gào thảm thiết cũng bị ngăn chặn.
Tại sao mới sáng sớm cũng có thể động dục thế hả?
Chờ cái thứ tr.a tấn tôi ch.ết đi sống lại rút ra ngoài, vẻ mặt lang sói giống như ăn chưa no, nhàn nhã nhấm nháp trà dư tửu hậu bằng cách gặm cổ tôi, đến lúc này đại não mới buộc lòng chậm chạp khởi động xong.
"Đồ cưỡng gian." Tôi bi phẫn nói.
"Gì cơ?" Hắn thản nhiên tự đắc tiếp tục đè xuống.
"Cút đi!!!" Tiền thưởng chuyên cần tháng này, nhất định phải đổi ra giường, phải mua áo ngủ mới... "Giao chìa khóa ra đây!"
"Anh thật tình vào gọi em dậy, ai bảo em bộ dạng khiêu gợi như vậy nằm trên giường đợi anh, đồ ngon bày trước mặt mà không ăn chẳng phải rất phí của giời sao..."
Khiêu gợi? Có phải đang nói đến người mặc áo ngủ hình panda lại còn chảy nước miếng là tôi không?
Toàn thân giống như vừa bị xe tăng hung hăng cán qua, đau đến mức không còn là mình. Tay chân mềm oặt, bị hắn bế vào phòng tắm, "Anh không thể dịu dàng hơn một chút sao?"
"Một tuần không làm rồi."
Làm như một tuần chưa ăn cơm vậy. Cái chỗ đó ngày nào cũng xài chắc chỉ có nước bay xuống mộ nằm sớm.
"Vất vả tăng ca như vậy là để kiếm tiền." Tôi nằm trong nước nóng thì thào oán giận, "Anh giỏi lắm, hại tôi bị khấu trừ tiền thưởng, ảnh hưởng đường thăng chức của tôi..."
"Chỉ cần lấy lòng anh là cái gì cũng ok hết." Lại dê lung tung! "Nếu không thì em cứ dứt khoát nghỉ việc, anh nuôi em cả đời cũng không có vấn đề gì..."
"Em cũng là đàn ông!" Tôi ỉu xìu giãy dụa cho có lệ, "Chúng ta ngang hàng với nhau, em cũng muốn dựa vào chính mình..."
Nếu còn hôn xuống nữa, chỉ sợ đến khi trời tối vẫn chưa ra được phòng tắm.
Như thường lệ, còn cách công ty một khoảng tôi liền chuẩn bị xuống xe, dù sao hiên ngang cùng hắn đi vào rất dễ bị dân tình chú ý. Tuy rằng hắn nói tôi không nhất thiết phải lén lút như ăn trộm thế, nhưng cẩn thận bao giờ cũng hơn.
Tôi vô cùng nghiêm túc xòe ngón tay ra tụng cho hắn nghe, "Khi ở công ty phải tuân thủ 10 quy tắc chung" nói một hơi một hồi "#$&@%%$#... nhớ hết chưa?"
"Ừ." Hắn lơ đãng nhìn chỗ khác, đột nhiên bắt lấy cằm tôi.
"Ác, ác~" Bị tập kích, khẩn cấp phất tay hô dừng, "Phạm quy!"
Hắn tức giận nắm lấy tay còn lại trên đùi mở ra, "Chắng đáng yêu chút nào hết!"
"Đã nói rồi, sau này ở công ty, không được tỏ ra thân mật quá, không được nắm tay, không được nói chuyện riêng quá lâu, không được bá vai, không được gọi Tiểu Thần, không được lợi dụng chức quyền mà gọi em lên văn phòng..."
Hắn buồn bực nói, "Em nói luôn cái gì có thể làm đi cho rồi."
"Cái gì cũng không thể làm."
"..." Mặt như trái khổ qua, "Cử chỉ thân mật bình thường căn bản sẽ không gây nghi ngờ mà? Dù anh có ôm em một cái thì người ta cũng chỉ nghĩ là bạn học cũ với nhau thôi, có gì kì cục đâu."
"Chúng ta phải phân biệt thứ bậc thì mới an toàn."
"Hôn anh một cái." Hắn chặn lấy cánh tay định mở cửa của tôi, nhìn là biết đang muốn giở trò...
Cái tên này, rõ ràng sáng nay đánh lén thành công, vậy mà cái mặt vẫn còn âm chì thế là thế nào?
Nhìn nhau một hồi, vẫn phải công nhận là cái nhìn của hắn so với tôi có uy lực hơn. Đành phải thừa dịp bốn bề vắng vẻ, nhanh chóng ôm lấy cổ hắn đặt môi lên.
Đi muộn gần ch.ết, đương nhiên bị sếp sạc cho một trận tơi bời. Tôi cúi đầu không yên lòng nghe mắng, thầm cầu nguyện cho đôi môi đang nhức nhối ngàn vạn lần đừng sưng lên như lạp xưởng. Tên kia lại dám dùng miệng cắn, thuận tiện ở trong xe biến tôi cả người nhàu nát. Gần đây tôi hay khiến người người phải để ý vì vác cái bộ dạng hoa tàn liễu bại đi làm.
Mặt mày xám xịt quay về chỗ ngồi làm việc, sếp vừa đi, Đinh Đinh và Chu Sa liền bắn mắt qua tôi y như bắn tia laze. Tôi chột dạ cầm tập tài liệu lên che nửa mặt, "Nhìn cái gì? Đẹp trai quá nên nhìn hả?"
Đinh Đinh nở một nụ cười hết sức là râm đãng ~ "Diệc Thần, tối qua kịch liệt quá hả?"
"Điên à, tăng ca xong về nhà ngủ cho đến hừng đông, liệt cái búa ~"
"Á à, "ngủ" cũng là một động từ hết sức kịch liệt nha ~"
Tôi đang chuẩn bị đem tập tài liệu nặng trịch đập vô đầu cậu ta, Chu Sa đã nguy hiểm âm trầm lên tiếng, "Ăn vụng thì phải biết chùi mép, đằng này tang chứng rành rành ở trên mặt, còn dám chối cãi? Đinh Đinh, dùng kẹp bức cung cậu ta, xem có khai hay không?"
Đối diện với cái gương nhỏ Chu Sa lôi ra từ túi trang điểm, tôi thiếu chút nữa ngất đi. Trên cổ là một chùm dấu hôn vô cùng bắt mắt, trên mặt còn in nguyên rõ ràng dấu răng.
Đinh Đinh giả vờ sáp tới, "Để tôi xem... Dựa trên dấu răng phân tích, hàm răng có thể nói là hoàn chỉnh... không bị sâu... căn cứ theo kích cỡ hàm cho biết cô gái này phải vai năm tấc rộng, thân mười thước cao..."
"Cậu mô tả nữ hay kinh kông vậy?" Tôi bẻ lại.
"Cậu đừng nói là do mình tự cắn đấy nhé."
"Cô ấy có đẹp không?"
Biết ngay Chu Sa sẽ hỏi thế.
Trong đầu hiện lên gương mặt lai đẹp trai cân xứng, "Ừm... cũng được..."
"Dáng người thế nào?"
1m88, cơ bụng sáu múi...
"Rất giống người mẫu..." Tôi nói đại.
"So với tôi thì thế nào?"
So làm sao được mà so!?!
"Không biết."
"Cái gì mà không biết, thế mắt dùng làm cảnh à."
Chắc là thua về vòng một...
"Không bằng cô." Đây chính là đáp án cô mong muốn phải không?
"Rốt cuộc là ai?" Đến giờ ăn cơm trưa, Chu Sa miệng hút nước trái cây, vẫn chưa chịu buông tha cho tôi.
"Ai cũng không phải." Trước sự oanh tạc của địch, tôi chẳng có chút lực chống đỡ. "Hai người chẳng phải đã đem toàn bộ chị em loại trừ hết rồi sao, chính là không phải còn gì..."
Hai tên rảnh nợ này, từ sáng đã hưng phấn đem toàn bộ chị em trong công ty tôi từng nói chuyện qua hoài nghi một lượt, đến cả bác gái làm tạp vụ quét rác cũng không bỏ qua...
"Thế chẳng lẽ là đàn ông?"
Tôi mang toàn bộ nước trà trong miệng phun lên mặt Đinh Đinh.